Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1100: Không phải mỗi lá bài tẩy đều tốt




- Bí thư Vương, ngài cứ thích đùa, tôi chỉ muốn báo cáo với ngài một việc, tôi đã xuất phát đến thành phố Tam Hồ theo chỉ thị của ngài.

Hà Khởi Duệ nở nụ cười miễn cưỡng, hắn nói thêm vài câu với Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói:

- Bí thư Vương, tôi đã hỏi thăm rồi, lần này thành phố Tam Hồ thực hiện nghi thức khởi công trong thời gian một tiếng. Anh xem, tôi có nên liên hệ với các lãnh đạo tỉnh, mời bọn họ đến thành phố La Nam một chút hay không?

Mời các vị lãnh đạo tỉnh đến thành phố La Nam một chút, đây rõ ràng là đào góc tường của thành phố Tam Hồ. Loại chuyện này dù có chút xấu xa, thế nhưng mặt ngoài lại không thể nói được gì.

Vương Tử Quân, có chút trầm mặc, sau đó hắn nhanh chóng mở miệng tỏ thái độ:

- Hay là thôi đi, chúng ta nên làm tốt chuyện của mình là được.

Hà Khởi Duệ cũng biết làm như vậy là không hay, thế nhưng hắn lại rất kỳ vọng vào sự việc như vậy. Dù sao thì phương diện xác nhận thành phố trọng tâm lần này có ý nghĩa quá quan trọng với một vị quyền chủ tịch thành phố La Nam như hắn.

Sau khi nói thêm vài câu thì Vương Tử Quân cúp điện thoại. Vương Tử Quân rất thỏa mãn vì thái độ của Hà Khởi Duệ, nhưng thái độ đó của Hà Khởi Duệ lại có chút vội vàng gấp gáp, tất nhiên hắn thấy rất rõ.

- Đã đến Cô Yên Sơn.

Khi Vương Tử Quân còn đang chìm đắm trong những dòng suy nghĩ về thành phố trọng tâm, âm thanh của Lý Đức Trụ chợt vang lên bên tai. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, chợt thấy một cánh cổng rất lớn ở trước mặt.

Là một cánh cổng cực lớn, điêu khắc tinh tế, bên trên có ghi một dòng chữ: “ Khu du lịch Cô Yên Sơn “, hai bên còn có hai dải lụa đỏ, nhìn từ xa đã thấy bừng bừng không khí vui vẻ.

Nhưng nếu so sánh với bầu không khí vui tươi thì không gian lại có chút quạnh quẽ, chẳng những không có cảnh tượng du khách qua lại như Khương Long Cương từng nghĩ, chỉ có vài ba chiếc xe đi vào mà thôi, căn bản là không có mấy người trong khu du lịch Cô Yên Sơn.

Chăng lẽ ngày Cô Yên Sơn mở cửa đón khách lại rơi vào tình huống khó khăn này? Nếu nói như vậy, rõ ràng là thành phố La Nam đã mất đi xu thế tốt đẹp của mình, mất cơ hội cạnh tranh thành phố trọng tâm với Tam Hồ.

Khương Long Cương thật sự rất nôn nóng, hắn không tự chủ được phải đưa mắt nhìn Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng có chút thất vọng với tình huống trước mắt, tuy hắn cảm thấy mình đến có hơi sớ, nhưng trong tưởng tượng của hắn thì khu du lịch Cô Yên Sơn cũng không phải chỉ có vài chiếc xe ra vào như thế kia.

Chẳng lẽ mình đoán sai, hay là mình nhớ lầm?

Ký ức của Vương Tử Quân tuyệt đối là không sai, hôm nay là ngày hoàng kim, phương diện du lịch sẽ cực kỳ nóng nảy. Lúc này sở dĩ còn chưa có ai đến khu du lịch Cô Yên Sơn, có lẽ là vì Cô Yên Sơn bây giờ còn chưa đủ hấp dẫn người khác.

Nếu nói như vậy thì xem như tính toán của mình trên cơ bản đã thất bại.

Trong đầu chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, đúng lúc nhân viên công tác của khu du lịch Cô Yên Sơn đi về phía xe của mình. Lúc này hắn không muốn cho bảo vệ khu du lịch biết mình đến, vì vậy mà gật đầu với Khương Long Cương.

Khương Long Cương đã rất quen thuộc với tình huống như thế này, hắn nhanh chóng xuống xe nói hai câu với người đi đến, sau đó khẽ báo cáo với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, chúng ta đi vào hay là dừng xe chờ một chút?

Vương Tử Quân hiểu Khương Long Cương nói dừng xe chờ một chút là có ý gì, hắn cười cười bước xuống xe nói:

- Đã đến đây thì cũng nên đi vào xem Cô Yên Sơn được xây dựng hoàn thiện như thế nào.

Khương Long Cương đi đến quầy vé quạnh quẽ mua ba vé, sau đó ba người đi vào khu du lịch Cô Yên Sơn. Lúc này đường núi Cô Yên Sơn biến thành những bậc thang, thế nhưng những bậc thang lại phủ rêu xanh, giảm bớt khói lửa nhân gian, bừng lên sức sống mãnh liệt.

Trên đầu là bầu trời trong xanh bao la, chim hót rộn ràng, trên con đường lên núi không có người nào, có vẻ rất yên tĩnh thoải mái.

Khi đi qua một triền núi, tiếng nước chảy truyền đến. Tiếp tục đi thêm vài bước, một dòng nước tươi mát trong lành phun ra từ núi đá, có một chiếc cầu nhỏ, bên dưới là đàn cá nhỏ bơi lượn vui đùa.

Tuy Vương Tử Quân đến đây cũng không phải với mục đích du lich, thế nhưng nhìn khung cảnh chung quanh, dòng suối róc rách, hoa tươi khoe sắc, gió xuân tươi mát, không gian yên bình tươi đẹp...Hắn chợt cảm thấy tầm mắt thông thoáng vui vẻ thoải mái. Lúc này tâm tình giống như bị gột rửa, tất cả sự việc trần thế được xóa nhòa.

Thật sự là mùa xuân đến, thứ gì cũng bừng bừng sức sống, liên tục súc tích và rồi bành trướng, Khương Long Cương thầm nghĩ như vậy.

Ba người cầm bản đồ đi dạo một giờ, sau lưng vã mồ hôi nhưng căn bản không thấy người nào cả. Điện thoại trên tay Khương Long Cương liên tục vang lên, thỉnh thoảng có người gọi điện thoại đến.

Khương Long Cương dùng ánh mắt lơ đãng nhìn Vương Tử Quân, khi thấy Vương Tử Quân cứ nhìn về phương xa giống như ngắm phong cảnh, lại giống như không muốn nhìn gì cả. Khương Long Cương hiểu rõ, lúc này Cô Yên Sơn có quá ít khách du lịch, bí thư Vương đang suy xét kế sách ứng phó.

Khương Long Cương cúp máy rồi dùng giọng chú ý hỏi Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, nếu không tôi sẽ gọi điện thoại cho công ty Đông Du ở bên kia, ngài thấy thế nào?

Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩ của Khương Long Cương, hắn khoát tay áo, trong lòng thầm nghĩ tai nghe mắt thấy là sự thật, bây giờ chính mình đang đứng ở khu du lịch Cô Yên Sơn, chẳng lẽ gọi vài cuộc điện thoại thì sẽ có người đến sao?

Khi Vương Tử Quân khoát tay từ chối, điện thoại của Khương Long Cương lại vang lên. Lúc này Khương Long Cương nói vài câu, sau đó đưa điện thoại cho Vương Tử Quân.

Người gọi điện thoại đến là Kim Điền Lạc, nhiệm vụ của Kim Điền Lạc hôm nay là đến khách sạn La Nam phụ trách phương diện đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng khách sạn xung quanh Cô Yên Sơn, thế nhưng người ta chỉ phái đến vài vị phó giám đốc khách sạn, căn bản không giống như những người có thể làm chủ được.

- Bí thư Vương, ngài đang ở nơi nào? Chúng tôi sắp đến Cô Yên Sơn rồi.

- Tôi đang ở Cô Yên Sơn, các anh đến đi.

Vương Tử Quân chợt có một ý nghĩ mới mẻ, hắn trầm giọng nói.

Vương Tử Quân cúp điện thoại của Kim Điền Lạc, gương mặt có chút run rẩy. Hắn thầm nghĩ, xem ra chính mình quá hy vọng vào Cô Yên Sơn, nhưng dù thế nào cũng đã mời người ta đến, cũng không thể cho người ta quay về tay không theo đường cũ.

- Tìm đường đi, chúng ta rời khỏi núi.

Vương Tử Quân phân phó một tiếng với Khương Long Cương, sau đó hắn bước về phía trước.

Khương Long Cương và Lý Đức Trụ đưa mắt nhìn nhau, bọn họ biết rõ tâm tình của lãnh đạo lúc này không quá tốt, lại có chút bất lực. Những chuyện này không phải là bọn họ có thể chen tay vào được. Tuy Khương Long Cương rất muốn nói hai câu với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn hiểu rõ sự chênh lệch giữa mình và lãnh đạo, thế cho nên mới nuốt hai câu nói cuối cùng vào bụng.