Bỉ Ngạn – Huyết Nguyệt Ly Hồn

Chương 44




Dạ Minh Nguyệt nhìn văn lộ (mấy đường hoa văn trên tay mình á) trong lòng bàn tay mình, một cái thật tinh tế, tượng trưng cho chính mình còn sống. Nghe nói nếu lòng bàn tay có càng nhiều văn lộ thì mệnh càng nhấp nhô, khóe miệng Dạ Minh Nguyệt nhếch lên, là như vậy ư?

Nam Ngọc Diên bưng mâm đến, vừa tới liền nhìn thấy Dạ Minh Nguyệt đang nhìn chính bàn tay của mình mà cười, sâu kín thở dài, nhưng ngoài mặt lại tươi cười, “Cửu hoàng tử, bắt đầu ăn cơm rồi.”

Dạ Minh Nguyệt phục hồi tinh thần, nhìn Nam Ngọc Diên ôn nhu mang thức ăn đến cho mình. Dạ Minh Nguyệt một trận hoảng hốt, tựa hồ … cũng đã từng có người ôn nhu như vậy mang thức ăn cho mình “Huân nhi, ngươi thật gầy yếu, nên ăn nhiều một chút.” Ai? Là ai? Khi nghĩ đến lại khiến lòng ta đau? Ta thậm chí tên hắn cũng không biết, ngay cả diện mạo cũng đều quên, nhưng vì sao … chỉ cần nghĩ đến lại khó chịu?

Dạ Minh Nguyệt khẽ cau mày, cảm giác nơi đáy lòng càng thêm rõ ràng. Trí nhớ của mình vì sao lại mất đi? Vốn là cũng không muốn nhớ lại, chính là thân ảnh ẩn sâu nơi đáy lòng kia là ai? Dạ Minh Nguyệt muốn biết.

Dạ Minh Nguyệt ngừng động tác đang cầm đôi đũa trên tay, “Nam … Ngọc Diên, ta muốn li khai nơi này, li khai người này.”

Nam Ngọc Diên thấy biểu tình kiên nghị trên mặt Dạ Minh Nguyệt, nhẹ nhàng gật đầu, “Ngươi muốn li khai liền li khai, nhưng là … ngươi vẫn cần biết một ít sự tình của đại lục đi.” Dạ Minh Nguyệt gật đầu, “Phiền toái ngươi.”

Nam Ngọc Diên thở dài một tiếng, hoàng thượng, cùng cửu hoàng tử … thật sự là nghiệt duyên a. Nhưng là, phiên tâm tư kia của hoàng thượng, thật làm cho người ta không thể không cảm động. Nếu yêu, vì sao lại phải buông tay? Nam Ngọc Diên thừa nhận, chính mình không hiểu được ái tình, bằng không, khi trông thấy bộ dáng của Mộ Kỳ Hoàng, chỉ thở dài.

Nam Ngọc Diên cầm mũ sa, “Cửu hoàng tử, nếu muốn đi ra ngoài, vẫn là nên mang cái này đi.” Dạ Minh Nguyệt sửng sốt, sau đó điểm điểm đầu. Dung mạo bản thân tuy rằng không phải gọi là quá mĩ lệ, nhưng là những người lần đầu tiên nhìn thấy đều ngốc lăng. Ánh mắt của họ làm hắn cảm thấy không thoải mái.

Dạ Minh Nguyệt tiếp nhận mũ sa, Nam Ngọc Diên gọi lại Dạ Minh Nguyệt, “Cửu hoàng tử … nếu, ngươi muốn khôi phục trí nhớ, có thể đi tìm thần y, hắn có thể giúp ngươi.”

Dạ Minh Nguyệt gật đầu, đối Nam Ngọc Diên nở một nụ cười nhạt.

Thần y sao? Cái kia … nghe nói là tiên nhân Mai Mặc Trần? Dạ Minh Nguyệt khẽ cắn đầu lưỡi, ý niệm đều tập trung nơi tâm oa, pháp lực toàn thân đi qua kinh mạch. Dạ Minh Nguyệt khẽ thở ra một hơi, hoàn hảo pháp lực không bị biến mất, ngược lại tựa hồ cao thêm một tầng.

Gió luồn qua tóc, nhẹ nhàng tung bay, như quên đi tương tư dưới đáy lòng.

“Thủy lưu hoa lạc thán phù sinh, hựu bạn du nhân túc Đỗ thành. Hoàn tự tích niên tàn mộng lí, thấu liêm tà nguyệt độc văn oanh.” Dạ Minh Nguyệt ngẩng đầu, trên Tú lâu bên phải là một bạch y nam tử, trên tay cầm một ly quỳnh thương (chén rượu?). Nam tử thấy Dạ Minh Nguyệt ngẩng đầu, đối Dạ Minh Nguyệt nở nụ cười ấm áp, như dương quang ngày xuân trong trời tuyết, không chói mắt, nhưng thực ấm áp.

Dạ Minh Nguyệt trong lòng khẽ động, nghe nói Mai Mặc Trần là tứ xứ du đãng, vì hắn nhân chữa bệnh, mỗi lần xuất hiện đều vận bạch y. Nghe nói, nguyên nhân Mai Mặc Trần được xưng tụng là thần y, không chỉ vì hắn có một thân y thuật thần bí khó lường, còn bởi vì nụ cười của hắn, như ánh mặt trời, nụ cười có thể làm ấm lòng tất cả mọi người.

Khóe miệng sau diện sa của Dạ Minh Nguyệt nhếch lên, chính mình thật đúng là … có vận khí ni.

Dạ Minh Nguyệt đi lên lâu, đến bên người bạch y nam tử, “Thần y?” Mai Mặc Trần nhìn thấy Dạ Minh Nguyệt, tươi cười nơi khóe miệng vẫn như trước không đổi, Dạ Minh Nguyệt cảm thấy có chút kì quái, nụ cười như vậy … tựa như, một cái mặt nạ tươi cười rất hoàn mĩ. Dạ Minh Nguyệt lắc lắc đầu, cười chính mình nghĩ nhiều, thần y được người người xưng tụng, hẳn là không phải một người thích cải trang ba?