Bí Mật Song Sinh

Chương 33




- Ui za.

Cô xuýt xoa gỡ từng miếng thủy tinh nhỏ khỏi bàn tay, nó rất là đau nhưng cô vẫn chịu được. Có lẽ nhờ lớn lên trong sự ghẻ lạnh, luôn phải tự thân đối mặt với mọi truyện ngay từ khi còn nhỏ nên cô luôn có được sự bản lĩnh mà hiếm cô gái nào có được.

Cánh cửa phòng bật mở, bà nội bước vào với ly sữa trên tay.

- Con bị làm sao vậy? Sao mà toàn là máu vậy nè.

Nội vội đặt ly sữa xuống bàn rồi vội lại gần cô hỏi.

- Dạ...dạ tại vì con sơ ý làm bễ cái ly...rồi bị thương.

Cô ấp úng nói rối vì cô không muốn nội lại khó sử khi biết là Dương Triết làm.

- Con đúng thật là hậu đậu mà, nào đưa tay đây ta coi.

Nội mắng cô nhưng cô biết đó chính là những lời nói quan tâm, đột nhiên cô vừa có cảm giác vui, lại vừa cảm giác có lỗi.

Vui vì cô cảm nhận được sự quan tâm ấm áp này, thật sự khiến cô rất cảm động.

Còn có lỗi vì đã lừa bà nội, nếu khi biết được sự thật nội sẽ phản ứng như thế nào? Có phải cũng giống Dương Triết, sẽ cho là cô tham tiền trơ trẽn.

- Nội....con có chuyện muốn nói với nội.

- Có chuyện gì để nói sau đi, giờ phải băng bó vết thương đã.

Nội đứng dậy đi lại phía chiếc tủ, mở ngăn tủ lấy chiếc hộp y tế ra.

- Con phải chú ý hơn, đừng tự làm đau bản thân mình nữa.

Bà nội vừa sát trùng vết thương vừa dặn cô rất nhiều.

- Ta đã giúp con băng bó rồi, lần sau con phải nhớ chú ý hơn đó.

- Dạ con biết rồi!

Cô nhìn tay mình được băng bó rất cẩn thận.

- Mà con vừa đính nói chuyện gì với ta vậy?

- À...con, con...muốn nói là....

- Dạ thưa phu nhân, có trợ lý Dương cần gặp phu nhân.

Cô đang định nói ra hết toàn bộ sự thật thì đột nhiên người làm đi vào ngắt ngang câu chuyện khiến cô không kịp nói hết câu.

- Tôi biết rồi, có chuyến gì chúng ta sẽ nói sau. Bây giờ con uống sữa rồi đi nghỉ đi.

Nội trả lời người làm xong quay ra xoa đầu cô nói rồi vội bỏ đi.

Căn phòng rộng bây giờ chì còn một mình cô, khẽ đan hai bàn tay lại, cô cúi đầu mím chặt môi.

Tại sao nói ra bí mật đó lại khó khăn đến vậy? Cô còn luyến tiếc điều gì sao?

Cô ngả người nằm xuống giường, cơ thể không còn chút sức lực nào, đôi mắt lim dim chìm vào giấc ngủ.

8h tối:

Cô khẽ mở mắt, điều đầu tiên mà cô thấy chính là căn phòng tối, chỉ có ánh sáng lờ mờ của ánh trăng chiếu qua cửa sổ.

Cô uể oải ngồi dậy, bây giờ cô mới thấy cơ thể nặng nhọc, đau nhức. Không biết bản thân đã ngủ bao lâu nữa.

Cô đứng dậy đi về phía cửa phòng, đưa cánh tay khẽ mở cánh cửa.

Bước ra khỏi phòng với con mắt ngỡ ngàng, khác với căn phòng tối đen trong kia. Bên ngoài rất sáng, cô không biết họ đã thắp bao nhiêu chiếc đèn nữa. Nhìn những chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh y như bên trong cung điện.

- Tiểu thư đã dậy rồi ạ

Người làm đi tới gần cô hỏi, trên tay cầm một ly sữa khác.

- Tôi...tôi ngủ bao lâu rồi? Bây giờ là mấy giờ?

- Tiểu thư đã ngủ được 5 tiếng rồi, bây giờ đã là 8 giờ tối. Vừa rồi tôi có gọi tiểu thư dậy để dùng bữa tối nhưng gọi mãi tiểu thư không dậy.

- Vậy sao, thật ngại quá. Tại tôi cảm thấy hơi mệt nên mới ngủ say như vậy.

Cô cười gượng đầy ái ngại, thật là quá mất mặt mà, nhà người ta mà mình ngủ tự nhiên y như nhà mình vậy. Lại còn ngủ say quên trời quên đất nữa chứ, không biết trong lúc ngủ mình có ngáy không nữa.

- Phu nhân đi giải quyết công việc vài ngày nữa mới về nên dặn tôi pha cốc sữa nóng cho tiểu thư và nói tiểu thư phải uống cho hết.

Người làm đưa ly sữa còn nghi ngút khói ra trước mặt cô.

" Bà nội đi những vài ngày, vậy còn chuyện đó phải làm sao đây"

Cô hoang mang nghĩ, chưa nói được bí mật đó ra thì trong lòng cô sẽ không yên. Cảm giác lo lắng, tội lỗi nó làm cô rất khó chịu.

- Tiểu thư sao vậy, tiểu thư thấy không khỏe chỗ nào sao?

- À không tôi không sao, mà cô biết Dương Triết đang ở đâu không? Tôi muốn nói chuyện với anh ta.

- Thiếu gia đang nhốt mình ở trong phòng sách cả buổi chiều nay rồi, chúng tôi không dám vào vì sợ thiếu gia sẽ nổi giận.

- Được rồi để tôi đi coi thử, phòng sách nằm ở đâu vậy?

- Đi thẳng lối này ở cuối hành lang.

- Tôi biết rồi cảm ơn cô, còn ly sữa này cô cứ mang vào trong phòng đi lát tôi sẽ uống hết.

Cô mỉm cười rồi đi về hướng mà người làm vừa chỉ.

Khi đến cuối hành lang cô đứng trước cánh cửa của một căn phòng.

- Dương Triết, Dương Triết tôi vào được không?

Cô gõ cửa gọi nhưng không thấy ai trả lời nên đã mạnh dạn mở cửa bước vào.

Khung cảnh xung quanh căn phòng cũng rất là tối, không có một ánh đèn.

Cô với tay lần mò tìm công tắc đèn để mở.

Khi tìm được công tắc cô vội mở lên thì đập vào mắt cô chính là cảnh Dương Triết nằm dưới nền nhà lạnh ngắt, xung quanh toàn là vỏ chai rượu đã hết.

- Dương Triết, sao anh uống nhiều vậy? Nè nghe tôi nói gì không?

Cô lại gần đỡ Dương Triết ngồi dậy, trên người anh ta mùi rượu nồng nặc khiến cô phải nhăn mặt.

- Cút,,,cô mau cút cho tôi...cái...loại con...gái như cô không có...tư cách chạm vào người tôi....mau cút.

Anh ta nói trong cơn say rồi đẩy cô sang một bên không cho cô chạm vào người.

- Anh say rồi để tôi đưa anh về phòng, chứ nằm đây anh sẽ bị cảm đó.

Cô mặc kệ những lời sỉ vả của anh, vẫn dìu anh đứng dậy đi về phòng. Cô không để ý những lời nói của kẻ say đâu, quan trọng vẫn là sức khỏe.

Khi về đến phòng cô đặt anh nằm xuống giường nhưng đột nhiên anh ta nằm cổ tay kéo cô nằm xuống còn anh ta thì đè lên người cô.