Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1071: Xem nhẹ sự hiện hữu của mình




Thạch Kiên Quân nhìn bộ dạng phối hợp của Vương Tử Quân, tâm tình của hắn chợt tốt lên rất nhiều, hắn cảm thấy sự việc của mình có tám phần thành công.

Chiếc xe ba mươi chỗ của tổ nghiên cứu khối chính quyền tỉnh được hai chiếc xe mở đường nhanh chóng chạy về phía thành phố La Nam. Vài phút sau Thạch Kiên Quân chợt nói:

- Tử Quân, tôi nghe nói khu du lịch Cô Yên Sơn khai phá rất tốt, không bằng chúng ta đổi đường, đến Cô Yên Sơn xem xét một chút, cũng thuận tiện giải lao.

- Chủ tịch Thạch là người chú ý kết hợp công tác và giảo lao, sau này chúng tôi nhất định sẽ cực kỳ có phúc.

Vương Tử Quân mở miệng khen ngợi Thạch Kiên Quân một câu, sau đó nhấc điện thoại lên phân phó Kim Điền Lạc.

Thạch Kiên Quân muốn đến Cô Yên Sơn, tất nhiên Vương Tử Quân biết rõ mục đích của chủ tịch Thạch là gì. Hắn biết Hào Nhất Phong đến thành phố La Nam để tham gia hoạt động giới thiệu rượu Huyền Lộ Dịch của công ty Bất Lão Khang, nhưng đây chỉ là danh nghĩa mà thôi. Công ty Bất Lão Khang tổ chức hoạt động giới thiệu rượu Huyền Lộ Dịch ở thành phố La Nam, bây giờ Thạch Kiên Quân lại muốn đi đến khu du lịch Cô Yên Sơn, nói trắng ra là muốn kéo khoảng cách với Hào Nhất Phong.

Tuy đây chỉ là chút thủ đoạn nhỏ, nhưng lại rất có tác dụng với bí thư Nhất Phong. Vương Tử Quân vốn có kế hoạch đạt thành hiệp nghị với Thạch Kiên Quân, bây giờ Thạch Kiên Quân yêu cầu đến Cô Yên Sơn, xem như phù hợp với tâm ý của Vương Tử Quân.

Cno đường từ thành phố La Nam đến Cô Yên Sơn càng được xây dựng hoàn thiện, chỉ mất mười phút thì đoàn xe đã đi đến chân núi Cô Yên Sơn. Tuy bây giờ khu du lịch Cô Yên Sơn còn chưa mở cửa, thế nhưng phương diện xây dựng cơ bản đã xong.

Trên đầu đường đi vào khu du lịch, một tảng đá lớn được dựng lên, bên trên là ba chữ Cô Yên Sơn được khắc rất lớn, cực kỳ khí khái.

Người khác không thể vào Cô Yên Sơn trong lúc này, thế nhưng nhóm người Vương Tử Quân thì không phải chịu hạn chế. Dưới sự dẫn đường của vài vị hướng dẫn viên du lịch được công ty khai phá Cô Yên Sơn phái đến, nhóm người Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân đi lên núi Cô Yên Sơn.

Công ty du lịch cũng không sửa đổi quá nhiều, cố gắng giữ lại khung cảnh tự nhiên, chỉ làm ra một con đường đá, người ta bước chân lên những tảng đá và nhìn khung cảnh xung quanh, thật sự có cảm giác khác biệt.

- Các vị lãnh đạo, khi kiến thiết khu du lịch Cô Yên Sơn thì chúng tôi có hai phương án, một là truy cầu cảnh đẹp, hai là truy cầu cảnh thật. Truy cầu cảnh đẹp chính là tiến hành tân trang trọng điểm cho Cô Yên Sơn, để cho người ta thấy được sự dung hợp của những kiến trúc hiện đại và phong cảnh tự nhiên; yêu cầu cảnh thật chính là cố gắng không phá hoại cảnh quan của Cô Yên Sơn, để cho người ta đến và cảm nhận được những đặc điểm vốn có của Cô Yên Sơn.

- Khi đó trong công ty của chúng tôi thật sự có tranh chấp rất lớn về hai phương diện này, cuối cùng tổng giám đốc của chúng tôi cho ra kết luận, cảnh quan của Cô Yên Sơn thật sự quá đẹp, nếu như tu sửa quá nhiều sẽ đánh mất cái hồn vốn có. Vì vậy lúc này những gì các vị lãnh đạo được nhìn thấy đều là cảnh quan nguyên thủy của Cô Yên Sơn.

Hướng dẫn viên du lịch mở miệng giải thích, Vương Tử Quân khẽ nở nụ cười. Nếu nói đến phương diện bảo tồn khung cảnh nguyên thủy thì có liên quan đến Vương Tử Quân, vì lúc đầu công ty du lịch có trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân, chính hắn nói với vị giám đốc về phương diện này. Nhưng bây giờ vị hướng dẫn viên du lịch kia lại nói rằng đó là ý kiến của tổng giám đốc công ty mình.

Nhưng Vương Tử Quân cũng không truy cứu ở phương diện này, thạch kiên quân lại căn bản rất hứng thú, hắn nhìn phong cảnh đặc sắc ở Cô Yên Sơn rồi nói:

- Công ty của các anh làm rất tốt, nếu như lạm dụng các công trình nhân tạo, như vậy sẽ không có đặc sắc của riêng mình, không hấp dẫn được du khách.

Dưới sự dẫn dắt của hướng dẫn viên du lịch, Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân đi về phía trước, đám nhân viên ở phía sau không biết có nhận được phân phó hay không, đám người bắt đầu đi chậm lại. Chỉ một lát sau, trên một mái đình dừng chân nghỉ mát ở sườn núi, chỉ còn lại hai người Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân.

- Tử Quân, nghĩ thế nào? Lửa đồng thiêu chẳng rụi, gió xuân lại sinh sôi, khi đã làm gì thì nên thừa thắng xông lên làm cho xong, trước sau vẹn toàn sẽ tốt hơn.

Thạch Kiên Quân nói, một câu hai nghĩa. Hắn nói cugnx không có ý che giấu, trần trụi đưa ra ý kiến của mình với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng không nói lời nào, hắn dùng ánh mắt nhìn về một cây tùng đứng vững trên sườn núi ở phương xa, một lúc lâu sau mới dùng giọng âm u nói:

- Chủ tịch Thạch, ngài thấy cây tùng kia không?

Thạch Kiên Quân tất nhiên sẽ không cho rằng Vương Tử Quân nhàn rỗi nói về cây tùng, hắn nhìn cây tùng bám chặt vào núi đá rồi nói:

- Đứng sừng sững trên núi cao, rễ bám chặt vào đá, đón gió đông tây nam bắc, cực kỳ khí khái.

- Chủ tịch Thạch cảm thấy tôi muốn chặt dứt cây tùng kia, phải dùng biện pháp nào mới tốt?

Vương Tử Quân vẫn đang cười, thế nhưng nụ cười lại có vài phần ngưng trọng.

Thạch Kiên Quân nhìn cây tùng ở phía bên kia, giống như đó không còn là một cây tùng mà trở thành đối thủ hùng mạnh của mình, là Hào Nhất Phong. Hắn suy tư một lúc, sau đó mới nói:

- Một kích sấm sét, thế nào?

- Không tốt, nếu như dùng một đòn sấm sét, chỉ sợ sẽ gãy búa.

Vương Tử Quân lắc đầu nói tiếpL

- Cây tùng đã phát triển quá mạnh mẽ, nếu như đánh một đòn không chết, sau này sẽ càng phát triển tươi tốt.

Thạch Kiên Quân trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:

- Chỉ cần búa sắc, lực lượng mạnh mẽ, có thể chặt đứt cây tùng kia, cũng sẽ không có gì quá khó khăn. Hơn nữa cũng không phải chỉ là một người chặt.

Vương Tử Quân chớp chớp mắt, hắn biết rõ ý nghĩ của Thạch Kiên Quân, đó là chúng ta không phải chỉ có một người chặt. Thực tế chính là Thạch Kiên Quân muốn nói cho hắn biết, bọn họ không phải chiến đấu một mình.

- Cây tùng còn có rễ!

Vương Tử Quân nhìn về phía bộ rễ uốn lượn như rồng của cây tùng trên sườn núi, sau đó đột nhiên nói:

- Đối với một cây tùng thâm căn cố đến rễ đâm sâu vào lòng đất như vậy, tôi cảm thấy trước tiên nên chặt đứt chút rễ cây xung quanh, như vậy không những xóa bỏ nguy hiểm gãy búa, còn có thể chờ đến đúng thời cơ có thể đẩy ngã cây tùng mà không cần dùng nhiều sức.

Gió khẽ thổi, tuy trong gió còn mang theo chút ấm áp, thế nhưng thổi qua mặt người vẫn làm cho người ta sinh ra cảm giác mát lạnh.

Hai người Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân không tiếp tục lên tiếng, bầu không khí trò chuyện giữa hai người chợt trở nên ngưng trọng. Đám nhân viên đi theo đứng ở mái đình bên kia, bọn họ giống như cũng đang bàn luận gì đó, nhưng bọn họ không dám đi về phía Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân.

- Nhưng cơ hội tốt như vậy đến bao giờ mới xuất hiện.

Thạch Kiên Quân cuối cùng cũng mở miệng, hơn nữa mở miệng đã đẩy bài tẩy của mình ra.

Bây giờ đối với hai người Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân thì ngã bài căn bản không phải là một lựa chọn tốt. Bọn họ chỉ có thể mở rộng thế cục, tiến thêm một bước đẩy mạnh hợp tác với nhau.