Bí Thư Trùng Sinh

Chương 514: Bài tẩy là tôi chứ không phải anh




Bí thư mạnh chủ tịch yếu, đây chính là quy củ được hình thành vào thời của Tiết Diệu Tiến, nhưng tình huống đó giống như tiếp tục được hình thành ở thành phố Đông Bộ vào thời điểm này. Đổng Quốc Khánh mới nhận chức ở thành phố Đông Bộ được một tháng nhưng lại có thể vung tay sắp xếp cho một vị thường ủy thị ủy, đã thể hiện đầy đủ thủ đoạn của một vị bí thư.

Sau sự kiện bổ nhiệm Phùng Chí Trường, có một tin tức khác không khỏi làm cho đám người đi theo bí thư Tiết Diệu Tiến cảm thấy lo lắng. Chính là dù không có văn bản chính thức nhưng tin tức thư ký trưởng Lý Hạc Dương rời khỏi thành phố Đông Bộ đến công tác ở công đoàn tỉnh đã truyền đi rộng khắp.

Từ hai sự kiện này mà có rất nhiều người bắt đầu có thiên hướng dựa về một phía một cách vô tình cố ý, thế là phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh đông như trẩy hội. Luc này Phùng Chí Trường được hội đồng nhân dân thành phố thông qua vị trí phó chủ tịch thường vụ càng có cảnh tượng.

- Chí Trường, chính quyền bên kia công tác bận rộn, chủ tịch Tử Quân lại còn trẻ, vì vậy có một số việc cần phải nhọc tâm.

Đổng Quốc Khánh ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn trầm giọng nói với Phùng Chí Trường.

Phùng Chí Trường hiểu rõ ý nghĩ của lãnh đạo, tuy hắn cũng không muốn cuốn vào giữa Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh, thế nhưng loại chuyện này căn bản không thể nào lái đi vì suy nghĩ của hắn. Bây giờ trong mắt tất cả mọi người thì mình là thủ hạ của Đổng Quốc Khánh, muốn thoát khỏi dòng nước thì hầu như là không thể.

- Bí thư Đổng cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng hỗ trợ chủ tịch Vương.

- À, vậy thì tốt.

Đổng Quốc Khánh khẽ gật đầu rất có ẩn ý, sau đó hắn rót một ly trà cho Phùng Chí Trường, lại nói tiếp:

- Hai ngày nữa khi Lý Hạc Dương rời khỏi chức vụ thì một vị bộ hạ cũ của tôi sẽ đến Đông Bộ làm thư ký trưởng văn phòng thị ủy, đến lúc đó chúng ta tụ tập lại với nhau, có hai tầng ý nghĩa, một là chúc mừng, hai là đón gió tẩy trần cho anh ấy...

- Vâng, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp.

Phùng Chí Trường biết rõ người có thể đến thành phố Đông Bộ làm thư ký trưởng văn phòng thị ủy thì chắc chắn sẽ là tâm phúc của bí thư Đổng Quốc Khánh ở trên phòng tổ chức tỉnh ủy. Chính mình trước kia có quan hệ rất tốt với bí thư Quốc Khánh, thế nhưng dù sao thì Đổng Quốc Khánh rời khỏi thành phố Đông Bộ và hai bên cũng ít giao tiếp, nếu bây giờ hắn muốn tiến vào trong vòng quan hệ chính trị của Đổng Quốc Khánh, cần phả bỏ ra chút tâm tư.

Đổng Quốc Khánh khẽ gật đầu, sau đó hắn cười cười với Phùng Chí Trường, xem như ngầm đồng ý.

Nếu so sánh với một người đang cực kỳ xuân phong đắc ý như Phùng Chí Trường thì Chúc Vu Bình lại cực kỳ thất ý. Dưới ánh mắt của tất cả mọi người thì hắn là người cực kỳ có phần thắng trong cạnh tranh làm phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ, nhưng lần này biến đổi quá lớn, không ngờ Phùng Chí Trường xuất hiện giữa đường lại có thể tiến lên mạnh mẽ và nắm bắt vị trí phó chủ tịch thường vụ.

Chúc Vu Bình cũng hiểu được vấn đề là gì, Phùng Chí Trường sở dĩ có thể vượt qua mình tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ thành phố cũng là vì sau lưng có Đổng Quốc Khánh, mà trong trận chiến này thì chủ tịch Vương thật sự rơi vào thế hạ phong.

- Anh rể, có bận rộn gì không?

Khi Chúc Vu Bình đang trầm tư trong phòng làm việc thì cửa phòng khẽ mở ra, một cơ thể mập mạp đi vào.

Nếu như người khác chưa được mình lên tiếng mà dám đi vào thì Chúc Vu Bình sợ rằng sẽ nổi giận một phen, nhưng tên kia dù có chút không nên thân nhưng lại có thân phận không giống người thường, dù sao đó cũng là em vợ hắn. Hắn hừ một tiếng, sau đó dựa lưng lên ghế:

- Chí Bình đến đấy à, ngồi đi.

- Anh rể, phòng làm việc của anh có hơi nhỏ, còn không lớn bằng trưởng phòng của chúng tôi, anh là một phó chủ tịch thường ủy, chẳng lẽ đám người văn phòng làm anh uất ức vậy sao?

Em vợ của Chúc Vu Bình chính là Lý Chí Bình công tác ở phòng tổ chức thành phố Đông Bộ, hắn đến phòng làm việc của Chúc Vu Bình mà không chút cảm giác gò bó, sau khi bắt chéo chân ngồi xuống thì dùng giọng đùa giỡn nói với Chúc Vu Bình.

Chúc Vu Bình có chút phiền chán vì lời nói không đâu ra đâu của cậu em vợ, hắn khẽ cười vung tay lên nói:

- Tôi nghe nói hôm qua cậu và em dâu cãi nhau phải không? Ôi, cũng đừng làm cho người già phải mệt nhọc như vậy. Ngày hôm qua mẹ vì chuyện này mà gọi điện thoại cho vợ tôi, vì việc đó mà cả đêm mẹ không ngủ được, cậu làm con cái kiểu gì vậy, sao lại để cho chuyện kia xảy ra?

Chúc Vu Bình quen làm lãnh đạo, mỗi khi nổi giận thì tuyệt đối có quan uy. Lý Chí Bình là em vợ thường hi hi ha ha trước mặt anh rể, thế nhưng bây giờ bị Chúc Vu Bình nổi giận chỉ mặt răn dạy thì thật sự có chút sợ hãi.

- Anh rể, là tôi sai rồi, về nhà tôi sẽ nói rõ với vợ, không phải chỉ là ồn ào hai câu sao? Thế nào lại gọi điện thoại tố cáo với mẹ như vậy?

- Được rồi, làm việc gì cũng phải làm cho tốt, tôi nói cho cậu biết, nếu còn tiếp tục để chuyện kia xảy ra, chị cậu sẽ đến tìm trưởng phòng của cậu, sẽ bảo anh ta cho cậu biết tay.

Chúc Vu Bình cũng không còn cách nào với cậu em vợ này, dù sao người ta cũng đã là em vợ của mình được hai mươi năm, hắn đã dùng qua tất cả biện pháp, cũng thật sự không làm gì được người này.

- Anh rể yên tâm, em sẽ tuyệt đối không làm cho mẹ phiền lòng nữa.

- Nếu tôi còn để những chuyện như vậy xảy ra, sẽ ngã từ trên lầu xuống đất chết tươi.

Lý Chí Bình giơ tay phải lên tỏ vẻ quyết tâm, giống như tuyên thệ khi gia nhập đảng, chỉ là tư thế như vậy nhưng bộ dạng lại rất láu cá làm cho người ta cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Chúc Vu Bình thấy cậu em vợ cúi đầu nghe lời, kinh nghiệm nhiều năm nói cho hắn biết đối phương chắc chắn có gì đó cần cầu cạnh mình. Quả nhiên Chúc Vu Bình còn chưa kịp lên tiếng thì Lý Chí Bình đã nói:

- Anh rể, anh Triệu trong khoa của tôi vài ngày trước kiểm tra bị bệnh ung thư, cũng không còn được thời gian bao lâu. Lần này anh ấy đi thì vị trí trưởng khoa căn bản bỏ trống, anh nhìn xem, em cũng là người công tác lâu năm trong đơn vị, có phải cũng cần lo lắng một chút không?

Chúc Vu Bình thầm xì một tiếng khinh miệt, anh làm ăn công tác không ra gì, bay giờ lại nhìn chằm chằm vào vị trí trưởng khoa sao?

- À, tôi biết rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho trưởng phòng của cậu.

Chúc Vu Bình có tính toán khác biệt nhưng trên miệng lại vui vẻ đồng ý với Lý Chí Bình, hắn cũng muốn đẩy cậu xem của mình đi cho nhanh, ở lại đây chỉ giỏi làm phiền mình.

- Đã làm anh rể hao tâm tổn trí rồi, nhưng này anh rể, anh nên cẩn thận một chút, tôi nghe nói tên Phùng Chí Trường kia đã tiếp nhận vị trí công tác, nếu anh không xem xét cho thật chặt, đối phương sẽ không coi ra gì.

Lý Chí Bình lấy hai gói thuốc từ dưới bàn trà lên, sau đó mở một gói, một gói bỏ vào trong túi áo của mình không chút khách khí.

Hai gói thuốc kia chính là Chúc Vu Bình dùng để tiếp khách trong ngày, cũng không quá quan tâm, nhưng nhìn bộ dạng chiếm giữ của cậu em vợ, hắn thật sự cũng có chút không thoải mái.

Nhưng càng làm cho Chúc Vu Bình phản cảm là Lý Chí Bình lại không chịu đi, hắn không thể nào có biểu hiện khác lạ, thế nên chỉ khoát tay nói:

- Lát nữa tôi còn phải tham gia hội nghị, cậu đi trước đi.

- Vâng, em sẽ chờ, sẽ chờ tin tốt của anh.

Lý Chí Bình thấy đã đạt được mục đích thì rút một điếu thuốc châm lửa, sau đó lại nhét gói thuốc vừa xé ra vào trong túi quần của mình rồi nói:

- Anh rể, anh nhất định phải thu phục vị trí trưởng khoa cho tôi, nếu tôi trở thành trưởng khoa cũng không cần đến lấy thuốc của anh.

- Biết rồi.

Chúc Vu Bình thật sự không muốn nói nhiều với Lý Chí Bình, hắn ném cho đối phương một câu rồi cúi xuống xem xét văn kiện.

Lý Chí Bình dù là người da mặt dày cũng không phải hạng vô liêm sỉ, hắn thấy anh rể giống như có chuyện đứng đắn cần phải làm thì đứng lên tiện tay lấy một gói trà trên kệ, sau đó nói:

- Anh rể, em đi trước, nếu có rảnh thì về nhà dạo vài vòng, anh em mình uống vài ly cho vui.

- Ừ!

Chúc Vu Bình khẽ gật đầu, trong đầu hắn chợt xuất hiện một nghi vấn, vì sao vợ mình ưu tú như vậy nhưng lại có một người em như thế?

- Không phải là cùng mẹ khác cha đấy chứ?

Trong đầu Chúc Vu Bình xuất hiện ý nghĩ như vậy, hắn thật sự cảm thấy có chút buồn cười, nhưng hắn còn chưa kịp cười xong thì cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra.

- Anh rể, em lại quên mất một việc, em nghe người ta nói bây giờ thành phố Đông Bộ là của bí thư Đổn, nếu muốn cầu tiến thì cũng đừng đần độn u mê chạy theo vị chủ tịch Vương kia, như vậy là vô ích.

Lý Chí Bình nhanh chóng đi đến trước bàn làm việc của Chúc Vu Bình với bộ dạng cực kỳ chăm chú.

- Lời này cậu nghe ai nói? Tôi nói cho cậu biết nhé Chí Bình, ngày thường cậu thích uống rượu nói chuyện điên khùng thì tôi mặc kệ, nhưng nếu cậu dám tiếp tục nói những lời mạo phạm như vậy, tôi sẽ không tha thứ cho cậu.

Chúc Vu Bình đứng lên khỏi ghế, hắn dùng giọng oán giận khiển trách Lý Chí Bình.

Thấy ảnh rể thật sự nổi giận thì Lý Chí Bình thật sự có chút sợ hãi, thế là hắn nhanh chóng nhìn thoáng qua Chúc Vu Bình rồi cẩn thận nói: nguồn TruyenFull.vn

- Anh rể, em biết rồi, nhưng em đây cũng là vì tốt cho anh mà thôi. Bây giờ thành phố Đông Bộ này có ai không biết sự lợi hại của bí thư Đổng? Nếu không thì vị trí phó chủ tịch thường vụ của ngài sẽ không bay mất như vậy...

Chúc Vu Bình dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Chí Bình, hắn chỉ về phía cửa phòng làm việc nói:

- Đi ra ngoài cho tôi, không giúp được gì cho tôi thì đừng đến đây làm phiền. Nếu còn tiếp tục không biết nguyên tắc như vậy, sau này đừng trách tôi không cho cậu vào cửa.

- Được rồi, anh rể, xem như tôi dán mặt nóng lên mông lạnh của ngài, tôi đi nhưng ngài có thể hỏi thăm mọi người, để xem đám người trong thị ủy nghĩ thế nào, xem tôi có lừa gạt anh không.

Khi Lý Chí Bình rời khỏi phòng, lúc này phòng làm việc của Chúc Vu Bình đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Tuy vừa rồi Chúc Vu Bình đã lớn tiếng dạy bảo cậu em vợ của mình, thế nhưng nhưng những lời nói của đối phương lại luôn lóe lên trong đầu hắn.

- Đổng Quốc Khánh là người lợi hại, chức vụ phó chủ tịch thường vụ của mình cũng là vì bí thư Đổng vung tay lấy đi.

Sau nhiều lần xem xét lời nói của em mình, Chúc Vu Bình cầm lấy điện thoại lên bấm số.

Nhưng sau khi bấm số thì Chúc Vu Bình chợt thấy đầu óc mình trống rỗng.

Đối với thành phố Đông Bộ thì sự kiện Phùng Chí Trường trở thành phó chủ tịch thường vụ chỉ là một bắt đầu. Khi Phùng Chí Trường đến khối chính quyền thành phố nhận vị trí phó chủ tịch thường vụ, lúc này phó phòng Quách Tiên Vi của phòng tổ chức cũng đến thành phố Đông Bộ, chỉ là lần này đến để đưa người xuống nhận chức.

Trưởng ban số ba của phòng tổ chức tỉnh ủy là Đảng Hằng được đề bạt làm thường ủy thị ủy, thư ký trưởng văn phòng thị ủy thành phố Đông Bộ. Đảng Hằng hơn ba mươi tuổi, trên mặt là một cặp kính vàng, hắn đứng sau lưng Quách Tiên Vi với gương mặt treo nụ cười nhàn nhạt.

Nhưng khi bắt tay với Đổng Quốc Khánh thì Đảng Hằng lại như biến thành người khác, hai bàn tay giữ thật chặt tay của Đổng Quốc Khánh, gương mặt đầy nụ cười, bộ dạng thân mật khăng khít.

- Lại đến một người nữa, xem ra không bao lâu nữa thành phố Đông Bộ này sẽ là thiên hạ của Đổng Quốc Khánh.

Hạ Nham Châu nhìn Đảng Hằng đứng sau lưng Đổng Quốc Khánh với bộ dạng cực kỳ thân mật, hắn lên tiếng bằng giọng điệu có chút ê ẩm.

Năm xưa khi Đổng Quốc Khánh là chủ tịch thành phố Đông Bộ thì Hạ Nham Châu tuy không phải là thường ủy thị ủy nhưng lại là cục trưởng cục công an. Hắn luôn theo sát tiến độ của bí thư Tiết Diệu Tiến, dù biết Tiết Diệu Tiến có quan hệ bằng mặt không bằng lòng với Đổng Quốc Khánh nhưng vẫn dựa vào bí thư thật chặt và lạnh nhạt với Đổng Quốc Khánh, thế nhưng đó cũng là hắn không có biện pháp, không thể nào lảng tránh mới đứng thành hàng như vậy. Hôm nay Đổng Quốc Khánh ngóc đầu lên quay lại thành phố Đông Bộ, trở thành người đứng đầu thành phố Đông Bộ, Hạ Nham Châu có thể thấy được tương lai của mình là như thế nào.

Lý Hạc Dương đã sắp phải đi, người kế tiếp có lẽ là mình. Hạ Nham Châu nghĩ đến tình huống như vậy mà có chút thất vọng với một Vương Tử Quân được bí thư Tiết Diệu Tiến đẩy lên vị trí chủ tịch thành phố. Hắn vốn tưởng rằng Vương Tử Quân có thể làm gì được Đổng Quốc Khánh, nhưng bây giờ xem ra bí thư Tiết đã chọn lầm người rồi.

Đảng Hằng đến thành phố Đông Bộ làm thường ủy thị ủy, thư ký trưởng văn phòng thị ủy, lúc này nhiều người chuyển ánh mắt từ người Đảng Hằng lên người Vương Tử Quân. Đảng Hằng đến có têể nói là thực lực của Đổng Quốc Khánh tăng lên một bước, điều này cũng làm cho nhiều người ý thức được thế cục bí thư mạnh chủ tịch yếu đang dân dần được hình thành.

Vương Tử Quân đang cười, hắn dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn Đảng Hằng, ứng phó ung dung bình tĩnh với những ánh mắt nhìn về phía mình.

Lúc này Phùng Chí Trường đưa mắt nhìn Đổng Quốc Khánh, hắn phát hiện bí thư Đổng tuy đang cười nhưng lại mang theo chút đông cứng. Giống như Đảng Hằng đến cũng không làm cho bí thư được vui sướng.

Chẳng lẽ trong sự việc này còn có gì đó sao? Phùng Chí Trường chợt cảm thấy sợ hãi vì ý nghĩ trong đầu mình, đúng lúc này Quách Tiên Vi cũng đã ngồi xuống vị trí trong phòng họp.

Tuy nếu so sánh về cấp bậc thì Quách Tiên Vi kém Đổng Quốc Khánh và Vương Tử Quân, nhưng hắn là người đại biểu cho phòng tổ chức tỉnh ủy, thế nên là người ngồi vị trí trung tâm.

- Quyết định về đồng chí Phạm Bằng Phi và các đồng chí khác.

Khi Quách Tiên Vi dùng giọng trầm bổng đọc văn kiện, không ít người cảm thấy trong lòng có chút chấn động.

Không phải đến một vị thư ký trưởng thị ủy soa? Thế nào lại liên quan dến Phạm Bằng Phi? Hơn nữa còn là "các đồng chí khác? Không phải chỉ liên quan đến Phạm Bằng Phi, còn liên quan đến vài người khác nữa sao?

Vẻ mặt Hạ Nham Châu chợt biến đổi, trở nên trắng bệch, hắn rất thức thời định vị chính mình, cho rằng mình là một trong số "các đồng chí kia". Lúc này hắn nhìn sang Đổng Quốc Khánh, thầm nghĩ bí thư Đổng thật sự quá mạnh, mình chưa kịp phản ứng đã ra tay điều chỉnh ban ngành thành phố Đông Bộ.

Đối phương cho ra điều chỉnh với biên độ rộng như vậy thật sự quá hãi hùng, chỉ sợ trong thành phố Đông Bộ sẽ không còn ai chống lại bí thư Đổng. Có lẽ Hạ Nham Châu sẽ giống như Lý Hạc Dương, chỉ có thể biến thành bài tẩy.

- Miễn đi chức vụ thường ủy thị ủy, phó bí thư thị ủy của đồng chí Phạm Bằng Phi, miễn đi chức vụ thường ủy thị ủy, thư ký trưởng văn phòng thị ủy của đồng chí Lý Hạc Dương...

Quách Tiên Vi tuy nói không quá lớn nhưng từng câu từng chữ như búa tạ giáng vào trong lòng mọi người. Nếu như Lý Hạc Dương bi điều động còn nằm trong dự đoán của mọi người, như vậy Phạm Bằng Phi bị điều chỉnh lại làm cho người ta không nghĩ đến.

Chúc Vu Bình càng cảm thấy bị thương, hắn luôn trầm mặc không nói nhưng bây giờ chứng cứ lại quá rõ ràng. Trước kia trước khi điều chỉnh thì bên dưới dù gì cũng có chút tin tức, nhưng bây giờ ngoài Lý Hạc Dương có chút tin đồn thì Phạm Bằng Phi bị điều chỉnh là không chút dấu hiệu. Hơn nữa nhìn thái độ không nóng không vội của Quách Tiên Vi ở bên trên đài chủ tịch, hình như trưởng phòng Quách còn chưa nói xong, như vậy còn gì nữa đây?