Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2229: Một thanh đao (2)




Lúc này Cố Tắc Viêm thông qua bí thư Sầm để biểu đạt ý nghĩ của mình, càng yêu cầu Vương Tử Quân xử lý lãnh đạo ủy ban cải cách, đây rõ ràng là một hành vi khiêu khích.

Hầu như trong nháy mắt thì mọi người nhìn về phía Vương Tử Quân, bọn họ muốn xem Vương Tử Quân làm sao để hóa giải thế tiến công của Cố Tắc Viêm. Trước kia Đường Chấn Huy được Vương Tử Quân giúp đỡ và có được vị trí nói một không hai, lúc này không còn Đường Chấn Huy, Vương Tử Quân lại vừa mới tiến lên, chẳng lẽ cũng sẽ rơi vào tình huống của Đường Chấn Huy như trước kia sao?

Đường Chấn Huy trước kia bị Sầm Vật Cương áp chế cho cực kỳ bực tức, thế nhưng vì người này sắp lui ra nên cũng không ai muốn đắc tội, dù sao nếu người này mất mặt thì chính mình cũng mất mặt.

Nhưng Vương Tử Quân thì lại khác, người này vừa trở thành quyền chủ tịch tỉnh, còn chưa được tuyển cử qua hội đồng nhân dân. Nếu như có tranh chấp với Cố Tắc Viêm ở phương diện này, như vậy dù có kết quả gì cũng có chút bất lợi.

Khi mọi người nhìn về phía Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân cũng không mở miệng mà Hà Kiến Chương ở bên cạnh lại hắng giọng nói: - Chủ tịch Cố, bí thư Sầm có phải là gọi sai người rồi không? Anh sao lại hăng hái giúp đỡ tôi như vậy? Thế này đi, để tỏ lòng hăng hái và cũng là lời xin lỗi của tôi, tối nay anh cứ chọn địa điểm, tôi sẽ uống với anh vài ly.

- Tất nhiên, lần này là tôi tự bỏ tiền túi ra, thế nên anh cũng không nên chọn những nơi quá đắt tiền, quá xa hoa, nếu phải bỏ ra nhiều tiền thì bà nhà tôi cũng không bỏ qua cho tôi. Hà Kiến Chương nói đến đây thì không chờ Cố Tắc Viêm lên tiếng mà nói tiếp: - Chủ tịch Cố, anh cũng không nên chối từ, nếu không là xem thường tôi.

Cố Tắc Viêm thầm nghĩ tôi nào quan tâm đến anh? Con bà nó lần này là mình quá xui xẻo, nhưng anh được Vương Tử Quân đẩy elen, anh nghĩ rằng trình độ của anh hơn tôi sao? Nhưng lúc này trước mặt quá nhiều người, hắn không dám nói ra những lời khinh thường với Hà Kiến Chương.

Hà Kiến Chương lên tiếng thì sự việc có vẻ không dễ làm. Cố Tắc Viêm chợt sinh ra một cảm giác xấu, lúc này chợt nghe Hà Kiến Chương nói tiếp: - Chuyện này tôi biết rõ, sở dĩ chưa phê duyệt cho thành phố Linh Long, trách nhiệm không phải nằm lên người của ủy ban cải cách, trách nhiệm chủ yếu thuộc về phía thành phố Linh Long. Đồng chí Miêu Dược Hổ và Đồ Phấn Đấu đang làm gì? Bọn họ không làm tốt phương diện bảo vệ môi trường, thế nhưng vẫn cố gắng đưa hạng mục lên tỉnh.

- Chủ tịch Vương, chuyện này nếu như bí thư Sầm đã hỏi, lát nữa tôi sẽ đi giải thích cho bí thư Sầm. Hà Kiến Chương nói xong thì quay sang nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Chuyện này chúng ta cần phải giải thích một chút với bí thư Sầm, nhưng hai đồng chí Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ lại không tuân theo kỷ luật tổ chức, cũng không thể bỏ qua như vậy được. Tôi sẽ đề nghị bí thư Sầm tiến hành phê bình hai người này.

Nếu như không phải là Hà Kiến Chương tiếp chiêu, như vậy Cố Tắc Viêm có thể đối kháng vài câu với Vương Tử Quân. Khốn nổi bây giờ Vương Tử Quân đã từ vị trí của người trực tiếp tham gia chuyển thành trọng tài, cho dù anh có như thế nào cũng không thể gây khó dễ cho trọng tài được.

Cố Tắc Viêm đã sớm có âm mưu, thế nhưng đối mặt với tình huống này lại cảm thấy mình khó thể xoay người, thế nên trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói" - Chủ tịch Vương, tôi xem cứ như vậy là được.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi trầm giọng nói: - À, chuyện này chủ yếu là chúng ta còn chưa kịp thời liên hệ đối với những công tác hiện hữu, đây cũng là một hồi chuông cảnh báo cho chúng ta. Sau này chúng ta nhất định phải tăng cường phương diện này. Nếu như không còn chuyện gì khác, bây giờ tan họp.

Khi Vương Tử Quân cất bước rời đi, nhóm người Hà Kiến Chương cũng đi theo. Cố Tắc Viêm nhìn đám người rời khỏi phòng mà cảm thấy áp lực trên vai mình càng nặng nề.

Trường tiểu học số hai thành phố Rừng Mật lúc này có một hàng dài người đang xếp hàng, tuy vẫn chưa đến bảy giờ sáng thế nhưng nhóm phụ huynh xếp hàng nơi đây đã có mặt từ lúc bốn năm giờ.

Tuy bây giờ trên cơ bản thì mỗi trẻ em đều được đến trường, thế nhưng trường học tốt xấu thế nào lại khác nhau. Ví dụ như trong thành phố Rừng Mật, trường tiểu học số hai và những trường khác cách nhau một trời một vực.

Trong nước cho đến nay chưa từng thiếu những bậc cha mẹ muốn sáng tạo cho con mình điều kiện học tập tốt nhất, các bậc cha mẹ có thể nói là việc gì cũng có thể làm được, từ mời khách, quà cáp, tìm người kiếm quan hệ. Bình thường vì chuyện của mình thì chưa chắc đã quá chú trọng như vậy, thế nhưng vì chuyện của con cái mà phải lặn lội vất vả rất nhiều.

Vương Tử Quân ngồi trên một chiếc Santana bình thường, hắn nhìn đám phụ huynh xếp hàng dài vì con cái, thế là không khỏi cảm khái. Làm cha làm mẹ đến bây giờ cũng không phải chỉ là một câu nói suông.

- Những trường học khác có phải đều như thế này không? Vương Tử Quân hỏi Triệu Hiểu Bạch đang ngồi ở phía sau.

Triệu Hiểu Bạch gật đầu nói: - Chủ tịch, đại bộ phận các trường đều như thế này, nhưng những trường có thành tích dạy học không tốt thì không được như vậy.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, bây giờ là mùa trẻ con đến trường, hắn cũng bị liên lụy vì việc học của con. Lúc này hắn vừa mới nhận chức, hắn có thể đốt lửa nhưng không nên cháy quá lớn, cũng không nên quá kém, càng không vì nó mà đắc tội với quá nhiều người.

Chuyện của mình còn làm chưa xong mà đắc tội với nhiều người, đây là hành vi không khôn ngoan. Vương Tử Quân đã đi lên từ cơ sở, hắn căn bản hiểu rất rõ điều này.

- Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi hỏi Triệu Hiểu Bạch một câu.

Triệu Hiểu Bạch lấy từ trong cặp ra một túi hồ sơ màu trắng rồi khẽ nói: - Chủ tịch Vương, chuyện này nếu không thì để tôi đi thôi, ngài...Ngài đi cũng không phù hợp.

- Tôi cũng là phụ huynh học sinh, đi xếp hàng báo danh cho con mình thì có sao? Hơn nữa bây giờ tất cả mọi việc đều phải chính thức, thế nên tôi đi thì hay hơn. Vương Tử Quân nói rồi cầm lấy chiếc kính đã chuẩn bị sẵn rồi cười nói với Triệu Hiểu Bạch: - Cậu xem, bây giờ tôi còn giống chủ tịch Vương nữa sao?

Lúc này Vương Tử Quân cũng không mặc tây phục như bình thường, mặc một bộ quần áo thun, bên dưới là chiếc quần jean, lại có một đôi giày vải, làm cho người ta cảm thấy đây là một người đàn ông trẻ tuổi tràn đầy sức sống.

Triệu Hiểu Bạch tuy mỗi ngày công tác bên cạnh Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận nếu như mình thấy một Vương Tử Quân như thế này ngoài đường, chỉ sợ là không nhận ra được.

Hơn nữa dù là có người đã quen mặt Vương Tử Quân, cũng sẽ không cho rằng người mình được gặp là Vương Tử Quân. Dù sao thì người ta đường đường là chủ tịch tỉnh, cần gì phải đi xếp hàng nộp hồ sơ cho con?