Bỉ Ngạn Đứng Chờ Nơi Vong Xuyên

Chương 4




10.

Ăn xong cơm, đám ngưởi Lục Tâm lại ầm ĩ đòi đi xung quanh dạo chơi.

Đang là giữa hè, ngoài cửa sổ tiếng ve kêu rất ồn ào.

Anh trai vốn muốn nắm lấy tay Lục Tâm một cách tự nhiên, nhưng rồi đôi tay dừng lại trên không trung một lúc rồi lại thả xuống. Lục Tâm đều thấy tất cả, không giấu được nụ cười trên môi.

"Chúng ta ra ao xanh bơi đi. An An lúc nhỏ rất thích đến đó chơi."

Anh mỉm cười như gió rừng mùa xuân.

“Anh, làng chúng ta có ao xanh hả?”

Tôi buột miệng hỏi.

“An An, em đúng là xa nhà lâu quá rồi, nơi mẹ tìm thấy anh chính là ở gần ao xanh, em quên rồi sao?" Anh trai mỉm cười ranh mãnh.

Ký ức của tôi ngày càng mờ nhạt, tôi chỉ nhớ mẹ đã nhặt được anh trai ở sau núi, là ở sau núi, sau núi kia mà…

Lục Tâm nhìn tôi ghen tị, trong khoảnh khắc anh tôi quay đầu lại, anh ấy va nhẹ vào tôi, ánh mắt đầy vẻ đe dọa.

Anh tôi vừa dẫn đường vừa nói rằng đầm Ngọc ở phía chân núi, không có người ở, nước trong đầm xanh như ngọc nên gọi là đầm Ngọc.

“Ở đây đẹp quá đi!”

Diệp Lan và Mạnh Kỳ kinh ngạc thốt lên.

Diệp Lan lén kéo lấy cánh tay tôi, nhỏ giọng nói: "Liễu An, khi về nhất định phải thuyết phục anh trai cậu ký hợp đồng với công ty nhà mình nha. Mình dám cam đoan anh trai cậu sẽ nổi tiếng khắp châu Á cho mà xem. Khuôn mặt của anh ấy quả thực đẹp không gì sánh bằng.”

Tôi để ý thấy.

Sắc mặt của Mạnh Kỳ đang theo sau chúng tôi, đột nhiên trầm lắng đi.

Có lẽ anh tôi thấy hơi ngại nên đã lặn xuống hồ bơi mà không c ởi quần áo. Nước trong ao lập tức ôm trọn lấy thân thể tuấn tú của anh, thu hút trí tưởng tượng của mọi người.

"Lục Tâm, bọn em mau xuống chơi đi.”

Giọng nói của anh trong trẻo như suối nguồn.

Diệp Lan và Mạnh Kỳ không khỏi bị thu hút bởi anh trai, nên đã cởi áo ngoài và bơi về phía anh.

Lục Tâm quay lại, liếc nhìn tôi cảnh cáo, cởi chiếc vòng ngọc trên tay ra đưa cho tôi. Chiếc vòng ngọc này được làm bằng ngọc huyết kê thượng hạng. Trước giờ tôi chưa từng thấy Lục Tâm tháo nó ra.

Cô ta ghé sát vào tai tôi, nói với giọng lạnh lùng.

"Mày ở trên bờ cho tao, canh chừng chiếc vòng tay này cẩn thận, nếu dám làm mất nó, quay về mày ch*t chắc với tao."

Tôi biết Lục Tâm sẽ không nói đùa, nên tôi im lặng gật đầu đứng trên bờ đợi họ.

Ao xanh nước mát lạnh, cây cỏ rậm rạp xanh tươi, ba cô gái cùng một chàng trai đang chơi đùa trong ao.

Đáng lẽ phải là một bức tranh thật đẹp, nhưng ao nước đó...

Tôi dùng hết sức dụi dụi mắt.

Tại sao ao nước vốn dĩ màu xanh ngọc lại biến thành một ao m.á.u đỏ?

11.

Đêm muộn, những ngôi sao nhỏ le lói trên bầu trời.

Ba căn phòng nhường cho đám người Lục Tâm, tôi chỉ có thể kê một chiếc ghế dài ngủ ở phòng khách, còn anh tôi thì ngủ trong phòng của mẹ tôi.

Không tài nào ngủ được, trong lúc tôi đang mơ màng, một bóng người rón rén đi ngang qua tôi, cô ta muốn vào phòng của anh trai.

Dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy bóng dáng ấy tựa vào cạnh giường anh tôi.

Đó chính là Diệp Lan!

Cô ta mặc váy ngủ lụa màu trắng, mái tóc dài xõa ngang eo, cô chống tay lên mép giường, ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say của anh, như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật.

Tôi đứng cạnh cửa.

Lại ngửi thấy mùi thơm kỳ lạ trên người của anh trai. Càng kỳ lạ hơn là, vào đêm sinh nhật tôi, rõ ràng anh trai tôi không ở cạnh, nhưng tôi dường như cũng ngửi thấy mùi thơm lạ lùng đó...

Mùi thơm có sức mê hoặc đến lạ, đột nhiên tôi cũng muốn được ngủ cạnh anh giống như Diệp Lan vậy.

Không biết có phải là mơ không?

Diệp Lan lộ vẻ si mê, nhẹ nhàng hôn lên môi anh ấy, lông mi anh trai rung lên, anh ấy tỉnh rồi.

12.

Diệp Lan ngủ cạnh anh tôi cả đêm.

Lúc Lục Tâm ngủ dậy, liền nhìn thấy cảnh tượng đó, Diệp Lan tựa mặt vào cánh tay anh trai, anh trai anh nhẹ nhàng ôm cô, như thể anh là người yêu dịu dàng nhất của cô ấy.

Lục Tâm đã tự coi mình là bạn gái của anh trai.

Cô ấy không nói một lời, lôi Diệp Lan lên và t/át một cái thật mạnh.

"Con khốn này, mày lại dám cướp bạn trai của tao!"

Gia đình Diệp Lan mở một công ty điện ảnh truyền hình, trong khi gia đình Lục Tâm thế lực lại càng lớn mạnh hơn, đã đầu tư vào rất nhiều dự án điện ảnh và truyền hình của nhà Diệp Lan. Vì vậy ở trường, Diệp Lan luôn đóng vai tay sai trước mặt Lục Tâm, giúp cô bắt nạt người khác, theo thời gian, trở thành cánh tay phải đắc lực của Lục Tâm.

Lúc này Diệp Lan cũng bị đánh đến sững sờ, trên khuôn mặt trắng nõn của cô xuất hiện năm dấu tay rõ ràng.

Anh trai thong thả thức dậy, cảm xúc hiện lên trong mắt không rõ ràng.

Có lẽ là ở vùng núi cách xa thành thị đông đúc nên cảm xúc của Diệp Lan cũng bộc phát.