Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1913: Một châm không tu bổ, mười châm khó có khe hở, có nguy hiểm không che chắn lúc thành họa lại kêu khổ




Lý Kiếm Tú nói một vài lời cảm tạ Đồng Việt Nhiên giống như những người đến kêu oan bình thường khác, sau đó mới bán tín bán nghi rời đi. Lý Kiếm Tú di, trong đầu Đồng Việt Nhiên chợt bùng sóng.

Có trên một trăm hộ dân ký tên, đây không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa bên trong còn liên quan đến lãnh đạo thành phố Lâm Hồ, thậm chí có thể liên quan đến...Đồng Việt Nhiên nghĩ đến những thứ mà dĩ vãng căn bản không có khả năng động vào, hắn thật sự cảm thấy đầu óc rối loạn. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó khẽ lấy đơn kêu oan ra nhìn. Phần đơn tố cáo này có nội dung phản ánh về việc công ty xây dựng nhận thầu công trình tòa nhà Đế Hanh vì đốc xúc những người trong khu dân cư rời đi mà cố ý phóng hỏa, hy vọng thượng cấp điều tra nghiêm minh rõ ràng...

Đồng Việt Nhiên căn bản không có nhiều kinh nghiệm xã hội, thế nhưng lại hiểu chuyện này cũng không phải không đúng. Hắn vỗ đầu mình, thầm nghĩ sự việc bây giờ quá lớn, mình chỉ là một cán bộ nho nhỏ, có thể tạo ra tác dụng gì? Có gì cứ tìm lãnh đạo rồi nói sau.

Khi Đồng Việt Nhiên đặt tài liệu lên bàn làm việc của trưởng khoa, lúc này gương mặt mỉm cười tủm tỉm của trưởng khoa chợt biến đổi. Gương mặt nghiêm túc của vị trưởng khoa làm cho Đồng Việt Nhiên cảm thấy cực kỳ áp lực, nhưng hắn cũng không biết làm sao cho phải.

Hai ba phút sau thì trưởng khoa mới nói: - Cậu chỉ đưa đơn tố cáo này cho tôi thôi sao?

- Vâng! Đồng Việt Nhiên dùng giọng thành thật trả lời.

- Tiểu Đồng, đây là một củ khoai lang phỏng tay. Trưởng khoa nói đến đây thì đưa tờ đơn tố cáo lên, lại nói tiếp: - Cậu nhớ kỹ nội dung của tờ đơn, chúng ta đi đến gặp trưởng phòng.

Đồng Việt Nhiên cũng không được nhiều lần đi đến phòng làm việc của trưởng ban phòng văn thư, lần gần nhất hắn đi gặp lãnh đạo chính là một tuần trước, thật không ngờ hôm nay vì việc này mà lại đi đến gặp trưởng ban.

Phòng làm việc của trưởng ban cũng không phải là hoạt động cuối cùng của Đồng Việt Nhiên, khi vị trưởng ban đưa hắn và trưởng khoa đi đến gặp một vị phó phòng chủ quản của phòng văn thư, hắn mới thật sự cảm nhận được sự nghiêm trọng của sự việc. Hắn từng gặp qua vị phó phòng này, đó là khi đơn vị tiến hành hoạt động hoan nghênh những nhân viên mới như bọn họ.

Gương mặt nghiêm túc của phó phòng làm cho Đồng Việt Nhiên cảm thấy lãnh đạo cực kỳ khó tiếp xúc, khi hắn đang suy tư xem vị phó phòng kia sẽ cho ra ý kiến gì, lúc này vị phó phòng cầm điện thoại lên, sau khi bấm một dãy số thì khẽ nói: - Trưởng phòng, ngài ở trong phòng làm việc sao? Chỗ này tôi có việc cần báo cáo với ngài.

Lúc này vị phó phòng cũng không cho Đồng Việt Nhiên đi theo, mà vội vàng tự mình đi báo cáo cho lãnh đạo. Sau khi Đồng Việt Nhiên đi về phòng làm việc của mình, hắn chợt vui mừng phát hiện kim đồng hồ đã chỉ sáu giờ ba mươi.

Đồng Việt Nhiên có thể tan tầm được rồi, nhưng lúc này hắn lại không dám ra về. Hắn rất muốn biết sự việc kia rốt cuộc có kết quả gì, nhưng cuối cùng hắn vẫn cố gắng áp chế tâm tư của mình.

Cuộc hẹn với bạn gái làm cho tâm tư của Đồng Việt Nhiên nở rộ như cánh hoa, khi hắn kéo tay bạn gái, trong đầu nghĩ đến tương lai thì điện thoại chợt vang lên. Hắn nhìn thoáng qua điện thoại, không ngờ đó là số điện thoại của trưởng khoa.

Đồng Việt Nhiên không dám chậm trễ với trưởng khoa của mình, hắn nhanh chóng nghe máy, chợt nghe bên trong vang lên giọng trưởng khoa: - Tiểu Đồng, cậu đang ở đâu vậy?

- Trưởng khoa, tôi đang ở bên ngoài, ngài có chuyện gì sao? Đồng Việt Nhiên dùng giọng cẩn thận hỏi trưởng khoa, hắn cũng không muốn tăng ca hôm nay.

Nhưng lời nói của trưởng khoa đánh vỡ giấc mộng của hắn, chợt nghe lãnh đạo nói: - Cậu đến văn phòng một chuyến, chuyện kia cần được xử lý.

Tuy trưởng khoa cũng không nói đến chuyện kia là chuyện gì, thế nhưng Đồng Việt Nhiên lại cảm thấy đó là sự việc hôm nay. Hắn đồng ý không chút do dự, sau đó dùng giọng quan tâm hỏi: - Trưởng khoa, có cần tôi đi đón ngài không?

- Không cần, tôi còn chưa đi về. Vừa rồi lãnh đạo đã nghiên cứu xong, để cho tôi dùng tốc độ nhanh nhất để chứng thực chuyện này. Trưởng khoa nói đến đây rồi nhanh chóng lên tiếng: - Cậu giúp tôi mua một tô bún thịt bò, tôi đang rất đói bụng.

Sau khi nói vài lời với bạn gái, mười phút sau Đồng Việt Nhiên đi đến đơn vị, lúc này hắn phát hiện phòng làm việc của các vị lãnh đạo trong đơn vị đều sáng đèn, có không ít xe dừng lại trong sân.

- Đồng Tử, tôi nghe nói phòng văn thư các anh vừa tiếp nhận một củ khoai lang phỏng tay, lần này thật sự có chuyện lớn xảy ra sao? Đồng Việt Nhiên vừa đi đến chân cầu thang thì một người bạn đang công tác trong văn phòng tỉnh ủy gọi điện thoại đến hỏi.

Đồng Việt Nhiên không ngờ người kia cũng biết được tin tức, đối phương có thể nghe được thông tin như thế này căn bản là không đơn giản. Hắn chỉ dám nói vài câu qua loa với đối phương, sau đó đi đến văn phòng của phòng văn thư.

- Tiểu Đồng, sau khi đưa chuyện này ra ngoài, tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra sau đó cũng không liên quan đến chúng ta. Trưởng khoa thấy Đồng Việt Nhiên đi đến thì vội vàng nói.

Đồng Việt Nhiên đưa một tô bún bò cho trưởng khoa, hắn tiếp nhận tài liệu mà trưởng khoa đưa đến. Hắn nhìn những tài liệu kia, chợt cảm thấy chuyện lớn sắp xảy ra.

...

Thời gian chậm rãi trôi qua, Nam Giang vẫn liên tục phát triển mạnh mẽ, đối với những người mà hai tai không nghe được nhiều chuyện chung quanh thì Nam Giang vẫn như cũ là Nam Giang, cũng không có biến hóa gì lớn. Nhưng có nhiều người có tâm tư liên tục chú ý đến những mạch nước ngầm đang vận chuyển trong tỉnh Nam Giang.

Đối với người bình thường thì vụ hỏa hoạn ở thành phố Lâm Hồ chỉ là ngoài ý muốn, đại đa số mọi người đều chỉ thở dài một tiếng, sau đó cho ra vài câu nói bất mãn về công tác đảm bảo phòng cháy chữa cháy ở thành phố Lâm Hồ. Có vài người lại biết rõ trong tỉnh xây dựng một tổ điều tra liên hợp do trung đoàn phòng cháy, ủy ban kỷ luật tỉnh ủy và cục công an tỉnh tiến hành điều tra sự việc, đến Lâm Hồ tìm nguyên nhân vụ hỏa hoạn.

Quy cách của tổ điều tra cũng không cao, thế nhưng người dẫn đội ngũ là một thường vụ ủy ban kỷ luật, nhìn qua thì giống như tiến hành điều tra lại vụ hỏa hoạn ở Lâm Hồ.

- Giang Vĩ, tối nay có sắp xếp gì không? Vương Tử Quân nhìn Du Giang Vĩ từ bên ngoài đi đến rồi khẽ hỏi.

Du Giang Vĩ dùng giọng chú ý nói: - Hôm nay không có sắp xếp cụ thể nào.

Vương Tử Quân thở dài một hơi nói: - Không có sắp xếp thì tốt, nói thật tôi cũng sợ dùng cơm bên ngoài rồi.

Vương Tử Quân nói rồi gọi điện thoại cho Mạc Tiểu Bắc, nói là mình chuẩn bị về nhà dùng cơm, hỏi xem nàng có về nhà không?

Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục của Mạc Tiểu Bắc thì Vương Tử Quân cất bước đi xuống lầu. Khi hắn đi đến khúc quanh nơi hành lang, chợt thấy một chiếc xe Audi màu đen chạy qua văn phòng của phòng tổ chức ra ngoài.

Tuy khoảng cách khá xa nhưng Vương Tử Quân vẫn thấy được biển số xe là số một, hắn nhìn xe chạy đi xa mà trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ.

Tiểu Hà lái xe rất vững vàng, mười phút sau đã tiến vào trong khu nhà thường ủy tỉnh ủy. Khi hắn dừng xe lại bên ngoài biệt thự số bảy, một chiếc xe Audi chạy qua bên cạnh, chạy về phía một biệt thự không xa với tốc độ không quá nhanh.

Du Giang Vĩ ngồi bên cạnh ghế tài xế, hắn liếc mắt đã nhìn ra biển số của chiếc xe kia. Hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân đang ở phía sau, lại khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, là xe số một của thị ủy Lâm Hồ.

Xe số một của thị ủy Lâm Hồ, tất nhiên là xe của bí thư Thích Phúc Lai. Khi Vương Tử Quân đang cúi đầu suy tư vấn đề, hắn giống như không nghe được câu nói của Du Giang Vĩ, vẫn tiếp tục cúi đầu suy nghĩ.

Vương Tử Quân về đến nhà, Tiểu Bảo Nhi đang chơi trò xếp gỗ, nó đã lớn hơn trước một chút, bây giờ rất mê trò xếp gỗ. Vì nó có sở thích như vậy, thế là những món đồ chơi bằng gỗ căn bản chất chồng như núi trong nhà.

Tiểu Bảo Nhi có một ý nghĩ vĩ đại là dùng gỗ tạo ra một thành phố cho bố mẹ vào ở. Vương Tử Quân tất nhiên là giúp đỡ ý nghĩ lớn của con trai, hắn nhìn con trai đang xếp gỗ mà không khỏi cảm thấy hạnh phúc.

- Con trai, con làm cái này có vẻ hơi nghiêng. Vương Tử Quân nhìn Tiểu Bảo Nhi xếp một tòa thành có hơi bấp bênh, thế là cười hì hì nói.

- Bố thì biết gì chứ? Lôi Lôi nói các tòa thành trong tivi dành cho công chúa đều hơi nghiêng một chút. Tiểu Bảo Nhi vẫn tiếp tục liều mạng xếp gỗ như trước, nó cũng không ngẩng đầu lên mà nói với Vương Tử Quân.