Bí Thư Trùng Sinh

Chương 339: Hét rách họng không bằng làm gì đó




- Tử Quân, chẳng lẽ anh thật sự có ý nghĩ đặt mua những thứ kia?

Tuy không thích phương diện chính trị nhưng Mạc Tiểu Bắc cũng không phải không hiểu, nàng buông một chiếc áo lông màu hồng xuống rồi khẽ hỏi Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cất điện thoại vào trong cặp, sau đó hắn cầm lấy tai Mạc Tiểu Bắc, lại cúi sát bên tai nàng nói:

- Tất nhiên là đặt mua rồi, chẳng qua là mua ở huyện Lô Bắc, xem như để cho vợ phải uất ức.

Mạc Tiểu Bắc rút bàn tay nhỏ của mình ra khỏi tay Vương Tử Quân, hai ngày qua Vương Tử Quân đi đặt mua đủ mọi sản phẩm, nàng phát hiện hắn luôn tỏ ra cực kỳ thoải mái, lúc nhàn rỗi không có việc gì thì thường xuyên nắm tay hay hôn lên má nàng. Điều này làm cho nàng sinh ra rung động, nhưng cảm giác bên trong lại thật sự là hạnh phúc, say mê.

- Anh đến huyện Lô Bắc không phải vì chuyện của Tiếu Tử Đông sao?

Mạc Tiểu Bắc ngẩng đầu lên nhìn Vương Tử Quân.

- Đó là thứ yếu, quan trọng là đi mua đồ với vợ.

Vương Tử Quân nói, sau đó hắn thấy một chiếc áo lông màu đỏ, gương mặt tươi cười chợt trở nên có chút mê ly. Tuy hắn có thể khẳng định không có liên quan gì đến bất kỳ thứ gì khác, thế nhưng kiểu dáng rất giống, lại làm cho hắn thấy được hình ảnh đã chôn giấu trong lòng không biết bao nhiêu năm.

Kiếp trước dưới ánh nến hồng, không phải nàng mặc một bộ áo như vậy si ngốc ngồi chờ mình trong phòng sao?

Lúc này áo vẫn như trước nhưng người và vật không còn, mình và nàng là vợ chồng vào kiếp trước nhưng kiếp này giống như là hai con người đi về hai hướng khác biệt...

- Làm bất cứ điều gì cũng phải cố gắng toàn lực mới hoàn thành được, em cảm thấy anh không nên cứ tiếp tục đi theo em như thế này, mau xử lý tốt sự việc rồi nói sau.

Mạc Tiểu Bắc không nhìn ra vẻ mê mang của Vương Tử Quân, nàng vẫn khẽ khuyên nhủ.

- Không cần, chỉ cần anh quay về huyện Lô Bắc thì quá đủ rồi.

Vương Tử Quân cầm chiếc áo đo trong tay mà ngượng ngùng mang theo chút tự tiểu như hắn khoác chiếc áo đỏ lên người Mạc Tiểu Bắc rồi khẽ nói:

- Khi kết hôn, em mặc một chiếc áo thế này nhé?

Mạc Tiểu Bắc thật sự trừng mắt lên với một lời nói mang phong cách mệnh lệnh thế này của Vương Tử Quân, thế nhưng cũng không nhịn được phải nở nụ cười, khóe miệng vểnh lên, sau đó gật đầu đồng ý. Tuy chiếc áo này nhìn qua rất quê mùa, ngoài trừ nét đáng chú ý chính là trang sức long phụng, nhưng nếu hắn chọn lựa nó thì nàng sẽ không phản đối. Đều nói phụ nữ hấp dẫn với đàn ông nhất khi nửa che nửa đậy, đàn ông cũng giống như vậy, Mạc Tiểu Bắc sinh ra ý nghĩ như vậy mà cảm thấy có chút hứng thú.

Nhân viên cửa hàng nhìn bộ dạng thân mật tình cảm của hai người mà không khỏi nhếch miệng cười, lúc mới bắt đầu thì người thanh niên kia còn cầm thứ này hỏi thứ kia, chuyên xem xét những món xa hoa đắt tiền, mình còn tưởng rằng đây là khách sộp. Không ngờ bây giờ đã biểu hiện đầu voi đuôi chuột, cuối cùng chọn một chiếc áo đỏ giá rẻ cho xong việc.

Một cô gái xinh đẹp như vậy rơi vào trong tay của loại người thế này, thật sự là đáng tiếc. Nguồn tại http://Truyện FULL

Dưới những lời thầm cảm khái của cô nhân viên phục vụ, Vương Tử Quân bỏ tiền ra mua một chiếc áo đỏ, sau đó cùng nắm tay Mạc Tiểu Bắc đi sang một cửa hàng khác.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng đến thời điểm tổ chức hội nghị thường ủy mở rộng. Trước đó Dương Quân Tài đã đặc biệt gọi điện thoại mời Vương Tử Quân tham gia, nhưng Vương Tử Quân lại nhanh chóng nói lời từ chối. Vào thời điểm mà đám cán bộ cảm thấy nó cực kỳ quan trọng như thế này, Vương Tử Quân vẫn kéo tay Mạc Tiểu Bắc đi dạo khắp khu buôn bán trong huyện thành Lô Bắc.

- Chủ tịch Vương, Triệu Trung Trạch không được thông qua.

Đến trưa thì Lý Cẩm Hồ gọi điện thoại đến, tuy hắn đang rất áp chế âm thanh của mình, thế nhưng giọng điệu hưng phấn lại không thể che giấu được.

Vương Tử Quân không nói gì thêm, hắn cúp điện thoại, căn bản giống như không quá quan tâm. Hắn điềm nhiên như không đi với Mạc Tiểu Bắc chọn ga trải giường, nhưng lúc này bên tai Mạc Tiểu Bắc vẫn vang lên một câu của hắn:

- Chỉ cần anh ở huyện Lô Bắc, như vậy là quá đủ rồi.

Bây giờ Mạc Tiểu Bắc mới hiểu ý nghĩa câu nói đó của Vương Tử Quân.

- Xoảng!

Một chiếc bình sứ bị đập xuống đất, mảnh vỡ văng khắp nơi.

Lưu Truyền Pháp đi theo sau lưng Dương Quân Tài, hắn há hốc miệng muốn nói gì đó nhưng lại nuốt trở về. Hắn là tâm phúc của Dương Quân Tài, hắn biết rõ Dương Quân Tài rất nén giận, đừng nói Dương Quân Tài là kẻ cao ngạo, dù là chính Lưu Truyền Pháp hắn cũng khó thể nào nén giận được.

Vương Tử Quân nếu như cùng Dương Quân Tài tiến ra lôi đài, hai bên tử chiến và Dương Quân Tài thảm bại, như vậy Dương Quân Tài cũng sẽ không tức giận đến mức như lúc này. Thế nhưng vấn đề là Vương Tử Quân căn bản không ra tay, đối phương còn đang vui mừng thảnh thơi đi chọn mua vật dụng kết hôn, điều này làm cho Dương Quân Tài nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng không ngờ đến cuối cùng lại tan vỡ.

Điều này chẳng khác nào là một cái bạt tai đánh mạnh lên mặt Dương Quân Tài, nó làm cho một Dương Quân Tài cao ngạo phải ngã dập đầu xuống đất. Sau khi Vương Tử Quân rời khỏi huyện Lô Bắc thì dù là Dương Quân Tài hay Lưu Truyền Pháp cũng nghĩ rằng bọn họ đã nắm giữ cục diện ở huyện Lô Bắc, thế nhưng kết quả hiện tại lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Chênh lệch hai mươi mấy phiếu đối với nhóm ủy viên huyện ủy chỉ hơn bốn mươi phiếu thì thật sự tính là áp đảo, chênh lệch quá lớn như vậy sao không làm cho Dương Quân Tài nổi giận được?

- Xoảng!

Lại một bình hoa bị đập nát, Dương Quân Tài giống như một con sư tử nổi giận, hai mắt đỏ bừng bừng.

- Sao lại như vậy?

Dương Quân Tài gầm lên với Lưu Truyền Pháp, nếu như không phải là căn phòng này được cách âm cực kỳ hiệu quả, chỉ sợ cả khu văn phòng huyện ủy đều nghe thấy được tiếng thét gào của bí thư Dương.

Lưu Truyền Pháp cũng không nói gì, lúc này hắn có thể nói gì được? Hắn cảm thấy dù nói lời an ủi thế nào thì cũng là không chút sức lực, Vương Tử Quân đã xem như sắp rời khỏi vị trí chủ tịch huyện Lô Bắc, vì sao vẫn còn lực ảnh hưởng quá lớn như vậy?

- Bí thư Dương, điều này chủ yếu là vì Vương Tử Quân có thành tích quá rõ rệt ở huyện Lô Bắc, làm cho lòng người hướng về phía mình, bọn họ vô thức ngã sang phía bên kia.

Một âm thanh khẽ vang lên, khi âm thanh này xuất hiện thì Triệu Trung Trạch đi vào phòng với vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.

Thật ra người đau lòng nhất vào lúc này chính là Triệu Trung Trạch, dù sao thì hắn cũng là người bị tổn thương nhất trong sự kiện lần này. Một danh sách trong thường ủy huyện ủy, đây thật sự là cực kỳ quan trọng với đám cán bộ cấp chính khoa hơn cả trăm tên trong huyện Lô Bắc. Bây giờ miếng ăn sắp vào miệng thì lại bị Vương Tử Quân đánh văng ra.

Không được thông qua ở hội nghị thường ủy mở rộng, cho dù Dương Quân Tài có khơi thông quan hệ tuyến trên để bổ nhiệm cũng không được, dù sao thì có quan hệ vẫn phải thông qua con đường thực tế, hội nghị thường ủy mở rộng đã quyết định tất cả rồi. Nếu cưỡng chế thông qua bổ nhiệm, như vậy không phải chỉ là huyện Lô Bắc bị chê cười, Dương Quân Tài cũng bị người ta đánh giá về năng lực khống chế cục diện.

Lưu Truyền Pháp nhìn gương mặt bình tĩnh của Triệu Trung Trạch mà không khỏi sinh ra cảm giác bội phục, đối phương có thể thu thập tâm tình bức bối của mình, lại còn có thể mở lời khuyên Dương Quân Tài, xem ra mình đã xem thường đối phương. Nếu như sự kiện này phát sinh trên người mình, hắn cảm thấy nếu không mất một hai ngày thì thật sự khó thể nào khôi phục lại như thường.

Dương Quân Tài nhìn Triệu Trung Trạch, vẻ mặt trở nên bình tĩnh hơn, hắn vung vẫy hai tay, sau đó khẽ hạ tay xuống:

- Chẳng lẽ chúng ta cứ mãi sống trong bóng tối của Vương Tử Quân?

- Tất nhiên không thể, bí thư Dương, hội nghị lần này sở dĩ chúng ta tính sai cũng là vì thời gian của ngài ở huyện Lô Bắc này quá ngắn, kế hoạch 315 lại vừa mới phổ biến, chỉ cần ngài có thể tạo ra thành tích vượt mặt Vương Tử Quân, làm cho tất cả cán bộ thấy ngài mạnh mẽ hơn Vương Tử Quân ở phương diện phát triển kinh tế, như vậy thiên hạ huyện Lô Bắc sẽ là của ngài. Tôi cảm thấy hét lên bắt bọn họ phải làm theo chúng ta, không bằng phải làm ra cái gì đó cho bọn họ nhìn vào.

Triệu Trung Trạch giống như đã thay đổi bộ dạng thấp kém vào thời điểm trước kia, hắn dùng một âm thanh cực kỳ có lực tác động để nói với Dương Quân Tài.

- Làm đại sự cần phải có đại chí.

Dương Quân Tài nhìn hai bức thư pháp trong phòng làm việc của mình, hai mắt chợt giống như bị đốt cháy, hắn giống như tìm được tâm phúc của mình, hắn ngồi xuống ghế, lại rơi vào trầm ngâm.