Bí Mật Song Sinh

Chương 14




- Đúng là lão già chết tiệt, ông ta nghĩ gì mà bắt mình cưới cái người mà chưa từng gặp chứ.

Tuệ Hy ném chiếc gối từ trên giường xuống, khuôn mặt đầy vẻ tức giận.

- Không được, Lâm Gia sắp bị phá sản rồi mình không thể ở lại đây rồi gánh nợ cho ông ta được. Phải nghĩ cách rời khỏi đây thôi.

Cô ta ngồi trên giường suy nghĩ một lúc rồi cầm chiếc điện thoại lên.

- Alo Duật Thần, anh tới đón em nha.

- .......

- Chuyện dài lắm em sẽ kể sau nhưng hiện tại em không muốn ở lại căn nhà này nữa.

- .......

- Được rồi em sẽ đợi anh.

Cô ta mỉm cười cúp máy rồi nhanh tróng thu dọn quần áo ở tủ vào một chiếc Vali nhỏ.

- Chị tính làm gì vậy?

Tuệ Nghi đột ngột đứng sau lưng khiến cô ta giật mình quay lại.

- Mày không thấy hay sao mà còn hỏi, tao sẽ đi khỏi đây.

- Chị bỏ đi trong lúc ba gặp khó khăn vậy sao? Không phải ba là người thương chị nhất hả, vậy tại sao chị lại đối sử với ba như vậy.

- Mày quá ngây thơ rồi, sống không vì mình trời tru đất diệt. Ông ta bắt tao lấy một người mà tao chưa từng gặp, biết đâu người mà ông ta muốn tao lấy là người ung thư thời kỳ cuối thì sao, nên mới trọn đại một người để cưới. Tao khuyên mày cũng nên rời khỏi căn nhà này đi, nếu không sớm muộn gì chủ nợ cũng kéo đến đây thôi. À hay là mày đóng giả làm tao đi, biết đâu lại cứu được ông ta. Nhưng nếu làm vậy thì mày vẫn mãi chỉ là cái bóng của Lâm Tuệ Hy tao thôi.

Cô ta nói bằng giọng mỉa mai sau đó kéo chiếc vali đi.

- Nếu chị bước chân ra khỏi Lâm Gia thì sau này dù có ra sao cũng đừng bao giờ quay trở lại.

Cô ta đi được vài bước thì liền dừng lại khi nghe câu nói đó của Tuệ Nghi.

- Yên tâm đi, tao sẽ không bao giờ trở lại đâu. Mà biết đâu khi quay về thì căn biệt thự này sẽ không còn là của Lâm Gia nữa thì sao Hahaha.

Cô ta cười lớn bước nhanh ra khỏi phòng.

Giờ trong phòng chiếc còn một mình cô, hai tay cô xiết chặt thành nắm đấm, đôi mắt đỏ lên vì giận.

Sáng hôm sau.

Cô đang nằm ngủ trong phòng mình thì có một người làm mở cửa bước vào.

- Cô Tuệ Nghi, cô Tuệ Nghi.

Người làm đó lại gần gọi cô dậy.

Cô từ tử mở mắt và lấy tay che đi ánh mặt trời chiếu từ cửa sổ vào.

- Có chuyện gì vậy?

Cô ngồi dậy nhìn người làm đang đứng trước mặt mình.

- Dạ ông chủ.

- Ba tôi làm sao?

- Dạ, vừa rồi tôi có mời ống chủ xuống ăn sáng nhưng gọi cửa phòng mãi không thấy ai trả lời.

- Mọi người tìm hết các phòng chưa, mới sáng sớm ba tôi đâu đi đâu được.

- Chúng tối tìm hết rồi những vẫn không thấy, chỉ có phòng làm việc của ông chủ là chúng tôi khổng vào được vì bị khoá.

Khi nghe thấy vậy cô vội xuống giường đi tới phòng làm việc của ba cô.

- Ba ơi, ba có ở trong đó không?

Cô vừa gõ cửa vừa cố mở cửa nhưng nóc đã bị khoá.

Cô lùi lại vài bước dùng hết đạp tung cánh cửa. Khi cánh cửa mở ra đập vào mắt cô là cảnh tượng ba cô nằm dưới nền nhà, xung quanh là những chai rượi nằm ngổn ngang.