Bí Thư Trùng Sinh

Chương 127: Không ôm hết công




Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi vù vù, Triệu Liên Sinh nằm trong chăn ngủ rất thoải mái, đúng lúc này hắn nghe thấy có người gõ cửa phòng, trong lòng rất khó chịu. Hắn kéo mền lên che kín đầu, tiếp tục ngủ. Nhưng tiếng gõ cửa vẫn cứ như đối nghịch với hắn, chỉ khẽ dừng lại rồi tiếp tục vang lên, giống như thề không bỏ qua.

- Con bà nó, không để cho người ta ngủ yên.

Triệu Liên Sinh có chút căm tức đứng lên khỏi giường, hắn lê dép nổi giận đùng đùng đi ra ngoài cửa. Hắn mở cửa và định chửi ầm lên, chợt thấy Vương Tử Quân bình tĩnh đứng ngay bên ngoài.

- Bí thư Vương?

Triệu Liên Sinh vừa định nổi nóng thì tỏ ra xấu hổ, hắn mở miệng mời chào, trong lòng cảm thấy có chút không yên.

- Chủ tịch Triệu, anh rửa mặt rồi đến phòng họp, chúng ta mở hội nghị ban ngành.

Vương Tử Quân dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Triệu Liên Sinh, sau đó xoay người đi về phía phòng họp. Khi Vương Tử Quân bỏ đi, Triệu Liên Sinh mới chợt phát hiện sau lưng của đối phương không những có Chu Thường Hữu, còn có các thành viên ban ngành khác.

"Con bà nó, uống quá say!"

Triệu Liên Sinh chợt có ý nghĩ như vậy, hắn vừa muốn lui vào phòng thì thấy ủy viên tổ chức Lý Thu Na bụm mặt chạy về phía phòng họp.

Triệu Liên Sinh kinh ngạc nhìn qua ngó lại, sau đó lại nhìn mình, không có vấn đề gì cả. Hắn thầm buồn bực, sau đó cúi đầu xem xét, thiếu chút nữa thì chết ngất.

Bây giờ tuy là cuối thu nhưng nhiệt độ giữa trưa vẫn không giảm, hơn nữa hôm nay đi uống rượu, Triệu Liên Sinh quay về phòng thì tắm rửa một cái cho thoải mái, sau đó mặc quần cộc lên giường ngủ. Hắn ngủ rất say, sau đó bị tiếng gõ cửa phòng của Vương Tử Quân đánh thức, thế cho nên nổi giận đùng đùng đi ra, căn bản quên mất mình vẫn chưa ăn mặc đường hoàng.

Vương Tử Quân thì không nói gì, nhưng Lý Thu Na cũng là người từng trải, đáng lý không nên có phản ứng như vậy mới đúng chứ? Khốn nổi vừa rồi chủ tịch Triệu ngủ và gặp giấc mộng tốt đẹp, bên dưới cũng cứng ngắc và chống lên rõ ràng, thế cho nên dù Lý Thu Na có mạnh mẽ thế nào cũng phải đỏ mặt chạy đi.

- Ha ha ha...

Khi ánh mắt Triệu Liên Sinh thấy rõ ràng thì Cừu Gia Thành và Tả Vận Xương cũng đã nhìn rõ, chỉ sau khoảnh khắc thì tiếng cười hiểu ý đã vang lên.

Chủ tịch Triệu vừa thấy tình huống như vậy thì vẻ mặt có hơi đỏ tím, cũng bất chấp gì khác mà tiến vào phòng, đóng cửa lại.

Nhưng tiếng cười vẫn truyền từ ngoài vào trong, Triệu Liên Sinh vừa rửa mặt vừa thầm mắng Lý Thu Na, con bà nó cô cũng không phải thiếu nữ thuần khiết, cũng quen làm những việc phóng đãng, bây giờ còn giải vờ tỏ ra tinh khiết, đúng là không ra gì.

Triệu Liên Sinh bận rộn một lúc lâu mới đi vào phòng họp, lúc này nhóm Vương Tử Quân đã ngồi ngay ngắn quanh bàn, gương mặt Lý Thu Na cũng đã bình thường trở lại.

- Ha ha ha, chủ tịch Triệu vẫn còn trẻ tuổi, vẫn không giảm trạng thái dũng mãnh.

Tả Vận Xương nhìn Triệu Liên Sinh đi vào phòng mà dùng giọng trêu tức nói.

Lúc này phòng họp yên tĩnh chợt cười vang, Vương Tử Quân cũng khẽ cười, hắn nhìn Triệu Liên Sinh, thầm nghĩ tinh cảnh vừa rồi thật sự rất đáng cười.

Nếu là trước kia có người gây tổn hại cho mình, Triệu Liên Sinh nhất định sẽ đáp lại vài câu, bây giờ tình huống là như vậy, có cả Vương Tử Quân ngồi đây, hắn cũng không biết nói thế nào cho phải.

- Được rồi, được rồi, mọi người cũng không nên tiếp tục nói về chuyện này nữa, ai cũng có lúc như vậy cả.

Vương Tử Quân nhìn đám thành viên ban ngành đang hào hứng bừng bừng, hắn vung tay lên kết thúc đề tài vào lúc này.

Khi âm thanh uy nghiêm của Vương Tử Quân vang lên thì bầu không khí hội nghị dần cô đọng, các thành viên ban ngành cũng thu lại nụ cười.

- Trước tiên tôi nói về một việc nhỏ, các đồng chí, ai cũng biết câu nói càng phân càng ít, càng nói càng truyền nhiều, rơi vao tai người cuối cùng thì không biết đã biến đổi bao nhiêu lần. Vì vậy tôi cho ra chỉ thị với sự việc vừa rồi, cầm không cho bất kỳ ai nói ra ngoài.

Vương Tử Quân nâng ly nước lên rồi dùng giọng trầm trọng nói với mọi người.

Triệu Liên Sinh nghe vậy mà cảm thấy không vui, thầm nghĩ không phải có chút vấn đề và bị Lý Thu Na nhìn thấy thôi sao, có gì mà trịnh trọng như vậy? Giống như ông và Lý Thu Na bị mọi người bắt gian không bằng.

Nhưng lúc này trong lòng Triệu Liên Sinh chợt lóe lên ý nghĩ, thứ gì càng cấm thì truyền bá càng nhanh, cuối cùng sẽ lan tràn như cỏ dại. Vương Tử Quân đã ra lệnh cấm truyền bá, chỉ sợ không qua đượ chôm nay, tất cả cán bộ công nhân viên chức trong xã đều biết hết rồi.

Triệu Liên Sinh thầm mắng Vương Tử Quân một câu nhưng ngoài miện lại không có gì để nói.

Đám thành viên ban ngành nghe lời cảnh cáo của Vương Tử Quân mà cười thầm, nhưng bọn họ nhìn vẻ mặt trang nghiêm của Vương Tử Quân, cũng tranh thủ tỏ ra nghiêm chỉnh, áp chế biểu cảm của mình.

Vương Tử Quân lên tiếng, đầu tiên nói về các công tác thông lệ, cũng không có nhiều vấn đề, nhưng khi lời nói của hắn xoay chuyển, tinh thần của các thành viên ban ngành chợt tập trung hơn, cảm đám dóng lỗ tai lên nghe nghóng.

- Tôi thông báo với mọi người một tin tốt, hạng mục cải tạo hơn hai mươi trường tiểu học trong xã đã được thông qua, trước mắt phòng giáo dục huyện đã chuyển khoản xuống cho xã.

Vương Tử Quân mỉm cười nhìn đám thành viên ban ngành rồi lớn tiếng nói.

Điều này thì đa số các thành viên ban ngành đều đã biết, nhưng lúc này nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì cả đám vui vẻ ra mặt. Chu Thường Hữu có chút trầm ngâm, chuẩn bị mở miệng nịnh nọt lãnh đạo của mình. Hắn là một cán bộ công tác lâu năm, tất nhiên biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.

Nhưng Chu Thường Hữu còn chưa kịp mở miệng thì Tề Á Bân đã nói:

- Nói đến chuyện này thì thật sự hổ thẹn, tôi là một cán bộ nắm công tác văn hóa giáo dục và vệ sinh, tôi đại biểu cho toàn thể giáo viên học sinh trong xã cảm tạ bí thư Vương đã lấy về một khoản tiền tốt đẹp như vậy, xem như tạo phúc cho con em sau này.

Vẻ mặt Triệu Liên Sinh chợt biến đổi, lần này Tề Á Bân lên tiếng đã biểu thị các thành viên ban ngành đã cho ra lựa chọn tiên minh giữa mình và Vương Tử Quân, điều này làm hắn cảm thấy rất khó khăn.

Vương Tử Quân còn chưa đến thì Tề Á Bân cũng coi như là một con ngựa của Triệu Liên Sinh, khi đó hắn cũng không coi Tề Á Bân này ra gì, cũng không cho đối phương đứng sát bên mình.

Tề Á Bân nói một câu làm cho lòng người cảm thấy thoải mái, Vương Tử Quân tất nhiên cũng hiểu đây là đối phương tỏ thái độ về phía mình, thế là hắn cười ha hả nói:

- Á Bân, những lời này chúng ta đóng cửa nói với nhau thì được, nhưng cũng đừng nên truyền đi, đỡ tạo ra áp lực cho tổ giáo dục. Hôm nay tôi mở hội nghị ban ngành cũng không phải chỉ để thông báo cho mọi người về tin tức này, mà muốn để cho mọi người bàn luận xem chúng ta dùng số tiền kia sao cho thật tốt, như thế nào sửa chữa hai chục ngôi trường kia cho tốt. Mười năm trồng cây trăm năm trồng người, các đồng chí, chúng ta cần phải hợp mưu hợp sức làm tốt chuyện này, chứng thực rõ ràng. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Vương Tử Quân vừa nói xong thì Trương Dân Cường và các thành viên ban ngành bắt đầu tích cực lên tiếng xem nên sửa chữa như thế nào, nhưng bọn họ nhắc đến vấn đề sửa chữa nhưng không đả động đến chuyện nhận thầu.

Điều này cũng không phải là bọn họ quên, mà bọn họ đều biết rõ, khoản tiền này do bí thư Vương kéo về xã, như vậy ở phương diện quan trọng nhất thì nên để cho bí thư có thể tự do phát huy.

Triệu Liên Sinh nghe những lời nịnh hót của đám thành viên ban ngành với Vương Tử Quân mà thầm cảm thấy không vui, nhưng nghĩ đến những gì mình bày ra với Vương Tử Quân, hắn thầm cảm thấy thư thái hơn. Hừ, Vương Tử Quân, anh có thể áp chế tôi, tôi cũng sẽ cho anh tiếp tục đắc tội với bí thư Tiền.

- Tôi xin được nói hai câu, hạng mục sửa chữa này do bí thư Vương hao tốn biết bao tâm tư để kéo về xã, tôi thấy việc nhân đức không nhường ai, cảm thấy hạng mục này nên do bí thư Vương phụ trách, cần phải nhanh chóng sửa chữa lại cho con em chúng ta được học tập tốt hơn.

Triệu Liên Sinh chờ Trương Dân Cường nói xong thì cũng nhanh chóng lên tiếng.

Triệu Liên Sinh nói ra như vậy cũng không nằm ngoài dự đoán của các thành viên ban ngành, dù sao thì đó cũng là hạng mục do bí thư Vương tranh thủ được, cũng nên để cho bí thư phụ trách. Dù là vì lợi ích thực tế hay vinh dự, chính mình chỉ cần đi theo bên cạnh trợ giúp một chút là được.

Vương Tử Quân nghe các thành viên ban ngành nói như vậy mà có hơi nhíu mày, hắn trầm ngâm một lát rồi mới thản nhiên nói:

- Các đồng chí lên tiếng làm tôi cảm thấy rất vui, đồng thời cũng cảm thấy rất ấm áp. Mọi người đối mặt với thành tích mà có biểu hiện như vậy làm tôi cảm thấy ban ngành rất có sức chiến đấu, nhưng các đồng chí, chính tôi cũng có một ý nghĩ, đó chính là lực lượng một người có hạn, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực sức mạnh thành đồng, sẽ không núi nào không qua, không sông nào không vượt.

- Mọi người muốn tôi phụ trách hạng mục này, tôi xin nhận ý tốt của mọi người, tôi là bí thư, hạng mục này cũng do tôi chủ động liên lạc, cuối cùng cũng chạy hạng mục thành công, vì vậy mọi người nghĩ rằng chiến tích phải thuộc về tôi, có phải vậy không?

Đám thành viên ban ngành đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai ngờ Vương Tử Quân lại nói ra những lời như vậy, bọn họ trố mắt nhìn nhau một lát, sau đó lộ ra nụ cười thật tình.

- Các đồng chí, tôi hiểu tâm ý của mọi người, nhưng tôi cũng phê bình mọi người, nghĩ như vậy cũng không tốt. Xã Tây Hà Tử chúng ta là một thể, cùng chung vinh nhục, dù tôi đi đầu và tranh thủ được hạng mục về xã nhưng việc chứng thực hạng mục cũng cần toàn thể thành viên ban ngành cùng nhau cố gắng.

Vương Tử Quân dù nói vài lời phê bình nhưng lại làm cho đám thành viên ban ngành ở đây cảm thấy ấm lòng, vốn là thành tích của bí thư Vương, bây giờ ai cũng được chia đều, ai sẽ mất hứng chứ?

- Bây giờ đang ở vào cao trào đề xướng đảng ủy chính quyền phải tách biệt ra, chúng ta cũng nên quán triệt và chứng thực tinh thần này. Tôi thấy thế này, công tác sửa chữa hai mươi trường tiểu học trong xã sẽ do khối chính quyền làm chủ đạo, chủ tịch Triệu, tôi xin đại biểu cho đảng ủy giao trách nhiệm này cho anh, hy vọng anh và chủ tịch Cừu phụ trách hạng mục này, làm sao cho tốt, chứng thực rõ ràng.

"Cái gì? Giao nó cho mình?"

Triệu Liên Sinh chợt cảm thấy đầu óc phình lớn, đang lúc không biết nói thế nào thì Vương Tử Quân đã nói tiếp:

- Bí thư Tả, vì liên quan đến vấn đề an toàn của hơn một ngàn giáo viên học sinh trong xã, cho nên không thể thả lỏng chất lượng công trình, ủy ban kỷ luật xã chúng ta nhất định phải gánh vác trách nhiệm này, chất lượng công trình tôi giao cho anh, nếu như có bất kỳ sai lầm gì, tôi sẽ hỏi tội anh.

Tả Vận Xương tuyệt đối không ngờ Vương Tử Quân lại tách phương diện vận tác và chất lượng công trình ra làm hai, lão có chút ngây người, mà máu cũng có hơi nóng lên. Lão là một cán bộ sắp về hưu, đã công tác nhiều năm ở xã Tây Hà Tử, lão cảm thấy mình nên làm một chuyện tốt cho nhân dân trong xã, coi như chút việc tốt cuối cùng.

- Bí thư Vương cứ yên tâm, vấn đề chất lượng công trình cứ giao cho tôi.

Triệu Liên Sinh dần bình tĩnh trở lại, lúc này hắn mới ý thức được chỗ cao siêu của Vương Tử Quân, hắn nắm lấy phương diện tách đảng ủy và chính quyền ra để đổ công trình lên đầu mình, sau đó lại ném công tác giám sát chất lượng công trình cho Tả Vận Xương. Như vậy mình là kẻ lao tâm lao lực mà chẳng có được lợi lộc gì, nếu có thành tích thì bí thư sẽ chiếm đầu to, hơn nữa sự kiện phân công cũng đề cao uy tín của Vương Tử Quân, vì đã khí phách giao hạng mục tốt này cho mình.

Triệu Liên Sinh nghĩ đễn tình huống mình giơi thiệu với Tiền Thiếu Phương mà đầu óc trầm xuống, mình quá ngốc, bây giờ xem như nhấc đá đập chân mình.

Khi Vương Tử Quân nói một tiếng tan họp thì tam tình của Triệu Liên Sinh vừa lạnh vừa đau, cảm thấy mình giống như rơi vào trong khe băng tuyết.

Sự thật đã chứng minh những chỗ có da thịt sẽ không phải chỉ có một con ruồi bay đến, khi Vương Tử Quân quyết định chi tiết về hạng mục cải tạo sửa chữa hai mươi trường tiểu học trong xã thì có không ít cuộc điện thoại gọi đến.

Nhưng Vương Tử Quân lại yêu cầu những người kia liên lạc với Triệu Liên Sinh, nói rằng mình vừa mở hội nghị ban ngành, đảng ủy chính quyền xã Tây Hà Tử có sự tách biệt, thế nên hạng mục kia đã giao cho chủ tịch Triệu phụ trách. Nếu như đảng ủy cứ khăng khăng giữ lấy, sợ rằng se khó thể nào làm cho đám cán bộ tuyến dưới sáng tạo triển khai và mở rộng công tác. Còn thực tế lúc này Triệu Liên Sinh muốn ứng phó với đám người kia như thế nào, cũng không phải việc mà Vương Tử Quân có thể can thiệp.

Vương Tử Quân duỗi lưng một cái, hắn nhìn lịch trên bàn công tác, ngày mai là cuối tuần, cũng nên quay về Giang Thị một chút. Hắn nghĩ đến cô gái xinh đẹp có cặp mắt to tròn đang chờ mình, thế là trong lòng không khỏi bùng lên chút chờ mong.

- Tút, tút, tút...

Máy nhắn tin vang lên, từ khi có cái máy nhăn tin này thì Vương Tử Quân mới biết vì sao người ta gọi nó là sợi dây thừng buộc lưng, hắn là bí thư đảng ủy xã, chiếc máy nhắn tin này chư từng ngừng phát ra âm thanh, thỉnh thoảng sẽ có người kêu gọi làm hắn cảm thấy thiên hạ rộng lớn mà không có chỗ ẩn nấp. Nhưng dù hắn có phiền hà thế nào cũng phải chịu đựng, tốt xấu gì cũng là cán bộ cấp chính khoa, hắn cần phụ trách tốt công tác của mình.

Vương Tử Quân nhìn số điện thoại trong máy nhắn tin mà ngây người, sau đó hắn cầm lấy điện thoại gọi đi.

- Alo, bí thư Vương, đã nhiều ngày không gặp, cậu không quên tôi đấy chứ?

Âm thanh cua Chu Ái Quân vang lên.

Chu Ái Quân là đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự huyện Hồng Bắc, đối với Vương Tử Quân thì đây là một vị cán bộ ăn nói rất hợp ý.

- Quên anh sao? Nào dám chứ? Nhưng đồn trưởng Chu cả ngày xuất quỷ nhập thần, tôi lại có chút bận rộn, thế nên mới thiếu liên lạc. Bây giờ anh có rảnh không? Rảnh thì đến chỗ tôi, tôi mời anh uống rượu.

Vương Tử Quân cũng đã trọng sinh được vài tháng, lúc này sinh lý biến hóa thì trong lòng càng thêm trẻ trung, hắn cũng tùy hý nói đùa với Chu Ái Quân.

- Xuống xã Tây Hà Tử uống rượu sao? Ha ha, bí thư Vương, xã cậu có quán rượu nào tốt? Đến huyện đi, tôi đã chuẩn bị xong, phòng khách quý của quán cơm Giang Viên, không gặp không về.

Chu Ái Quân nói rồi cúp điện thoại.

Vương Tử Quân tất nhiên đã từng nghe qua danh tiếng của quán ăn Giang Viên, nơi đó chính là một khách sạn khá cao cấp ở huyện Hồng Bắc, hắn từng về huyện dùng cơm vài lần nhưng chưa lần nào đến quán cơm Giang Viên.

Chu Ái Quân nói mình đến quán cơm Giang Viên, chỉ sợ cũng không phải chỉ một người dùng cơm. Hắn nhìn về số điện thoại trong máy nhắn tin, cũng không phải là điện thoại bàn, mà là số điện thoại di động.

Trong huyện Hồng Bắc cũng có vài chiếc điện thoại di động đầu tiên, hơn nữa đều nằm trong tay lãnh đạo huyện ủy, người bình thường căn bản không dùng được thứ này. Chưa nói đến tiền phí mua sắm ba bốn chục ngàn, phí nghe gọi cũng cao, thật sự khó thể tiếp thu, bây giờ Chu Ái Quân đang dùng điện thoại di động của ai?

Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, nhưng sau đó hắn vẫn quyết định đi, hắn cầm lấy điện thoại gọi cho Chu Thường Hữu, một lát sau Tiểu Tào đã chạy xe đến trước phòng làm việc của hắn.

Khi uy nghiêm của Vương Tử Quân càng nặng, Tiểu Tào càng thêm tôn trọng Vương Tử Quân, xe dừng lại thì nhanh chóng bước xuống giúp lãnh đạo mở cửa.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng ân cần của Tiểu Tào mà khẽ gật đầu, hắn tùy ý ngồi ra sau xe, bắt chuyện vài câu với Tiểu Tào, sau đó nhắm mắt lại.

Tiểu Tào lái xe vô cùng nhẹ nhàng, không mất bao lâu thì đã đến huyện thành. Hắn rõ ràng rất quen thuộc huyện thành, chỉ cần Vương Tử Quân nói ra hai chữ Giang Viên, hắn đã nhanh chóng chạy đến nơi.

Quán cơm Giang viên là một tòa nhà ba tầng, bên ngoài là một khoảng sân cây đầy hoa cỏ giống như một mặt thảm đẹp đẽ, những đóa hoa như ánh sao tô điểm cho bầu trời, chỉ cần nhìn qua là thấy quán rượu này rất có quy cách.

Đứng ngay cửa vào là một tiểu thư tiếp tân mặc sườn xám vàng nhạt, bộ dạng trắng nõn và cao hơn mét bảy, hơn nữa còn có dáng người rất thướt tha. Mỗi khi có khách đi đến thì cô gái này sẽ khom lưng hành lễ, ngọt ngào chào hỏi, tư thái uyển chuyển làm cho lòng người bành trướng.

Trong huyện không thiếu cán bộ thích cách phụ vụ thường lưu hành vào kiếp trước thế này, vì thế mà quán ăn Giang Viên phát triển rất nóng.