Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 23




Ngay tại khi Yến Phi bắt đầu công tác, Tiêu Dương cũng chuẩn bị rời khỏi cửa, đi tới quán bar Ô Nha. Chỉ là khi cậu xuống dưới tầng, lại thấy anh trai không biết đã trở về lúc nào ngồi ở trong phòng khách.

“Muộn như thế này rồi em còn muốn đi đâu?”

Tiêu Tiếu buông cuốn sách trên tay xuống, hỏi.

Tiêu Dương có chút không vui: “Anh, trước kia anh cũng không có quản em như vậy.”

Tiêu Tiếu vỗ vỗ sopha bên người, Tiêu Dương nhìn thời gian, không tình nguyện mà đi qua ngồi xuống, nói: “Anh, em có việc phải ra ngoài, có chuyện gì chờ tới sau khi em trở về rồi nói tiếp.”

Ánh mắt của Tiêu Tiếu hiện lên sắc bén, dù rằng biểu tình trên khuôn mặt vẫn cứng ngắc như cũ. Tuy nhiên, thân là anh em của cậu, Tiêu Dương tự nhiên nhìn ra được anh trai đang không vui, lại càng thêm khó hiểu.

“Anh, anh rốt cuộc có chuyện gì vậy.”

Tiêu Tiếu mở miệng: “Em gấp gáp muốn ra ngoài như vậy, có phải muốn đi cổ vũ cho người bạn cùng phòng kia không?”

Tiêu Dương cảm thấy rùng mình, nhíu mi nói: “Anh phái người điều tra em?”

Tiêu Tiếu đối với cậu em trai Tiêu Dương này vẫn luôn rất bảo vệ. Từ sau khi Chung Phong chết đi, Tiêu Tiếu đối với em trai càng thêm bảo vệ. Có thể nói, nếu không phải tính tình của Tiêu Dương đã được cố định sau khi Chung Phong qua đời, chỉ e cậu nhất định sẽ bị người anh trai này sủng thành nhị thế tổ vô pháp vô thiên.

Tiêu Tiếu thanh âm trầm thấp vài phần, nói: “Em gần đây cùng với bạn cùng phòng cả ngày như hình với bóng, hận không thể đem cậu ta bao bọc nuôi dưỡng, anh còn cần phải đi tra hay sao?”

Tiêu Dương vừa nghe, nháy mắt liền tức giận: “Anh cho rằng em cùng cậu ấy là loại quan hệ đó sao?!”

“Chẳng lẽ không đúng?” Tiêu Tiếu duy nhất chỉ có hai con mắt đang toát ra lửa giận là có thể biểu đạt được cảm xúc, “Không phải loại quan hệ đó, em sẽ mua đồ cho cậu ta sao, sẽ mỗi ngày đều nâng niu cậu ta tới loại trình độ kia sao?! Thậm chí còn để cho người ta nhìn thấy em cùng cậu ta buổi tối không ngủ được liền ra bên ngoài chụm đầu thắm thiết?!”

“Anh không được nói như thế!” Tiêu Dương đứng lên, đỏ mặt tía tai đi qua, “Ai cũng có thể hiểu lầm cậu ấy, chỉ có anh là không được!”

“Ba!”

Tiêu Tiếu một bàn tay vung lên tát tới trên mặt của Tiêu Dương, trong mắt lộ ra hàn quang sắc bén: “Đây là thái độ em dùng để nói chuyện với anh sao? Tin đồn vô căn cứ, em cùng cậu ta cái gì cũng không có thì anh như thế nào sẽ hỏi em?”

Tiêu Dương che mặt, chấn kinh trừng mắt nhìn anh trai, không thể tin được anh trai thế nhưng sẽ đánh mình. Khi cậu nhìn tới tầm mắt lạnh như băng của anh trai, trong lòng cậu một trận phát lạnh, tiếp theo lại vì một người mà đau lòng.

Tiêu Tiếu nghiêm khắc nói: “Anh không quản sinh hoạt cá nhân của em, nhưng anh tuyệt đối không cho phép em trai của mình lại đối với một kẻ rõ ràng có ý đồ đào tâm đào phổi, trả giá chân tình.”

Thân thể của Tiêu Dương căng lên, trái tim băng giá nói: “Phải không? Vậy Đỗ Phong thì sao? Anh có thể đối với một kẻ rõ ràng có ý đồ sủng ái như vậy, vì sao em lại không thể? Còn có, anh từ nơi nào nhìn thấy được Yến Phi đối với em có ý đồ? Cho dù cậu ấy đối với em có ý đồ, em cũng cam tâm tình nguyện!”

“Ba!”

Tiêu Tiếu lại vung tay tát qua, lời nói của Tiêu Dương giống như kim châm khiến Tiêu Tiếu đau lòng. Đầu của Tiêu Dương bị đánh nghiêng sang một bên, cậu chậm rãi quay lại, dùng ánh mắt như nhìn người xa lạ trừng anh trai của mình, cắn răng: “Anh, anh sẽ hối hận, anh sẽ hối hận vì ngày hôm nay đánh em hai cái tát này, anh sẽ hối hận bởi vì những lời mà ngày hôm nay anh nói với em!”

Tay phải mà Tiêu Tiếu dùng để đánh em trai gắt gao nắm chặt lại, gằn từng tiếng: “Em hẳn là người biết rõ nhất vì sao anh lại đối với Đỗ Phong như vậy. Anh chính là rõ ràng ý đồ của cậu ta, mới không cho phép em giống với anh. Yến Phi kia ở chung ký túc xá với em hơn một năm, vẫn luôn trốn tránh em. Sau một hồi tự sát, đột nhiên lại đối với em ân cần như vậy, còn thông qua em để đi tới quán bar Ô Nha làm người ca hát. Đừng tưởng là anh không biết cậu ta có chủ ý gì. Em có thể cho cậu ta tiền, mua quần áo cho cậu ta, mua những gì cậu ta thích, nhưng anh tuyệt đối không cho phép em động tâm với cậu ta!”

“Ha ha…” Tiêu Dương nở nụ cười, cậu cười sự ngu xuẩn của anh trai, người sự cuồng dại của anh trai đối với người kia bất quá cũng chỉ như vậy: “Anh, anh cho rằng Yến Phi là thông qua em mới biết tới quán bar Ô Nha sao?”

“Chẳng lẽ không đúng? Cậu ta là một sinh viên nghèo từ vùng núi tới, làm sao biết được ở quán bar có người ca hát? Đừng tưởng là anh không biết, cậu ta từ sau khi ‘quen biết’ em, cuộc sống mới tốt lên.”

“Anh, anh sẽ phải hối hận.” Tiêu Dương lùi về sau hai bước, cười lạnh, “Em không biết là ai đưa cho anh những tư liệu điều tra này, em chỉ có thể nói, đối phương quả thực ‘lợi hại’, thật sự rất ‘lợi hại’. Thông tin cần tra lại tra không ra, mượn một vài tin tức sai lầm để lừa bịp anh. Được, em thừa nhận, em đối với cậu ấy động tâm. Nếu anh còn muốn coi em như em trai, vậy thì đừng động tới cậu ấy. Nếu anh dám động tới cậu ấy, anh đời này cứ chờ trôi qua trong hối hận đi!”

Bỏ lại một câu ngoan độc, Tiêu Dương xoay người bước đi.

“Đứng lại!”

Tiêu Dương dừng một chút, tiếp tục đi ra ngoài, rống to: “Chờ đến khi anh quăng được Đỗ Phong thì hãng tới quản em! Cho dù em thích Yến Phi, cũng là chịu ảnh hưởng từ anh!”

“Rầm!”

Tiêu Dương đá cửa mà đi, Tiêu Tiếu nhếch miệng trừng mắt nhìn phương hướng cánh cửa. Tiêu Dương không hề biết, thời điểm nghe được tin tức từ trong trường học, rằng em trai của mình đã yêu một nam sinh, Tiêu Tiêu khiếp sợ như thế nào. Trong lòng của cậu, vẫn chỉ có một người, một người nam nhân. Nếu như Yến Phi thực lòng yêu em trai, cậu sẽ ủng hộ. Nhưng trải qua điều tra, Yến Phi kia hiển nhiên là không phải! Tiêu Tiếu biết bản thân không có tư cách quản chuyện này, nhưng mà cậu tuyệt đối không cho phép em trai của chính mình đi yêu một người sẽ khiến cho cậu nhóc phải thương tâm.

Tiêu Tiếu chậm rãi ngồi xuống, cậu phải nghĩ ra một biện pháp, khiến cho Yến Phi chủ động rời đi Tiêu Dương, cách càng xa càng tốt. Nếu không… Tiêu Tiếu trong mắt hiện lên sát ý.



Tiêu Dương rời khỏi nhà, lên xe, mãnh mẽ nhấn ga hướng phương hướng của quán bar Ô Nha chạy tới. Cậu gắt gao cắn miệng, hai mắt đỏ bừng. Cậu nghĩ không ra, ngay cả bản thân cũng có thể nhận ra Yến Phi là ai, anh trai đã phái người điều tra Yến Phi, lại hoang đường và buồn cười cho rằng Yến Phi tiếp cận mình là vì có mục đích. Tiêu Dương rất khó chịu, rất rất khó chịu, vì Yến Phi mà khổ sở. Cậu nghĩ tới, anh trai chỉ cần gặp qua Yến Phi nhất định là có thể nhận ra được Yến Phi là ai. Hiển nhiên cậu đã đánh giá quá cao địa vị của người kia ở trong lòng anh trai.

Toàn bộ để ý của anh trai đối với người kia, hiện tại quả thực là buồn cười và châm chọc. Chẳng qua chỉ thay một cái túi da, liền không thể nhận ra dù chỉ một chút sao? Nghĩ tới ngay cả Hà Khai Phục cũng không nhận ra Yến Phi là ai, nước mắt của Tiêu Dương rốt cuộc ức chế không được. Vì cái gì như vậy? Chẳng qua chỉ là năm năm mà thôi… vì cái gì bọn họ không nhận ra Yến Phi là ai?

Tiêu Dương hung hăng lau nước mắt. Nguyên bản cậu còn thực áy náy vì đã lừa gạt anh trai chuyện của Yến Phi, hiện tại cậu một chút cũng không hề áy náy nữa. Anh trai vũ nhục Yến Phi như vậy, cậu tuyệt đối sẽ không giúp anh trai. Anh trai không xứng đáng làm em trai của người kia, không xứng!

Xe việt dã gầm gừ đi tới cửa của quán bar Ô Nha. Dừng xe, Tiêu Dương chờ tới khi tâm tình bình tĩnh trở lại, cậu mới xuống xe. Đi vào trong quán bar, Yến Phi đang hát. Trong quán bar thực hôn ám, cậu cũng không lo lắng có người nhìn thấy được dấu vết bàn tay ở trên mặt mình. Có bồi bàn đi tới nghênh đón, vừa nhìn thấy là Tiêu Dương, đối phương lập tức dẫn cậu đi tới một căn phòng trang nhã. Tiêu Dương vừa thấy, miễn cưỡng cười cười. Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân cũng ngồi ở kia. Cậu đi qua, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Bách Chu, để cho bồi bàn mang bia lên.

“Cậu, không có việc gì chứ?”

Trên bàn có ngọn nến, Tiêu Bách Chu nhìn thấy được dấu bàn tay trên mặt Tiêu Dương. Tiêu Dương lắc đầu, thản nhiên nói: “Không có việc gì. Cùng anh trai của tôi cãi nhau mà thôi. Các cậu vì sao lại tới vậy?”

Vệ Văn Bân nhíu mày, Tiêu Bách Chu ở dưới bàn đá cho cậu ta một cước, không để cho cậu ta mở miệng hỏi, y trả lời: “Tôi cùng Văn Bân ở trong ký túc xá nhàm chán, cho nên đi tới đây nghe nhạc.”

Bia được mang lên, Tiêu Dương để cho bồi bàn mở bia, rồi cậu trực tiếp cầm lấy một chai, uống. Tiêu Bách Chu thấy tâm tình của cậu không tốt, liền bồi cậu cùng nhau uống. Vệ Văn Bân cũng cầm lấy cốc bia.

Một ngụm uống xong nửa chai bia, Tiêu Dương nhìn về phía người đang ca hát kia. Một lúc lâu sau, cậu ách thanh hỏi: “Các cậu có phải hay không cũng cho rằng tôi và Yến Phi là loại quan hệ kia?”

Vệ Văn Bân liếm liếm môi, nói: “Ngay từ đầu cũng cho là vậy, nhưng mà hiện tại thì không phải. Tôi tốt xấu gì cũng đã trải qua vài lần yêu đương, giữa cậu cùng với Yến Phi không có loại cảm giác kia. Cậu thực quan tâm Yến Phi, nhưng mà không giống như đối với người mình thích, tôi ngược lại cảm thấy… ừ, cậu có chút sợ cậu ta.”

Tiêu Bách Chu thấy đêm nay Tiêu Dương khác thường như vậy, hẳn là có quan hệ với chuyện này, y nghiêm túc hỏi: “Nói thật, tôi ngay từ đầu cũng cho rằng hai người các cậu là loại quan hệ kia. Nhưng mà giống như Văn Bân nói, quan sát nhiều ngày như thế, tôi cảm thấy cậu chẳng qua cũng chỉ là muốn giúp Yến Phi nhiều hơn một chút, chỉ coi cậu ta như anh em. Yến Phi cũng là như vậy.” Uống một ngụm bia, Tiêu Bách Chu nói: “Nói thế này đi, tôi cảm thấy Yến Phi đối với cậu thực bảo vệ, là loại bảo vệ của anh trai lớn dành cho em trai, tuy rằng cậu ta rõ ràng lớn lên bằng tuổi với chúng ta. Nhưng mà cậu cũng đã nói, coi như cậu ta bị người ngoài hành tinh nhập vào, cho nên cũng không có gì kỳ quái đáng để tò mò.”

Vệ Văn Bân nhịn không được hỏi: “Tiêu Dương, cậu sẽ không bởi vì chuyện này mà cãi nhau với anh trai cậu đấy chứ?” Tiêu Bách Chu ở dưới bàn ngoan độc đá Vệ Văn Bân một cước, cậu ta bật người nhanh chóng bịt miệng lại.

Tiêu Dương cười cười, tràn đầy thất vọng. Cậu không thể trả lời vấn đề này của Vệ Văn Bân được, chỉ nói: “Cũng chỉ có hai người hiểu được. Tôi thực sự coi Yến Phi như anh trai. Có lẽ, các cậu sau này cũng sẽ hiểu vì sao. Những lời này của chúng ta, đừng nói cho Yến Phi biết.”

Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu gật đầu.

“Nghe hát đi, tôi không sao.”

Nói xong câu này, kế tiếp, Tiêu Dương không nói thêm nữa, chỉ uống bia, mắt vẫn nhìn về hướng Yến Phi đang ca hát. Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân chịu ảnh hưởng của cậu, cũng không nói thêm nữa.

Hơn một giờ liền nặng nề như vậy trôi qua. Yến Phi trên sân khấu hát xong ca khúc cuối cùng, đối với khách nhân nói lời cảm tả, sau đó hắn cầm chiếc giỏ đặt đầy tiền boa đi xuống dưới sân khấu. Tiêu Dương gọi người tới tính tiền, không để cho Tiêu Bách Chu cùng với Vệ Văn Bân bỏ tiền ra, cậu đem tiền của ba người trả đầy đủ. Thanh toán xong, Tiêu Dương cũng không đi tới chỗ Hà Khai Phục đang ngồi ở trước quầy bar để chào hỏi. Cậu không tin Hà Khai Phục không tiết lộ chuyện Yến Phi tới quán bar làm công cho anh trai của cậu nghe. Tiêu Dương là đang tức giận.

Ba người đứng chờ Yến Phi ở cửa, gió lạnh thổi qua, Tiêu Dương tâm tình rõ ràng vẫn không có chút chuyển biến tốt đẹp nào. Tâm tình của Tiêu Dương không tốt, tâm tình của Yến Phi cũng không vui. Đổi xong quần áo, Yến Phi mắt không thèm liếc Hà Khai Phục cùng Hà Nhuận Giang, đeo balo xong liền rời khỏi quán bar. Vừa đi ra, hắn sửng sốt, sau đó mới nở nụ cười: “Các cậu đều tới đây à.”

Tiêu Dương ngẩng đầu, trong chốc lát nhìn tới Yến Phi kia, cậu chỉ cảm thấy vô cùng ủy khuất và đau lòng. Ánh mắt của Yến Phi trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, hắn đi tới trước mặt của Tiêu Dương, sờ lên khuôn mặt của cậu.

“Ai đánh?”

Tiêu Dương mím môi, Yến Phi nhíu mày: “Cha em hay là mẹ em?”

Há mồm, hai má lạnh như băng của Tiêu Dương chạm vào lòng bàn tay ấm áp của Yến Phi, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn. Cậu kéo xuống tay của Yến Phi, cúi đầu: “Đừng hỏi, em không sao.”

Yến Phi là một người cực kỳ bao che khuyết điểm. Tiêu Dương từ nhỏ cho tới lúc lớn lên, bởi vì có mấy người anh trai bao che, lại có Chung Phong quản giáo, cậu quả thực chưa từng bị cha mẹ đánh qua. Nhìn hai vết bàn tay rõ ràng trên má của Tiêu Dương, Yến Phi đột nhiên nghĩ tới những lời mà Hà Khai Phục nói đối với hắn hôm nay, tâm tình của hắn trong nháy mắt trầm tới đáy cốc.

“Có phải hay không vì anh?”

Tiêu Dương bàn tay đang nắm lấy tay của Yến Phi trở nên căng chặt, Yến Phi biết mình đoán đúng rồi. Cho dù bị anh trai làm cho tức tới cắn răng, nhưng giờ khắc này, Tiêu Dương vẫn lựa chọn bảo vệ cho anh trai. Cậu tình nguyện để cho Yến Phi hiểu lầm cha mẹ, cũng không muốn để Yến Phi tức giận anh trai.

Yến Phi rút ra khỏi bàn tay đang nắm lấy tay hắn của Tiêu Dương, hai tay nâng lên, xoa nhẹ hai má của Tiêu Dương, hàm răng một lần nữa lại chua xót.

“Thực xin lỗi, bởi vì anh, để cho em chịu ủy khuất.”

“Không có.” Tiêu Dương vội vàng phủ nhận, cậu không ủy khuất, ủy khuất chính là người trước mặt!

Yến Phi cười khổ, thở ra một hơi thật dài, mang theo hờn dỗi trong lòng, nói: “Đi thôi, quay trở lại trường học.”

“Em thật sự không ủy khuất!” Tiêu Dương bị một tia cười khổ kia của Yến Phi làm cho có chút hoảng hốt.

Yến Phi cười cười, lại nói: “Đi thôi, quay về trường học. Hôm nay gọi xe anh mời.”

“Yến Phi…”

“Đi thôi.”

Kéo Tiêu Dương, chào hỏi với Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân, Yến Phi đi tới xe taxi đang chờ khách ở đối diện. Trong quán bar Ô Nha, Hà Khai phục xuyên qua cửa sổ nhìn thấy hết thảy. Gã không có nhìn được mặt của Yến Phi, Yến Phi đưa lưng về phía gã, nhưng mà gã thấy được thái độ của Tiêu Dương đối với Yến Phi. Lông mày của gã nhíu chặt lại thành một hàng. Yến Phi rõ ràng đối với Tiêu Dương ái muội, người này mục đích rốt cuộc là gì?! Hà Khai Phục mạnh mẽ rút ra mấy điếu thuốc.