Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1280: Mình trần ra trận




Vương Tử Quân trò chuyện trực tuyến thu hút rất nhiều người, trong đó có cả phóng viên Triệu Vệ Đông. Ngày nay truyền thông cảm thấy những chuyện liên quan đến quan chức thường thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, thế cho nên các phóng viên đều biểu hiện gương mặt ghét ác như cừu địch. Vừa nghe nói bí thư thị ủy La Nam có chiếc đồng hồ cả triệu bạc, thế là đám phóng viên chợt phấn khởi, nhanh chóng chạy đến vây quanh như ruồi bọ thấy thịt thối.

- Cô Băng, tôi cảm thấy lần này chúng ta có trò hay để xem rồi.

Triệu Vệ Đông ngồi ở trên bàn tiệc dành cho phóng viên, hắn nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với Lý Băng ở bên cạnh.

Lý Băng là một phóng viên mới được tòa soạn phái đến, dáng người cực kỳ yểu điệu, mái tóc dài, nói chuyện ngọt ngào, lại cực kỳ xinh đẹp. Nàng vừa đến tòa soạn xin việc đã làm cho đám phóng viên nam vốn đang độc thân lâu năm tôn vinh làm đóa hoa đẹp nhất đơn vị.

Triệu Vệ Đông là người đã có bạn gái, hơn nữa gần đây đã tính đến chuyện kết hôn, thế nhưng ở thời đại mà gái đẹp xuất hiện lớp lớp, có người đàn ông nào chịu đi bộ trong hẻm nhỏ nhà mình? VÌ vậy ở góc độ tự thân, hắn căn bản không cần chú ý những gì phát sinh sau khi mình biểu hiện che chở cho người đẹp Lý Băng.

Từ phương diện triết học có nói khi đàn ông động dục thì căn bản không khác gì động vật, không phải chim đực muốn thu hút chim cái mới cố gắng làm cho mình một bộ lông cánh quyến rũ sao? Vì vậy mỗi lần có nhiệm vụ thì Triệu Vệ Đông đều cố gắng phơi bày ra tài năng của mình trước mặt Lý Băng.

Lý Băng nhíu cặp mày xinh đẹp, nàng căn bản hiểu rõ tâm tư của Triệu Vệ Đông, thế nhưng lại không vạch trần hắn, không tiếp nhận nghĩa là không tiếp nhận. Lý Băng rất tự tin với diện mạo của mình, nếu như không có đám ong thợ này bay vo ve chung quanh thì ngược lại là không bình thường.

Nhưng lúc này Lý Băng căn bản không có tâm tư để ý đến Triệu Vệ Đông, ánh mắt của nàng đang đặt lên người ngồi trong trung tâm đại sảnh, người đàn ông kia thật sự là quá trẻ.

Trước khi đến thành phố La Nam thì Lý Băng căn bản không có hảo cảm đối với người đàn ông đang đứng đầu một phương này, không phải là một kẻ dựa thế gia đình sao? Dựa vào năng lực phấn đấu cá nhân thử xem, anh có thể tự mình lên đến vị trí hiện tại sao? Một tên ăn chơi trác táng đeo đồng hồ tiền triệu lại có thể tiến lên vị trí bí thư thị ủy, hơn nữa còn rêu rao khắp nơi, thật sự là cặn bã.

Nhưng khi tiến vào trong hội trường, khi thấy người đàn ông kia vững vàng ngồi bên trong, thế là Lý Băng chợt cảm thấy sợ hãi. Ánh mắt của người đàn ông kia căn bản là rất tinh khiết, căn bản không có chút khí chất bạo ngược, cảm giác chán ghét của nàng trước đó căn bản cũng không còn.

Lý Băng cảm thấy có chút bực bội, ánh mắt lại nhìn lên những gì đang phát sinh trên màn hình. Lúc này những dòng chữ trên màn hình liên tục thay đổi, nhưng nội dung vẫn là những câu nói mang tính chất gây sự.

Đối phương có thể vượt qua cửa ải này được sao? Vương Tử Quân là một bí thư thị ủy còn quá trẻ tuổi, nếu như lấy một cô gái nhà giàu, những thành tựu vượt quá mức người thường như vậy sẽ nhất định bị người ta ghen ghét. Dưới sự thúc đẩy của tâm lý thù hận kẻ giàu có, đám người chung quanh sẽ cho ra những lời tấn công rất mạnh, điều này là bình thường.

Vương Tử Quân lại còn ngồi đó cố gắng làm ra vẻ, thật sự là suy nghĩ quá đơn giản.

- Băng Băng, tôi cảm thấy chỉ cần một phút nữa sẽ có hàng ngàn câu hỏi được đưa đến, nếu như sự chú ý như vậy xuất hiện trên người ngôi sao điện ảnh, bọn họ có thể không vui sao? Nhưng điều này rơi lên người quan viên, rõ ràng chỉ có thể phát sinh kết quả không may.

Triệu Vệ Đông nói rồi đưa chiếc camera mới nhất trong tay lên, lại dùng giọng càn rỡ lên tiếng:

- Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, tranh thủ chụp một tấm ảnh, hì hì, biết đâu sẽ đạt được giải thưởng gì đó.

Khi Triệu Vệ Đông nâng camera lên, Lý Băng chợt phát hiện những người bên trong cũng đang giữ chặt lấy trang thiết bị, bất cứ lúc nào cũng có thể lưu lại những hình ảnh quý giá.

La Tiểu Quyên là người được đài truyền hình phái đến để dẫn chương trình, lúc này bàn tay đã vã mồ hôi hột. Tuy sự kiện trò chuyện trực tuyến lần này căn bản là không có bao nhiêu công tác cho nàng, thế nhưng bí thư thị ủy Đổng Trí Tân gọi điện thoại đến đài truyền hình cho ra yêu cầu, giám đốc đài truyền hình vẫn phải phái một đóa hoa như nàng đến tham gia chương trình.

La Tiểu Quyên là một người dẫn chương trình, nàng căn bản rất mẫn cảm với tin tức. Tuy nhìn vẻ bề ngoài thì thấy bí thư thị ủy Vương Tử Quân căn bản giống như không có bất kỳ chuyện gì phát sinh, thế nhưng mọi người đều thầm hiểu rõ vấn đề.

La Tiểu Quyên là người sống từ nhỏ ở thành phố La Nam, nàng căn bản hiểu rất rõ tình huống về La Nam. Khi tất cả những lời nghị luận phóng đến Vương Tử Quân như thủy triều, nàng cũng có tâm tư gánh một phần trách nhiệm cho bí thư Vương.

Dù đến bây giờ La Tiểu Quyên vẫn chưa từng tiếp xúc gần với bí thư Vương Tử Quân, nhưng những biến hóa quá rõ ràng của thành phố La Nam lại hiện hữu ngay trước mắt. Chưa nói đến tình huống hai năm qua tiền lương của nàng liên tục gia tăng, thậm chí khu nhà nàng đang ở cũng biến đổi từng ngày, còn mua được một căn nhà ở khu dân cư mới.

Hai năm qua giao thông ở thành phố La Nam liên tục phát triển tiện lợi, bốn phương thông suốt, khách du lịch đến rất đông tạo nên xu thế phát triển hừng hực. Thậm chí khi mà danh tiếng của thành phố La Nam dần tăng tiến, nàng cũng sinh ra cảm giác tự hào về quê hương của mình.

Không phải bí thư Vương Tử Quân là người đã một tay gầy dựng lên sức sống và thúc đẩy thành phố La Nam phát triển sao?

Sau khi inte công bố tin tức, La Tiểu Quyên cảm thấy cực kỳ căm phẫn, nàng cũng tiến lên giải thích thay cho bí thư Vương. Nhưng lực lượng inte quá mạnh, nàng giải thích cũng giống như ném đá xuống biển, căn bản là không còn bất kỳ thứ gì sót lại.

Khi ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đưa ra kết quả điều tra, La Tiểu Quyên cảm thấy cực kỳ vui mừng. Không ngờ bí thư Vương lại là người có tâm huyết như vậy, thậm chí còn muốn trò chuyện trực tuyến, không biết trong sự việc này có bao nhiêu hiểm nguy phong ba.

La Tiểu Quyên nắm chặt bàn tay, nàng nhìn viên bí thư thị ủy trẻ tuổi mang đến chuyển biến từng ngày cho thành phố La Nam. Bí thư Vương sẽ trả lời thế nào? Nàng nhìn gương mặt vẫn treo nụ cười của Vương Tử Quân, trong lòng sinh ra xúc động muốn khóc.

Nếu để cho La Tiểu Quyên lên tiếng, nàng sẽ nói rằng với cống hiến của bí thư Vương cho thành phố La Nam, thật sự là không thể bỏ qua công lao, một chiếc đồng hồ Patek Philippe bị coi là cái gì chứ?

Nhưng La Tiểu Quyên biết mình không thể, nàng chỉ có thể đứng bên dưới nhìn Vương Tử Quân ung dung bình tĩnh mà thầm đổ mồ hôi hột vì lo lắng.

Có rất nhiều người có tâm tư như La Tiểu Quyên, bọn họ đứng ở bốn phía nhìn chằm chằm vào bí thư Vương Tử Quân.

Đổng Trí Tân xiết chặt bàn tay, dù hắn là người chủ quản của chương trình lần này, thế nhưng hắn căn bản là bó tay chịu trói, chỉ có thể đứng yên xem kết quả cuối cùng.

Vương Tử Quân giống như biết được Đổng Trí Tân đang căng thẳng, hắn mỉm cười nhìn Đổng Trí Tân, ngón tay khẽ gõ xuống mặt bàn.

Tất cả mọi người đều ngậm miệng lại chờ câu trả lời của Vương Tử Quân.

- Tôi rất vui khi dùng phương pháp này để có thể được gặp mặt mọi người, mục đích chủ yếu của tôi là trưng cầu ý kiến của mọi người về phương hướng phát triển thành phố La Nam. Nếu bây giờ các vị quan tâm đến chiếc đồng hồ của tôi như vậy, tôi sẽ trả lời vấn đề này trước.

Khi thấy hàng chữ này thì phản ứng của người quan sát rất khác nhau, có người cho rằng Vương Tử Quân đang cố ý kéo dài thời gian, có người mắng Vương Tử Quân quá xảo quyệt. Thế nhưng đám người thân cận với Vương Tử Quân thì lại thở dài một hơi.

- Tiểu tử này rất tốt, có thể bình tâm tĩnh khí, trấn định tự nhiên, quả nhiên có phong thái lớn.

...

Vương Tử Quân không nghe được những lời khen chê không đồng nhất về mình, thế nhưng màn hình vốn liên tục biến đổi chợt khựng lại. Không ai mở miệng chất vấn, thế nhưng bầu không khí trầm mặc càng là hồi chuông thúc giục cực kỳ gấp gáp.

- Lý Băng, cô nói xem lúc này Vương Tử Quân sẽ nói gì?

Triệu Vệ Đông nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang căng cứng của Lý Băng, hắn khẽ mở miệng.

Lý Băng duỗi một ngón tay xuỵt một tiếng với Triệu Vệ Đông, ánh mắt lại đưa lên màn hình lớn.

- Chiếc đồng hồ của tôi là vật đính ước của vợ tôi!

Màn hình vẫn yên tĩnh, không ai mở miệng với câu trả lời này, giống như tất cả đang tiêu hóa tin tức đến từ Vương Tử Quân.

Một giây, hai giây, ba giây...

Vương Tử Quân nhìn qua màn hình, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt. Nếu như nói có ai thoải mái nhất trong lúc này thì chính là hắn, trước khi bắt đầu thì hắn có chút căng thẳng, chỉ sợ mình thao tác không tốt sẽ phát sinh tình huống xấu. Thế nhưng khi những tin tức truyền đến như thủy triều, hắn căn bản lại cực kỳ bình tĩnh.

Vương Tử Quân bình tĩnh nhìn tất cả những gì đang diễn ra, nhưng tâm tư của hắn liên tục biến đổi, đầu óc cũng thầm tính toán những gì mình nên nói tiếp theo.

- Hai vợ chồng các người là có quyền có tiền, rõ ràng là quyền tiền kết hợp.

Những lời bình luận chợt lóe lên, chỉ sau nháy mắt đã có hàng chục lời bình như vậy.

- Con bà nó, thì ra là như vậy, thì ra vợ là người giàu có, thật sự rất hâm mộ.

- Hừ, không phải quyền tiền kết hợp sao? Đáng thương cho đám người chúng ta, chỉ có thể biết hâm mộ mà thôi.

...

Những tiếng mắng chửi liên tục vang lên như thủy triều. Khi những dòng chữ liên tục xuất hiện trên màn hình, trong một gian phòng tổng thống của khách sạn năm sao vừa được xây dựng ở thành phố Đông Bộ, Tào Viễn đang bấm điện thoại với nụ cười vui vẻ:

- Anh rể, anh đã xem chưa? Có thỏa mãn không?

Trong ký ức của Nguyễn Chấn Nhạc thì cậu em vợ Tào Viễn là người ít khi gọi điện thoại cho mình, người này căn bản không muốn tiếp xúc với hắn. Nhưng Tào Viễn không phải chỉ một lần lên tiếng nói rằng Nguyễn Chấn Nhạc là người tương lai vô hạn, sẽ là người có địa vị cao trong quan trường, thậm chí cũng rất sợ hãi Nguyễn Chấn Nhạc.

Nếu như không phải Tào Viễn phát hiện sự việc, sau đó bỏ tâm tư tìm người trợ giúp, chỉ sợ sự việc sẽ không đến cục diện tốt như hôm nay.

Nhưng Vương Tử Quân kia thật sự có bản lĩnh, điều kiện của thành phố La Nam còn mạnh hơn cả thành phố Sơn Viên, chẳng qua anh có bản lĩnh thế nào cũng khó thoát được kiếp này.

- Anh rể, em đang chờ cơ hội chúc mừng anh đây.

Tào Viễn cười hì hì nói.

- Giám đốc Tào, người mở miệng mắng là quá nhiều, chúng ta căn bản không thể lên tiếng.

Một tên thanh niên đeo kính có dáng điệu lếch thếch đi đến bên cạnh Tào Viễn rồi khẽ nói.

"Quá nhiều, không chen lời được?"

Tào Viễn biết rõ đám người mình thuê về có trình độ gì, ngay cả bọn họ cũng không thể chen lời, như vậy sẽ có bao nhiêu người đang bình luận?

- Ha ha, các cậu cứ tiếp tục bình luận, hừ, tiền sẽ không thiếu, ha ha ha.

Tào Viễn cực kỳ hưng phấn, hắn vỗ vỗ vai tên thanh niên kia rồi nói.

Tên thanh niên kia cũng cười hai tiếng, sau đó tiếp tục chạy đi, lúc này bên trong có hàng chục chiếc máy tính đang kết nối inte.

Hào Nhất Phong vô thức dụi mắt, chỉ cảm thấy hai mắt hơi chát, thật sự là già rồi, chỉ cần nhìn vào màn hình máy tính cũng làm cho lão sinh ra cảm giác chảy nước mắt.

Vẫn là năm tháng không buông tha cho con người.

Hào Nhất Phong thầm cảm khái, nhưng tâm tình của lão là rất tốt, tình huống đặt câu hỏi điên cuồng làm cho lão sinh ra cảm giác như thấy người nào đó đang bị lửa thiêu.

- Tút tút tút.

Chuông điện thoại vang lên, Hào Nhất Phong chợt nhíu mày, cuối cùng cũng nghe điện thoại.

- Bí thư Nhất Phong, tôi là Quan Vĩnh Hạ, vừa rồi phòng tuyên truyền vừa gọi điện thoại đến, hỏi xem phòng tuyên truyền tỉnh ủy có nên ra mặt can thiệp hay không?

Quan Vĩnh Hạ dù không nói rõ can thiệp cái gì, nhưng Hào Nhất Phong lại biết rất rõ ràng. Lúc này lão cười nói:

- Thư ký trưởng Vĩnh Hạ, một bí thư thị ủy thông qua inte để phát biểu ý kiến cho dư luận, lại thảo luận về tình hình phát triển kinh tế, điều này rất phù hợp với tinh thần làm việc của đảng. Chúng ta đến từ quần chúng và đi vào quần chúng, có gì để can thiệp chứ?

- Chúng ta nên nhìn vào mặt tích cực của những sự việc mới mẻ, không cần quá ngạc nhiên!

Hào Nhất Phong nói rồi cúp điện thoại, lão nâng ly trà lên nhấp một ngụm, lại ném ánh mắt về phía màn hình.

- Bí thư Vương, nếu như chiếc đồng hồ của anh là vật đính ước của vợ, như vậy anh có thể công bố về nghề nghiệp và nguồn gốc tài chính của vợ mình không? Tôi nghe nói cô ấy là một quân nhân, trong nước chúng ta thì tiền lương quân nhân có thể đủ mua một chiếc đồng hồ Patek Philippe sao?

Lý Chính Nam dùng ánh mắt căng thẳng nhìn lên màn hình máy tính, lúc này bên trong quán nét còn có hơn chục người bạn đang hò hét trợ uy cho bí thư Vương, mọi người căn bản đang căng thẳng chú ý đến tiến triển sự việc.

Bộ phim tuyên truyền về thành phố La Nam trước đó thật sự làm cho bọn họ cảm thấy phấn chấn, dù bọn họ cảm động lây vì sự biến đổi của thành phố La Nam, thế nhưng đoạn phim kia có lực tương tác rất cao, bọn họ vẫn cực kỳ kinh ngạc.

Nơi này chính là La Nam, bọn họ là người La Nam.

- Hừ, lấy một người phụ nữ giàu có thì làm sao? Chẳng lẽ bí thư Vương không được lấy một người vợ có tiền à?

Một tên thanh niên cường tráng ngồi bên cạnh Lý Chính Nam dùng giọng bất bình nói, bộ dạng như nghé con nổi giận.

Trong những âm thanh lộn xộn, Lý Chính Nam cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm. Hắn cũng không mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ câu trả lời của bí thư Vương.

- Vợ tôi là một quân nhân, trong nhà cô ấy có bao nhiêu tiền thì tôi không biết, thế nhưng tôi vững tin số tiền của cô ấy là làm ra hợp pháp.

Khi dòng chữ nhỏ này xuất hiện thì tình huống đối thoại đang ngưng trệ chợt trở nên điên cuồng.

- Bí thư Vương, anh đừng nói chuyện đâu đâu, vợ anh có nguồn thu hợp pháp thì có thể mua được đồng hồ Patek Philippe sao? Gì chứ, nếu được như vậy thì tôi cũng đi lính bảo vệ quốc gia rồi.

- Là đơn vị nào mà tốt như vậy, thật sự là cầu không được.

- Bí thư Vương, xin hỏi vợ của anh có phải đang công tác trong đơn vị có tiền nhất nước không?