Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Chương 10: Không đến Hồng quốc phi hảo hổ




(Từ câu “Không đến Trường Thành phi hảo hán)

Trên đường đi, Khổng Tử Viết quên luôn cả bao nhiêu ngày.

Cũng không biết đã đi được mấy ngày, mọi người ăn gió nằm sương rốt cục đã thành công ra khỏi khu rừng già.

Sau khi rửa mặt qua quýt, bọn thị vệ đều cải trang thành bình gia đinh bình thường, lúc này mới đi về phía cửa khẩu Hồng quốc.

Hồng quốc trái giáp Duệ quốc, phải gần Cừ quốc, hình thành cục diện thế chân vạc. Ở xung quanh tam quốc, còn phân bố một số tiểu quốc dễ thủ khó công, để mà làm nền và điểm xuyết cho sự cường đại của tam quốc.

Hồng quốc bốn mùa khí hậu dễ chịu, ngoại trừ ngày hè đặc biệt nóng bức, mùa đông cũng không phải rất lạnh.

Hồng quốc không giống Duệ quốc đất đai rộng lớn, cũng không giống như Cừ quốc binh hùng tướng mạnh, nhưng nơi này lại là một quốc gia kinh tế phát triển nhất.

Có thể nói, Hồng quốc tương đương với một nơi trung gian, tụ tập người buôn bán giàu có của các quốc gia, trở thành nơi mà người làm ăn buôn bán nhất định phải qua. Tất cả những điều này, đã định sẵn sự phồn vinh của Hồng quốc, cũng định hình tình hình trong nước của Hồng quốc.

Nguyên nhân chính là vì người Hồng quốc yêu tiền, cho nên bọn họ không thích chiến tranh, cũng không giỏi về thơ văn ca múa thư họa.

Lấy ví dụ vậy, ở Cừ quốc, nếu có người vây quanh một chỗ xem náo nhiệt, trên cơ bản đều là bởi vì người nào đó cùng người nào đó một lời không hợp mà đánh nhau vỡ đầu chảy máu. Người Cừ quốc vừa xem thường người nho nhã, cảm thấy đó là giả vờ có văn hóa, cũng chướng mắt mặt mũi của thương nhân, cảm thấy đó là nghề hạ lưu. Chỉ có vũ lực, mới là con đường của cường quốc! Nắm đấm ai cứng, kẻ đó chính là đại gia!

Mà Duệ quốc nếu có người gặp nhau, thế nào cũng là vì ngắm hoa thưởng nguyệt, ca múa thư họa. Duệ quốc đất đai rộng lớn, văn hóa có lịch sử xa xưa, cho nên, lấy việc kết bạn văn thành một loại mốt. Duệ quốc dường như hàng năm đều sẽ sinh ra một đám văn hào cùng hoạ sĩ. Cũng chính bởi vì vậy, người Duệ quốc tự cho là những người thanh cao chiếm đa số, khinh thường những tín đồ thích chiến tranh tàn nhẫn, không thể ngửi được những kẻ người toàn mùi tiền!

Ở Hồng quốc, nếu có người tụ tập thành nhóm, đó nhất định là quan hệ cùng mua bán, tuyệt đối sẽ không thể là nói chuyện phiếm không có ý nghĩa. Tất cả hành động của người Hồng quốc, đều chỉ quay quanh hai chữ “kiếm tiền” mà làm. Nếu có người đánh nhau, bọn họ chỉ biết vòng đi, để tránh chậm trễ thời gian kiếm tiền của mình. Trên cơ bản, bản tính người Hồng quốc có vẻ bạc lạnh, người chỉ mong kiếm lợi chiếm đa số.

Mặc dù các quốc gia đều dòm ngó Hồng quốc miếng thịt béo thơm nức này, nhưng sức mạnh kinh tế của Hồng quốc thật sự là không thể khinh thường. Người Hồng quốc quý trọng mảnh đất bốn phía có thể cung cấp cho mình thu gom của cải này vô cùng, dưới lời kêu gọi của quốc sư Hồng quốc , bọn họ xuất ra hàng loạt vàng bạc châu báu, xây đắp tường thành vô cùng kiên cố cho Hồng quốc! Khiến tất cả những kẻ dòm ngó đều chỉ có thể thèm nhỏ dãi mà không biết làm gì.

Giữa Hồng, Duệ, Cừ tam quốc cùng mấy tiểu quốc đều có quan hệ và cân bằng tế nhị, từ ngoài nhìn vào, thiên hạ lúc này đang đứng trong thịnh thế tường hòa. Nhưng mà, mỗi vị quân chủ đều có ảo tưởng nhất thống thiên hạ, đó là bụi gai chôn dấu thật sâu ở trong lòng, vây khốn trái tim mỗi một vị quân chủ, làm cho bọn họ cho dù đã làm vua một nước, lại vẫn không thể thỏa mãn.

Trước mắt, Duệ quốc đất đai rộng lớn gặp phải thiên tai hiếm có ~~ thời tiết xuân hạ mưa to không ngừng, mọi người rơi vào cảnh lũ lụt và dịch tả; vụ mùa thu hoạch lại gặp phải cảnh châu chấu cắn hoa mùa; ngàyđông tuyết bay tán loạn, dân lưu lạc chỗ ở không ổn định, vô số chết vì lạnh. Tất cả những thứ này, khiến cho Duệ quốc vốn dĩ múa hát tưng bừng rơi vào trong nguy cơ trước nay chưa từng có.

Cừ quốc vẫn rục rịch muốn mượn cơ hội xâm chiếm đất đai Duệ quốc, đoạt lấy của cải của Duệ quốc, lại không ngờ ràng, Cừ quốc lại trong một năm gặp phải hai lần động đất phạm vi rộng, làm cho trên dưới Cừ quốc rơi vào trong nỗi bi thương.

Bất đắc dĩ, Cừ đế chỉ có thể có cùng chủ ý với Duệ đế, phái người đến Hồng quốc giàu có mượn lương để qua mùa đông. Đương nhiên, nếu có thể mượn cả ngân lượng, vậy thì càng tốt.

Cừ đế cùng Duệ đế trong lòng đều hiểu rõ, Hồng quốc tuy có vô số vàng bạc, nhưng tuyệt đối không có khả năng đồng thời viện trợ đủ cho cả hai nước Cừ Duệ, nếu không, ắt phải tham ô quốc khố rất lớn, lung lay gốc rễ quốc gia.

Nếu Hồng đế muốn làm người tốt bụng, một mặt giúp cho hai nước Cừ Duệ một chút, một mặt lại muốn đòi báo đáp lớn, như vậy đối với hai quốc gia gặp tai hoạ rất nghiêm trọng mà nói, không khác gì muối bỏ biển, mắc nợ chồng chất.

Để lấy được sự giúp đỡ của Hồng đế, Cừ đế cùng Duệ đế song song phái ra sứ thần, nhất định phải ngậm một miếng thịt béo to từ trên người Hồng đế mang trở về!

Vì tranh thủ thời gian, Vệ Đông Li mới có thể mạo hiểm gió tuyết trong khu rừng già mà vất vả đi trước, hy vọng có thể sớm ngày tới thủ phủ Hồng quốc, dốc sức cố gắng biết người biết ta trăm trận trăm thắng!

Cũng là vì Vệ Đông Li dốc sức đủ với bản thân, không tiếc mạo hiểm tung hoành xuyên qua khu rừng già, hắn mới có thể gặp Khổng Tử Viết, nhặt được một tọa kỵ miễn phí như thế, dẫn đến một đoạn nghiệt duyên khiến người ta không thể nào tưởng tượng được.

Về phần đoạn duyên phận này rốt cục chịu trách nhiệm bao nhiêu nợ tình, chúng ta còn phải tiếp tục nhìn xem thế nào đã.

Khi mặt trời đã treo cao, đám người Vệ Đông Li đã đến biên thành của Hồng quốc.

Chung quanh biên thành không hề trống trải như trong tưởng tượng, mà tập trung rất nhiều dân lưu lạc. Những người dân lưu lạc bị binh lính biên thành chặn ở chỗ cửa thành, không được bọn họ tiến vào bên trong Hồng quốc.

Nguyên nhân lại là, từ sau khi Cừ quốc và Duệ quốc lần lượt gặp thiên tai đói kém, không ít người trôi dạt khắp nơi bắt đầu di chuyển đến Hồng quốc, kỳ vọng có thể kiếm cơm ăn.

Vệ Đông Li đứng trong đám dân lưu lạc, nhìn người Duệ quốc ăn xin đến tận đây, hắn nhíu mày, lập tức lại buông lỏng. Không ai biết suy nghĩ trong lòng hắn, càng không ai có thể hiểu rõ tâm tình hắn giờ phút này.

Bọn thị vệ cải trang thành gia đinh che chở Vệ Đông Li đi trước, định chen đến cửa khẩu biên thành Hồng quốc.

Nhưng mà, dân lưu lạc thật sự quá nhiều, làm cho đám người Vệ Đông Li nửa bước khó đi. Đám dân lưu lạc giống như điên rồi, tranh nhau cướp lối đi ở cửa khẩu biên thành, dường như chỉ cần tiến vào bên trong Hồng quốc sẽ không cần phải chịu đói nữa. Tuy rằng Vệ Đông Li mặc hoa phục, nhưng ai có thể nghĩ đến, Vô Song Vương gia của Duệ quốc cũng có thể chen chúc trong đám dân lưu lạc đây?

Trong lúc xô xô đẩy đẩy, Khổng Tử Viết bị đám người chen lấn dẫm lên chân, đau đến nỗi cô kéo họng gầm lên,“Đừng dẫm lên chân ta!” Kết quả, mở miệng lại là một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc!

Một tiếng hổ gầm này trong nháy mắt đạt được tác dụng của sấm sét, làm cho đám người vốn dĩ còn đang la hét ầm ĩ trong nháy mắt trở nên yên tĩnh không tiếng động, một giây tiếp theo phát ra ra từng tiếng la hét chói tai.

Ví như:“Má ơi, đó là hổ phải không?!”

Ví như:“Cứu tôi với, hổ xuống núi ăn thịt người!”

Ví như:“Mau nhìn kìa! Con hổ kia màu trắng! Trên cổ còn treo gói hàng kìa!”

Lại ví như:“Mẹ nó chứ! Trong bọc kia có bạc!”

Lại ví như:“Tướng công, tướng công, chàng không được đẩy ta! Bạc của hổ không thể cướp được đâu! Nó sẽ ăn thiếp mất!”

Lại ví như:“Không có bạc thì không vào thành được! Ngươi đi cướp cho lão tử!”

Người đẩy người, người đụng người, người chen người, người giẫm người.

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết kèm nỗi kinh hoàng cùng tiếng la khóc ồn ào chói tai hòa vào nhau, khuấy đảo trong lòng tham của con người biến thành một mùi khó ngửi, hun cho Khổng Tử Viết ghê tởm!

Khổng Tử Viết sớm đã nghe rõ đầu đuôi câu chuyện xuất hiện trong đám lưu dân này, cũng biết quy tắc chó má không có ngân lượng không thể vào bên trong Hồng quốc! Nhưng cô vẫn không thể lý giải được, vì sao nhân tính có đôi khi có thể xấu xí đến như thế!

Trên cổ cô có treo một bọc đồ, bên trong có tiền riêng cô đi càn quét được. Trong xô đẩy, cái bọc bị vạch ra, từ bên trong rơi ra mấy đồng tiền cùng một miếng bạc vụn.

Những lưu dân ăn đói mặc rét kia thấy tiền đỏ mắt, vậy mà không tiếc động thủ đến cướp!

Nếu những lưu dân kia có dũng khí tay không vồ hổ, cô cũng bội phục thêm hai phần, chẳng sợ cho dù chết dưới tay đám lưu dân, cô cũng chỉ xem như mình gặp phải quá nhiều Võ Tòng, đáng đời cô xui xẻo.

Nhưng mà, khiến cho Khổng Tử Viết vừa phẫn nộ lại nguội lạnh trong lòng là, có một số người vì muốn cướp được tiền riêng của cô, mà cố ý đẩy ngã người khác đến trước mặt cô, muốn trong lúc cô ăn no mà đoạt lấy ngân lượng của cô.

Nếu nói những việc này Khổng Tử Viết cũng có thể hiểu được, quy những người này vào nhóm người không vì mình trời tru đất diệt, như vậy, khi cô mắt thấy cha mẹ tự tay quăng con nhỏ ra, để mà ngăn chặn răng nanh sắc bén của cô, làm thỏa mãn lòng ham muốn khát máu của cô, cô rốt cuộc không thể nào làm đấng vạn tuế có thể thông hiểu nữa, cô phẫn nộ rồi!

Khổng Tử Viết trong cơn giận dữ, lại không biết phải phát tiết như thế nào.

Cô không biết mình nên tức giận ai, rốt cuộc là Hồng quốc, hay là đám lưu dân, hay chính là chính cô?!

Đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, mỗi người đều có quy luật sinh tồn của họ, nhưng……hổ dữ không ăn thịt con mà! Con người vì sao có thể dễ dàng quăng con của mình ra dưới móng hổ của cô chứ?!

Cô biết mình không cứu được bất cứ tính mạng của kẻ nào, cũng không cứu vãn được tư tưởng của ai cả. Có lẽ…… có lẽ có một ngày, cô đói đỏ mắt, có thể mở to mồm, cắn xé những người này thành mảnh nhỏ, biến thành đồ ăn trong bụng cô. Nhưng cô vẫn xem mình là một con người! Một con người có máu có thịt coi trọng tình thân!

Mắt thấy nhiều lưu dân chịu đói, binh lính biên thành lại muốn thu phí vào thành mới chịu cho người thông hành, quả nhiên là tổn hại sống chết của dân chúng, không quan tâm đến sống chết của người khác.

Đừng cho rằng những binh lính này đáng ghét biết bao, nếu không có ra hiệu của lãnh đạo cấp trên, bọn họ cũng không dám làm như vậy.

Giữa các nước với nhau, quả thật tồn tại rất nhiều điều lệ chó má cùng quan hệ phức tạp.

Hồng quốc có suy tính của Hồng quốc, Duệ quốc có chỗ khó của Duệ quốc, Cừ quốc có đạo lý của Cừ quốc, chính là không ai ngẫm lại dân chúng chẳng qua chỉ muốn một cuộc sống no ấm mà thôi!

Dưới sự ăn đói mặc rét, mọi người chẳng qua hèn mọn mà hy vọng mình có thể sống sót. Bọn họ không tiếc cắn máu thịt của người khác, không để ý cái gọi là máu mủ tình thâm!

Cái bọc buộc trên cổ Khổng Tử Viết sớm đã bị kéo ra, tiền lăn xuống mặt đất. Thân thể phẫn nộ của cô run lẩy bẩy trong đám người, cảm xúc cô kiềm nén chồng chất trong nháy mắt bùng nổ, cô phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc đối với đám người tán loạn chung quanh, cô ngậm thằng nhóc bị cha mẹ quăng đến trước mặt mình lên, trừng mắt hổ đen vàng, đi bước một tới hướng cửa khẩu lớn biên thành.

Bọn binh lính biên thành khẽ giật mình, mắt thấy một con hổ tuyết trắng ngậm một thằng nhóc chưa biết rõ sống chết, trực tiếp đi về hướng cửa thành, lúc này sợ tới mức chân mềm nhũn, kêu lên một tiếng “Má ơi” rồi nhanh chân chạy thẳng, vội vàng đi báo tin cho tướng lĩnh biên thành về tình huống trước mắt.

Tướng lĩnh biên thành nhận được tin, nhanh chóng chỉnh hợp một số đông nhân mã, chạy xuống tường thành, mở cửa thành, quát to:“Hổ ở nơi nào đến, dám đả thương tính mạng người, hãy xem bản tướng chém đầu ngươi đây!” Nói xong, liền ra hiệu bảo bọn binh lính lên trước.

Khổng Tử Viết cười lạnh, cái vị này cũng là loại người nói suông không làm. Còn nói cái gì mà đả thương tính mạng người, cô đúng là hổ thẹn, hổ thẹn không dám nhận.

Cô nhẹ nhàng đặt thằng nhóc trong miệng kia sang một bên, sau đó dựng thẳng lông trắng toàn thân, bày ra dáng vẻ tấn công. Nếu hôm nay nhất định phải chết đây, cô cũng phải kéo theo mười tám người chịu tội cùng! Ha, không biết bạch hổ vô cùng có giá trị hay sao?!

Trong lúc giương cung bạt kiếm, Vệ Đông Li vươn ngón tay trắng nõn thon dài dưới tấm áo choàng da chồn ra, nhẹ nhàng đặt trên tấm lưng uốn cong của Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết đã làm hổ hơn năm năm, tự nhiên lãng quên dần cách xử sự đối nhân xử thế, quên mất có một số việc có thể dùng cách liên lạc để giải quyết . Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy lửa giận bừng bừng, phải tìm được cách phát tiết! Cho nên, khi Vệ Đông Li vươn tay ngăn cản cô, trong nháy mắt cô đã sinh ra cảm xúc nóng nảy, quay đầu lại muốn cắn Vệ Đông Li một phát!

Nhưng mà, khi cô chạm đến đôi mắt phiếm màu xanh lam khổng tước kia của Vệ Đông Li, thì giống như bị đón đầu dội một chậu nước đá to, nháy mắt đã dập tắt những cảm xúc phẫn nộ kia của cô, làm cho lý trí dần dần trở về trong đầu.

Đúng vậy, cô không thể chết như thế này được. Cô còn phải còn sống tìm ra Thanh Dực Đại Đế, cuối cùng còn phải một mình đấu với Vương Mẫu nương nương nữa cơ! Hít một hơi thật sâu, Khổng Tử Viết đầu tiên là nhe răng về hướng tên tướng lĩnh biên thành kia, sau đó lui về phía sau Vệ Đông Li, để hắn đi giải quyết vấn đề.

Tiêu Doãn thấy tình hình không ổn, bước lên phía trước một bước, chắp tay nói với vị tướng lĩnh biên thành kia: “Tướng quân bớt giận, đây là bạch hổ chủ tử nhà ta nuôi, không hề đả thương tính mạng người.”

Những kẻ liên quan vây xem đều trợn tròn mắt, hoàn toàn không thể tin được có người lại nuôi hổ làm thú cưng! Nhưng vừa rồi bọn họ quả thật thấy con hổ kia bị một ngón tay như bạch ngọc nhẹ nhàng nhấn một cái, thì đã thu hồi móng vuốt, vẻ nghe lời ngoan ngoãn kia, tuyệt đối không thể là giả được.

Tiêu Doãn thấy đám người tướng lĩnh vẫn bày thế trận chờ quân địch, liền nói tiếp: “Chủ tử nhà ta có sản nghiệp ở Hồng quốc, tạm thời có vài việc làm ăn cần xử lý gấp, mong rằng tướng quân châm chước cho.”

Tướng lĩnh biên thành thấy Khổng Tử Viết không còn làm động tác tấn công nữa, lúc này mới vụng trộm thở dài một hơi, vừa phòng bị Khổng Tử Viết đánh lén, vừa hất cằm, dùng giọng điệu vênh váo hung hăng nói với Tiêu Doãn: “Các ngươi đã có sản nghiệp ở Hồng quốc, bản tướng tất nhiên sẽ cho qua. Nhưng mà, để phân biệt với lưu dân, không để cho đám lưu dân không một xu trên người lẫn vào trong thành, làm nhiễu trật tự, phí vào thành ắt không thể thiếu được. Mỗi người mười lượng, giao nộp đi.”

Tiêu Doãn vẫn phụ trách quản lí ngân lượng, cho nên khi tướng lĩnh biên thành đưa ra yêu cầu, hắn vội cúi đầu sờ trong ngực mình, lập tức sắc mặt cứng đờ, không dám tin nhíu nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn về phía những thị vệ khác.

Những thị vệ khác trên người đều có chút tiền riêng, giờ phút này đều đem ra, góp lại, cố lắm góp đủ chừng bảy mươi lượng.

Tiêu Doãn thầm mắng trong lòng: Cũng không biết tên trộm nào không muốn sống, dám đưa tay vào trong ngực hắn, trộm đi toàn bộ ngân lượng! Nếu không phải hắn một lòng bảo vệ Vương gia không chịu va chạm của đám lưu dân, vì thế không chú ý tiền bạc, hôm nay làm sao ở trước mặt Vương gia lại mất mặt như thế được! Thật là……mất mặt mà!

Cho dù Tiêu Doãn nghẹn cả bụng tức giận, nhưng vẫn gom góp ngân lượng đưa ra.

Tướng lĩnh biên thành liếc mắt chỗ ngân lượng vụn vặt một cái, cũng không lấy tay đón, mà khóe môi khinh thường nhếch một chút. Tên lính bên người hắn vội vươn tay, tiếp nhận ngân lượng.

Ngay lúc đám người Vệ Đông Li chuẩn bị vào thành, vị tướng lĩnh biên thành kia lại gây khó dễ hỏi:“Phí vào thành của con bạch hổ này ai chi hả?”

Tiêu Doãn ngẩn ra, vội hỏi:“Không biết con bạch hổ này thu phí như thế nào?”

Tên tướng lĩnh biên thành cố ý khó xử nói:“Nếu là vật còn sống, cần trăm lượng bạc ròng; Nếu theo giá thịt vật chết mà tính ra, một lượng cũng được.”

Tiêu Doãn quay đầu nhìn Vệ Đông Li đang choàng mũ chùm đầu, lại không nhìn thấy hắn có biểu cảm gì. Hắn hiểu được Vệ Đông Li không muốn lúc này bại lộ thân phận, nhưng…… hắn hiện tại thật sự kiếm không ra trăm lượng bạc ròng.

Trong giằng co, Khổng Tử Viết ngẩng đầu nhìn về hướng Vệ Đông Li, dùng móng vuốt cào cào chân hắn, ý này không cần nói cũng biết: Này, biến thái, ngươi lúc này đừng có mà keo kiệt đấy!

Vệ Đông Li quét mắt nhìn Khổng Tử Viết, liền tùy tay kéo miếng ngọc bội đeo bên người xuống, quăng lên, trực tiếp rơi vào trong tay tên tướng lĩnh biên thành. Ngón tay kia trong lúc nhấc lên thu lại, có sự cao quý ưu nhã và khí thế không thể đỡ, hoàn toàn chính là tư thế chủ tử tùy ý ban cho nô tài.

Tướng lĩnh biên thành cũng là người gặp qua việc đời, ngọc vừa vào tay, liền biết đây tuyệt đối là bảo bối vô giá. Lại liếc mắt nhìn Vệ Đông Li đang bọc trong áo choàng đen da chồn, chỉ cảm thấy hắn quý khí bức người, nhất định không phải là phàm phu tục tử. Tướng lĩnh biên thành không khỏi trách cứ chính mình, vừa rồi nghe thấy tên Tiêu Doãn kia nói cái gì mà chủ tử chủ tử , nhưng lại không hề chú ý đến một người như thế!

Kỳ thật, không phải tướng lĩnh biên thành chưa hề thấy Vệ Đông Li, mà là Vệ Đông Li che dấu hơi thở và công phu của mình thật sự đến nơi đến chốn. Trước mắt, Vệ Đông Li vì muốn nhanh chóng tiến vào Hồng quốc, không thể không tung ngọc ra. Tuy rằng biết rõ như vậy cũng không ổn thỏa, rất có thể sẽ dẫn đám người từng hạ độc thủ với hắn tới, nhưng nếu thực sự phát sinh xung đột cùng đám người tướng lĩnh biên thành, thân phận của hắn sẽ lập tức bại lộ. Trong tiếng la khóc của con dân Duệ quốc, hắn ắt sẽ hạ thấp uy danh. Đến lúc đó, chẳng những Cừ quốc sẽ tăng tác quái, mà ngay cả Hồng quốc cũng sẽ giẫm hắn một cước! Kì thực, hắn cũng không sợ những người khác xa lánh, chỉ sợ không thể mượn lương thành công, làm cho dân chúng Duệ quốc tiếp tục ăn đói mặc rách. Hơn nữa, quan trọng nhất là, hắn vô cùng không muốn mang theo mảnh da hổ của Khổng Tử Viết mà vào thành!

Tướng lĩnh biên thành có được miếng ngọc, lập tức tránh ra, giơ bàn tay to lên, ra hiệu bảo bọn lính cho đi.

Vệ Đông Li thong dong mà đi, bọn thị vệ cải trang tận chức tận trách bảo vệ hai bên trái phải hắn. Khổng Tử Viết theo sau, lúc bước chân vào cổng thành bước chân hơi dừng lại, quay đầu nhìn thằng nhóc cô đặt bên cổng thành kia. Đám lưu dân xô xô đẩy đẩy, thằng nhóc kia bất cứ lúc nào cũng có thể bị những người khác giẫm chết dưới chân.

Khổng Tử Viết cảm thấy, cho dù Hồng quốc trước mắt túng quẫn hết sức, Vệ Đông Li cũng có thể nuôi được một thằng nhóc như thế kia, đơn giản cô liền làm một việc tốt vậy, nhận nuôi thằng nhóc kia trước. Đây coi như thay Vệ Đông Li tích chút âm đức, miễn cho sau khi hắn đến địa phủ, trực tiếp bị dầu nổ thành hình rách bươm. Ha ha…… Loại biến thái giống như tên Vệ Đông Li này, từ từ chịu khổ hình tra tấn mới càng thích hợp với hắn đấy!

Dường như không có đấu tranh tâm lí gì, Khổng Tử Viết lập tức há mồm to, ngậm thằng nhóc vẫn còn đang hôn mê vào trong miệng, bước vào bên trong Hồng quốc.

Sự phồn hoa trong Hồng quốc cùng với đói rét khổ cực ngoài biên thành hình thành đối lập rõ nét.

Khổng Tử Viết xuất hiện lập tức dẫn đến xôn xao không nhỏ, con phố vốn dĩ náo nhiệt trong nháy mắt biến thành con phố không người. Người có chân cẳng tốt đã chạy xa, người chân cẳng không tốt thì ôm đầu ngồi xổm trên đất, người có thân thể tương đối linh hoạt tài cao mật lớn thì lại trực tiếp nhảy lên trên cây, đều rình coi con bạch hổ quý giá trăm năm khó gặp này.

Vệ Đông Li quét mắt nhìn Khổng Tử Viết đang ngậm thằng nhóc kia, ra hiệu bảo Tiêu Doãn đi “thuê” lấy chiếc xe ngựa đủ rộng.

Chiếc xe ngựa được Tiêu Doãn “thuê” đến, mấy con ngựa kia vừa thấy Khổng Tử Viết, liền sợ tới mức run lẩy bẩy, giơ chân muốn chạy trốn.

Khổng Tử Viết buông thằng nhóc kia xuống, hừ hừ hai tiếng về phía mấy con ngựa kia, cảnh cáo chúng nó ngoan ngoãn mà kéo xe, nếu không thì sẽ cắn đứt chân chúng nó!

Bọn ngựa bị dọa đến nỗi tập thể không khống chế được đại tiểu tiện, mãi lúc sau mới khôi phục tri giác, sau đó run run chân ngựa, phun ra nuốt vào bọt mép trong miệng, cam chịu số phận mà kéo xe.

Sau khi Vệ Đông Li lên xe, Khổng Tử Viết cũng cắn thằng nhóc kia nhảy lên. Cho đến khi đoàn người bọn họ đã đi không thấy bóng dáng, con phố vốn dĩ lặng ngắt như tờ lại trở nên náo nhiệt, mọi người chui ra từ trong các xó, đều nhìn theo hướng con bạch hổ biến mất, có người khoe khoang mình vừa rồi cách con bạch hổ kia gần thế nào, còn thiếu chút nữa thì vươn tay sờ mông hổ! Có người lại nói khoác mình anh dũng, nói thẳng nếu không phải bà xã ngăn lại, mình nhất định xông lên đi cứu thằng nhóc trong miệng con hổ kia ra.

Xe ngựa một đường đi tới, rời xa tầm mắt của mọi người.

Khổng Tử Viết đặt thằng nhóc vẫn hôn mê kia xuống bên chân Vệ Đông Li, bản thân mình lại nhẹ nhàng co giãn tứ chi, hưởng thụ cuộc sống có xe ngựa thay đi bộ.

Vệ Đông Li vốn dĩ tính toán âm thầm hành sự, lại bởi vì mang theo Khổng Tử Viết con bạch hổ này mà hoàn toàn bại lộ mục tiêu. Trước mắt, hắn chỉ có thể lặng lẽ nhìn tình thế phát triển, làm bộ như dường như không có việc gì tiếp tục đi trước, tranh thủ sớm ngày mượn lương thành công.

Thời gian trong bất tri bất giác trôi qua, đợi đến khi lên đèn, xe ngựa mới ngừng lại.

Tiêu Doãn ở ngoài xe ngựa nói:“Chủ tử, đã đến ‘Phúc Tường khách sạn’.”

Vệ Đông Li đang nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra, động tác cực kỳ tao nhã giật giật y bào, sau đó giẫm lên lưng thị về, chậm rãi đi xuống xe ngựa.

Khổng Tử Viết khinh thường bĩu môi, lại ngậm lấy thằng nhóc kia, đi theo sau Vệ Đông Li, nhảy vèo ra xe ngựa.

Chủ sự của “Phúc Tường khách sạn” là Lưu chưởng quầy, hắn lúc này đã chờ đợi bao lâu. Mắt thấy Vệ Đông Li đi xuống xe ngựa, hắn vội thắt lưng xuống, cung kính mời Vệ Đông Li vào cái sân nhỏ độc lập phía sau khách sạn. Lúc cúi đầu đi, hắn bỗng nhiên cảm giác đùi bị cái gì đó cọ sát, vội quay đầu nhìn, chỉ thấy một con bạch hổ đang ngậm một thằng nhóc đi cùng hắn. Lưu chưởng quầy sợ tới mức hít một ngụm khí lạnh, ép buộc mình ổn định bước chân, mới không mềm nhũn chân mà té ngã.

Vị Lưu chưởng quầy này vốn dĩ là nô tài bao y của nhà Vệ Đông Li, bên ngoài thay Vệ Đông Li quản lí khách sạn ở Hồng quốc, ngầm lại phụ trách thu thập thông tin.

Hai tháng trước, hắn từng nhận được chỉ thị của Vệ Đông Li, sai hắn thu thập sở thích của đại quan viên Hồng quốc. Một tháng trước, hắn biết Duệ quốc sẽ phái sứ thần đến Hồng quốc mượn lương, nhưng không ngờ rằng, Vệ Đông Li lại đích thân đến đây.

May mà hắn vẫn phái người lưu ý đến mặt đối xử Hồng quốc, nếu không, hôm nay thật đúng là bị đánh trở tay không kịp.

Nói thật, Lưu chưởng quầy vô cùng e ngại Vệ Đông Li. Cho dù hắn ở thương trường lăn lộn nhiều năm, gặp qua rất nhiều nhân vật tàn nhẫn; cho dù Vệ Đông Li rất ít khi trợn mắt nhìn ai, còn thích nói cười hơn so với các Vương gia khác, nhưng hắn sợ Vệ Đông Li, hơn nữa sợ muốn chết! Không dám có chút chậm trễ!

Nay nhìn thấy Vệ Đông Li, Lưu chưởng quầy vốn định nói hai câu dễ nghe, lại bị Khổng Tử Viết dọa tới mức hàm răng trên dưới run run, ngoại trừ run run, chỉ có thể kiên trì đi trước.

Lưu chưởng quầy kiên cường chống đỡ đến cùng, sau khi mời Vệ Đông Li đến hậu viện đã được trang trí đẹp đẽ, lúc này mới run rẩy đi tìm bốn mĩ tì, sai bốn người kia hầu hạ Vệ Đông Li tắm rửa thay quần áo. Bởi vì hắn vô cùng hiểu sở thích của Vệ Đông Li, cho nên cẩn thận dặn dò kia bốn mĩ tì kia, nhất định không được cách tấm bình phong mà nhìn trộm vị khách quý Vệ Đông Li này. Nếu Vệ Đông Li gọi người thì mới có thể vào. Nhưng phải tránh không được ngẩng đầu nhìn người! Cho dù hầu hạ Vệ Đông Li thay quần áo, con mắt cũng phải nhìn chằm chằm mũi giày của mình, không được làm càn!

Đám mĩ tì trong lòng tuy rằng khó hiểu, nhưng hiểu được Lưu chưởng quầy sẽ không nói mà không có mục đích rõ ràng. Các nàng cẩn thận nhớ kỹ lời của Lưu chưởng quầy, khôn khéo lĩnh mệnh, không dám khinh suất.

Đợi Vệ Đông Li thong thả bước vào phòng tắm được khảm từ đá cẩm thạch trắng, trang trí vàng điểm xuyết ngọc, bốn nàng mĩ tì chờ hầu hạ ở một bên bèn đồng thời cong gối, nhẹ nhàng cúi đầu.

Vệ Đông Li cũng không hề nhìn các nàng, mà lập tức đi đến phía sau bình phong, tự mình ra tay cởi y bào, đi vào trong làn nước ấm.

Bốn mĩ tì đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: Vị khách quý này thật sự quái dị quá mức, vậy mà cũng không thèm nhìn tới các nàng như hoa như ngọc.

Dưới thúc giục của lòng hiếu kỳ, các nàng không tự chủ được nâng mí mắt lên, xuyên qua tấm bình phong trong suốt nhìn trộm cảnh trong bể tắm, muốn nhìn rõ đó rốt cuộc là vị khách quý như thế nào, thế mà có thể khiến cho Lưu chưởng quầy tiếp đãi cẩn thận như thế, vây trước đón sau mà hầu hạ. Thì nhìn ngay cái dáng điệu vừa rồi của Lưu chưởng quầy, nếu không phải cái mặt già nua của Lưu chưởng quầy thật sự quá mức khó coi, đoán chừng hắn còn hận không thể chính mình có thể tự hầu hạ vị khách quý kia ấy chứ.

Đám mĩ tì tránh ở sau tấm bình phong sau khi nhìn rõ bộ dạng của Vệ Đông Li, đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, sau đó hoàn toàn quên hẳn phải hít thở như thế nào. Các nàng chỉ cảm thấy cổ họng thít chặt, trái tim trong ngực kia càng không thể khống chế mà đập thình thịch.

Vệ Đông Li chậm rãi mở mắt, khóe môi cong một nụ cười tà chí mạng, ngoắc ngón tay với bốn nàng mĩ tì.

Bốn nàng mĩ tì sớm đã quên lời dặn đi dặn lại của Lưu chưởng quầy, bốn trái tim thiếu nữ cứ thế xiêu vẹo rầm rầm, người càng không tự chủ được mà đi qua, giống như đồ ngốc ngóng nhìn Vệ Đông Li.

Trong bốn nàng có một nàng thật lớn mật, chẳng những tâm hồn nhộn nhạo, càng muốn tóm lấy nam tử tuyệt mỹ thoạt nhìn tuyệt đối không phải phàm phu tục tử này, vì thế nàng e lệ mềm giọng nói: “Để nô tỳ hầu hạ công tử tắm gội.” Nói xong, liền nhẹ nhàng kéo quần áo của mình ra, chậm rãi rút cái váy hồng nhạt xuống.

Ba người kia thấy vậy, cũng thi nhau bắt chước.

Không bao lâu, bốn tấm thân xinh đẹp thướt tha nhiều vẻ liền hiện ra trước mắt Vệ Đông Li.

Vệ Đông Li hơi nheo mắt lại, nụ cười dần dần mở rộng, giọng điệu biếng nhác mở miệng nói:“Nước trong ao tắm này thiếu máu xử nữ, quả thực là không đủ thoải mái.”

Bốn nàng nghe thấy giọng nói của Vệ Đông Li, chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy ra cổ họng đến nơi. Các nàng đều cúi đầu, hồi tưởng máu xử nữ theo lời Vệ Đông Li nói, mặt người người như nhiễm rặng mây đỏ, hết sức xinh đẹp.

Bốn nàng nô tì xinh đẹp tuy nói tính tình hoàn toàn khác nhau, nhưng giờ phút này điều nghĩ đến lại hoàn toàn giống nhau, các nàng đều hy vọng có thể giao thân mình cho vị khách quý trước mắt này, cũng không uổng mình đã làm nữ nhân.

Khổng Tử Viết không biết trong phòng tắm đang trình diễn tiết mục gì, cô chỉ biết là mình cần phải ngâm nước nóng, vì thế, cô ngậm thằng nhóc vẫn đang hôn mê bất tỉnh kia lên, bước đi thảnh thơi, đi tới cửa phòng tắm, vòng qua Tiêu Doãn muốn ngăn cản cô, lắc lắc mông, rồi nghênh ngang đi vào.

Khi cô xuyên qua tấm bình phong trông thấy bốn thân thể trần trụi nữ hoạt sắc sinh hương, con mắt đen vàng trong nháy mắt mở to gấp đôi, theo bản năng muốn…… nhìn trộm.

Máu Khổng Tử Viết sôi trào, khóe miệng lại không thể khống chế mà vểnh lên!

Ôi chao mẹ của con ơi, cô rốt cục cũng có thể mở rộng tầm mắt rồi! Phải biết rằng, tư thế xxoo giữa dã thú thật sự quá đơn điệu, bình tĩnh mà xem xét, vẫn là mánh khóe của con người là nhiều nhất. Oa oa…… có trò hay để xem rồi!

Ngay lúc Khổng Tử Viết nuốt nước miếng, trừng mắt, chuẩn bị xem đông cung sống, lại nghe thấy Vệ Đông Li nói câu “Nước trong ao tắm này thiếu máu xử nữ, quả thực là không đủ thoải mái.”

Một câu, đã đánh tan dục vọng muốn coi trộm của cô, trong lòng không kìm được mắng chửi: Tên biến thái chết tiệt này!

Nếu nói hiểu biết của Khổng Tử Viết về Vệ Đông Li, thì đó khá là sâu sắc rồi. Không chút khoa trương nào mà nói, đó là hiểu biết nhờ vài cái mạng đổi lấy được! Cô biết, Vệ Đông Li mỗi lần cười như hoa nở, đều là lúc hắn muốn giết người. Mấy nữ nhân ngốc nghếch này còn ngờ nghệch mà nhảy vào trong bể tắm, quả nhiên là nhảy vào hố lửa mà không biết!

Nếu cô đoán không sai, máu xử nữ trong miệng Vệ Đông Li, cũng không phải đơn giản là chỉ đến tí xíu lạc hồng như thế, mà là chỉ…… toàn bộ máu trên người các nàng!

Khổng Tử Viết trong lòng khinh bỉ những nữ nhân ngu xuẩn kia, càng thêm căm ghét Vệ Đông Li sự tàn nhẫn coi rẻ mạng người của hắn!

Cô mắt thấy Vệ Đông Li nổi lên sát tâm, vội nhảy lên trực tiếp nhào vào trong bể tắm, chẳng những tung tóe bọt nước, lại dọa những mĩ tì kia sợ tới mức hoa dung thất sắc.

Sau khi những mĩ tì kia dại ra, đều hét lên một tiếng, thân thể trần trụi cứ thế chạy ra bể.

Vệ Đông Li bị Khổng Tử Viết tấn công bất ngờ đạp bọt nước lên, mái tóc đen như màn đêm dày đặc dính lên hai má, bộ dáng của hắn có chút chật vật, lại gợi cảm khiến người ta ngạt thở. Hắn nhìn Khổng Tử Viết không sợ chết, lại nheo nheo mắt phượng.

Bình phong:

Khổng Tử Viết giật mình, vội đặt thằng nhóc đang ngậm trong miệng lên trên bờ ao tắm, sau đó mặt dày tới gần Vệ Đông Li, làm bộ như vui đùa ầm ĩ với hắn mà vươn móng vuốt, gãi gãi ngực hắn.

Thân thể Vệ Đông Li cứng đờ, con ngươi phiếm màu xanh lam khổng tước chậm rãi hạ xuống, cuối cùng dừng ở chỗ ngực hắn ~~ chỗ mà Khổng Tử Viết vỗ vỗ, có thêm năm vết móng gào ứa ra máu.

Khổng Tử Viết choáng váng, cô có thể cam đoan với chính mình, cô thực sự không cố ý vươn móng vuốt cào Vệ Đông Li. Đoán chừng là vừa rồi cảm xúc cô phẫn nộ quá mức, cho nên lúc nhảy xuống bể, quên thu móng vuốt lại, sau đó nhẹ nhàng vỗ, liền gào bị thương ngực Vệ Đông Li.

Mắt thấy Vệ Đông Li sắp “trở mặt không nhận hổ”, Khổng Tử Viết vô cùng không có khí tiết mà phục tùng, nịnh nọt vươn đầu lưỡi, liếm liếm vết móng trên ngực Vệ Đông Li.

Vệ Đông Li tùy ý để Khổng Tử Viết liếm hắn. Khi cái lưỡi của Khổng Tử Viết ngẫu nhiên lướt qua quả nho nhỏ vểnh lên trên ngực hắn, hô hấp hắn dần nặng hơn, nâng tay vuốt ve đầu Khổng Tử Viết, nói:“Cải thìa, bổn vương biết ngươi cố ý nhảy vào phá rối, chỉ là không biết ngươi muốn thay đám mĩ tì hầu hạ bổn vương, hay là…… ghen tị……”

Khổng Tử Viết vốn dĩ cố ý lấy lòng Vệ Đông Li, nhưng vừa nghe lời nói của hắn, thì hận không thể một phát cắn đứt cổ hắn! Hắn thật sự là một tên biến thái chính cống! Hắn…… hắn…… hắn thế mà lại dùng ngôn từ trêu ghẹo một con bạch hổ thuần khiết! Trời ơi, hắn còn là con người sao?!

Khổng Tử Viết theo bản năng bắt chặt cặp chân hổ kia,“gào gừ” một tiếng xoay người muốn rời đi. Nhưng mà, khi cô bò lên bờ bể tắm, cô lại cảm thấy mình không nên sợ Vệ Đông Li. Cô bây giờ là thú, Vệ Đông Li là người, nếu Vệ Đông Li có hành động gây rối gì với cô, cho dù nói ở chỗ nào, cũng là Vệ Đông Li mất mặt!

Nhưng……vừa nghĩ đến Vệ Đông Li nhìn trộm mông hổ của cô, cô liền cảm thấy buồn nôn kinh khủng. Quả nhiên mà, nét đẹp nội tâm thật đúng là không thể ngăn cản được mà. Xem ra, nhân thú cũng có khả năng.

Giờ phút này, Khổng Tử Viết lại muốn dụ dỗ Vệ Đông Li, làm cho hắn lưng đeo tiếng xấu “cưỡng gian dã thú”, lại cảm thấy xót xa cho chính mình, cô làm sao mà không thoát khỏi sự tra tấn của Vệ Đông Li chứ?

Trong đủ điều xoắn xuýt, Khổng Tử Viết dứt khoát quyết định muốn hủy Vệ Đông Li! Vì thế, cô hiên ngang lẫm liệt quay người lại, trừng mắt hổ vàng đen, hùng hổ lặn đến trước mặt Vệ Đông Li, giả bộ đáng yêu chớp chớp mắt, sau đó vươn đầu lưỡi, lại liếm ngực Vệ Đông Li!

Kết quả, Vệ Đông Li lại một cước đá văng cô ra, sau đó động tác tao nhã đứng lên, người trần truồng đi ra bể, đứng sau tấm bình phong, co giãn tứ chi mềm dẻo, tự mình mặc y bào sạch sẽ.

Khổng Tử Viết cúi thấp đầu, thật muốn một cái tát mà đập chết mình! Cô thầm trách quyết định lỗ mãng vừa nãy của mình, không biết mình rốt cuộc là dây thần kinh nào nối sai sợi, thế mà lại nghĩ đến muốn đi “sắc dụ” Vệ Đông Li! Giờ thì tốt rồi, bị người ta một cước đá văng. Cô cũng là một con bạch hổ có tôn nghiêm mà!

Vệ Đông Li nhìn Khổng Tử Viết đang ủ rũ, tâm tình trở nên tốt hẳn, vì thế cong môi cười, trêu ghẹo nói:“Cải thìa, ngươi không thấy bốn mĩ tì vừa rồi đều cởi hết quần áo đến dụ dỗ bổn vương? Nếu ngươi cũng có tâm tư này, bổn vương cũng có thể chỉ điểm cho ngươi một chút. Ít nhất, ngươi phải cạo hết lông trắng trên người đã, sau đó hãy đến trước mặt bổn vương khoe phong tao.”

Khổng Tử Viết ngẩng đầu, miệng dần dần há to, con ngươi màu vàng lại co co rút rút! Cô biết Vệ Đông Li là tên biến thái, chỉ không nghĩ tới hắn còn có thể biến thái đến như thế! Hắn lại có thể nói những điều đó với một con hổ! Trời ơi, cô sắp điên mất! Là cái thế giới này quá điên khùng, hay là hắn khiến cho thế giới này biến thành một trò chơi của kẻ điên?

Trong lúc Khổng Tử Viết gào thét tê tâm liệt phế, Vệ Đông Li nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng tắm.

Theo sự thăm dò hoặc sâu hoặc nông của Vệ Đông Li, hắn hiện tại thực sự đã có thể hoàn toàn khẳng định, Khổng Tử Viết con bạch hổ kia chẳng những có thể nghe hiểu tiếng người phức tạp, lại còn có tình cảm phức tạp của con người. Xem ra, hắn thực sự đã đào được một báu vật trong khu rừng già kia.

Mắt thấy Vệ Đông Li rời đi, Khổng Tử Viết phát ra một trận bão tố ở trong nước, giơ chân đập đập nước xung quanh. Đợi cô cuối cùng đã bình tĩnh trở lại, mới phát hiện thằng nhóc kia đã tỉnh, giờ phút này, chính giương một đôi mắt to ngập nước nhìn cô.

Khổng Tử Viết đứng trong bể, thử nở một nụ cười hiền lành, nhưng trước mắt, cô ngoại trừ có thể nhe răng nhếch miệng ra, biểu cảm trên mặt có thể nói là ít đến đáng thương.

Đơn giản, nghé con mới sinh không sợ hổ. Thằng nhóc kia chỉ tò mò đánh giá cô, nhưng không cảm thấy sợ hãi.

Khổng Tử Viết thấy hiếm có người không sợ cô, trong lòng thực sự rất vui mừng, liền nhẹ nhàng tới gần thằng nhóc kia, tha nó lên, đặt vào trong nước tương đối nông. Sau đó dùng đầu ủn ủn thằng nhóc, ý bảo nó tự tắm rửa sạch sẽ.

Thằng nhóc kia cũng thông minh, nhanh chóng liền hiểu được ý của Khổng Tử Viết. Nó vươn bàn tay nhỏ bé, vụng về kéo kéo quần áo thô đã nhìn không ra là màu gì, nhưng vẫn không cởi được những nút thắt nho nhỏ kia.

Khổng Tử Viết khẽ nhíu mày, nhe răng nanh xé nát những lớp quần áo đã mục kia, lột ra một thân thể như bạch ngọc.

Trên người thằng nhóc kia tinh tế bóng loáng, da trắng như sứ, tay chân như ngó sen, thoạt nhìn đã khiến người ta muốn cắn một phát, khỏi phải nói khiến người ta yêu thích biết bao. Trong móng tay thằng nhóc đầy bùn đen, thoạt nhìn bẩn vô cùng. Nhưng mỗi ngón tay của nó lại mũm ma mũm mĩm, giống như dùng bánh bao nhỏ dùng bột mì mà nặn thành, căn bản không có tí xíu dấu vết thô ráp.

Khổng Tử Viết bắt đầu nghi hoặc, cảm thấy thằng nhóc không giống con nhà nghèo khổ, ngược lại càng giống thiếu gia của nhà có tiền. Như vậy, đôi vợ chồng quăng thằng nhóc tới trước miệng hổ của cô, rốt cuộc có quan hệ như thế nào với thằng bé? Có thể là bọn buôn người hay không?

Nhìn bộ dạng của thằng nhóc kia, rõ ràng là chủ nhân đã quen sai khiến người ta hầu hạ. Nó tuy rằng biết cởi quần áo tắm rửa, lại không biết làm sao mới có thể tắm rửa sạch sẽ. Trong hơi nước lượn lờ, thằng nhóc kia cứ như thế mà nhìn chằm chằm Khổng Tử Viết, phỏng chừng là muốn khiến cô giúp nó tắm rửa.

Khổng Tử Viết than nhẹ một tiếng, nâng móng vuốt muốn chà xát thân thể thằng nhóc kia, lại sợ đệm thịt dưới móng quá cứng, làm trầy da của thằng nhóc. Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể xoay người sang chỗ khác, vụng về giơ đuôi lên, dùng lông mềm mại chà lau khuôn mặt của thằng nhóc kia.

Cái đuôi của Khổng Tử Viết lắc phải lắc trái, quét cho thằng nhóc kia khanh khách cười không ngừng. Tiếng cười trong trẻo đó nghe qua cực kỳ vui vẻ, giống như thúy châu lạc ngọc dễ nghe êm tai.

Sau khi rửa mặt xong, Khổng Tử Viết quay người lại, lại đánh giá thằng nhóc kia.

Thằng nhóc kia ước chừng chỉ có ba bốn tuổi. Mắt to, mũi xinh xắn, cái miệng nhỏ nhắn trơn bóng, cười lên trên mặt còn có hai cái lúm đồng tiền đáng yêu.

Khổng Tử Viết cho tới nay cũng không quá thích trẻ con, nhưng thằng bé trước mắt này quả thật rất đáng yêu, muốn để người ta không thích cũng khó .

Mẫu tính hiếm có của Khổng Tử Viết lan tràn, vô cùng thân thiết liếm liếm hai má thằng nhóc kia.

Thằng nhóc kia trừng con mắt trong như nước, ôm đầu Khổng Tử Viết cười khanh khách không ngừng, xem ra thật là vô cùng thân thiết. Cuối cùng, thằng nhóc kia còn dùng giọng nói non nớt tung ra ba chữ,“Chó ngoan quá.”

Khổng Tử Viết lập tức đầu đầy hắc tuyến. Này này, cô là một con hổ toàn thân tuyết trắng đấy có được hay không? Cũng không phải là chó to nhá!