Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1357: Khi cuồng phong bùng nổ là lúc chim Bằng vung cánh tung bay




Nhưng nếu muốn biết được Trần Thành Hoa rốt cuộc được bao nhiêu điểm thì còn phải chờ người thứ tám lên diễn thuyết xong đã.

Người diễn thuyết thứ tám là một vị chủ tịch thành phố, hắn là một vị cán bộ cấp phó bộ, bài diễn thuyết của hắn cũng rất đặc sắc. Thế nhưng sau khi nghe Trần Thành Hoa lên tiếng, hắn căn bản cảm thấy rất rung động. Gương mặt nghiêm túc của hắn vào lúc này căn bản giống như nói cho tất cả mọi người biết, mình căn bản không còn chút ý nghĩ gì ở phương diện cạnh tranh lần này.

Trần Thành Hoa ngồi ở vị trí của mình, vẻ mặt rất bình tĩnh. Nhưng làn môi của hắn là khá căng cứng, trong lòng rất khẩn trương. Dù sao thì sự kiện lần này rất quan trọng với hắn, hắn thầm nói với mình, cơ hội lần này căn bản là không nên bỏ qua.

- Anh nói xem Trần Thành Hoa sẽ được bao nhiêu điểm?

Tào Chân Nhi cũng không có hứng thú nghe vị học viên tiếp theo tiến lên diễn thuyết, nàng dùng giọng hiếu kỳ hỏi Nguyễn Chấn Nhạc.

Nguyễn Chấn Nhạc cũng cau mày, hắn dù biết Trần Thành Hoa căn bản là không đơn giản, thế nhưng lại không ngờ đối phương lợi hại như thế. Bài diễn thuyết của đối phương căn bản là không chê vào đâu được, dù là mình có xuất hiện cũng căn bản không thể mạnh hơn đối phương.

Chẳng lẽ sự kiện lần này không có gì bất ngờ sao? Trong đầu Nguyễn Chấn Nhạc lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn trầm giọng nói:

- Ít nhất cũng phải hơn tám mươi điểm.

Tào Chân Nhi nghĩ đến số điểm của những người trước đó, nàng chợt giật mình nói:

- Không phải khác biệt lớn như vậy chứ? Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải người còn lại căn bản là không còn hy vọng gì sao?

- Đúng vậy.

Nguyễn Chấn Nhạc tuy không muốn thừa nhận, thế nhưng sự thật phơi bày ngay trước mắt, hắn chỉ có thể gật đầu đồng ý mà thôi.

- Kế hoạch của anh cũng xem như bị hớ rồi sao?

Nếu so với Trần Thành Hoa thì Tào Chân Nhi căn bản quan tâm đến kế hoạch của Nguyễn Chấn Nhạc hơn.

Nguyễn Chấn Nhạc nở nụ cười khổ, trong lòng trên cơ bản thầm nghĩ kế hoạch của mình là khó thể thực hiện được. Tuy hắn đánh giá Vương Tử Quân rất cao, thế nhưng hắn cho rằng Vương Tử Quân căn bản không có khả năng vượt qua Trần Thành Hoa.

- Hừ, xem như tiện nghi cho tên kia.

Tào Chân Nhi không thể tìm cho Vương Tử Quân một đối thủ, đặc biệt là đối thủ có thực lực như Trần Thành Hoa, thế cho nên cảm thấy rất đáng tiếc.

Khi hai người Nguyễn Chấn Nhạc và Tào Chân Nhi đang nói chuyện với nhau, vị học viên thứ tám đã diễn thuyết xong. Cuối cùng hắn dùng giọng chăm chú nói:

- Tôi đã có chuẩn bị với sự kiện diễn thuyết lần này, thế nhưng sau khi nghe xong vị học viên số bảy diễn thuyết, tôi chỉ cảm thấy mình trước mặt ngọc thô thì chỉ là viên gạch, cám ơn mọi người đã nghe bài diễn thuyết của tôi.

Câu nói cảm khái của vị học viên thứ tám làm cho người ta vỗ tay đầy thiện ý. Hắn nhìn đám người vỗ tay ở bên dưới, thế là đi xuống đài. Vương Tử Quân thầm nghĩ:

- Có thể biến tình huống xấu hổ của mình thành tiếng vỗ tay, phản ứng của người này cũng không chậm.

Khi vị học viên số tám lên tiếng ủng hộ Trần Thành Hoa, chợt nghe thấy nhân viên ghi điểm tuyên bố:

- Lúc này tuyên bố thành tích của học viên số bảy, chín mươi chín phẩy một điểm.

Chín mươi chín phẩy một, tuyên bố này làm cho toàn trường cô đọng. Hoạt động lần này do ban ngành thi đua khen thưởng tiến hành chấm điểm, thế cho nên căn bản không xuất hiện điểm quá thấp, cũng sẽ không có điểm quá cao.

Lúc này bài diễn thuyết của Trần Thành Hoa được chín mươi chín phẩy một điểm, căn bản là thành tích cao vời.

Thành tích này căn bản lớn hơn năm phần so với những người diễn thuyết phía trước. Đám người ngồi nơi đây đều hiểu chuyện, bọn họ biết rõ năm điểm là chênh lệch cỡ nào, những người phía sau còn có thể vượt qua được sao?

Lúc này vẻ mặt của vị học viên thứ tám là chủ tịch thành phố căn bản dễ chịu hơn, đây không phải là thoải mái khi thắng lợi, rõ ràng là thoải mái khi buông tay.

Thật ra đôi khi cam lòng cũng có vài phần dũng khí.

- Lúc này mời vị học viên thứ chín tiến hành diễn thuyết.

Giọng nói trầm bổng lại vang lên trong phòng họp, âm thanh này kéo đám người đang khiếp sợ vì số điểm của Trần Thành Hoa quay về hiện thực.

Hầu như ánh mắt mọi người đều chú ý lên người Vương Tử Quân đang ngồi trên đài, lần này mọi người lại cảm thấy khiếp sợ vì độ tuổi của Vương Tử Quân.

- Đây là học viên thứ chín, có lầm lẫn gì không vậy?

Một vị giáo sư cao tuổi dùng giọng buồn bực hỏi.

- Đúng vậy, đây là Vương Tử Quân, bí thư thị ủy La Nam, vừa mới tiến lên làm thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam.

Người bên cạnh dùng giọng cực kỳ khẳng định đáp lời.

Vị giáo sư dừng lại một chút, sau đó dùng giọng hoài nghi nói:

- Đây chính là vị bí thư thị ủy viết bài luận: "Xúc tiến phát triển kinh tế doanh nghiệp" sao?

- Chính là anh ấy, thành phố La Nam sáng tạo ra tốc độ phát triển trên trăm phần trăm, nếu không anh ta sao có thể là thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam? Cũng không biết hôm nay có biểu hiện thế nào?

- Ôi, hy vọng không lớn, lúc này có một Trần Thành Hoa như hoa như ngọc, căn bản là phần thắng quá nhỏ.

Lão giáo sư trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói.

Người ngồi bên cạnh giáo sư không nói gì, rõ ràng cũng thừa nhận cách nghĩ của đối phương. Chín mươi chín phẩy một điểm, khả năng vượt qua là quá thấp, trên cơ bản là con số không.

Trần Thành Hoa cũng biết Vương Tử Quân, nhưng hai bên căn bản chỉ có chút kết giao mà thôi. Dù trước mặt người ngoài thì hắn luôn tỏ ra khiêm tốn cẩn thận, thế nhưng thực tế lại là một người có tính cách, cực kỳ kiêu ngạo. Hắn rất tán thưởng với một vị lãnh đạo cấp tỉnh nhỏ hơn mình mười tuổi là Vương Tử Quân, thế nhưng cũng không chủ động kết giao, hai bên căn bản không có vấn đề gì.

Trần Thành Hoa rất xem trọng cuộc diễn thuyết hôm nay, vì nó quá quan trọng đối với hắn. Lúc này chức vụ của hắn còn chưa được bổ nhiệm, nếu có thể biểu hiện tốt trước mặt thủ trưởng, đây tuyệt đối không đơn giản. Hắn tin tưởng đây là cơ hội tốt cho mình, sau này đường làm quan của hắn sẽ tăng tiến mạnh mẽ. Có đôi khi chỉ một cơ hội nhỏ thoáng qua, nếu nắm bắt tốt sẽ giảm đi chục năm phấn đấu.

Vì vậy Trần Thành Hoa cực kỳ quan tâm, hắn đã trải qua vài ngày đêm suy nghĩ, kết hợp với công tác thực tế của mình, thế là cho ra đề mục diễn thuyết như hôm nay. Tất nhiên cố gắng của hắn cũng không uổng phí, vừa lên đài thì hắn đã lớn tiếng dọa người, căn bản làm cho người ta phải trố mắt nghe giảng.

Chín mươi chín phẩy một điểm, căn bản không có khả năng thua trận.

- Thưa các vị giảng viên, thưa các học viên, đề mục diễn thuyết của tôi hôm nay là: "Đẩy mạnh cải cách thể chế, hoàn thiện hệ thống kinh tế thị trường!"

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn lướt qua tình huống bên dưới, sau đó trầm giọng nói.

Vương Tử Quân vốn không có nhiều tâm tư với sự kiện diễn thuyết hôm nay, nhưng khi hắn lên trên đài, tất cả ý nghĩ vẩn vơ đều bị ném qua đầu, giống như thoát ly khỏi người hắn. Hắn đứng trên đài, toàn thân giống như sát nhập vào trong bài diễn thuyết của mình.

- Phương diện cải cách thể chế kinh tế chủ nghĩa xã hội khoa học của nước ta đã đi đến một bước vô cùng quan trọng, đây chính là một cơ sở kiên cố để kinh tế trong nước phát triển...

Giọng nói trầm bổng của Vương Tử Quân liên tục vang lên trong phòng họp, lúc này phòng họp vốn yên tĩnh lại càng thêm trầm lắng.

Tào Chân Nhi nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin và khí thế của Vương Tử Quân khi đứng trên đài, trong mắt chợt lóe lên vài phần sùng bái. Không ngờ một người đàn ông có tài lại có cả bộ dạng đường đường, hiên ngang lẫm liệt như vậy.

Trong ấn tượng của Tào Chân Nhi thì đàn ông càng có tài thì sẽ càng có gương mặt khiêm tốn, vị thượng đế mở một cánh cửa thì sẽ đóng một cánh cửa. Thế nhưng người đàn ông trước mắt căn bản là quá hoàn mỹ, thật sự là tiện nghi cho Mạc Tiểu Bắc.