Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1079: Điều chỉnh nhân sự như động đất




Cũng giống như các vị lãnh đạo khác, lần này Đường Cảnh Ung xuống khảo sát chủ yếu để làm quen với ban ngành thành phố La Nam, cũng xem như để cho ban ngành La Nam làm quen với mình. Là lãnh đạo sau khi nhận chức thì cần phải xuống các đơn vị trực thuộc để khảo sát nghiên cứu một phen, chẳng những làm quen người bên dưới, càng để cho người ta biết mình đã nhận chức.

Đối với công tác tiếp đãi Đường Cảnh Ung, Vương Tử Quân tham khảo cấp bậc dành cho Hào Nhất Phong, vì vậy có thể nói là thành phố La Nam làm tốt công tác, cũng có thể là hoàn mỹ. Có nhiều chuyện Đường Cảnh Ung cũng chỉ nhìn thoáng, cười cho qua, vì thế có thể nói quá trình khảo sát lần này rất thành công.

Sau khi dùng cơm trưa thì Vương Tử Quân cùng Hà Khởi Duệ đưa Đường Cảnh Ung đi nghỉ ngơi, sau khi vào phòng thì Đường Cảnh Ung nói:

- Bí thư Tử Quân, khi tôi đến tỉnh Sơn Nam thì muốn trò chuyện với cậu, thế nhưng mãi mà không có thời gian, thật sự quá bận rộn. Tạm rời khỏi cương vị công tác thì phát sinh một đống lớn sự việc cần phải xử lý, lúc nhận chức lại có rất nhiều chuyện cần phối hợp.

Hà Khởi Duệ là người nghe tiếng nhạc biết bài hát, hắn biết rõ cấp bậc lễ nghĩa trên quan trường, biết rõ Đường Cảnh Ung muốn nói chuyện một mình với Vương Tử Quân. Hắn cũng không trì hoãn ở sự việc này, sau khi bắt chuyện với Đường Cảnh Ung, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng của Đường Cảnh Ung.

Tuy trong phòng chỉ còn lại một mình Vương Tử Quân, thế nhưng Đường Cảnh Ung vẫn biểu hiện rất nghiêm túc cẩn thận. Hấn uống một ngụm trà rồi cười nói:

- Trước khi đi vào tỉnh Sơn Nam thì những gì tôi nghe được nhiều nhất chính là chuyện ở thành phố La Nam, sau khi đi đến tỉnh Sơn Nam, tôi cũng được nghe rất nhiều chuyện liên quan đến thành phố La Nam.

Vương Tử Quân không rõ Đường Cảnh Ung muốn nói gì, vì vậy hắn chỉ cười nhạt. Đường Cảnh Ung cũng không quá quan tâm đến phản ứng của Vương Tử Quân, hắn nói tiếp:

- Tốc độ phát triển kinh tế của thành phố La Nam thật sự đứng đầu cả nước, điều này làm cho những người được xem như là trưởng bối như chúng tôi cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy rất vui vì trong đám con cháu của mình xuất hiện những nhân tai như cậu Tử Quân.

- Bí thư Đường quá quan khen rồi, thật sự tôi còn kém rất những gì ngài làm trước đó.

Mọi người mở miệng khen ngợi, chính bản thân anh phải mở miệng đáp lễ, Vương Tử Quân cũng không hiểu quá rõ về Đường Cảnh Ung, thế nên hắn bắt đầu chú tâm và đáp lại lời nói của bí thư Đường.

Đường Cảnh Ung trố mắt một lát, sau đó vừa cười vừa nói:

- Tôi cũng không thể nào so sánh với một người chuyên làm việc hiện thực như cậu, tôi chỉ là một người lý luận suông mà thôi.

Dù nói chuyện rất khiêm tốn nhưng căn cứ vào nụ cười thì thấy Đường Cảnh Ung rất thỏa mãn với lời nói của Vương Tử Quân.

Hai người dù có ưu thế là có mối liên lạc từ tuyến trên, thế nhưng người ta ở chung với nhau, căn bản không thể nào mới gặp mặt đã có thể mở miệng nói lời chân thành thẳng thắn ngay được. Lúc này Đường Cảnh Ung phải thử Vương Tử Quân, mà Vương Tử Quân sao lại không thăm dò Đường Cảnh Ung?

Đường Cảnh Ung trên danh nghĩa là lãnh đạo đứng hàng thứ ba ở tỉnh Sơn Nam, nhưng hắn không phải là người tỉnh Sơn Nam, không thể so sánh với một người thâm căn cố đế như Hào Nhất Phong. Thậm chí so ra cũng kém xa một vị chủ tịch tỉnh đã đứng vững bàn chân như Thạch Kiên Quân.

Làm cán bộ lãnh đạo không những phải có tuyến trên bao phủ, càng phải có người bên dưới giúp đỡ chính mình. Đường Cảnh Ung đi vào tỉnh Sơn Nam, ít nhất cũng cần sự giúp đỡ, mà Vương Tử Quân chính là lựa chọn tốt nhất của hắn.

Vương Tử Quân dù sao cũng hy vọng có quan hệ tốt với lãnh đạo thứ ba tỉnh Sơn Nam, dù sao thì bọn họ xem như cùng chung chí hướng, nếu có sự bao phủ của Đường Cảnh Ung thì cuộc sống sau này của Vương Tử Quân sẽ thoải mái hơn. Xã hội Trung Quốc là xã hội quan hệ, Đường Cảnh Ung với tài nguyên xã hội của mình cũng không khỏi làm cho người ta thèm thuồng. Cho dù bây giờ khó thể lợi dụng, không nhất định tương lai sẽ không có trả lời. Vì thế Vương Tử Quân cố gắng làm tốt quan hệ với Đường Cảnh Ung, xem như dệt mạng lưới phát triển trong tương lai.

Hai người đều có tâm tư như vậy, thế cho nên nói chuyện rất vui vẻ. Chỉ sau nửa giờ thì Đường Cảnh Ung chợt cười nói:

- Tử Quân, tôi nghe nói thành phố La Nam còn thiếu một vị phó chủ tịch thường vụ phải không?

Vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố La Nam còn chưa được điều chỉnh, đây chính là sự kiện mà cả tỉnh Sơn Nam đều biết. Đường Cảnh Ung là phó bí thư nắm công tác tổ chức, tất nhiên càng hiểu rõ sự việc này hơn ai khác.

Nhưng Vương Tử Quân lại sinh ra cảnh giác với lời nói của Đường Cảnh Ung, vì Đường Cảnh Ung là lãnh đạo tỉnh ủy và căn bản sẽ không mở miệng một cách vô duyên vô cớ, những gì được đối phương nói ra đều có mục đích rõ ràng.

Lúc này Đường Cảnh Ung mở miệng, không phải muốn nhúng tay vào vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố La Nam đấy chứ? Dựa theo giao ước của Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân với Vương Tử Quân, lúc này tất cả những sự việc ở thành phố La Nam đều do Vương Tử Quân quyết định, hơn nữa bắt đầu từ bây giờ, hai người kia đều rất bận rộn, trên cơ bản cũng không can thiệp vào những gì Vương Tử Quân muốn ở thành phố La Nam.

Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân cười cười nói:

- Thành phố chúng tôi đã có nghiên cứu về vị trí phó chủ tịch thường vụ, chuẩn bị tiến hành đề cử với phòng tổ chức tỉnh ủy.

Đường Cảnh Ung híp mắt, hắn có chút trầm ngâm, sau đó mới cười nói:

- Tử Quân, có một số việc cậu hiểu tôi cũng hiểu, cũng không cần nói trắng ra, thế nhưng có một số việc tôi cần phải nói với cậu.

Vương Tử Quân bày ra bộ dạng chú ý lắng nghe, trong đầu lại nghĩ về cuộc nói chuyện với bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân. Trong lúc nói chuyện thì dù hắn không nói rõ ràng, thế nhưng đã ngầm ném vị trí này cho Tống Ích Dân.

Nếu sắp xếp tốt cho Tống Ích Dân, như vậy sẽ dễ dàng để cho Mễ Hoa Lâm tiến thêm một bước, tiến tới hợp lực giữa đảng ủy và chính quyền thành phố La Nam, tạo ra lực đẩy lớn cho sự phát triển thành phố La Nam.

- Tử Quân, tuy tôi đến tỉnh Sơn Nam làm phó bí thư tỉnh ủy, thế nhưng vẫn chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây, nếu như không phải cậu đang ở tỉnh Sơn Nam, tôi cũng không biết nên triển khai mở rộng công tác như thế nào.

Đường Cảnh Ung mở miệng, bộ dạng thật lòng với nhau.

Đường Cảnh Ung nói lời này, Vương Tử Quân chỉ tin một nửa. Bí thư Đường nói mình mới đến chưa quen cuộc sống, điều này thì hắn tin, nhưng nếu nói không biết thúc đẩy công tác như thế nào thì hắn không tin. Đường Cảnh Ung có thể đi đến vị trí hôm nay thì không phải là người thường, loại lãnh đạo như thế này dù đơn thương độc mã đi vào tỉnh Sơn Nam, dù chưa quen thuộc tình hình, nhưng sẽ nhanh chóng tiến vào vị trí, tiến vào công tác của mình mà thôi.

- Bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch đều có trình độ rất cao, dưới sự triển khai mở rộng công tác của hai vị này, cần nhiều đồng chí đến giúp đỡ. Tôi đều cho rằng công tác của mình cần được các đồng chí giúp đỡ, nếu không có đại đa số đồng chí giúp đỡ, cho dù tôi có bản lĩnh thì có thể làm được gì?