Bí Thư Trùng Sinh

Chương 288: Một đấm vào bông




Mặt trời lên cao, bao quát mặt đất.

Trong phòng họp huyện ủy Lô Bắc, đây là hội nghị đầu tiên từ khi Dương Quân Tài đến huyện Lô Bắc nhận chức, hắn ngồi ở vị trí cũ của Hầu Thiên Đông, vẻ mặt tràn đầy lạnh lùng.

Đám thường ủy huyện ủy Lô Bắc ngồi ở hai bên bí thư và chủ tịch huyện, đám người ai cũng nghiêm chỉnh, chờ đợi Dương Quân Tài lên tiếng. Tuy trước kia Dương Quân Tài bị mất mặt mũi trước Vương Tử Quân, nhưng lúc này Dương Quân Tài là người được Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ tự mình đưa đến nhận chức cũng cảm nhận được thế lực hùng mạnh của vị trí lãnh đạo huyện.

- Các đồng chí, đây là hội nghị thường ủy đầu tiên kẻ từ sau khi tôi đến nhận chức ở huyện Lô Bắc, tôi chủ yếu nói về những cảm nhận của mình. Thứ nhất tôi chỉ nói về những gì mình được thấy; thứ hai là những gì tôi đang nghĩ; thứ ba chính là dự toán nên làm thế nào...

Dương Quân Tài đưa mắt nhìn đám thường ủy huyện ủy ngồi quanh bàn, sau đó dùng giọng cực kỳ có lực và khí phách nói.

Dương Quân Tài mới mở miệng thì Vương Tử Quân đã cảm nhận đối phương không phải một kẻ ngồi không, chỉ cần nhìn vào trình tự lên tiếng rõ ràng thì biết rõ ý nghĩ của bí thư Dương. Vương Tử Quân nghe thấy những lời có ý ca ngợi từ trong miệng của Dương Quân Tài, hắn tuy cảm thấy đối phương nói một đằng làm một nẻo, thế nhưng biểu hiện của hắn lại là cung kính lắng nghe. Đấu tranh là khó thể tránh, thế nhưng biểu hiện bên ngoài lại không thể thiếu được.

- Các đồng chí, huyện Lô Bắc của chúng ta thật sự là một cơ sở tốt, tôi rất vui mừng vì điều này. Những cơ sở này sẽ là điều kiện cần và đủ để cho kinh tế xã hội của huyện Lô Bắc chúng ta nhanh chóng bay lên, mở đầu đã tốt thì những bước đi tiếp theo sẽ càng ngày càng tốt. Vì vậy tôi cảm thấy việc cần làm đầu tiên là nói lời cảm tạ, cảm tạ lãnh đạo đã cho tôi cơ hội lãnh đạo ban ngành, cảm tạ bí thư Hầu và chủ tịch Lưu đã rời chức vụ, vì bọn họ vất vả cần cù công tác mà huyện Lô Bắc chúng ta có được những tích lũy tốt đẹp ngày hôm nay.

Những lời nói của Dương Quân Tài nghe qua giống như không có ý igf, thế nhưng nếu nghe lại cho cẩn thận thì cảm nhận được hương vị rõ ràng. Cái gì gọi là cảm tạ ban ngành thượng cấp, cảm tạ bí thư Hầu và chủ tịch Lưu, căn bản coi tất cả thành tích là của bí thư Hầu và chủ tịch Lưu để lại, thật sự không liên quan gì đến một người khai sáng như Vương Tử Quân.

- Bí thư Dương, tôi cũng có hai câu cần lên tiếng.

Dương Quân Tài buông ly trà xuống, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lưu Truyền Pháp vừa mới đến cũng gãi đầu mình cười tủm tỉm nói.

Lưu Truyền Pháp này chính là vị cán bộ đến sau Dương Quân Tài một tuần, vốn l một trưởng khoa của của phòng tổ chức thị ủy. Lưu Truyền Pháp xuống huyện Lô Bắc cũng không tính là thăng chức, nhưng hắn lại tỏ ra cực kỳ vui mừng.

- Những ngày bí thư Dương xuống tuyến dưới kiểm tra giám sát thì tôi đều đi theo, tôi cảm thấy những lời bí thư Dương nói là rất đúng đắn, tiền nhân trồng cây thì hậu nhân thừa hưởng. Bí thư Hầu và chủ tịch Lưu là những người đã khai sáng cho huyện Lô Bắc, bọn họ đã lưu lại cho chúng ta cơ sở quý giá, điều này hoàn toàn là thật. Tôi tin tưởng lịch sử huyện Lô Bắc sẽ ghi khắc công lao, nhân dân đều nhớ kỹ công lao của hai vị lãnh đạo này.

Lưu Truyền Pháp nói và ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua Vương Tử Quân đang bình tĩnh ghi chép vài thứ gì đó: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Chủ tịch Vương, anh nói xem huyện Lô Bắc chúng ta nên làm thế nào để khen ngợi công tích của hai vị lãnh đạo này?

Lúc này bầu không khí trong phòng họp yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, ánh mắt đám thường ủy thân cận với Vương Tử Quân đều không vui vẻ gì cho lắm. Lưu Truyền Pháp thật sự quá cay độc, hầu như là chối bỏ tất cả chiến tích của Vương Tử Quân, sau đó còn ép Vương Tử Quân tỏ thái độ, nhưng loại chuyện này thật sự là khó khăn không thể nói ra bằng lời.

Tiếu Tử Đông là minh hữu của Vương Tử Quân, vẻ mặt hắn khẽ động, hắn định lên tiếng, nhưng hắn còn chưa mở miệng thì Vương Tử Quân đã cười nói:

- Có một câu thế này, quả cân giữa thiên địa chính là nhân dân, tôi tin tưởng bí thư Hầu và chủ tịch Lưu chỉ coi trọng nhân dân, mà không mong muốn chúng ta cứ mãi đi theo con đường hình thức, chú trọng đi ngang sân khấu.

Chỉ là một câu nói ngắn ngủi nhưng Vương Tử Quân không những hóa giải mũi dùi của Lưu Truyền Pháp, hơn nữa còn cho Lưu Truyền Pháp một bạt tai không m một tiếng động. Con đường hình thức, đi qua sân khấu, rõ ràng là đánh vào mặt Lưu Truyền Pháp.

Vẻ mặt Lưu Truyền Pháp trở nên cứng đờ, ngón tay lại đưa lên đầu mình, nhưng lúc này những ngón tay lại run rẩy dữ dội.

Lưu Truyền Pháp cũng không ý thức được tất cả chỉ là bắt đầu, khi hắn cho rằng mình sẽ có thể đi đường vòng tránh qua chuyện này, đúng lúc Tiếu Tử Đông nói tiếp:

- Chủ tịch Vương nói rất hay, trong lòng nhân dân đều có một quả cân, tôi đã cộng sự nhiều năm với bí thư Hầu, biết rõ tính tình của bí thư Hầu. Anh ấy xem nhẹ ly bạc cúp vàng mà chỉ chú ý đến danh tiếng của mình trong nhân dân. Khi đó tôi là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, anh ấy thường xuyên nói các đồng chí văn phòng huyện ủy cần phải chú tâm công tác, cần phải làm tốt công tác phục vụ nhân dân. Bây giờ tôi dù xa cách văn phòng huyện ủy, thế nhưng tôi hy vọng chủ nhiệm Lưu cũng không nên buông lỏng yêu cầu chú trọng tư tưởng, cần phải quát triệt tinh thần này xuống bên dưới.

Tiếu Tử Đông mở miệng thì Vương Tử Quân thầm vui mừng, thầm nghĩ, Tử Đông đúng là Tử Đông, anh là người có tính cách ngay thẳng, vừa nói ra khỏi miệng thì đã ép cho Lưu Truyền Pháp khó thể lên tiếng. Tiếu Tử Đông rõ ràng là bậc tiền bối, xe của tiền nhân thì hậu nhân chỉ có thể sử dụng một cách cẩn thận, Lưu Truyền Pháp vẫn còn non lắm.

Tất nhiên đám người ngồi trong phòng họp này đều có thể nghe rõ ý nghĩ lời nói của Vương Tử Quân và Tiếu Tử Đông, nhưng Vương Tử Quân và Tiếu Tử Đông nói rất đường hoàng, dù Lưu Truyền Pháp có uất ức thế nào thì cũng không tìm đâu ra lý do phản bác. Ai bảo bọn họ trước đó đã lấy Hầu Thiên Đông ra làm cái cớ? Với thân phận chủ nhiệm văn phòng huyện ủy của Tiếu Tử Đông, rõ ràng có thân phận phục vụ cho bí thư Hầu Thiên Đông, thế cho nên bí thư Hầu Thiên Đông có ý nghĩ thế nào, có đến lượt Lưu Truyền Pháp lên tiếng nói này nọ không?

Dương Quân Tài dùng ánh mắt không chút biểu cảm nhìn Trần Lộ Dao, ý nghĩ thế nào không cần nói cũng biết. Trần Lộ Dao thấy bí thư Dương đưa mắt nhìn mình, thế là lập tức cúi đầu, căn bản có chút hối hận và cấp bách, ai bảo mình là người cho ra ý kiến này? Không những không thể làm cho bí thư Dương phát tiết cơn giận, hơn nữa còn bị những lời không cứng không mềm của chủ tịch Vương làm cho cứng họng.

- Khụ khụ, tôi cảm thấy ưu khuyết điểm của bí thư Hầu và chủ tịch Lưu như thế nào thì mọi người ở đây đều hiểu rõ ràng, tổ chức phái bí thư Dương đến huyện Lô Bắc chúng ta nhận chức thì nhất định đã có suy xét rất sáng suốt. Tôi thấy hay là chúng ta nên nghe theo những sắp xếp của bí thư Dương thì hay hơn.

Trần Lộ Dao tuy không muốn lên tiếng vào đúng thời điểm quan trọng thế này, thế nhưng dù thế nào cũng cảm giác được ánh mắt của Dương Quân Tài nhìn về phía mình như kim đâm, căn bản không thể không mở miệng.

Tiếu Tử Đông còn muốn mở miệng thì Vương Tử Quân đã lắc đầu cản lại, Tiếu Tử Đông thầm hiểu vấn đề, cũng không tiếp tục lên tiếng.

- Chủ tịch Vương nói rất đúng, ưu khuyết điểm và thị phi như thế nào thì cứ để nhân dân tự do bình luận. Bí thư Hầu và chủ tịch Lưu làm quan đứng đầu huyện Lô Bắc, đã tạo phúc cho một phương, để lại danh tiếng tốt, ban ngành chúng ta cần chú ý người sau tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, cố gắng công tác, cố gắng phát huy những cơ sở mà tiền nhân để lại. Lần này tôi đi nghiên cứu kiểm tra, tôi cảm thấy tổng thể thì các đồng chí tuyến dưới là rất tốt, nhưng cũng có vài vấn đề, vẫn còn tồn tại những vấn đề làm cho người ta phải suy ngẫm...

Âm thanh của Dương Quân Tài vẫn vang dội như trước, thế nhưng đã có vẻ cẩn thận hơn rất nhiều.

Vương Tử Quân lẳng lặng lắng nghe, bút trong tay được giữ lại rất nghiêm, giống như rất quan tâm và lắng nghe những lời vàng ngọc của bí thư Dương Quân Tài.

- Huyện Lô Bắc chúng ta vừa nhập vào thành phố An Dịch, phần lớn vấn đề là nhân tâm không ổn. Lúc này điều chúng ta cần làm chính là cố gắng triển khai mở rộng công tác, bảo trì tính nhất quán và tư tưởng của đảng viên, tái tạo hoạt động giáo dục, ổn định nhân tâm, nắm thật tốt tất cả công tác, không cho xuất hiện tư tưởng buông lỏng.

Dù mới đánh trận đầu đã rơi xuống thế hạ phong thế nhưng lời nói của Dương Quân Tài vào lúc này đã quá rõ ràng, ai cũng hiểu, bây giờ thế tấn công thứ hai của bí thư Dương chính là một hoạt động thi hành biện pháp chính trị ở huyện Lô Bắc.

Dương Quân Tài nói xong và thở dài một hơi, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình lên tiếng và mệt mỏi như vậy. Tuy hắn quyết định ném ra quan điểm của mình, thế nhưng mới câu đầu tiên đã bị Vương Tử Quân bắt lỗi, chính mình lại ôm lấy đau đớn mà không dám phản kích, vì vậy mà lời nói tiếp theo thật sự cảm thấy bó chân bó tay, sợ mình mở miệng nói bậy.

Dương Quân Tài khẽ nhấp một ngụm nước, ánh mắt của hắn nhìn thoáng qua các vị thường ủy ở khắp bốn phía, tâm tư biến đổi vùn vụt. Hắn nghĩ Vương Tử Quân sẽ nói ra những lời phản kích, sẽ muốn hóa giải những lời của mình, nhưng hắn đã có sẵn những tư liệu nghiên cứu kiểm tra, vì vậy đã chuẩn bị và thí dụ điển hình, đã dự phòng sẵn những lời dị nghị và phản kích của Vương Tử Quân.

Dương Quân Tài chờ đợi đòn phản kích của mình, như vậy sẽ làm cho hắn lấy lại mặt mũi, sẽ làm cho đám thường ủy huyện ủy kia thấy mình không là một bí thư bao cỏ.

Không biết vì sao mà trong lòng Dương Quân Tài chợt sinh ra cảm giác bức thiết, kích động, hắn muốn phản kích, muốn đứng trên thế dẫn đầu trận chiến.

Vương Tử Quân cuối cùng cũng lên tiếng, Dương Quân Tài nhìn Vương Tử Quân mấp máy môi, trái tim hắn giống như muốn bay lên, những lời phản kích liên tiếp đã đến sẵn bên miệng.

- Tôi hoàn toàn đồng ý với lời đề nghị của bí thư Dương, triển khai mở rộng công tác là một hoạt động cực kỳ cần thiết. Gần đây tôi cũng nhận được những phản ánh giống như vậy, dù là phòng ban hay xã thị trấn đều có tồn tại loại vấn đề này, chúng ta cần nên tổ chức một hoạt động giáo dục tư tưởng cho cán bộ trong huyện.

Vương Tử Quân khẽ đặt bút xuống rồi thản nhiên nói.

Dương Quân Tài lúc này giống như một cây cung giương hết cỡ, hắn nói theo bản năng:

- Chủ tịch Vương...

Lời nói phản đối sắp cho ra khỏi miệng thì Dương Quân Tài mới chợt phản ứng, hắn thở gấp ra một hơi, lúc này mới nuốt được những lời từ trong họng về bụng:

- Tôi hoàn toàn đồng ý...

Hai vị lãnh đạo đứng đầu huyện đã tỏ rõ thái độ, tất nhiên đám người bên dưới sẽ không còn dị nghị gì khác, nhưng lúc này vẻ mặt của Dương Quân Tài đã trở nên cực kỳ khó coi, cực kỳ khó hiểu. Hắn cảm thấy mình rất ngột ngạt, hắn vốn đã nắm chặt bàn tay, xiết chặt nắm đấm, thế nhưng lại đánh vào bông, điều này làm hắn rất khó hiểu.

Đỗ Tự Cường nãy giờ không lên tiếng nhưng khóe miệng lại treo nụ cười nhạt vui vẻ như có như không, lão là một lão quan trường chìm nổi thể chế nhiều năm, lão có thể nhìn rõ những tính toán của Dương Quân Tài, cũng hiểu vì sao đối phương lại tỏ ra bức bối như thế. Chưa nói đến những vấn đề liên quan đến cá nhân, đây chính là một trong những sức quyến rũ tuyệt đối của chủ tịch Vương.

Những hạng mục và đề tài của Dương Quân Tài đã được chuẩn bị đầy đủ phần lớn đều được thông qua rất dễ dàng ở hội nghị thường ủy lần này, thế cho nên một hội nghị thường ủy thật sự không có con sóng nào làm sống động. Hội nghị này xem như Dương Quân Tài thật sự thành công, nhưng hắn là một vị bí thư huyện ủy, hắn thật sự cảm thấy rất không hài lòng.

Dương Quân Tài cảm thấy mình căn bản không dựng lên chút quyền uy nào có hình tượng ở hội nghị thường ủy lần này, ngược lại hắn còn bị mất mặt, điều này làm hắn cảm thấy không chút vui vẻ.

Dương Quân Tài nhìn vào bản thảo của hội nghị thường ủy, hắn lại đưa mắt nhìn vẻ mặt mệt mỏi của đám thường ủy huyện ủy, trong lòng không khỏi bùng phát cảm giác không cam lòng.

Không ươợc, không thể để cho hội nghị thường ủy lần đầu tiên của mình ở huyện Lô Bắc thất bại thảm hại thế này, nếu như kết thúc như vậy, chỉ sợ sau này mình đừng hòng tiếp tục lăn lộn ở huyện Lô Bắc. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, một ý niệm vốn đã được Dương Quân Tài vứt bỏ lại tiếp tục tái hiện.

Bây giờ cũng chỉ có thể như thế mà thôi, Dương Quân Tài cắn răng, hắn chuẩn bị vớt vát một thế bài cuối cùng.

- Chủ tịch Vương, các đồng chí, trong quá trình nghiên cứu kiểm tra, tôi phát hiện đại bộ phận các đồng chí đều là tốt, thế nhưng cũng có vài đơn vị nhiều người ít việc, hiện tượng này nếu như không được giải thích một cách rõ ràng, chỉ sợ sẽ là một vật cản làm cho công tác của chúng ta thêm bị động. Ý kiến của tôi đối với những đơn vị thế này chính là thay đổi tư tưởng trước khi thay người, không thay đổi tư tưởng mới thay người, phải đưa đi những người không phù hợp với cương vị, lại đưa đến những nhân tài phù hợp hơn.

- Cục tư pháp của huyện Lô Bắc gánh chịu công tác của cả huyện, có thể nói là trách nhiệm nặng nề trên vai, nhưng trong quá trình nghiên cứu kiểm tra, tôi phát hiện đại bộ phận tình huống ở cục tư pháp là người nhiều hơn việc, dân chúng đến rất khó khăn, điển hình là cửa khó vào, mặt khó coi, lời nói nghe, việc khó làm. Nguyên nhân tạo thành hiện tượng này là thế nào, có lẽ không cần tôi nói thì mọi người cũng đã rõ ràng rồi.

- Một ban ngành có vấn đề, trách nhiệm chủ yếu là ở lãnh đạo đứng đầu, xe lửa chạy không nhanh thì đều do đầu tàu phía trước, không tạo ra một đội ngũ có tố chất cao, điều này là trách nhiệm chủ yếu của lãnh đạo cao nhất. Vì thế theo tôi thấy, lúc này cục tư pháp xuất hiện tình huống không tốt, đồng chí cục trưởng Nhâm khó thể tránh khỏi trách nhiệm, và đồng chí này đã không còn thích hợp để đảm nhiệm chức vụ cục trưởng cục tư pháp.

Bầu không khí trong phòng họp lại trở nên cực kỳ yên tĩnh, tất cả các vị thường ủy đều thu vẻ mệt mỏi của mình lại, bọn họ bắt đầu cảm thấy một xu thế xung đột chính diện sắp xảy ra.

Chức vụ cục trưởng cục tư pháp thật sự không tính là vị tri nóng bỏng tỏng huyện, thế nhưng đây dù sao cũng là cấp bậc chính khoa, hơn nữa cục tư pháp chính là một bộ phận trong hệ thống công an - kiểm sát - tư pháp của ủy ban tư pháp.

Trong huyện Lô Bắc có ai mà không biết hệ thống công an - kiểm sát - tư pháp chính là địa bàn chủ yếu nằm dưới sự lãnh đạo của chủ tịch Vương? Hơn nữa ủy ban tư pháp còn khăng khăng theo sát chủ tịch Vương. Bây giờ Dương Quân Tài muốn khai đao với cục tư pháp, rõ ràng là muốn kiếm cớ chĩa mũi dùi về phía Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ uống một hớp trà, trong lòng thầm nghĩ đến những lời Tôn Hạ Châu đã báo cáo với mình trước đó. Dương Quân Tài tuy công khai nói rằng mình đến cục tư pháp kiểm tra nghiên cứu, thế nhưng không bằng nói rằng đó là một hành vi kiểm tra đột ngột.

Dương Quân Tài đều có thông báo sẽ đến kiểm tra công tác đối với từng đơn vị, nhìn qua tất nhiên là chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, thế nhưng đối với cục tư pháp thì Dương Quân Tài lại trực tiếp đưa người đi xuống kiểm tra mà không thông báo. Vương Tử Quân biết rõ cảnh tượng như vậy đối với một cơ quan trong huyện, đây là tình huống chặt chân chặt tay, thế nào cũng có vấn đề ngoài ý muốn.

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn từng ánh mắt nhìn về phía mình, hắn có chút trầm ngâm rồi thản nhiên nói:

- Tôi đồng ý.

"Tôi đồng ý!"

Ba chữ này thật sự là âm điệu không cao, thế nhưng lại làm cho đám người trong phòng trở nên sững sốt. Tiếu Tử Đông và Đỗ Tự Cường trước đó đã chuẩn bị tư tưởng, sẽ cứng nhắc bảo vệ vị trí của cục trưởng cục tư pháp, bây giờ bọn họ cũng lắp bắp kinh ngạc, đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vương Tử Quân.

Cách chức, Vương Tử Quân lựa chọn phương pháp cách chức một vị trí cục trưởng cục tư pháp không quá quan trọng, nhưng hệ thống công an - kiểm soát - tư pháp chính là dòng chính và địa bàn của Vương Tử Quân, nếu cứ như vậy mà để cho đối phương nắm bắt một vị trí cục trưởng, như vậy không phải là quá uất ức sao?

Vô tình Dương Quân Tài cũng cảm thấy cực kỳ bức bối và khó hiểu, hắn cũng không rõ Vương Tử Quân tỏ ra an phận đến mức độ như vậy làm gì.

Dương Quân Tài nhìn gương mặt yên tĩnh như nước giếng của Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy lần này mình đã đi đúng hướng, hắn tất nhiên sẽ không chịu thu tay lại, trước mắt hắn cần thừa thắng xông lên, phải kiếm được thành tích thật lớn cho chính mình.

Trong lòng lóe lên ý nghĩ như vậy, Dương Quân Tài cảm thấy bước tiếp theo là khả năng nắm bắt vị trí cục trưởng cục tư pháp, khả năng rất lớn, nhưng nếu muốn bổ nhiệm vào vị trí cục trưởng cục tư pháp, khả năng sẽ lớn thế nào? Nếu hắn có thể nắm bắt được nó, như vậy sẽ tiến vào trung tâm khống chế nhân sự của huyện Lô Bắc.

Khống chế nhân sự chính là một phương diện cực kỳ quan trọng và bức thiết đối với tất cả các cán bộ lãnh đạo đứng đầu một phương, cũng chính là điều kiện cần và đủ cho quyền uy và địa vị. Dương Quân Tài tuy đã coi như đi đúng hướng đúng kế hoạch nhưng lúc này thật sự cũng có vài ý nghĩ trái chiều, hắn là một trong những người thừa kế của gia tộc có tiếng ở thủ đô, hắn nhất định phải đặt tất cả tâm tư của mình lên vấn đề chiến tích, đấu với loại tiểu nhân như Vương Tử Quân chỉ có thể là lãng phí thời gian mà thôi.

- Các vị, nếu như không có ý kiến gì khác, sau khi tan họp sẽ cho phòng tổ chức gửi công văn lên thị ủy. Trưởng phòng Tôn, vị trí cục trưởng tư pháp rất quan trọng, không thể cho loại người không ra gì tiến lên giữ chức, phòng tổ chức các anh đã có người thích hợp chưa?

Dương Quân Tài nói ra những lời này thật sự sinh ra cảm giác giống như nắm được tất cả vạn vật trong lòng bàn tay, loại cảm giác này làm cho tâm tình của hắn có chút kích động, khống chế được vận mệnh của người khác là rất tuyệt, còn có thứ gì tốt hơn chuyện này?

Tôn Quốc Lương nãy giờ nắm thái đội lạnh nhạt đối với những đấu tranh đang diễn ra trước mắt, Hầu Thiên Đông ra đi làm cho lòng hắn có chút bàng hoàng, tuy hắn và Trần Lộ Dao có quan hệ rất tốt, nhưng dù thế nào thì chỗ dựa vững chắc nhất của hắn trước kia vẫn chính là Hầu Thiên Đông.

Nghiêng người về phía Vương Tử Quân hay là bí thư Dương Quân Tài, điều này thật sự là suy nghĩ khó khăn với Tôn Quốc Lương. Bí thư Dương mới đến chính là một đối tượng cực kỳ thích hợp và vừa ý đối với Tôn Quốc Lương vào lúc này, người này không những có hậu trường cứng, còn ngồi trên vị trí lãnh đạo đứng đầu, hoàn toàn có thể nhất ngôn cửu đỉnh, một câu định càn khôn. Nếu như hắn có thể tiến vào lòng của bí thư Dương, như vậy là lựa chọn không gì tốt hơn.

Nếu như là lúc khác đối mặt với lựa chọn như vậy thì Tôn Quốc Lương sẽ không chút do dự mà nhanh chóng cho ra quyết đoán, nhưng lần này hắn lại có nhiều điều cố kỵ. Hắn biết rõ ràng vì sao chính mình đang tỏ ra do dự không quyết đoán, nguyên nhân của nó chính là Vương Tử Quân, người thanh niên chỉ mất chưa đến một năm từ vị trí phó chủ tịch huyện tạm giữ chức tiên lên chủ tịch huyện mới chính là điều làm hắn cố kỵ nhất.

Tôn Quốc Lương nhìn ánh mắt bén nhọn của bí thư Dương Quân Tài, lại nhìn về phía vẻ mặt bình thản của chủ tịch Vương Tử Quân, hắn thật sự cảm thấy khó xử.

Lựa chọn, Tôn Quốc Lương lúc này cần phải lựa chọn, chỉ cần hắn có chút sơ sẩy thì sẽ vì lựa chọn sai lầm lần này mà để lại một nuối tiếc cả đời.

Làm sao bây giờ? Nên chọn thế nào? Tôn Quốc Lương trầm ngâm một lát, úuối cùng hắn quyết định bày ra một tư thế trung lập:

- Bí thư Dương, chủ tịch Vương, nguồn dự trữ cán bộ huyện Lô Bắc chúng ta cực kỳ tốt và vượt qua thử thách, các đồng chí có thể đảm đương vị trí cục trưởng cục tư pháp là không thiếu. Nhưng tôi cảm thấy chúng ta không thể nóng đầu, không thể cho ra quyết sách chóng vánh như vậy, tôi cảm thấy chúng ta nên có xem xét lại vài vấn đề, sau đó sàng lọc đối tượng. Bí thư Dương, chủ tịch Vương, hai anh thấy thế nào?

Đã không đồng ý, cũng không từ chối, xem như không đắc tội cả hai bên, một câu nói như vậy thật sự làm cho Tôn Quốc Lương muốn tán dương sự đa mưu túc trí của chính mình.

Nhưng Tôn Quốc Lương xem như vui mừng quá sớm, Dương Quân Tài căn bản không muốn bỏ qua cơ hội này, chỉ thấy hắn trầm ngâm một lát, sau đó nhanh chóng ép sát nói:

- Nếu phòng tổ chức đã cảm thấy khó xử, như vậy tôi dứt khoát đề nghị một nhân tuyển, thế nào?