Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1014: Không điều tra là hoa tươi, điều tra xong chỉ còn là bã đậu




Dù một chiếc lưới có kín thế nào thì cũng có ngày sẽ rách, giống như một chiếc thuyền cũng sẽ có ngày rỉ nước. Lúc này trưởng phòng xây dựng gặp chuyện không may, không phải chiếc lưới của hắn bị chọc ra một lỗ hổng lớn sao? Hắn thật sự không biết mình có thể bảo trì được tấm lưới này nữa không, hay là cả tấm lưới sẽ bị thôn phệ.

- Trải qua điều tra, phó chủ tịch Trần đã lợi dụng chức vụ, chiếm đoạt lợi ích phi pháp, tham ô, nhận hối lộ hơn năm triệu...Tòa án đã cho ra quyết định cuối cùng, phó chủ tịch Trần mười lăm năm tù vì tội tham ô hối lộ, xử chung thân vì tội cướp đoạn quyền lợi chính trị...

Tivi đang phát chương trình thời sự, tin tức này rơi vào trong tai làm cho Lục Ngọc Hùng cảm thấy sau lưng lạnh như băng, thật sự không rét mà run.

Hắn biết rõ số tiền mình tham ô cũng không kém vị quan tham họ Trần kia, tuy hắn không muốn xem, thế nhưng lại không tự chủ được phải đưa mắt nhìn về phía tivi.

Trên tivi là một người đàn ông đầu cạo bóng loáng, bộ dạng cực kỳ tiều tụy, thất hồn lạc phách.

Lục Ngọc Hùng nhìn cảnh sát áp giải người đàn ông kia ra khỏi tòa án, hắn không khỏi cảm thấy tay chân lạnh buốt giốn như thấy chính mình đang bị đưa đi. Những tin tức đến từ thành phố Sơn Viên căn bản không thể nào gạt được lỗ tai của hắn, hơn nữa hắn càng nhận được những tin tức cực kỳ rõ ràng từ con đường bí mật của mình.

Lục Ngọc Hùng biết rõ Vương Tử Quân nói mình có vấn đề, tuy không nói trắng như vậy thế nhưng biểu hiện lại cực kỳ đúng chỗ. Người khác thấy đó là những lý do mà Vương Tử Quân tự biên tự diễn, thế nhưng những lời của Vương Tử Quân lại giống như một cây chùy đập vào lòng hắn.

Chẳng lẽ Vương Tử Quân phát hiện ra dấu vết gì sao? Nếu không thì sao lại nói ra những lời không có trình độ kia? Tuy rất nhiều người xem trọng Lục Ngọc Hùng, cho là hắn trở thành chủ tịch thành phố La Nam sẽ có thể tìm được địa vị ngang hàng với Vương Tử Quân, thế nhưng bản thân hắn lại căn bản không có niềm tin như vậy.

Dù Lục Ngọc Hùng có một nhóm thủ hạ rất tốt, thế nhưng nhân tâm của thành phố La Nam đã bị Vương Tử Quân lung lạc gần hết. Đặc biệt là từ sau khi Vương Tử Quân đến thành phố La Nam phát triển biến đổi không ngừng, bây giờ nếu đánh giá thì thời đại của Trình Tự Học là phản diện, khi mới nhận chức chủ tịch hội đồng nhân dân thì Trình Tự Học còn thường xuất hiện trên tivi, thế nhưng sự việc phát sinh vài ngày trước lại làm cho Trình Tự Học căn bản không muốn ló mặt.

Đó là một chương trình an ủi cựu chiến binh, chủ đề của hội nghị chính là hội đồng nhân dân thành phố cùng đồng mưu đồng sức giúp thành phố La Nam phát triển. Vì để mở rộng lực ảnh hưởng mà hội đồng nhân dân có thể nói là cho ra chuẩn bị rất lớn, Trình Tự Học là chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố, thế nên càng ăn mặc rất phong độ, bộ dạng xuân phong đắc ý.

Hội nghị lần này có đài truyền hình thành phố, có nhật báo thành phố, thậm chí còn có hai phóng viên của nhật báo tỉnh, có thể nói là khách quý đến chật nhà, chỉ chờ được trình diễn mà thôi.

Khi Trình Tự Học phát biểu trong một hội nghị như vậy, một vị cựu chiến binh đã đứng lên hỏi một câu làm cho Trình Tự Học phải nghẹn họng:

- Anh Trình, anh đã là bí thư thị ủy La Nam nhiều năm mà không làm được gì, bây giờ thì anh có thể làm được gì? Nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi đi, đừng đứng đây vung tay múa chân.

Lời nói này quá trực tiếp, thật sự không chút lưu tình cho Trình Tự Học, không thèm nể mặt, càng làm cho người ta cảm thấy bất ngờ chính là cả hội trường rơi vào tình huống tẻ ngắt rồi nhanh chóng bật cười.

Tiếng cười làm cho một buổi tọa đàm vốn đầy tính nghiêm túc đã bị phá vỡ, Trình Tự Học là người tổ chức tọa đàm lần này lại càng biến thành trò cười của mọi người.

Tuy Lục Ngọc Hùng cảm thấy tình huống phát sinh ngoài ý muốn như vậy chưa chắc là thủ đoạn của Vương Tử Quân, nhưng hắn biết rõ nhân tâm của con người trong thành phố La Nam lúc này là thế nào. Dưới tình huống được nhiều người ủng hộ thì Vương Tử Quân có thể đẩy mạnh lực ảnh hưởng của bản thân, hơn nữa thủ đoạn của Vương Tử Quân cũng không kém hơn so với Lục Ngọc Hùng.

Khi Lục Ngọc Hùng đang suy nghĩ miên man thì điện thoại chợt đổ chuông, hắn cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, sau đó chợt tỏ ra do dự.

Lục Ngọc Hùng rất quen thuộc số điện thoại này, hắn thật sự không muốn nghe máy, thế nhưng điện thoại cũng rất ngoan cố, cứ liên tục vang lên. Hắn chưa từng cảm thấy tiếng chuông điện thoại khó nghe như lúc này, thật sự giống như một chiếc xe cứu thương đang hụ còi chạy đi như bay. Hắn do dự một lát, sau đó hắn bấm nút nghe, chợt nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ vang lên ở đầu dây bên kia.

- Bí thư Lục, ngài nhất định phải cứu anh Triệu nhà tôi, chúng tôi chưa động đến số tiền kia, chúng tôi muốn trả lại.

“ Ngu ngốc, ngu xuẩn, trả lại thì sẽ xong sao? Trong nhà giấu quá nhiều tiền, bây giờ mở miệng nói ra sẽ có người tin sao? “

Lục Ngọc Hùng thầm mắng trong lòng, thế nhưng ngoài miệng lại ấm giọng an ủi:

- Em dâu à, chuyện này em không cần lo, anh Triệu là anh em của tôi, tôi không thể nào bỏ mặc anh ấy được.

- Cám ơn bí thư Lục, nhưng tôi căn bản không biết anh Triệu nhà chúng tôi đang ở nơi nào, bây giờ người ngoài lại nói anh Triệu nhà chúng tôi căn bản là không thể nào được thả ra.

Tiếng khóc lại truyền vào trong tai của Lục Ngọc Hùng.

“ Tất nhiên là không được thả ra rồi, nếu để cho tên kia đi ra, không phải là vi phạm pháp luật sao? Đúng là nói đùa! “

Lục Ngọc Hùng thầm nghĩ như vậy, hắn càng dùng giọng chân thành thắm thiết nói:

- Anh em của tôi xảy ra chuyện, tôi cũng thật sự rất khó chịu. Em dâu à, người bên ngoài nghe gió nói mưa, bọn họ thì biết cái gì, chỉ giỏi ném đá xuống giếng mà thôi, tôi cũng sẽ không bị bọn họ hù dọa. Em dâu cứ yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối không bỏ mặc anh Triệu.

- Vậy thì quá tốt, tôi biết rõ bí thư Lục là người tốt. Đúng rồi, trước khi đi thì anh Triệu có nói với tôi, anh ấy có một quyển sổ nhỏ ghi chép rất nhiều chuyện, những chuyện này chỉ có mình anh ấy biết rõ, nếu thật sự không được thả ra thì dâng lên lập công chuộc tội.

Giọng nói của người phụ nữ vẫn rất nhẹ nhàng nhưng lại giống như cực kỳ kinh hoảng, Lục Ngọc Hùng lại càng cảm thấy gió lạnh thổi qua người, làm cho toàn thân lạnh như băng. Lúc này hắn thật sự có tâm tư muốn làm thịt vị trưởng phòng xây dựng kia. Dù không biết đó là thứ gì, thế nhưng hắn biết rõ đó là trưởng phòng xây dựng đang uy hiếp hắn, nếu như mình không làm cho đối phương được thả, quyển sổ kia sẽ được đưa ra ánh sáng, đến lúc đó chỉ sợ Lục Ngọc Hùng hắn sẽ không thể nào giữ được chính mình.

Lục Ngọc Hùng nói vài câu qua loa với người phụ nữ bên kia, sau đó hắn cúp điện thoại. Hắn cảm thấy bàn tay của mình chợt lạnh buốt, cuộc gọi vừa rồi làm cho hắn khó tập trung tinh thần, cảm thấy đứng ngồi không yên, bây giờ hắn phải làm gì đây?