Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 28




Như một trận gió vọt xuống dưới tầng, Tiêu Tiếu không cùng mẹ của mình nói thêm lời nào, mặc áo khoác đi giày sau đó rời khỏi nhà. Tiêu mẫu lo lắng đuổi theo, nhìn con lớn đã lái xe rời đi, Tiêu mẫu thì thào: “Hai anh em chúng nó sẽ không phải lại cãi nhau đấy chứ?”

Tiêu Tiếu đem chân ga giẫm tới cực hạn, tim đập không ổn định. Yến Phi ở cùng một ký túc xá với Tiểu Dương, cậu tới trong ký túc xá của Tiểu Dương, nhất định là sẽ có thể tra ra được gì đó! Trước mắt hiện lên một màn Yến Phi ném vỡ cốc, Tiêu Tiếu nắm chặt tay lái, đáy mắt hiện lên một tia bối rối cơ hồ giống như lý trí sắp sụp đổ mất rồi.

Rất nhanh sắp tới mười giờ tối, xe ở trên đường rất ít. Tiêu Tiếu dùng không tới ba mươi phút đồng hồ đã chạy tới trường đại học Đế Đô. Lợi dụng đặc quyền của bản thân, cậu trực tiếp đem xe chạy tới cửa của ký túc xá.

Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu đang gian nan học tập. Hai người ngày hôm qua không đi học, phải mượn vở ghi chép của mấy người bạn học cùng lớp trong ký túc xá để học bù. Bài học của Tiêu Dương cùng Yến Phi đều trông cậy vào hai người bọn họ. Có người gõ cửa, Tiêu Bách Chu nghi hoặc quay đầu đi ra mở cửa. Muộn thế này rồi ai sẽ tới?

Cửa vừa mở ra, y sửng sốt, dừng lại.

“Anh tìm ai?” Tiêu Bách Chu không biết Tiêu Tiếu.

Vệ Văn Bân vừa nghe thấy liền buông bút xuống, cũng đứng dậy.

“Đây là ký túc xá của Tiêu Dương đi?” Tiêu Tiếu nhìn quanh ký túc xá, khi cậu nhìn thấy phó tự treo ở trên tường sát giường của người nào đó, ánh mắt của cậu đột nhiên biến hóa. Mạnh mẽ đẩy ra Tiêu Bách Chu, bước vào bên trong.

“Này! Anh là ai a!”

Vệ Văn Bân nổi giận, bọn họ ngày hôm nay vừa mới lau sàn nhà sạch sẽ xong!

“Đây là giường của ai!”

“Anh rốt cuộc là ai?” Vệ Văn Bân khó chịu hỏi.

“Tôi là anh trai của Tiêu Dương. Nói cho tôi biết, đây là giường của ai?” Tiêu Tiếu lại hỏi. Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu vừa nghe thấy vậy, chỉ có thể nén lại cơn tức. Anh trai của Tiêu Dương cũng quá không lễ phép đi. Mọi người đi vào, đổi dép lê cũng đã muộn, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, nhìn qua thực kích động, hai người chỉ có thể đóng cửa, trả lời: “Đó là giường của Yến Phi.”

Giường của Yến Phi! Tiêu Tiếu túm lấy thang dây lên giường. Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu nhịn không được.

“Anh làm cái gì vậy!”

“Anh đừng đi giày đi lên a! Yến Phi sẽ giết người đó!”

Tiêu Tiếu đã đi giày lên thang dây, nhìn về phía hai người. Tiêu Bách Chu lập tức nói: “Yến Phi có chứng khiết phích, nếu để cậu ấy biết anh đi giày lên giường của cậu ấy, cậu ấy sẽ nổi bão.”

Có chứng khiết phích! Ba chữ này giống như một đạo sấm sét đánh lên đầu của Tiêu Tiếu. Nghĩ tới khả năng nào đó, căn bản không có tâm tư đi cởi giày, cậu thật nhanh lao tới trên giường của Yến Phi, mục tiêu hướng thẳng tới phó tự treo trên tường kia.

“Đó là chữ của Yến Phi! Anh rốt cuộc muốn cái gì! Yến Phi cứu Tiêu Dương, đây là báo đáp của các người đối với Yến Phi sao?!” Vệ Văn Bân nổi giận.

Tiêu Tiếu trong mắt chỉ có phó tự kia, trong lòng chỉ có một cái tên. Cậu cầm lấy phó tự, từ trên thang dây nhảy xuống, bắt đầu mở rộng phạm vi. Một chữ lại một chữ, mỗi một nét chữ một nét họa đều nhìn thực kỹ, hai tay người nào đó bắt đầu vì phỏng đoán mà phát run lên.

Nhìn thấy bộ dạng này của cậu, Tiêu Bách Chu kéo lại Vệ Văn Bân đang muốn đi lên. Nghĩ tới thái độ của Tiêu Dương đối với Yến Phi đột nhiên chuyển biến, Tiêu Bách Chu lông mày không khỏi cau lại, sẽ không thật sự là như vậy đi?

Sẽ không sai, tuyệt đối không sai! Đây là chữ của anh, đây là chữ của anh! Tiêu Tiếu luống cuống, sửng sốt, choáng váng. Giương mắt, nhìn tới bàn học của Yến Phi, cậu trong đầu bắt đầu một trận mê muội. Ngón tay bất ổn sờ tới trên những cuốn sách lớn nhỏ đã được xếp chỉnh tề; một bên trên bàn là hàng sữa từng hộp từng hộp được bày ra; kéo ra ngăn kéo để bàn phím, bên trong là tờ báo chí Thai Mông cùng với máy tính xách tay. Hô hấp của Tiêu Tiếu dồn dập, sắc mặt trắng bệch.

Tiêu Tiếu bị hết kích thích này tới kích thích khác một phen kéo ra ngăn kéo, trong ngăn kéo mặc kệ là hộp nhỏ hay là sổ ghi chép, đều được đặt chỉnh tề thống nhất. Ba ngăn kéo, đều bị Tiêu Tiếu kéo ra. Ở ngăn kéo cuối cùng có một gói nhựa lớn, trong gói có kéo, có lược. Tiêu Tiếu cầm lấy gói nhựa lớn kia, thanh âm phát run hỏi: “Cậu ta… tự mình cắt tóc?”

Người này sao lại biết? Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân liếc nhau một cái, đều thấy trong mắt đối phương là nghi hoặc. Xem cái dạng này, anh trai của Tiêu Dương hẳn là sẽ không đối với Yến Phi gây bất lợi gì. Tiêu Bách Chu gián tiếp trả lời vấn đề mà Tiêu Tiếu muốn hỏi: “Cậu ấy ngại tiệm cắt tóc ở ngoài trường bẩn.”

Tiêu Tiếu gắt gao nhắm mắt lại, nắm chặt kéo cùng lược ở bên trong túi nhựa lớn —– đó là kéo cắt tóc chuyên dụng. Hồi lâu sau, cậu mở mắt ra, đem túi nhựa lớn đặt lên trên bàn, sau đó mở ra tủ quần áo của Yến Phi. Tiêu Tiếu cầm lấy tay nắm trên cửa tủ, khớp xương gắt gao bóp chặt. Quần áo ở trong tủ quần áo, trừ bỏ những chiếc áo khoác đang được treo trên móc ra, những thứ khác đều được gấp đều đặn, phân loại theo nội y, áo sơmi, quần… Phân loại không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là phương pháp gấp quần áo.

Quần áo của Yến Phi hoàn toàn được gấp dựa theo tiêu chuẩn xếp quần áo. Người bình thường khi gấp quần áo, vị trí cổ áo thường được kéo ra ngoài; nhưng Yến Phi gấp quần áo, cổ áo đều hướng vào bên trong. Tiêu Tiếu cầm lấy một chiếc áo sơmi chữ T, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, thân thể căng chặt. Cậu tựa hồ ngửi được hương vị trên người của ‘người kia’.

“Ách, Yến Phi, có chứng khiết phích…” Vệ Văn Bân lại nhịn không được lên tiếng, bị người khác ngửi qua quần áo, Yến Phi khẳng định sẽ mang đi giặt.

Tiêu Tiếu miễn cưỡng kiềm nhịp tim đã mất kiểm soát, đóng cửa tủ quần áo lại, lại không đem chiếc áo sơmi chữ T kia để vào trong.

Từ trong ngăn kéo của Yến Phi lấy ra một chiếc túi mua sắm, Tiêu Tiếu đem bộ quần áo, túi nhựa lớn có chứa kéo cùng lược thả vào bên trong. Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu thấy thế không hiểu ra sao, người này rốt cuộc muốn làm gì. Yến Phi đã đủ nghèo rồi, người này lại còn muốn cướp a!

Trên giá sách có sách, tự nhiên cũng có vở ghi chép. Tiêu Tiếu rút ra một quyển, mở vở ghi chép ra, cậu nhíu mày. Đây không phải là chữ của anh trai. Tiêu Bách Chu tốt bụng nhắc nhở: “Đó là vở ghi chép của Tiêu Dương.”

Của Tiểu Dương? Tiêu Tiếu lật xem nội dung bên trong vở ghi chép, quả nhiên là chữ viết của Tiêu Dương. Trong lòng thở phào một hơi, Tiêu Tiếu đem vở ghi chép để lại chỗ cũ. Tiêu Bách Chu hỏi: “Anh muốn tìm vở ghi chép của Yến Phi sao?”

Tiêu Tiếu nhìn về phía y, gật gật đầu.

Tiêu Bách Chu đi qua, từ trên giá sách lấy xuống một quyển vở ghi chép đắt tiền của Yến Phi, lại rút ra một quyển vở rẻ tiền mà Yến Phi ‘trước đây’ sử dụng, nói: “Tôi không biết anh muốn làm gì, nhưng mà Yến Phi quả thực không giống với trước đây. Đây là vở ghi chép trước khi cậu ấy tự sát, còn đây là vở ghi chép sau khi cậu ấy tự sát. Anh tự xem đi.”

Tiêu Tiếu đầu tiên mở ra vở ghi chép ‘sau khi tự sát’. Chữ viết ngoáy suất khí kia hiện ra trước mắt của cậu, khiến cho trái tim của cậu cơ hồ đã ngừng đập trong một giây. Một tờ lại một tờ, lật xem hồi lâu, cậu gắt gao cắn chặt hàm dưới. Lại mở ra vở ghi chép ‘trước khi tự sát’, chữ viết trong hai quyển vở này rõ hàng là chữ viết của hai người khác nhau.

Tiêu Tiếu không muốn nhìn thêm những chữ viết khó coi này nữa, cậu cầm lấy hai quyển vở để vào bên trong túi mua sắm. Cậu đã không còn cách nào phản ứng được nữa. Xách lên túi mua sắm, một tay cầm theo phó tự kia, thân thể của cậu cứng ngoắc xoay người, đi ra ngoài. Tiêu Bách Chu cản cậu lại.

“Yến Phi là bạn tốt của chúng tôi. Tôi mặc kệ anh vì cái gì lại đối với cậu ấy sinh ra tò mò, nhưng anh thiếu cậu ấy một lời cảm ơn, cậu ấy đã cứu mạng em trai của anh.”

Tiêu Tiếu hầu kết cao thấp di chuyển, không nói gì. Cậu đẩy ra tay của Tiêu Bách Chu, mở cửa đi ra ngoài.

“Bách Chu! Cậu vì cái gì phải giúp anh ta!” Vệ Văn Bân đóng cửa lại xong liền rống lên.

Tiêu Bách Chu bộ dáng trầm tư sờ cằm: “Tôi chỉ là cảm thấy, anh ta thực sự rất có khả năng quen biết cái người ngoài hành tinh đang nhập trong người Yến Phi kia.”

“…” Sau một phút đồng hồ, Vệ Văn Bân nhảy dựng lên, “Tối nay tôi cùng cậu ngủ chung đi!”

“Cút!”

Anh trai của Tiêu Dương không hiểu vì sao lại tới đây, lại không hiểu vì sao trở về, Tiêu Bách Chu chạy đi gọi điện thoại cho Yến Phi. Bên kia điện thoại vang lên tín hiệu máy bận, y mới nhớ tới lúc này hẳn là di động của Yến Phi vẫn còn đang ở trong balo, mà balo của hắn thì vẫn còn đang nằm ở cục cảnh sát. Y lại vội vàng gọi điện thoại cho Tiêu Dương. Tiêu Dương một ngày đã không ăn gì, hiện tại đang ngồi trong phòng khách, như kẻ chết đói ăn cơm, không chú ý tới điện thoại di động của mình đã hết pin.



Tiêu Tiếu không biết bản thân làm cách nào khởi động xe rồi rời đi nữa. Chờ tới thời điểm cậu lấy lại được tinh thần, thì cậu đã trở về nơi mà cậu cùng Nhạc Thiệu và Tôn Kính Trì thường xuyên đặt chân tới —– căn hộ trong nội thành của Chung Phong. Trước khi Chung Phong tự sát, đã đem căn hộ này sang tên dưới danh nghĩa ba người bọn họ. Đó cũng là một trong những nguyên nhân lý do vì sao ba người lại khẳng định Chung Phong là tự sát.

Ngồi ở trong xe thực lâu, Tiêu Tiếu cầm theo túi mua sắm xuống xe, trong lòng chỉ có một thanh âm: [Làm sao có thể như vậy, làm sao có thể như vậy, làm sao có thể như vậy…]. Suy nghĩ hồi lâu, cậu cũng không tìm được đáp án.

Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu ở trong căn hộ chờ đợi thấp thỏm, hai người thỉnh thoảng sẽ nhìn di động của mình, thầm nghĩ vì sao tới giờ rồi mà Tiêu Tiếu vẫn chưa điện thoại. Hai người ở trong phòng khách đi tới đi lui, đứng cũng không được mà ngồi cũng không yên.

“Thùng thùng rầm”, có người đá cửa, Nhạc Thiệu bước lớn đi về hướng cửa ra vào.

Vừa mở cửa ra, nhìn thấy người trở về, Nhạc Thiệu đã trực tiếp vươn tay túm người đi vào, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lại. “Tiểu Dương có nói không!”

Vừa thấy Tiêu Tiếu đã trở lại, Tôn Kính Trì cũng lập tức đi tới, thấy ánh mắt hoảng hốt của Tiêu Tiếu, y nhíu mày: “Tiểu Dương đã cùng cậu nói cái gì?” Tiêu Tiếu mờ mịt nhìn về phía Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có, dọa hai người bị sốc.

“Lão tứ?”

Tiêu Tiếu đem thứ mà mình đang cầm trên tay kia, đưa cho hai người, thanh tuyến bất ổn: “Cậu ta, là anh trai… Yến Phi, là anh trai…”

Thuốc lá trong tay của Nhạc Thiệu cùng với Tôn Kính Trì đồng thời rơi xuống mặt đất. Nhạc Thiệu làm rơi thuốc lá lên chân mình, anh một cước đá bay tàn thuốc, sợ hãi rống lên: “Yến Phi là anh trai?!”

Tôn Kính Trì một phen đoạt lấy tờ giấy Tuyên Thành trên tay của Tiêu Tiếu, mở ra, y hít vào một ngụm khí lạnh thật sâu, hai mắt tràn ngập ngạc nhiên. Nhạc Thiệu cũng thấy được phó tự kia, anh túm lấy quần áo của Tiêu Tiếu, mất bình tĩnh.

“Cậu từ chỗ nào tìm được?! Phó tự này cậu từ chỗ nào tìm được!”

“Là Yến Phi…” Tiêu Tiếu đã hoàn toàn không còn dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, cậu hoảng hốt nói: “Tớ đi tới ký túc xá của Tiểu Dương, ở trên tường của Yến Phi, phát hiện…” Dùng sức bắt lấy cánh tay của Nhạc Thiệu, Tiêu Tiếu đã hoàn toàn mất trí, “Cậu ta là anh trai, cậu ta là anh trai! Cậu ta sẽ đem từng hộp sữa xếp lên trên mặt bàn, cậu ta sẽ tự mình cắt tóc, cậu ta có chứng khiết phích, cậu ta, cậu ta…” Tiêu Tiếu tay chân rối loạn lấy ra hai quyển vở ghi chép từ trong túi mua sắm, trực tiếp ngồi xuống, mở ra.

“Các cậu xem đi! Đây là chữ viết của Yến Phi trước khi cậu ta tự sát, còn đây là chữ viết sau khi cậu ta tự sát! Hoàn toàn không giống nhau, hoàn toàn không hề giống nhau! Đây là chữ viết của anh, các cậu xem! Đây là chữ viết của anh!”

Tiêu Tiếu cả người nhìn qua tựa như muốn điên rồi, Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu tê liệt ngồi trên mặt đất, hai người nhanh chóng lật nhìn hai quyển vở ghi chép kia, có gì đó nổ ở trong đầu. Nếu như Yến Phi là anh trai, vậy thì có thể giải thích được tất cả những hành động của Tiêu Dương đối với hắn, có thể giải thích được ngữ điệu cùng với ánh mắt của Yến Phi tại sao lại khiến cho bọn họ cảm thấy quen thuộc như vậy, có thể giải thích được vì sao Yến Phi thời điểm tức giận lại ném vỡ cốc!

“Đi tới bệnh viện!”

Bỏ lại quyển vở ghi chép, Nhạc Thiệu từ trên mặt đất đứng dậy, bỏ chạy. Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu bị tiếng rống của anh làm cho một tia lý trí quay trở về, hai người lao theo Nhạc Thiệu ra khỏi phòng, ở trong lỗ tai của mình chính là thanh âm trái tim đang nhảy lên kịch liệt.

Trong phòng bệnh hai ngọn đèn trên tường vẫn đang bật, Hà Khai Phục ngồi ở trên giường nhìn khuôn mặt trẻ trung của người đang say ngủ, vẫn có một loại cảm giác không chân thật. Cậu sinh viên trẻ tuổi trước mắt này trong thân thể thế nhưng lại chứa đựng linh hồn của người bạn tốt tri kỉ. Gã cho tới bây giờ đều theo thuyết vô thần, lúc này đây đối với thần linh không khỏi sinh ra kính sợ. Gã gọi cho Hà Nhuận Giang một cuộc điện thoại, để cho y thông báo tuyển dụng ca sĩ mới trong quán bar. Cho dù như thế nào thì gã cũng sẽ không để cho Chung Phong, à không, hiện tại là Yến Phi. Gã không thể nào tiếp tục để cho Yến Phi làm thêm trong quán bar nữa. Hà Nhuận Giang không hỏi nguyên nhân, Hà Khai Phục nghĩ chắc hẳn y đã đoán ra điều gì đó. Bất quá chờ tới lúc thân thể của Yến Phi khỏe lên, chờ tới lúc giải quyết được hết những chuyện rối loạn này, gã mới có thể giải thích cùng với Hà Nhuận Giang.

Trong bụng một đống chuyện tình hỗn loạn, cửa phòng bệnh ‘rầm’ một tiếng bị người xô vào. Hà Khai Phục quay đầu lại, rồi mới lập tức nói: “Cậu ấy mới ngủ, các cậu nhỏ giọng một chút!”

Ba người vừa vọt vào cước bộ trong nháy mắt ngừng lại, chỉ là ánh mắt của bọn họ đồng loạt dừng ở trên thân thể của người vẫn đang ngủ say không bị bọn họ đánh thức. Ánh mắt mang theo kinh hoảng, sợ hãi, khẩn trương, kích động, nghi hoặc, còn có… thương tâm.

Đây là, đã biết rồi? Hà Khai Phục quay đầu nhìn Yến Phi, dịch chăn cho hắn, đứng lên đi tới cửa, thấp giọng nói: “Đi ra ngoài rồi nói chuyện. Cậu ấy trên người vô cùng đau đớn, vừa tiêm thuốc giảm đau mới có thể ngủ được.”

Ba người trong lòng co rút đau đớn, Hà Khai Phục đem bọn họ đẩy ra ngoài cửa, vươn tay đóng cửa.



Bốn người ngồi ở khu cầu thang, phun ra khói thuốc. Hà Khai Phục không biết ba người đã biết được bao nhiêu, không có mở miệng. Nhạc Thiệu hai mắt tràn ngập tơ máu nhìn về phía gã, trực tiếp hỏi: “Yến Phi, có phải hay không là anh trai tôi?”

Hà Khai Phục đã đáp ứng với Yến Phi, sẽ không lộ ra một chữ, bằng không gã nhất định sẽ bị Yến Phi lột da. Nghĩ nghĩ, gã nói: “Hôm nay cậu ấy thực tức giận, cảnh cáo anh, nếu như anh dám nói lung tung một chữ trước mặt các cậu, thì sẽ lột da của anh. Các cậu nếu như đã ‘khẳng định’, vậy thì không cần hỏi anh thêm nữa.”

Ba tiếng hít khí vang lên, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu chỉ cảm thấy trong đầu nổ ‘ong’ một tiếng. Nếu trước kia chỉ là gần khẳng định suy đoán, vậy thì sau khi nghe lời của Hà Khai Phục nói, đã là khẳng định tuyệt đối.

Hà Khai Phục rút ra một điếu thuốc, hạ mi mắt nói: “Yến Phi, tháng trước, khi tự sát uống hết một lọ thuốc ngủ, nghe nói thời điểm đưa tới bệnh viện đã tắt thở rồi, sau đó lại được cứu trở về. Trên điều tra báo cáo có viết, Yến Phi sau khi tự sát thì tính tình thay đổi rất lớn.”

Một người từ bên cạnh gã vọt qua, cửa thoát hiểm bị người ta mạnh mẽ đẩy ra rồi đóng lại, Tiêu Tiếu đã không thấy đâu. Rất nhanh tiếp theo, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì cũng vọt qua từ bên người của Hà Khai Phục, chỉ để lại cảnh cửa rên rỉ kêu lên sau khi bị ‘hành hung’. Hà Khai Phục đưa mắt nhìn ba điếu thuốc lá còn chưa hút hết chỏng trơ trên mặt đất, xoay người nhặt lên, dập tắt, sau đó ném vào trong thùng rác.