Bị Một Nam Quỷ Theo Dõi Làm Sao Giờ

Chương 34




Ban đêm trong phòng tạm giam rất lạnh, Sở Tuyên cuốn hết tất cả chăn màn, nghiêm lệnh cấm chỉ Hoắc Vân Thâm nhích lại gần mình.

Con quỷ kia là một máy lạnh di động, hè còn may, hiện tại trời dần trở lạnh, sau này cũng không biết xử lý thế nào.

Muốn Sở Tuyên buổi tối ôm y ngủ, quả thật là một loại tra tấn.

“Tôi cảnh cáo cậu, buổi tối đừng đến đánh lén tôi. Tôi đây thể chất nếu bị cảm, không hơn nửa tháng không tốt được. Nói cách khác… cậu phải ăn chay nửa tháng, tự cậu cân nhắc.”

“…”

Trong phòng không có hơi ấm, cũng không có thảm điện, Hoắc Vân Thâm cân nhắc một phen,  cách Sở Tuyên một khoảng xa, cũng không tới gần.

Tối hôm đó một người một quỷ, bình an vô sự mà qua một đêm.

Ngày hôm qua luật sư Dương nói anh ta sẽ đến, Sở Tuyên đợi một buổi sáng, quả nhiên chờ thấy anh ta.

Hai người vừa thấy mặt, trong lòng Sở Tuyên liền lộp bộp, bởi vì sắc mặt luật sư Dương không tốt, biểu hiện rất buồn phiền.

Trong lúc hai người ở riêng với nhau, luật sư Dương nói với Sở Tuyên: “Vụ án này rất khó giải quyết, đối phương là quyết tâm muốn cậu chịu thay tiếng xấu cho người khác, cái này đều không phải vấn đề, quan trọng nhất là…”

“Cái gì?”

“Đối phương có hậu thuẫn.” Ý tứ của luật sư Dương chính là, ngay cả Bạch gia cũng không có biện pháp chống lại ông ta.

Luật sư Dương tiếc nuối nhìn hắn, lắc đầu: “Tiếc rằng tôi bất lực, tuy rằng tôi rất muốn giúp cậu, nhưng tôi chỉ là một người bình thường.”

“Tôi biết rồi, mặc kệ thế nào vẫn phải cảm ơn anh.” Sở Tuyên cúi đầu trầm mặc một hồi, hỏi: “Bạch Tuyết cô ấy đã biết chưa?”

“Rồi, cô ấy bảo tôi nói cho cậu, lợi dụng ưu thế của mình… bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.” Luật sư Dương lộ ra vẻ không hiểu cho lắm, đây là ý gì nha? Chẳng lẽ Sở Tuyên còn có ưu thế khác?

“Được rồi, cảm ơn anh, anh về nói cho cậu ấy biết… tôi sẽ suy nghĩ.” Sở Tuyên gật gật đầu, sau đó trở về phòng tạm giam, đợi đến ngày ra tòa.

“Hoắc Vân Thâm, cậu có thể giúp tôi đúng không?” Hắn ngồi dưới đất, hai mắt vô thần nhìn trần nhà.

Hắn không phải người ngu, hắn đã sớm biết Hoắc Vân Thâm đang chờ mình mở miệng. Nhưng loại trợ giúp này phải trả giá thật nhiều, mà bản thân đã sớm là vật đối phương nắm trong lòng bàn tay, còn có cái gì đáng giá để mà bỏ ra sao?

Thứ còn lại duy nhất chỉ có một trái tim mà thôi.

“Chỉ cần tiên sinh cần, làm chuyện gì tôi cũng có thể.” Quỷ kia đến trước mặt Sở Tuyên, chậm rãi cúi người, dùng đôi tay đè chặt bả vai Sở Tuyên.

Hai khuôn mặt đối diện nhau, một bên là màu lúa mì khỏe mạnh, một bên là màu xám trắng đầy tử khí.

Một người mặt lộ vẻ cam chịu số phận, một quỷ thì cười nhẹ nhàng.

“Nói đi, như thế nào cậu mới giúp tôi? Muốn thù lao gì?” Sở Tuyên lấy tay chống đất, bả vai hơi ngả về sau.

Ngón tay Hoắc Vân Thâm bị đè, dường như không thèm quan tâm, y chỉ cười: “Tôi muốn giúp anh rất đơn giản, còn về thù lao… tiên sinh hôn tôi một cái thì thế nào?”

Nói xong dán mặt qua, hai mắt khép hờ.

Đơn giản như vậy?

Sở Tuyên hoài nghi, cũng không chần chờ, lỡ đâu là thật thì sao?

Hắn nhanh chóng hôn một cái lên môi Hoắc Vân Thâm, để phòng ngừa y đổi ý, đổi chỗ, lại hôn một cái.

Gấp đôi bảo đảm, muốn nuốt lời cũng không được.

Hoắc Vân Thâm bụm nơi bị hôn qua, nói: “Tiên sinh thật là người phúc hậu.”

Mua một tặng một cái gì, ngay cả bản thân Sở Tuyên cũng cảm thấy vô cùng lúng túng.

“Nhưng đây là cậu nói, cậu cũng không thể đổi ý, hoặc là yêu cầu tăng thêm thù lao…”

“Không có.” Bàn tay trên vai Sở Tuyên chậm rãi siết chặt, mang theo một loại sức mạnh giam cầm: “Tiên sinh, tôi phải đi, một mình anh phải cẩn thận ở chỗ này, chờ tôi trở lại.”

“Được…” Còn chưa kịp hỏi y lúc nào thì về, không khí lạnh trong phòng lập tức không thấy đâu.

Sở Tuyên đứng lên, đi đến nơi bức tường có ánh sáng xuyên qua, ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhỏ hẹp.



“Cha, cha sao vậy?” Hoắc Vân Long đi theo cha mình đến phòng đọc sách, bỗng nhiên thấy cha mình ngã quỵ, anh ta kinh hoàng đi qua đỡ, sao lại đột nhiên bị ngã? Thân thể cha anh vẫn luôn rất tốt, ngay ngày hôm qua vẫn còn đi leo núi a.

“Vân Long, nó nó…” Hoắc lão gia tử run run rẩy rẩy đứng lên, dùng ngón tay phát run chỉ về phía trước, phía sau cái bàn, đứng chỗ ấy là một cái bóng quỷ dị.

“Anh, anh hai?” Hoắc Vân Long nhìn theo ngón tay của cha mình, sắc mặt lập tức thay đổi, cũng không tốt hơn cha anh ta là bao.

Bọn họ đều nghĩ, Hoắc Vân Thâm không phải quỷ sao? Tại sao có thể xuất hiện giữa ban ngày?

“Cha, em trai.” Hoắc Vân Thâm quay qua, cười cười hiền lành với cha cùng em mình: “Đã lâu không gặp.”

Từ sau khi chết cháy, bản thân chưa bao giờ xuất hiện ở trước mặt người khác, cha cùng em trai ngạc nhiên cũng là chuyện bình thường.

“Chính, chính là…” Nhìn thấy quyển sách trên tay Hoắc Vân Thâm, hình ảnh gian phòng kia, phảng phất lại quay về nơi khóa viện của hơn hai mươi năm trước, thanh niên tái nhợt bên trong, y cả ngày làm bạn cùng sách vở.

Bởi vì thân thể y không tốt, không có bạn bè, cũng không có người thân quan tâm bảo vệ y.

“Anh hai, lần này anh tới đây, là có chuyện gì sao?” Hoắc Vân Long nhanh chóng tỉnh táo lại, đỡ người cha đã bị kinh hãi của mình xuống, sau đó mới dập đầu lắp ba lắp bắp nói với Hoắc Vân Thâm.

“Tất nhiên là có chuyện mới đến.” Ánh mắt Hoắc Vân Thâm, từ trên mặt cha mình, chuyển lên trên người em trai Hoắc Vân Long, nghiêm túc nói, y và Hoắc Vân Long chẳng qua là cùng cha khác mẹ, tình cảm cũng không quá sâu: “Sở Tuyên gặp nạn, nếu như hắn xảy ra chuyện gì, tôi e rằng phải trở về Hoắc gia lần nữa, gây thêm phiền toái cho các người.”

Sở Tuyên là chồng y, Sở Tuyên đã xảy ra chuyện, y quay về Hoắc gia là chuyện thiên kinh đạo nghĩa. (*天經地義 nói cái đạo thường như trời đất không thể di dịch được.)

“Hắn xảy ra chuyện gì?” Sau lưng Hoắc Vân Long đổ đầy mồ hôi lạnh, nếu Hoắc Vân Thâm là tới trả thù, bọn họ ngăn cũng ngăn không được, nhưng may mắn, y đây là có chuyện muốn nhờ.

Đây là kết quả tốt nhất.

Em trai cùng cha suy tính cái gì, Hoắc Vân Thâm rõ như ban ngày, y nói: “Có người vu khống tiên sinh khiến hắn phải vào cục cảnh sát, tôi muốn cậu đi điều tra rõ ràng, cho Sở Tuyên một cái trong sạch.”

Hoắc Vân Long đáp liên tục không ngừng: “Em biết rồi, chuyện này em sẽ lập tức làm ngay. Là cục nào? Hiện tại người còn bên trong không? Em lập tức đưa người ra.”

Sở Tuyên là đối tượng minh hôn của Hoắc Vân Thâm, lại nói tiếp, cũng là thân thích của Hoắc gia, không nhìn thầy chùa cũng xem mặt phật, không có đạo lý người bị khi dễ.

“Gần bệnh viện trung tâm, tôi cũng không biết.” Hoắc Vân Thâm ném quyển sách trong tay xuống, liếc nhìn người em trai này, nói: “Tiên sinh còn thất nghiệp, cho dù có làm sáng tỏ, cũng không có khả năng trở lại cương vị công tác. Công ty con dưới tay cậu nhiều như vậy, cho tiên sinh làm tổng giám đốc đi.”

Trán Hoắc Vân Long bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cũng không dám phản bác nói một bác sĩ thì làm tổng giám đốc cái gì, nếu Hoắc Vân Thâm đã mở miệng, này xem như cúng Bồ Tát cũng phải cúng. (*Nguyên văn câu này 菩萨供着也要供着 k hỉu huhuhu.)

“Được, đến khi thấy được Sở tiên sinh, em sẽ đích thân thương lượng với hắn, nhìn xem phải nhận chức gì ở công ty.”

“Hiệu suất công ty phải tốt, nhân viên tài giỏi phải nhiều, đừng khiến tiên sinh mệt chết.” Hoắc Vân Thâm được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng bọn họ cũng chẳng dám nói không.

“Dạ dạ, anh hai yên tâm, em sẽ sàng lọc tuyển chọn…”

Nhìn đứa con thứ hai cúi đầu khom lưng, trái tim Hoắc lão gia tử như nghẹn ở cổ họng, đã có một thời gian… bọn họ không xem Hoắc Vân Thâm ra gì, cuối cùng vật đổi sao dời, cả ngày sống trong phập phồng lo sợ! Đây xem như là báo ứng sao?

“Đi thôi, tiên sinh đang đợi tôi.” Lướt qua bên cạnh Hoắc lão gia tử, Hoắc Vân Thâm âm u liếc ông một cái, ông già một đầu tóc trắng, ông là hung thủ hủy hoại đời này của y, nhưng lại giả thành một người cha từ ái: “Dối trá.”

“Cha, cha!” Nhận được tin tức Hoắc Cương vội vàng chạy đến, xem chừng người cha đã bị kích thích của mình.

Mà Hoắc Vân Thâm cùng Hoắc Vân Long, đã ra khỏi cửa Hoắc gia.

Trên chiếc xe màu đen, màu xanh nhợt nhạt của vạt áo, ánh vào tầm mắt của Hoắc Vân Long, khiến sắc mặt anh trắng bệch, như ngồi bàn chông.

“Anh hai… thật xin lỗi… là chúng tôi có lỗi với anh… là…”

“Là ông ta, không phải cậu.”

Nghe thấy câu trả lời của Hoắc Vân Thâm, Hoắc Vân Long thất thố che hai mắt, giọng nói gần như nghẹn ngào…

“Ông ấy là kẻ nói dối, thời điểm em biết, đã không còn cách nào vãn hồi nữa rồi… khi đó dì Thường đã chết, mà anh…”

Cũng bị Hoắc lão gia tử đổi thuốc, thân thể ngày càng suy yếu, tạo ra dấu hiệu giả đã không còn thuốc nào cứu chữa được.

Đúng vào lúc này, Hoắc Vân Thâm tin vào lời của Hoắc lão gia tử, cam tâm tình nguyện làm cống hiến cuối cùng vì Hoắc gia.

Nhưng y vốn cho rằng, hỏa hoạn chỉ là một việc ngoài ý muốn, tại trước khi mình chết xảy ra một trận ngoài ý muốn.

Nhiệt độ trong xe lại hạ thấp, Hoắc Vân Long ngồi bên cạnh Hoắc Vân Thâm hoảng sợ không thôi, đã nhiều lần muốn hô tài xế dừng xe.

“Anh.. anh hai!”

Thẳng đến giới hạn không thể chịu đựng được, Hoắc Vân Thâm khó khăn tìm về ý thức, khống chế dục vọng muốn hủy diệt hết thảy của bản thân.

“Tiên sinh..” Y thật sự muốn trở lại bên người Sở Tuyên, tìm lại bình tĩnh cho trái tim cuồng bạo của mình.

Quãng thời gian dài dằng dặc sống trong bóng tối trước khi Sở Tuyên xuất hiện, rất nhiều lần y nghĩ tới hình ảnh máy tươi dầm dề, dùng mạng người để tế những thống khổ mà bản thân phải chịu đựng.

Mà Hoắc Vân Long đã sớm cảm nhận được ác ý đang dâng lên này, cho nên anh mới hoảng sợ, mới có thể lạnh run.

Nghĩ đến Hoắc lão gia tử từng làm qua loại chuyện tàn nhẫn không có tình người, cho dù hiện tại Hoắc Vân Thâm làm ra chuyện gì, Hoắc Vân Long cũng không cảm thấy kỳ quái, anh chỉ tự trách mình… đã trở thành một thành viên trong đó.

Một là cha mình, một là anh trai có liên hệ máu mủ với mình, chỉ cần vừa nghĩ tới tất cả mọi chuyện là có mưu tính từ trước, anh liền đau khổ không thôi.

Có lẽ không phải thương xót cho Hoắc Vân Thâm, chỉ bởi vì hung thủ vậy mà lại là người cha vô cùng kính trọng của mình, dù sao chăng nữa Hoắc Vân Long  cũng không thể chấp nhận.

Nhưng anh vẫn muốn giúp cha mình xin tha.

“Anh hai, cha đã già như vậy rồi, cho dù anh không giết ông, ông cũng không sống được mấy năm nữa, anh nể tình mấy năm này… đừng giết ông!”

“Cậu yên tâm, tôi sao sẽ giết ông ấy?” Tiếng nói như có như không của Hoắc Vân Thâm, quanh quẩn trong xe: “Tiên sinh hắn rất nhát gan, nếu như hắn biết tôi giết người, hắn sẽ sợ.”

“…” Hoắc Vân Long trừng to mắt, không dám nói thêm nửa chữ.

Sở Tuyên ở trong phòng tạm giam, nhàm chán đợi, thỉnh thoảng ăn gì đó… đều là đồ ăn vặt cùng đồ uống Bạch Tuyết mang tới, chỉ sợ cô chờ ở bên ngoài cũng đang rất nóng ruột.

Biết được đối phương có hậu thuẫn lớn hơn, chỉ sợ điện thoại đã rơi vỡ mấy cái.

“Sở Tuyên, có người đến nộp tiền bảo lãnh anh.”

Một nhân viên cảnh sát mở cửa phòng tạm giam, gọi Sở Tuyên ra ngoài.

Sở Tuyên ngồi dưới đất quá lâu, đứng lên hoạt động gân cốt: “Ai tới nộp tiền bảo lãnh cho tôi.”

“Một vị tiên sinh họ Hoắc, anh đi ra xem chẳng phải sẽ biết.” Thái độ của nhân viên cảnh sát cùng cảnh sát Lý không giống nhau, cậu còn rất trẻ, còn mang theo nụ cười tươi.

“Được, cảm ơn.” Sở Tuyên đã một đoạn thời gian không ra khỏi phòng này, ra ngoài nhìn thấy cảnh vật bình thường, vậy mà cảm thấy hoảng hốt.

Một trận mát lạnh tập kích, vây quanh người hắn lượn một vòng, hắn lắp bắp nói: “Về rồi à.”

Nhân viên cảnh sát bên cạnh không nghe được, nên nghe được lại nghe được.

Một bàn tay vòng qua lưng Sở Tuyên, cùng Sở Tuyên ra ngoài.

“Sở tiên sinh, lại gặp mặt, tôi là Hoắc Vân Long, cậu còn nhớ không?”  Hoắc Vân Long thấy Sở Tuyên, nhiệt tình chạy tới chào đón. Mặc kệ câu nói kia của Hoắc Vân Thâm có thật hay không, anh đều nguyện ý giành lấy, vì cha mình tìm kiếm một chút hy vọng sống.

Trái lại Sở Tuyên liền lộ ra vẻ được sủng mà sợ, hắn thầm nghĩ, vị đại thiếu gia Hoắc gia này, vì sao lại nhiệt tình với một tiểu thị dân như mình thế này?

“Hoắc tiên sinh, tôi nhớ ra anh.” Hắn bình tĩnh đi tới, cho dù nguyên nhân là gì, có lẽ đều liên quan đến Hoắc Vân Thâm.

Không biết con quỷ kia, không vì vậy mà không thoải mái đi?

“Xin chào, tôi nghĩ chúng ta cũng không cần khách khí, dù sao…” Hoắc Vân Long cười cười, anh biết rõ Sở Tuyên hiểu ý mình, nói tiếp: “Tôi là đến nộp tiền bảo lãnh cho cậu, chuyện bệnh viện bên kia cậu yên tâm, ra khỏi cửa cục cảnh sát cũng không cần xen vào nữa rồi.”

Đại thiếu gia Hoắc gia làm người bảo lãnh, cục cảnh sát đương nhiên sẽ cho mặt mũi.

“Cảm ơn.” Sở Tuyên vô cùng cảm ơn anh, rốt cuộc có thể trở về nhà tắm rửa, ngủ một giấc thật ngon.

“Đúng rồi, còn một chuyện.” Sau khi ký tên, Hoắc Vân Long đến bên cạnh Sở Tuyên, giọng thành khẩn: “Anh hai nói hiện tại cậu nhàn rỗi, muốn tìm một công việc thanh nhàn, bên tôi có một công ty thiết kế đèn, tình huống trước mắt tương đối thanh nhàn ổn định, cậu có muốn đến làm tổng giám đốc không?”

Sở Tuyên giật mình, ban đầu hắn còn tưởng rằng muốn giới thiệu mình đi làm nhân viên: “Tổng giám đốc? Tôi?” Hắn chỉ vào mũi mình: “Anh chắc chắn chứ? Lúc trước tôi cầm là dao giải phẫu, mà không phải bút vẽ, cũng sẽ không quản lý công ty.”

“Đó không thành vấn đề, công ty có thể làm ra chi nhánh quản lý, sau đó mới tuyển cho cậu một trợ lý cao cấp, có chuyện gì giao cho trợ lý làm là được rồi.” Hoắc Vân Long nói: “Tổng giám đốc công ty tôi đều làm như vậy, anh ta không dùng quá nhiều, hai là đủ rồi.”

“Hai cái gì?” Sở Tuyên vẫn tỏ thái độ phớt lờ, xem như anh ta đang nói đùa.

Hoắc Vân Long nói: “Biết dùng người, biết dùng tiền.”

“…”

“Cậu mới ra khỏi cục, chắc hẳn cũng mệt rồi, vậy tôi không dẫn cậu đi ăn cơm.” Hoắc Vân Long hơn bốn mươi tuổi, so với Sở Tuyên lớn hơn hai mươi mấy tuổi, vỗ vỗ vai Sở Tuyên, cũng không dám đối đãi với hắn như hậu bối, nói cho cùng đây cũng là đối tượng của anh trai: “Cậu về trước nghỉ ngơi vài ngày, điều chỉnh trạng thái, chờ cậu chuẩn bị xong rồi hẵn tới tìm tôi. Đây là danh thiếp cá nhân của tôi.”

Nhận lấy danh thiếp hai màu đen trắng, Sở Tuyên đưa mắt nhìn con xe của Hoắc Vân Long gào thét rời đi.

“Hoắc Vân Thâm, em trai cậu cho tôi làm tổng giám đốc…” Giọng nói có chút mộng mị.

“Ừm.” Hoắc Vân Thâm đứng sau Sở Tuyên, vẻ khẩn trương dần chồng chất trên khuôn mặt y, rốt cuộc biến thành hối hận nồng đậm.. y biết dựa theo tính cách Sở Tuyên sẽ…

“Rất kinh ngạc, không nghĩ tới tôi sẽ có một ngày làm tổng giám đốc.” Sở Tuyên cầm tấm danh thiếp kia, quay đầu nhìn y, sau đó cười cười: “Cơ hội người khác cho, có thể làm được mức độ nào liền xem chính mình.”

“Ừm…” Hoắc Vân Thâm sững sờ gật đầu, không giống như trong tưởng tượng, nhưng tại sao bản thân cũng muốn cười ngây ngô.

Nói cách khác, hắn nguyện ý tiếp nhận phần công việc này, hơn nữa không phản cảm?

“Ha, một bộ mặt tranh công…” Sở Tuyên nhìn hai bên không có người, cực kỳ nhanh chóng hôn một cái lên khóe miệng quỷ kia: “Về nhà.”

Hoắc Vân Thâm vội vàng nâng tay, bụm lấy khóe miệng bị hôn bên trái, nhưng tại sao chỉ là khóe miệng?

“Tiên sinh?” Y bay đuổi theo.

Trên taxi về nhà, Sở Tuyên giả bộ như trong xe chỉ có mình mình, nhìn không chớp mắt, yên tĩnh chờ đợi.

“Tiên sinh.”

Con quỷ bên cạnh dùng tay chuyển loạn trước mặt hắn, hắn cũng không để ý.

“Hôm nay thấy cha tôi…” Hoắc Vân Thâm nói, ngón tay đặt trên cánh tay Sở Tuyên bỗng siết chặt: “Tiên sinh biết tôi nghĩ gì không?”

Rốt cuộc Sở Tuyên nhìn y một cái, nói: “Móng tay của cậu đã sắp đâm vào thịt tôi, tôi còn có thể không biết sao?”

Hoắc Vân Thâm lập tức buông cánh tay của hắn ra, lấy tay sờ lên chỗ bị bấm, cười giống như một cô gái: “Rốt cuộc tiên sinh cũng nhìn tôi rồi.”

Ánh mắt cố chấp mang theo tố chất thần kinh, khiến người ta sợ hãi.

“Còn có hai đoạn đường, cậu im lặng đợi, trở về rồi nói.” Sở Tuyên nắm chặt vai y, kéo về phía người mình, lập tức không khí lạnh ập tới.

Hắn đưa tay kéo áo, lại phát hiện Hoắc Vân Thâm đã sớm hơn hắn một bước… giúp mình kéo áo xong.

Một số thời điểm, cũng không thể trách Sở Tuyên bị mỡ heo làm tâm trí mê muội.

Người là cảm tính động vật, tâm tình sẽ bị ảnh hưởng bởi các tác động ở bên ngoài, ngay cả chính mình cũng không thể thuyết phục bản thân kiên định, có thứ gì chắc chắn không bị hắn ảnh hưởng.

“Vừa rồi chỉ là hù dọa anh.” Thứ chết tiệt kia dựa trên vai hắn đột nhiên nói.

“Không phải bảo cậu yên tĩnh sao?” Sở Tuyên điềm nhiên như không, đồng thời âm thầm thở dài một hơi, tay kia nắm thành quả đấm.. thật sự là đánh không lại, nếu không lập tức đánh y một trận.

“Tiên sinh thật dễ lừa gạt, nếu như muốn ông ta như vậy, sao lại đợi đến tận hôm nay?”

Nam quỷ đang gác trên vai mình, mím môi mỉm cười, tiếng cười trầm thấp giống như tiếng đàn vi ô lông, tiến vào lỗ tai gần trong gang tấc, khiến cho run rẩy ngứa ngáy một hồi.

Đến cửa nhà, thời điểm lái xe tính tiền, ánh mắt đặc biệt quái dị: “Chàng trai trẻ, tai nghe bluetooth của cậu đặt đâu vậy?”

Không thấy trên tai hắn, cũng không cầm điện thoại, rồi lại lẩm bẩm một đường.

“Bác tài, cái đó… kỳ thật tai nghe bluetooth là kiểu mới nhất, không cần đặt trên tai.” Sở Tuyên lấy lại tiền lẻ, cực kỳ ngượng ngùng quay người rời đi.

Đều là do nam quỷ kia, hại bản thân hắn biến thành bệnh tâm thần trong mắt người khác.

“Bạch Tuyết?” Về đến nhà móc điện thoại gần hết pin ra, Sở Tuyên lập tức gọi một cú cho Bạch Tuyệt, bên kia rất kích động, Sở Tuyên nói cho cô biết: “Tôi đã không sao, hiện tại vừa đến nhà… đúng… có người trông coi, có lẽ rất nhanh sẽ có kết quả.”

Chuyện bệnh viện có Hoắc Vân Long nhúng tay, cơ bản không cần lo lắng nữa.

Bạch Tuyết rồi lại nhớ kỹ một chuyện: “Sở Tuyên, giới thiệu cho cậu một công việc, phúc lợi cực tốt, cách nhà cậu cũng không xa, thật là không có gì thích hợp hơn nữa. Lúc nào cậu rảnh, tôi đi phỏng vấn chung với cậu, ngang qua xem thử.”

“Đúng rồi, cũng muốn nói với cậu, qua mấy ngày tôi sẽ đảm nhiệm chức tổng giám đốc công ty con của Hoắc thị.”

“Cái gì?” Đối diện giống như có thứ gì đó rơi vỡ, một trận binh binh rầm rầm truyền đến.

“Kinh ngạc vậy sao?” Giọng Sở Tuyên mang theo vui vẻ.

Bạch Tuyết một câu bừng tỉnh khỏi cơn mộng: “Sở Tuyên, cậu dễ dàng tiếp nhận công việc của Hoắc gia cho cậu như vậy, có phải đại biểu cho, cậu đã tiếp nhận vợ quỷ của cậu hay không?”

Hơn nữa còn là nam.

Sở Tuyên cầm điện thoại ngẩn người, qua thật lâu, coi như tự động lướt qua vấn đề này: “Công việc của cậu có tiến triển gì chưa?”

“Vốn có, nhưng vừa mới ngâm nước nóng.” Bạch Tuyết ỉu xìu nói.

“Xảy ra chuyện gì?” Công việc của thiên kim đại tiểu thư vẫn còn ngâm nước nóng? Sở Tuyên nửa giỡn nửa thật nói: “Vậy nếu không tới làm trợ lý?”

“Ha ha, cách điện thoại vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh của vợ nhà cậu, tôi dám sao? Được rồi, cậu vừa về nhà, tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi, có thời gian chúng ta ra ngoài gặp mặt, sẽ không quấy rầy cậu nghỉ ngơi.”

“Cũng được.”

Hai người cúp điện thoại, Sở Tuyên đặt điện thoại đằng kia nạp điện, lấy quần áo chuẩn bị đi tắm.

Đi qua phòng đọc sách đóng chặc, hắn gõ gõ cửa: “Lão tiên sinh, ông có ở đó không?”

Ba bốn giờ chiều, chẳng lẽ còn ngủ?

Đợi một lát, bên trong không có động tĩnh, Sở Tuyên tò mò vặn tay nắm cửa, phát hiện trong phòng trống không.

“Ông ấy đi rồi.” Bóng dáng Hoắc Vân Thâm xuất hiện trước bàn đọc sách, trong tay cầm một tờ giấy xé ra từ cuốn sổ, phía trên viết mấy chữ xiêu vẹo.

Bác sĩ, có ngày gặp lại. Lý Lục.

Ngoại trừ tờ giấy, cái gì cũng không có, cứ thế mà đi.

Cách một ngày không tắm, Sở Tuyên cảm thấy cả người khó chịu. Hắn đứng dưới vòi nước ấm, nôn nóng tắm gội.

Lý Lục rời đi, với hắn mà nói không có gì ảnh hưởng. Tục ngữ nói thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, chỉ cần có duyên mà nói, sau này sẽ gặp lại.

“Ào… ào… tách tách…” Nước chảy xuống trán Sở Tuyên, làm ướt hết tóc, hắn xoay người đổ ra chút dầu gội, xoa lên đầu mình.

Tư thế nâng cao hai tay, lộ ra dáng người thon dài, gợi cảm.

Nhìn Sở Tuyên tắm, là tiết mục phải có mặt mỗi ngày của Hoắc Vân Thâm.

Trong đoạn thời gian Sở Tuyên chán ghét, chỉ dám len lén nhìn, chưa bao giờ dám hiện thân. Bởi vì Sở Tuyên rất phản cảm bộc lộ thân thể của mình trước mặt y, mỗi lần thân mật đều rất miễn cưỡng.

Hôm nay nhiệt độ thấp, hơi nước bốc lên nhiều, trong phòng tắm sương mờ dày đặc, gần như không thấy rõ thứ gì.

Ánh mắt Sở Tuyên nhiều lần đi ngang qua người Hoắc Vân Thâm, nhưng hắn cái gì cũng không phát hiện, cũng không biết có một con quỷ đang rình coi mình tắm.

Cảm xúc của Hoắc Vân Thâm vốn đã vặn vẹo từ nhỏ, y không biết cái gì gọi là tình yêu.

Khi còn bé y đã từng nuôi một con mèo trong sân, bắt đầu nuôi dưỡng khi con mèo kia được hai tháng. Nuôi liên tục ba tháng, con mèo kia mỗi ngày đều ở bên cạnh y, phơi nắng, ăn cơm, tất cả mọi chuyện, y cũng rất thích con mèo kia.

Nhưng có một buổi tối, mèo không thấy.

Người chăm sóc y nói, mèo không phải bị người bắt, mà là tự chạy đi, bởi vì đến thời điểm động dục, muốn đi tìm mèo cái để sinh mèo con. Có khả năng sau này không trở lại.

Quả nhiên, con mèo đực kia ra ngoài vài ngày, không thấy bóng dáng.

Nhưng có một ngày, nó bỗng nhiên trở về, sau khi qua thời điểm động dục, tiếp tục làm bạn bên cạnh Hoắc Vân Thâm.

Người chăm sóc Hoắc Vân Thâm cười nói: “Con mèo đực này vẫn còn lương tâm, chỉ là không biết sau này lớn lên có chạy trốn theo mèo cái hay không.”

Cách một ngày, lại không nhìn thấy bóng dáng của con mèo kia ngoài sân nữa rồi.