Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1206: Có làm có ăn




Nhưng bây giờ Hào Nhất Phong có thể nói gì đây? Tất nhiên là không thể nói ra sự thật, hắn chỉ có thể cố gắng lên tiếng:

- Thủ trưởng, tỉnh Sơn Nam chúng tôi luôn có câu: "Có làm mới có ăn", đồng chí Vương Tử Quân chính là một vị cán bộ trẻ tuổi trọng điểm bồi dưỡng trong cơ chế của tỉnh Sơn Nam, cậu ấy dù là ở phương diện trình độ lý luận hay năng lực công tác vẫn luôn đứng đầu, cực kỳ xuất sắc.

- Thành phố La Nam là một địa phương lạc hậu nhất và kém phát triển nhất của tỉnh Sơn Nam chúng tôi, nhưng chỉ hai năm đã phát triển không ngừng. Hai năm trước cả thành phố La Nam còn chưa có sản lượng bằng một quận của thành phố An Dịch, thế nên ban ngành chúng tôi quyết định bắt tay khai sáng cho ban ngành thành phố La Nam, điều động đồng chí Vương Tử Quân đến làm bí thư thị ủy La Nam.

- Hai năm qua đồng chí Vương Tử Quân với năng lực mạnh mẽ đã liên tục đẩy mạnh phát triển, không phụ lòng kỳ vọng cao vời của lãnh đạo tỉnh ủy, đã đưa theo cán bộ nhân dân thành phố La Nam tiến lên phía trước, lớn gan cải cách, khắc phục khó khăn nguy hiểm. Đồng chí Vương Tử Quân dùng thời gian hai năm để tạo ra xu thế phát triển mới, mở khu du lịch Cô Yên Sơn, mở khu công nghệ cao với nhãn hiệu nổi tiếng trong nước. Bây giờ kinh tế xã hội thành phố La Nam đang phát triển với xu thế không ngừng...

Sau khi nghe những lời báo cáo hối hả của Hào Nhất Phong, Vương Tử Quân thật sự cảm thấy bội phục vị bí thư tỉnh ủy đang mở lời tán dương mình. Hắn nhìn cặp môi của bí thư tỉnh ủy đang liên tục mấp máy, không khỏi cảm thấy mình thật sự thua kém.

Vương Tử Quân bị điều động từ thành phố Đông Bộ đến La Nam, có ai mà không biết đó là phương pháp áp chế của bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong? Bây giờ Hào Nhất Phong lại mở miệng lật ngược thế cờ, nói rằng mình chú tâm trọng dụng Vương Tử Quân, chính mình có ánh mắt và có cái tâm của bậc anh hùng.

Còn về phần Vương Tử Quân vượt qua khó khăn để đưa La Nam phát triển kinh tế, tất cả đều được tiến hành dưới sự giúp đỡ của bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong, hoàn toàn quên mất những chướng ngại mà chính mình đã bày ra với La Nam vào thời gian trước.

Tuy đó là tình huống thật sự nhưng Vương Tử Quân căn bản không thể nói ra, hắn chỉ mỉm cười nhìn Hào Nhất Phong đang cố gắng dùng hết sức hát bài ca khen ngợi mình. Anh nói xem, nếu anh không có chút khoan hồng độ lượng, anh sao có thể làm lãnh đạo được?

Nếu so sánh với Vương Tử Quân thì Thạch Kiên Quân thật sự có chút buồn bực và thầm mắng Hào Nhất Phong. Anh đúng là không biết thẹn, cái gì mà tán thưởng đồng chí Vương Tử Quân, chính tôi mới là người tán thưởng Vương Tử Quân, một kẻ luôn chọc gậy bánh xe như anh sao có thể cho ra chủ trương và hành vi nào đúng đắn? Thạch Kiên Quân thật sự hận không thể làm cho Hào Nhất Phong câm miệng, thế nhưng ngoài mặt chỉ có thể mỉm cười lắng nghe mà thôi.

Dù sao thì ban ngành tỉnh Sơn Nam vẫn phải thể hiện sự đoàn kết, là một ban ngành có lực chiến đấu mạnh mẽ. Lúc này lãnh đạo thượng cấp đến thị sát, bọn họ cần phải bảo chứng muôn người một mặt, một người lên tiếng thì cả đoàn hát ca.

Xem ra làm bí thư tỉnh ủy đứng đầu một tỉnh vẫn là tốt nhất.

Chẳng qua lúc này người buồn bực nhất căn bản không phải là Thạch Kiên Quân, chính là Lâm Trường Công đang ngồi yên lặng ở một góc. Lúc này Lâm Trường Công giống như một bức tượng, không ai mở miệng nói chuyện với hắn. Từ khi lên xe đến bây giờ thì hắn luôn bảo trì một gương mặt, một nụ cười, biểu hiện của hắn thật sự là rất mệt mỏi và căng cứng. Hơn nữa hắn cũng phải biểu hiện sự lắng nghe đối với những lời của lãnh đạo thượng cấp và tỉnh ủy.

"Lãnh đạo, ngài đến thành phố La Nam rõ ràng là vì giải quyết mâu thuẫn, bây giờ sao lại có bộ dạng thế này?"

Lâm Trường Công thật sự cảm thấy nhỏ máu trong lòng, trong mắt đầy ai oán.

Từ phương diện xây dựng thành phố thì thấy được sự chênh lệch rất lớn giữa thành phố La Nam và Tam Hồ, nhưng sau khi đoàn xe của lãnh đạo đi qua khu công nghệ cao được tập đoàn Huyền Lục đầu tư hơn chục tỷ thì chênh lệch mới biểu hiện quá rõ ràng.

Dù các xí nghiệp vừa và nhỏ ở thành phố Tam Hồ căn bản là cũng rất có khả năng, thế nhưng nào có thể so sánh với một khu công nghệ cao của người ta? Nhìn vào những xí nghiệp sản xuất trang thiết bị điện tử, di động và máy tính, cho dù những người không hiểu về kinh tế cũng biết rõ nguồn lợi phát triển kinh tế cực kỳ lớn ở nơi này.

- Thành phố La Nam chúng tôi đã bắt đầu nghiên cứu về các thiết bị di động, trước mắt đã cho ra những sản phẩm mới với chức năng tân tiến, cuối năm nay sẽ cho ra thị trường.

Trong khu công nghệ cao, một giám đốc đại biểu cho nhà máy điện thoại di động cầm lấy một chiếc điện thoại mới nhất đi ra làm công tác báo cáo cho lãnh đạo thượng cấp.

Lúc này tụ tập nơi đây đều là lãnh đạo, trên cơ bản đều có điện thoại đi động, nhưng khi mọi người nhìn thấy chiếc điện thoại mới trên tay viên giám đốc kia, lại nhìn về chiếc điện thoại của mình, cảm thấy rất kinh ngạc và giật mình.

Một chiếc điện thoại với màn hình rộng, dù bọn họ có chút khó hiểu về thao tác và hệ thống, thế nhưng vẫn bị cuốn hút bởi hình ảnh và chức năng của nó.

Cầm một chiếc điện thoại đi động như vậy rõ ràng là rất có thể diện.

Một chiếc điện thoại đi đôngn có thể nói là áp dụng những kỹ thuật tân tiến trên thế giới lại xuất hiện ở thành phố La Nam, không khỏi thu hút ánh mắt phức tạp của rất nhiều người, bọn họ không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía Vương Tử Quân.

Từ lúc Vương Tử Quân đi vào khu công nghệ cao thì vẫn luôn cúi đầu không nói gì, hắn chỉ khẽ giới thiệu những người phụ trách khu công nghệ cao cho lãnh đạo thượng cấp mà thôi, sau đó để bọn họ giới thiệu tình hình.

Cũng không phải Vương Tử Quân không thể nói về tình hình của khu công nghệ cao, nhưng lúc này những vị cán bộ phụ trách khu công nghệ mở miệng chẳng phải sẽ càng hay và mạnh hơn mình sao? Dù là chính mình khen ngợi chính mình cũng không bằng thay người khác tâng bốc, tất nhiên Vương Tử Quân hiểu rõ điều này. Vừa rồi hắn đã được nghe Hào Nhất Phong mở miệng hát về mình, sau đó chợt ngộ ra một chân lý, để người ta mở miệng ca tụng về mình vẫn là hay hơn.

Rời khỏi khu công nghệ cao, dù là bất kỳ vị lãnh đạo nào cũng hiểu rõ vì sao giám đốc Lý ở thành phố Tam Hồ lại yêu cầu bọn họ phối hợp trợ giúp. Đám xí nghiêpj ở thành phố La Nam căn bản không cần kỳ thị bọn họ, La Nam hoàn toàn có thể quan hệ hợp tác tốt với các thành phố khác.

Nhưng lúc này căn bản không ai nhắc đến vấn đề này, rất nhiều người đều đặt tâm tư của mình lên phương diện khu công nghệ cao.

Lãnh đạo thượng cấp rất hài lòng về khu công nghệ cao, khi lên xe liên tục hỏi Vương Tử Quân về những vấn đề thường phát sinh.

Chủ nhiệm Triệu càng cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn, hơn nữa hắn cũng không biết nên dùng cách nào để giải cứu chính mình ở phương diện này. Chính mình phạm một sai lầm không thể tha thứ, thế nhưng đó là đống cứt chó của mình, có thể trông cậy ai hốt đi dùm đây?