Bí Mật Siêu Thần Bí Của Lọ Lem

Chương 46




“Này Thùy Anh, chúng ta chơi một trò chơi đi.” 4 người ngồi tụ lại một góc bàn, Harry thì thầm.

“Trò gì?” Phương Anh ngẩng mặt lên khỏi điện thoại.

“Bây giờ, tôi và Khoa Trình,… à quên, cả Đức Kiệt nữa, sẽ đặt câu hỏi cho cô, và cô phải trả lời thật lòng, thật lòng đấy nhé, nói dối là bị xử hội đồng đấy.” Harry liếc nhìn sang Khoa Trình.

“Sẽ không phải hỏi những câu vớ vẩn kiểu tháng đầu tiên ‘bị’ là tháng mấy và màu áo trong ưa thích là màu gì đấy chứ?” Phương Anh có vẻ đề phòng.Cái trò này ngày xưa cô chơi suốt, toàn bị chúng nó hỏi toàn những câu...

“Không, không.” Khoa Trình nhịn cười, xua xua tay: “Câu hỏi tử tế, nên cô nhất định phải trả lời tử tế đấy. Sẽ ngắn thôi. Nhanh thôi.”

Phương Anh nhìn hai người họ rồi nhìn sang Hoàng Đức Kiệt với vẻ mặt ngơ ngác, bỗng nhiên sinh nghi nghi, nhưng cô vẫn đồng ý: “Ok.” Chả mấy khi tụ tập thế này.

Khoa Trình mừng rỡ, lấy điện thoại ra, bật ứng dụng ghi âm lên, rồi đặt úp nó trên đùi mình. Không một ai để ý tới hành động lén lút đó của Khoa Trình.

Điện thoại của hắn đã được kết nối với điện thoại của Trần Minh Quân. Đồng nghĩa với việc, “trò chơi” này không những được ghi âm lại, còn được truyền trực tuyến với người bày ra trò chơi đó- Trần Minh Quân. Harry nhìn sang, thấy Khoa Trình nháy mắt rồi mới hắng giọng, nhìn Phương Anh đặt câu hỏi: “Thùy Anh, cô có nickname hay tên tự đặt không?”

“Ờ… Không có. Gọi ‘Thùy Anh’ là được rồi.”

“Cô vẫn độc than cho tới thời điểm hiện tại.”

“Hờ… Ít nhất cũng từng có tối thiểu một mảnh tình vắt vai.”

Hoàng Đức Kiệt ngồi cạnh cô, chợt thấy chột dạ. Anh lặng lẽ cúi đầu xuống.

Harry tiếp đặt câu hỏi: “Có phải cô ghét tỏi?”

“Rất ghét.”

“Cô thích ăn cay và chua?”

“Đúng vậy.”

“Cô có thích đồ ngọt không?”

“Có.”

“Nếu được lựa chọn giữa một ngôi nhà có tường màu trắng và hàng liễu xanh trước sân rộng 40m vuông và một căn nhà biệt thự tại Vincom center giá 3 tỷ, cô chọn căn nhà nào?”

“Căn 3 tỷ. Câu hỏi này bắt đầu ngớ ngẩn rồi đấy…” Sự so sánh khập khiễng quá ngu xuẩn.

“…” Harry huých huých vào người Khoa Trình làm anh ta giật nảy mình, vội vàng quay ra thay phiên đặt câu hỏi: “Cô… cô thích mẫu đàn ông nào?”

Hoàng Đức Kiệt ngẩng đầu lên một cách nhanh chóng. 3 cặp mắt đổ dồn về phía cô, nhìn chằm chằm.

“À…” Đúng lúc Phương ANh còn chưa biết trả lời như thế nào thì điện thoại của Kiệt đột ngột đổ chuông. Anh nhấn nghe, rồi chạy ra ngoài.

Harry cười thầm, vỗ vỗ vào tay cô: “Này, trả lời đi.”

“À, mẫu đàn ông tôi thích… hờ, không cần hoàn hảo quá hay cứ nhất thiết phải theo một chuẩn mực nào đấy... ngu một chút cũng được, nhưng nhất định là phải là người yêu tôi và biết trân trọng tôi.”

“Cô không muốn lấy người cô yêu sao?”

“Có chứ. Nhưng anh biết đấy, theo đuổi người mình yêu, và cưới người yêu mình, đó là châm ngôn sống của tôi nếu muốn hạnh phúc và yên ổn.” Phương Anh nhún vai, rồi nhìn theo hướng Kiệt ra ngoài, ánh mắt trở nên nuối tiếc: “Nếu được ảo tưởng thêm một chút, tôi muốn cưới người như Hoàng Đức Kiệt.”

Đẹp trai, công việc ổn định, cao ráo lại ga lăng, hơn hết, anh ta rất yêu và trân trọng cô gái của mình. Hoàng Đức Kiệt đã gây ra lỗi lầm quá lớn với Thùy Anh, nhưng với thái độ thành khẩn không chút giả dối này, cô vẫn rất muốn tha thứ cho anh ấy. Dễ dàng như vậy, bởi vì cô căn bản cũng chẳng phải người trong cuộc. Một phần cũng vì cô khá coi trọng những người gây chuyện xong nhưng biết hối hận và có hành động sửa sai, đền bù. Nhưng tiếc quá, cô lại không phải Thùy Anh.

“Cô… thích Hoàng Đức Kiệt hả?” Harry nhìn cô, dè dặt hỏi.’

Phương ANh lắc đầu ngay không hề do dự: “Không có đâu. Tôi thấy anh ta, thích hợp làm bạn thân mình hơn.”

Khoa Trình trố mắt kinh ngạc, còn Harry thì cứ nhấp nha nhấp nhổm, kiểu vui quá mà không được thể hiện ra ngoài ấy. Không chỉ hai người này mừng, Trần Minh Quân thấp thỏm lo âu nãy giờ cũng đang mừng muốn phát điên lên. Hắn vội nói qua micro: “Bây giờ hãy hỏi những câu sau…”

Trần Minh Quân dù mừng mấy, cũng tuyệt đối không quên mục đích ban đầu của trò chơi này. Hắn vã mồ hôi nhiều hơn.

Khoa Trình nghe xong câu hỏi, liền quay ra nói với cô ngay kẻo quên: “Cô thích những dòng nhạc nào?”

“EDM, ballad,…”

“Cô có biết Thomas Keller (*) không?”

(*)Đầu bếp nổi tiếng thế giới, nhận giải đầu bếp tốt nhất California 1997.

“Là ai thế?” Phương Anh ngơ ngác.

Trần minh QUân: “Thế còn Julia Child (**) ?” Tim hắn dường như đập nhanh hơn.

Khoa Trình: “Thế còn Julia Child?”

(**)Đầu bếp nổi tiếng thế giới, giới tính nữ. Bà đã từng làm nên một cuộc cách mạng lớn với ẩm thực Pháp tại Mỹ.

“Ruốt cuộc những người đó là ai? Hỏi vớ vẩn gì vậy?” Phương Anh hơi mất kiên nhẫn.

Tờ giấy trong tay hắn run run, những người này chẳng phải là thần tượng số 1 của cô ấy sao? Trần Minh Quân không kiềm chế được mà lầm bầm hỏi: “Cô là ai vậy, Thùy Anh?”

Khoa TRình liền nhắc lại ngay sau đó: “Cô là ai vậy, THùy Anh?”

Phương Anh, Harry, Khoa Trình, Trần Minh Quân đều sững lại, vẻ mặt tất cả đều ngây ra trong chốc lát.

***

Nửa tiếng trước.

Trần Minh QUân ôm tập thông tin của cô trong tay, tiếp tục nghiền ngẫm. Rồi hắn đọc tới mục những thứ cô yêu thích, ở đó có viết: “ Thùy Anh rất kén ăn, ưa sạch sẽ.”

Hắn nhướn một bên mày, môi dưới chu ra, kén ăn? Sao hắn lại không thấy vậy nhỉ? Cô ta có vẻ cái gì cũng muốn thử, cũng muốn ăn, đồ vỉa hè cũng chơi tất. Rồi hắn lật sang trang, đọc một lèo.

“Thích thêm tỏi vào các món ăn, ưa các loại hành như hành khô, hành tây, hành lá,… Không thích cay, nhưng lại giỏi ăn chua,… Thích làm bánh ngọt, nhưng không hảo ngọt… Căn nhà mơ ước thuở nhỏ: màu trắng, rộng ít nhất 40m vuông và có hàng liễu xanh trước sân,… Ái chà, cũng có khuynh hướng phụ nữ của gia đình phết đấy chứ.” Nhưng sao hắn thấy cứ sai sai thế nào ấy,…

Hôm qua ăn cái món gì gì mà hắn không nhớ tên ấy, nhưng hắn nhớ rõ, cô ta đã gắp hết hành bỏ ra ngoài, rồi hôm nay ăn lẩu gì gì ấy, cay chết được, nhưng cô ta ăn nhiệt tình đấy chứ. Lạ thật đấy nha!

Đúng lúc ấy thì Harry gọi đến. Hắn nhấc máy: "Alo, sao vậy mày?”

“Trần Minh QUân, tao biết mày thích Thùy Anh, I knew, I knew all…” Harry vào ngay chủ đề chính, anh ta nhấn thật mạnh vào cụm từ "thích Thùy Anh” như một lời cảnh tỉnh cho đối phương.

“Biết thì để làm gì?” Trần Minh QUân hờ hững đáp.

“Lại còn làm gì nữa ư? Mày không thể dậm chân tại chỗ mãi như vậy được. Hoàng Đức Kiệt muốn quay lại với cô ấy đấy, tên đấy sức tấn công không xoàng đâu.”

“Và?”

“Lại còn ‘và?’??? Mà thôi bỏ đi, mày phải nhanh chóng tiến công đi, con gái dễ rung rinh trước tình cũ lắm, nhất là đối phương lại hoàn hảo như vậy… Tao sẽ hỗ trợ hết sức cho mày, tao sẽ giúp mày loại bỏ…”

“Mày sẽ giúp tao? Mọi chuyện?” Trần Minh QUân hai mắt sáng lên.

“Phải.”

“Vậy được.” Hắn gật đầu: "Bảo Khoa Trình đưa mày một bộ đàm đi, bảo nó kết nối tới máy tao… và… và… ừ… Chính là như vậy đấy.”

“Toàn bộ kế hoạch đó sao? Để làm gì chứ? Ngần ấy thông tin tao điều tra cho mày chưa đủ sao?”

“Không, quá đủ rồi. Chỉ là, tao muốn xác nhận một chút…” Để tin rằng, đó thật sự là THùy Anh.



Rất ghét tỏi? rất ghét. Thích ăn cay? Thích. Căn nhà màu trắng có hàng liễu và căn biệt thự 3 tỷ? Căn biệt thự 3 tỷ….

Hắn nhắm mắt lại, dường như đang rất tập trung. Sao lại khác tới vậy? Không phải chứ, khác quá… !!! QUá khác.

Đến cả sở thích cũng thay đổi… Không thể nào, không thể nào lại xảy ra được… Dù cho là Thùy ANh có thay đổi thật, nhưng nhất định phải có một vài sở thích được giữ lại, à không, thói quen ăn uống mới phải.

“Eh QUân, tao thấy cái thằng KIệt nó ngồi đây cứ vướng víu…” Harry thì thầm từ đầu dây bên kia.

Hắn mở mắt, xoa xoa hai huyệt thái dương: “Thì tìm cách tống cổ ra chỗ khác.”

“Nhưng làm thế nào mới được???”

“Thì mày phải nghĩ đi chứ. Hay thôi thế này, mày bảo Khoa Trình hỏi giúp mày 1 lúc, sau đó thì gọi cho thằng A,B,C… Bảo chúng nó thay phiên nhau gọi cho Hoàng Đức Kiệt, kêu chuyện gấp và bảo nhà hàng ấy ồn quá, ra ngoài mới nói chuyện được… Đấy, làm thế đi.”

“Ờ, được rồi, hãy tin tưởng ở tao.” Harry quả quyết nói.

Trần Minh QUân cúp máy. Tại cái thằng này nó gọi tới mới làm hắn nhớ ra sự tồn tại của tên Hoàng Đức Kiệt ấy. Cái gã đáng ghét ấy… Ừ nhỉ, sao không nhân dịp này điều tra một tí nhỉ?

Nghĩ là làm, hắn nói qua bộ đàm: “Hãy hỏi cô ấy, về mẫu đàn ông cô ấy thích ấy.”

Ngu một chút cũng được, nhưng nhất định phải yêu và trân trọng tôi. Nếu được ảo tưởng thêm một chút nữa, tôi muốn cưới người như Hoàng Đức Kiệt.

Câu trả lời của cô làm Trần Minh QUân có cảm giác tim mình đang vỡ vụn. Hắn nhớ lại, Khoa Trình đã từng nói, Hoàng Đức Kiệt chính là hiện thân của mẫu đàn ông thời đại mới- yêu thương phái nữ, dịu dàng, ấm áp, ga lăng… Lại còn đẹp trai, cao to, công việc khá khẩm,… Người con trai tốt như vậy, ai chẳng muốn cưới. Hắn có nhiều điểm hơn Hoàng Đức Kiệt, nhưng xét về thời gian quen biết, và về mặt tình cảm thì…

Mà thôi nào, không phải hai người họ hết yêu nhau rồi sao. Cô ấy quả thực đối xử rất tốt với anh ta, nhưng sao hắn có cảm giác đó không phải tình yêu nhỉ? Hắn cũng có đủ tiêu chuẩn một “soái ca” đấy chứ: đẹp trai, giàu có.

Con gái bây giờ không phải ai cũng giống nữ chính tiểu thuyết ngôn tình…

Đúng vậy, không phải ai cũng giống nữ chính tiểu thuyết ngôn tình. NHưng “soái ca” đang vươn lên trở thành mẫu đàn ông được yêu thích nhất của giới trẻ hiện nay. Con trai đẹp lại giàu có, không yêu thì cũng nên ngưỡng mộ. Nhưng mẫu đàn ông như Hoàng Đức Kiệt quả thực rất hiếm, lại thực tế và có vẻ đang được ưa chuộng hơn.

Nếu thế thì, hắn có thể cố gắng, trở thành mẫu “soái ca thời đại mới.” hội tụ đầy đủ yếu tố trên. Rồi Thùy Anh dù thích mẫu đàn ông thế nào, thì cũng phải rinh trước hắn thôi…

Tất cả sẽ thành công nếu như… Cô ấy thực sự không còn yêu Hoàng Đức Kiệt nữa. Tình yêu là một thứ quá khó mà lay chuyển nổi, dù cho hắn có trở thành người hoàn hảo nhất thế giới đi nữa… Vậy nên, chỉ cần, chỉ cần cô ấy không còn thích nữa…

“Thùy Anh, cô thích Hoàng Đức Kiệt hả?” Hắn do dự nói, và Khoa TRình đã giúp hắn nhắc lại câu hỏi đấy trước mặt cô.

Và rồi… Không có đâu. Tôi thấy anh ta, thích hợp làm bạn thân mình hơn.

Nghe được câu trả lời, hắn thở phào nhẹ nhõm. Dù thế nào, nghe giọng điệu kia của cô, hắn chắc chắn rằng đó không phải là một câu nói khách sáo. Ngữ điệu xa lạ, cứ như thể là người mới quen không lâu vậy, cứ như thể, tình cảm yêu đương mấy năm qua đã sớm tan thành mây khói.

Cái cảm giác này, thật quá vui mừng mà. Nhưng hắn vui mấy cũng tuyệt đối không quên mục đích ban đầu của mình… Chính là xác nhận lại thông tin từ chính chính chủ.



“Anh vừa hỏi gì lạ vậy? Tôi là … tôi chứ ai, là Thùy Anh…” Phương Anh bắt đầu dấy lên những hoài nghi về những câu hỏi vừa rồi. Không phải mấy tên này đang ngấm ngầm điều tra cô đấy chứ?

“Ơ… Tôi…” Khoa Trình cũng giật mình về câu hỏi vừa rồi, nhất thời không biết trả lời sao nữa.

Harry liền hơi cúi xuống, nói qua bộ đàm: “Mày vừa hỏi cái gì đấy thằng kia? Bị ngu à, ai đời lại hỏi nhứ thế???"

Phương Anh mở miệng ra định chất vấn tiếp thì điện thoại rung lên, là Thùy Anh gọi đến. Phương Anh do dự nhìn Khoa Trình rồi dứt khoát đứng lên, chạy vào nhà vệ sinh nghe điện thoại.

Cô chốt cửa buồng, rồi mới ấn nghe: “Alo Thùy Anh hả?”

“Ừ, có phải hôm qua cô tìm tôi không?”

“Đúng vậy, nhưng sao giờ cô mới gọi lại thế?” Phương Anh cười cười.

“À, xin lỗi cô. Bây giờ tôi mới nhớ ra để gọi, cả ngày hôm qua và hôm nay tôi đều phải ở trường quay chuẩn bị cho vòng thi tiếp theo, cũng khá bận…”

“Ồ, vòng thi tiếp theo có phải vào ngày kia không? Chà, tôi sẽ coi trực tuyến trên mạng, thật nóng lò…” Phương Anh còn chưa nói hết câu thì đã bị Thùy Anh chen ngang lời.

“Phương Anh, cô gọi đến cho tôi là vì Hoàng Đức Kiệt đúng không?”