Bí Thư Trùng Sinh

Chương 403: Thích kết quả làm lòng người vui sướng




Lâm Thụ Cường cực kỳ đi theo câu nói "người không vì mình trời tru đất diệt", dù lợi ích của đơn vị bị ảnh hưởng nặng nề nhưng trời sập có lãnh đạo chống đỡ, chỉ cần mình bình yên, lợi ích bản thân không bị xâm phạm, sự việc không làm mình khổ sở khốn khó, như vậy thì có liên quan gì đến mình? Thế là hắn cảm thấy đây thật sự chính là một sự kiện cực kỳ vui sướng, dù sao thì người chịu đả kích nặng nề nhất vẫn chính là Vương Tử Quân.

- Sự việc chưa đến lúc cuối cùng thì không thể cho ra định luận.

Đây chính là lời nói của Vương Tử Quân với tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội đến đưa thiếp mời, bây giờ tên cán bộ kia đã truyền lời nói của Vương Tử Quân ra khắp văn phòng tỉnh ủy. Hiện tại đang tổ chức hội nghị thường ủy, tất cả gút mắc sẽ sắp kết thúc, dù người của tỉnh đoàn sẽ không vạch áo cho người xem lưng, thế nhưng Vương Tử Quân nói ra một lời như vậy cũng sẽ trở thành một câu chuyện cười cho người ta vào những lúc trà dư tửu hậu.

Hội nghị lần này có thể nói là hội nghị ban ngành ngắn nhất từ trước đến nay, sau khi nói xong những lời sắp xếp thì xem như tan cuộc.

- Bí thư Vương, tối nay anh có rảnh không, tôi mời anh uống vài ly.

Hoắc Tương Nhiễm đột nhiên đứng lên rồi mời Vương Tử Quân, hắn tỏ ra cực kỳ chân thành. Tất cả mọi người đều cảm thấy Hoắc Tương Nhiễm có biểu hiện thật lòng, cũng không phải là cố ý giả vờ.

Vương Tử Quân nhìn vẻ nhiệt tình bùng ra từ trong ánh mắt của Hoắc Tương Nhiễm, hắn chợt sinh ra cảm giác mình không cần ai an ủi, nhưng ý tốt của đối phương cũng khó thể từ chối. Hắn lập tức gật đầu sảng khoái nói:

- Ha ha, tối nay tôi sẽ vung đao chém thịt của tổ trưởng Hoắc, lúc đó anh Hoắc cũng đừng mắng dao của tôi quá sắc bén đấy.

- À, anh cứ mặc sức mà làm thịt tôi, nhưng tôi nhắc nhở anh một câu, đó là tửu lượng của tôi cũng không tốt, nếu uống đến mức bất tỉnh nhân sự thì nói không chừng sẽ rơi vào tình huống tôi mời khách nhưng anh thanh toán, đến lúc đó thì anh cũng đừng đau lòng đấy nhé?

Hoắc Tương Nhiễm vung tay lên mỉm cười trêu chọc.

Tôn Trạch Hồng ở bên cạnh vừa thu dọn vừa nói chen vào:

- Chuyện uống rượu cũng không được thiếu tôi, Tử Quân đã đi vào tỉnh đoàn được nhiều ngày, cũng chưa có ai đánh giá anh trên bàn rượu. Tôi thấy không bằng chúng ta cùng vung đao, đây là cơ hội tốt cho chúng ta xử lý anh Hoắc, cứ coi như tôi là người tiếp khách.

- Vợ tôi buổi tối có việc không nấu cơm, bản thân cũng đang rơi vào trạng thái đói bụng đau cả đầu, xem ra chỉ có thể há miệng đi theo các vị ăn chùa mà thôi.

Triệu Nguyên Cố cười ha hả rồi tiến lên góp vui.

Vương Tử Quân thật sự không biết nói gì hơn, nói chung đây là tâm tính chung của người trong nước, bình thường có một tâm tính xấu là rất thích xem người khác gặp chuyện không may. Dù là ai, chỉ cần sống tốt hơn chính mình thì sẽ sinh ra cảm giác không thoải mái, hận không thể nhổ vài giọt nước miếng dìm chết đối phương cho hả giận.

Những người có thành tích nếu phạm phải chút sai lầm, như vậy sẽ có kẻ không chờ đợi được mà dùng kính lúp để phóng đại lên vô số lần, sau đó tung ra những tin tức rối loạn. Những căn bệnh đau mắt như vậy là rất bình thường, lý do rất đơn giản, ai bảo anh phát triển quá mạnh, phát triển hơn cả tôi?

Anh phát triển tốt và mạnh mẽ không phải là gì sai, thế nhưng anh phát triển tốt mà cứ đong đưa trước mặt tôi, cái này là anh không đúng, anh phạm vài điều kiêng kỵ của mọi người.

Những ngày này Vương Tử Quân đi vào trong tỉnh đoàn, uy tín đã được xác lập nhưng đám người Tôn Trạch Hồng và Triệu Nguyên Cố luôn tỏ ra rất ôn hòa. Nhưng không ngờ hạng mục đào tạo và hướng nghiệp cho đoàn viên thanh niên kiếm được chút thành tích lại bị người ta cướp mất, xem như tất cả vừa qua chỉ là chó ngáp phải ruồi, thế là quan hệ giữa các bên tiến triển rất nhanh, kéo lại rất gần. Không phải chỉ là đám người này bây giờ bắt đầu mở lời trêu ghẹo Vương Tử Quân, thậm chí những lời nói ra khỏi miệng cũng xuất phát từ tận đáy lòng.

Vương Tử Quân đối mặt với ánh mắt đồng tình của mọi người mà không khỏi cười thầm, hèn gì trong quan trường có câu "lên cao thì cô đơn lạnh lẽo", xem như cũng làm khó các chính khách cấp cao. Nhưng dù là thế nào thì hắn cũng không thể nói cho đám người này biết, thật ra sự việc còn chưa đến lúc cuối cùng.

- Các anh nói đi, chúng ta đi đâu đây?

- Chúng ta nên đến một quán sân vườn nào đó thì hay, chỗ đó vừa thoáng mát vừa có không gian tốt, mọi người cũng vui vẻ thoải mái hơn.

Cuối cùng Âu Dương Dương cũng mở miệng, nhưng ý nghĩa lời nói lại không cho phép người khác từ chối.

Bầu không khí trong phòng chợt trở nên hòa hợp hơn rất nhiều, Âu Dương Dương là bí thư tỉnh đoàn, lần đầu tiên cảm thấy các thành viên ban ngành có chung một suy nghĩ như vậy. Lúc này nàng cảm nhận được tình huống đoàn kết trước nay chưa từng có, nàng thật sự rất cảm khái, nhưng lúc này nàng cũng hiểu rất rõ, bầu không khí hòa hợp sẽ không duy trì được bao lâu.

- Bí thư Âu Dương, bí thư Âu Dương.

Chung Địch Hồng từ bên ngoài chạy vào, bộ ngực phập phồng dữ dội dưới lớp trang phục công sở.

- Có chuyện gì?

Âu Dương Dương nhìn Chung Địch Hồng, nàng khẽ hỏi. Nàng rất coi trọng cô thư ký này của mình, thế nên dù là lúc này thì nàng cũng không đành lòng trách mắng.

- Hội nghị thường ủy đã kết thúc, Tiểu Cao của ban số một thuộc văn phòng tỉnh ủy đã gọi điện thoại đến, nói rằng trường nghề thanh niên và trung tâm hướng nghiệp đều thuộc về phòng lao động thương binh xã hội...

Chung Địch Hồng thở hồng hộc nói.

Kết quả này nằm trong dự đoán của mọi người, cũng không có gì đáng chờ mong. Vì thế mà những lời của Chung Địch Hồng căn bản không làm cho ai giật mình ngạc nhiên. xem tại TruyenFull.vn

Âu Dương Dương càng cười khổ nói:

- Tiểu Chung, kết quả này không phải là mọi người đã sớm dự đoán được rồi sao?

- Cô vội vàng chạy đến chỉ vì báo cáo tin tức này sao? Xem ra chức thư ký của cô lúc này cũng có chút không hợp cách đấy.

Âu Dương Dương nói ra những lời như vậy làm cho đám người Tôn Trạch Hồng cười vang, Triệu Nguyên Cố càng cười nói với Chung Địch Hồng:

- Tiểu Chung, cô có phải muốn nói với bí thư Âu Dương Dương một tiếng, chính là chưa dùng qua cơm chiều và tối phải không? Nếu thật sự là như vậy thì tôi nói cho cô biết, cô đã chọc đúng tâm tư khổ sở của bí thư Âu Dương rồi, xem ra cô là một thư ký cực kỳ hợp cách đấy.

- Bí thư Triệu, tôi cũng không phải đến nói những điều này, tôi nói là...Hội nghị thường ủy đã cho ra quyết định đưa bí thư Âu Dương tiến lên làm trưởng phòng lao động thương binh xã hội tỉnh.

Chung Địch Hồng bị Triệu Nguyên Cố trêu chọc, nàng đỏ mặt tía tai, tâm tình rất kích động, thế là lớn tiếng nói.

Âu Dương Dương nhận chức trưởng phòng lao động thương binh xã hội tỉnh? Điều này sao có thể? Khoảnh khắc này ba người Tôn Trạch Hồng đang tươi cười chợt cô đọng lại, cả đám dùng ánh mắt khó tin nhìn Chung Địch Hồng, vẻ mặt đều là khó thể tưởng tượng được.

- Tiểu Chung, vui đùa quá lố rồi đấy, cô nói bậy bạ gì vậy?

Âu Dương Dương là người tỉnh táo lại đầu tiên, nàng nhìn thoáng qua Chung Địch Hồng đang thở dốc phập phồng, sau đó nhịn không được mở miệng trách mắng.

- Bí thư Âu Dương, tôi không nói bậy, tôi nói sự thật.

Chung Địch Hồng thấy bí thư Âu Dương không chịu tin thì chợt trở nên gấp gáp.

Âu Dương Dương đang định lên tiếng thì chuông điện thoại di động vang lên, Hoắc Tương Nhiễm bị tiếng chuông điện thoại làm cho bừng tỉnh, hắn vội lấy ra nhìn dãy số, sau đó đi ra ngoài phòng họp, bộ dạng cười hề hề thần bí. Nhưng sau khi nối thông điện thoại thì hắn nhanh chóng trở nên cung kính, điều này cũng nhanh chóng thể hiện thân phận của người gọi điện thoại đến.

Hoắc Tương Nhiễm là một mở đầu, thế là ngay sau đó tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, điện thoại của Vương Tử Quân, Tôn Trạch Hồng, Triệu Nguyên Cố đều vang lên, thậm chí điện thoại của chủ nhiệm Lâm Thụ Cường cũng vang lên.

Điện thoại cũng không quá lâu, khi cắt điện thoại thì ai cũng không hẹn mà tụ tập lại bàn tròn, nhưng lúc này vẻ mặt của mọi người là không thể tin.

- Bí thư Âu Dương, chúc mừng, chúc mừng.

Vương Tử Quân nhìn biểu hiện gương mặt không đồng nhất của mọi người, hắn là người đầu tiên mở miệng nói lời chúc mừng Âu Dương Dương.

Lúc này Âu Dương Dương đã biết tin tức là thật, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân nói lời chúc mừng thì đầu óc nhanh chóng vận chuyển quay cuồng. Nàng dù thế nào cũng không ngờ mình sẽ được đề bạt làm trưởng phòng lao động thương binh xã hội tỉnh, hơn nữa còn đẩy Giản Thuận Bình ra để ngồi vào vị trí, coi như không nói lời nào mà cướp vị trí của người ta vào tay mình.

Là ai ra lực?

Dù Âu Dương Dương cũng có chỗ dựa trong số các vị thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng chỉ với lực của một người như vậy thì sẽ tuyệt đối không thành. Hơn nữa nàng cũng biết rõ ràng, chỗ dựa của mình chỉ có thể giúp đỡ giữ lại cơ cấu trong tỉnh đoàn, còn những thứ khác thì nàng căn bản không nghĩ nhiều.

Bây giờ tuy trường nghề thanh niên và trung tâm hướng nghiệp chuyển sang cho phòng lao động thương binh xã hội tỉnh, nhưng Âu Dương Dương nàng lại tiến lên ngồi vào vị trí trưởng phòng lao động thương binh xã hội. Tuy chức vụ trưởng phòng này cũng là cấp giám đốc sở như bí thư tỉnh đoàn, thế nhưng nếu nói về thực quyền thì bí thư tỉnh đoàn kém hơn trưởng phòng lao động thương binh xã hội rất nhiều lần.

- Chẳng lẽ là hắn sao?

Âu Dương Dương nhìn gương mặt như nước chảy mây trôi của Vương Tử Quân, nàng chợt nghĩ đến câu nói "Chưa đến lúc cuối cùng thì cũng đừng nên cho ra định luận" của hắn, thế là trong lòng nàng tràn đầy nghi vấn.

Nhìn vào những gì mình biết từ sau khi có kết giao với Vương Tử Quân, Âu Dương Dương tuyệt đối tin Vương Tử Quân không phải là loại người ăn nói bừa bai, nếu không mười phần nắm chắc thì sẽ không bao giờ mở miệng. Chỉ cần căn cứ vào giọng điệu của hắn thì rõ ràng là đã đoán được kết quả rồi sao? Vì sao hắn đã nắm chắc thắng lợi trong tay mà vẫn còn giả vờ ngây ngốc như vậy? Không nói lời nào mà để cho người ta cười nhạo như vậy?

Âu Dương Dương rất muốn biết là ai thúc đẩy chuyện này, nhưng nhìn gương mặt trẻ tuổi và tươi cười không chút sợ hãi của vị trợ thủ kia, nàng cảm thấy rất giằng co. Người kia ngày thường ít nói nhưng một khi đã ra tay thì nát đá tan vàng, cực kỳ khủng khiếp, làm cho người ta giật mình líu lưỡi. Nhưng khi nghĩ đến độ khó của sự việc lần này thì nàng lại thầm cảm thấy dao động.

Hắn sao có thể ảnh hưởng đến quyết định của các vị thường ủy tỉnh ủy được?

- Bí thư Âu Dương, hôm nay chị phải mời khách, tỉnh đoàn chúng ta rõ ràng là song hỷ lâm môn. Hôm nay chúng ta phải uống một bữa thật sảng khoái, ăn lớn uống lớn, không say không về.

Tôn Trạch Hồng biểu hiện cực kỳ thân mật, hắn nhanh chóng chạy đến bên cạnh Âu Dương Dương rồi lớn tiếng nói.

Triệu Nguyên Cố và Hoắc Tương Nhiễm cũng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Âu Dương Dương để nói lời chúc mừng. Nhưng khi bọn họ chúc mừng thì ánh mắt thỉnh thoảng vẫn đảo qua người Vương Tử Quân, giống như trên người Vương Tử Quân ở bên cạnh có chất giấu bí mật kinh người nào đó.

Tuy bọn họ không thừa nhận, lại càng không dám tin, thế nhưng lời nói của Vương Tử Quân ngày hôm trước vẫn liên tục vang vọng trong lòng.

"Sự việc còn chưa đến cuối cùng, chẳng lẽ bây giờ bí thư Âu Dương Dương đổi vị trí cũng là kết quả cuối cùng trong tính toán của hắn?"

Nghĩ đến tình huống vài ngày hôm trước ngắt lời Vương Tử Quân, Triệu Nguyên Cố chợt giữ im lặng nhưng trái tim lại đập lên điên cuồng. Hắn thật sự không thể nào kiềm chế nhịp tim của mình, hắn chưa từng có tâm tính hoảng loạn như vậy, đây là tình huống mà hắn chưa từng gặp phải khi công tác ở tỉnh đoàn. Hắn biết mình đang rơi vào trạng thái hoảng loạn, đây chính là cảm giác đi đến đúng thời điểm quan trọng của cuộc đời, thật sự đứng ngồi không yên.

Triệu Nguyên Cố vuốt vuốt mái tóc, hắn vô thức nhìn về những người khác, ánh mắt những người chung quanh cũng hầu như là giống mình. Sự việc còn chưa đến lúc cuối cùng, Vương Tử Quân nói ra những lời kia thật sự giống như chân lý, thật sự quá đúng, vì sự kiện lần này thật sự còn lâu mới đến lúc cuối cùng. Âu Dương Dương thăng chức, như vậy vị trí bí thư tỉnh đoàn sẽ bỏ trống, một củ cải bị nhổ đi sẽ để lại lỗ hổng, ai sẽ ngồi lên?

Bầu không khí trong phòng họp vô tình biến đổi rất nhiều, đám người mới vừa rồi còn đoàn kết chung mối thù, bây giờ giống như là những người thuộc các giai cấp khác nhau, mỗi người đều có một chỗ đứng của riêng mình, có một tầng bảo hộ khác biệt, khoảng cách giữa hai bên càng được thể hiện cực kỳ rõ ràng.

Âu Dương Dương đứng nơi này mà đột nhiên cảm thấy có chút phát lạnh. Đặc biệt là khi ánh mắt của nàng rơi lên người hai vị cấp phó thủ hạ là Tôn Trạch Hồng và Triệu Nguyên Cố, nàng thấy giống như có một cơn bão tố đang chậm rãi bùng lên, cuối cùng sẽ có một ngày tỉnh đoàn đầy gió cuốn mây tuôn, sóng biển dâng ngập trời...

- Anh nói gì?

Giản Thuận Bình thật sự giống như không tin vào lỗ tai của mình, giọng điệu của hắn trước đó rất bình thản, bây giờ lại hầu như là thét gào điên cuồng.

Vẻ mặt đám người Ngô Thành Dân đang báo cáo công tác trong phòng làm việc của Giản Thuận Bình chợt biến đổi, trong ấn tượng của bọn họ thì trưởng phòng Giản là một người thích ẩn giấu, dù là núi sập xuống đầu cũng cực kỳ bình tĩnh. Nhưng bây giờ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Điều gì làm cho trưởng phòng Giản giận tím mặt và thất thố như vậy?

- Làm sao có thể? Làm sao có thể?

Đám người Ngô Thành Dân không nghe được những câu trả lời ở đầu dây bên kia, thế nhưng câu trả lời của trưởng phòng Giản lại quá rõ ràng. Câu nói của trưởng phòng đã chứng thực một sự thật, đó chính là cú điện thoại kia đem đến một tin tức không tốt.

Tin tức không tốt, chẳng lẽ trường nghề thanh niên không thuộc về quản lý của phòng lao động thương binh xã hội? Nhưng dù là như vậy thì trưởng phòng cũng không đến mức thất thố như thế. Người thanh niên nghĩ đến tình huống vừa rồi lãnh đạo tươi cười tiếp nhận điện thoại, thế là trong lòng chợt bùng lên cảm giác xấu.