Bí Thư Trùng Sinh

Chương 523: Đến núi nào hát bài ca nấy




- Tam gia gia, bọn họ muốn tìm Nhị gia gia.

Tên thiếu niên vừa rồi lắc đầu với Vương Tử Quân chợt lớn tiếng nói với ông lão bên kia.

- Hừ, đám khốn kiếp này thật sự muốn ức hiếp người khác, hôm nay chúng mày đừng hòng đi, ông cùng lắm thì một mạng đổi một mạng.

Tên thanh niên hơn hai mươi tuổi vừa mới lui ra thì lại nhảy xổ đến, vừa hét lớn vừa phóng về phía Vương Tử Quân.

Nhưng tên thanh niên còn chưa tiếp cận Vương Tử Quân đã bị Thái Thần Bân đã sớm có chuẩn bị tiến lên đánh chặn. Thái Thần Bân hất tay tên thanh niên, tuy người này rất mạnh nhưng thật sự không so sánh được với một người được huấn luyện nghiêm chỉnh trong quân đội như Thái Thần Bân, vì thế sau khi bị hất tay thì có chút loạng choạng không đứng vững, cuối cùng bị Thái Thần Bân đè ngã ra trên mặt đất.

Vương Tử Quân thấy phản ứng của tên thanh niên, hắn biết chắc trong chuyện này có hiểu lầm gì đó. Hắn cũng không muốn rước lấy phiền toái không cần thiết, thế là nhanh chóng tranh thủ thời gian giới thiệu với ông lão phía bên kia:

- Chào chú, chúng cháu không phải đến làm phiền, ông nội của cháu là chiến hữu của ông Đỗ Ngọ Thành, cháu đến đây để thăm ông Đỗ.

Đám thôn dân đang chuẩn bị tiến lên tấn công, bây giờ nghe được lời của Vương Tử Quân thì ngây cả người, ánh mắt mọi người nhìn về phía ông lão bên kia.

- Sao? Là chiến hữu của Nhị thúc?

Ông lão phía bên kia dùng giọng hoài nghi hỏi Vương Tử Quân.

- Đúng vậy, chiến hữu của ông nội tôi ở thôn Đỗ Gia Khẩu này, tên ông ấy là Đỗ Ngọ Thành.

Vương Tử Quân nhìn vào mắt ông lão bên kia rồi chăm chú nói.

Ông lão nhìn gương mặt chân thành của Vương Tử Quân thì chợt yên lòng, sau đó dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Vương Tử Quân, lại dùng giọng xấu hổ nói:

- Xem kìa, trong thôn lại xảy ra chuyện này, mọi người đứng tránh ra, chỉ là hiểu lầm...Ôi...

Vương Tử Quân nhìn gương mặt ngại ngùng của ông lão rồi cười nói:

- Không có gì, cũng trách tôi không nói rõ ràng mà thôi, Thần Bân, mau thả người.

Vương Tử Quân vừa nói vừa lấy bật lửa châm thuốc cho ông lão phía trước.

Ông lão hút thuốc của Vương Tử Quân, lại nhìn tên thanh niên được thả ra, càng nghĩ càng thấy xấu hổ. Dân quê chất phác, người ta đến tìm chiến hữu cũ cũng giống như người ta đến thăm người thân, thế nhưng lại bị bọn họ đến vây quanh định gây rối, thật sự không ra gì. Lão càng nghĩ càng cảm thấy áy náy, thế là kẹp điếu thuốc trong tay nói:

- Tiểu tử, cũng đừng trách người trong thôn chúng tôi nóng tính, chẳng qua là nhà Nhị thúc của tôi mấy hôm trước có xảy ra chút chuyện, chỉ sợ đám lưu manh lại tiếp tục đến gây sự.

Khi nói đến câu "đám lưu manh đến gây sự" thì trên mặt ông lão có chút lo lắng.

Vương Tử Quân cung không biết có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không tiếp lời. Ông lão bên kia sau khi nói lời xin lỗi thì nói với Vương Tử Quân:

- Tiểu tử, Nhị thúc của tôi ở bên này, các người đi theo tôi.

Sau khi một đoạn đường đá gập ghềnh hơn hai trăm mét thì Vương Tử Quân được đưa đến một căn nhà nhỏ cũ nát, cánh cổng làm bằng gỗ, tất cả đầy tang thương lịch sử. Khi đẩy cổng thì phát ra những âm thanh kẽo kẹt thật sự rất não lòng.

- Ai vậy?

Bên trong vang lên âm thanh của một cô gái, tuy cô gái kia nói không quá lớn nhưng giọng điệu khá trong trẻo.

- Nhị nha đầu, là ta, có khách đến.

Tam thúc nói vào bên trong cánh cửa.

Một lát sau một cô gái có mái tóc dài, gương mặt hơi đen với dáng người cao gầy xuất hiện trước mặt Vương Tử Quân. Khi thấy có vài người xa lạ thì nàng chợt ngẩn ngơ, sau đó nở nụ cười ngượng ngùng.

- Tam thúc, có chuyện gì sao?

Cô gái hỏi những lời này với gương mặt có chút lo lắng.

- Nhị nha đầu, ông có ở nhà không? Chiến hữu cũ của ông phái người đến tìm.

Ông lão vừa nói vừa chỉ về phía đám người Vương Tử Quân.

Nghe nói chiến hữu cũ đến tìm ông, vẻ mặt cô gái chợt trầm tĩnh trở lại, nàng dùng ánh mắt dò xét nhìn đám người Vương Tử Quân, sau đó tranh thủ thời gian cúi đầu.

- Ông có ở nhà, cháu sẽ đi gọi.

Cô gái ngượng ngùng nói một câu rồi chạy đi.

- Ai tìm tôi vậy?

Một giọng nói khá lớn vang lên, một ông lão hơn bảy mươi với cơ thể cường tráng từ trong nhà đi ra. Ông lão mặc một bộ trang phục nhà nông bình thường, nhưng mỗi hành vi giơ tay nhấc chân đều có thể loáng thoáng nhìn thấy phong thái quân nhân.

Vương Tử Quân có thể cảm nhận được phong thái này trên người ông mình, cũng cảm nhận được trên người Lưu lão gia tử, càng thấy rõ trên người Mạc lão gia tử. Thế cho nên lúc này hắn nhìn ông lão kia, trong lòng chợt bùng lên cảm giác thân cận theo bản năng.

- Ngài là ông Đỗ có phải không? Ông nội của cháu tên là Vương Chính Kỳ.

Vương Tử Quân thấy ông lão kia đi ra thì nhanh chóng tiến lên nghênh đón. Nguồn tại http://Truyện FULL

Ông lão kia đầu tiên là sững sờ, sau đó chợt dùng giọng kinh ngạc nói:

- Là cháu nội của đại đội trưởng? Ha ha ha, mới đó mà đã lớn như vậy rồi, tôi nhớ lần đầu tiên gặp mặt đại đội trưởng thì con của anh ấy mới đi học mà thôi.

Vương Tử Quân chợt đổ mồ hôi, bố mình mới đi học? Khi đó thậm chí còn chưa có mình. Nhưng hắn vẫn cảm thấy rất vui vì tìm được Đỗ lão gia tử, dù thế nào thì đây cũng là chiến hữu năm xưa của ông mình, nhất định ông sẽ rất mừng.

- Đúng rồi, cậu là con của con đầu hay con thứ hai của đại đội trưởng?

Ông lão dùng hai bàn tay khô gầy bắt tay Vương Tử Quân rồi cười lớn hỏi.

- Bố cháu là con cả.

Lúc này Vương Tử Quân cũng không giới thiệu bố mình là thư ký trưởng văn phòng thị ủy tỉnh Chiết Giang, hắn dứt khoát giới thiệu gọn gàng với Đỗ Ngọ Thành.

- Ha ha ha, bố cậu có lẽ cũng đã năm mươi rồi. Trước đây tôi cũng muốn nhân cơ hội đi thăm đại đội trưởng, nhưng sau khi đại đội trưởng thay đổi khu vực phòng thủ, hai bên cũng không liên lạc, những năm nay sức khỏe của đại đội trưởng thế nào?

Đỗ Ngọ Thành nói đến đây thì hai mắt có chút ươn ướt.

Vương Tử Quân thấy ông cụ chân thành như vậy thì cũng tranh thủ thời gian nói:

- Ông nội cháu vẫn khỏe, ông nội cháu rất nhớ ông, còn muốn cháu đón ông về nhà chơi vài ngày.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.

Đỗ Ngọ Thành giống như đã yên tâm, lão xoa xoa hốc mắt rồi phân phó ra sau lưng:

- Nhị nha đầu, đi dọn bàn, đúng rồi, lát nữa lấy ra chút rượu.

- Vâng!

Cô gái nghe thấy ông nói lấy rượu thì gương mặt có chút do dự, nhưng chỉ lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.

- Ông à, cũng không cần uống rượu, trước khi cháu đến thì ông dặn cháu mang theo rượu gạo đặc sản Chiết Giang, nói ngài chỉ cần nhìn thấy rượu sẽ nhớ lại những chuyện năm xưa.

Những câu nói này của Vương Tử Quân làm cho hai mắt Đỗ Ngọ Thành có hơi ướt, mà người được gọi là Tam Thúc lại cười ha hả nói:

- Nhị thúc, cháu cũng săn được con thỏ, vừa vặn có rượu và thức ăn lấy ra đãi khách.

Ông lão kia vừa nói xong thì cô gái đã đưa ra một chiếc bàn gỗ, cái bàn cũng không biết đã qua bao năm tháng, thậm chí ấm trà bên trên cũng rất có niên đại.

Nhưng Vương Tử Quân là người quen thuộc cuộc sống nông thôn, hắn biết ấm trà và ly trà kia chính là bộ trà cụ đãi khách thượng đẳng trong nhà Đỗ Ngọ Thành. Vì dưới tình huống bình thường thì dân quê thường dùng chén, trừ khi đến dịp lễ tết mới mang bình trà ra mà thôi.

- Ôi, đã quên hỏi tên cậu rồi.

Đỗ lão gia tử chờ Tam thúc bên kia châm trà xong thì cười tủm tỉm hỏi Vương Tử Quân.

- Ông cứ gọi cháu là Tử Quân thì được.

Vương Tử Quân nói rồi nâng ly trà lên mời mọi người rồi uống mộ ngụm lớn, sau đó lại quệt mồm dùng giọng có chút xấu hổ nói:

- Cháu đã đi một quảng đường dài, thật sự có chút khát.

Đây là loại trà bồn, trước kia ngay cả Thái Thần Bân cũng chưa từng uống loại trà này, nhưng khi nhìn thấy chủ tịch Vương uống hết ly trà mà không nhăn mặt nhíu mày, hơn nữa lại cực kỳ thoải mái, thế là trong lòng càng bộ phục. Con người phải có bản lĩnh như vậy, đến núi nào hát bài ca núi đó.

Khi cô gái lại châm trà thì dùng ánh mắt lo lắng nhìn Vương Tử Quân, nhưng khi thấy Vương Tử Quân uống hết ly trà mà không có chút vấn đề, ánh mắt lo lắng của nàng mới biến mất.

Sau khi Đỗ Ngọ Thành ân cần hỏi thăm sức khỏe của Vương lão gia tử, Vương Tử Quân lấy điện thoại ra bấm số của ông nội. Vương lão gia tử ở đầu dây bên kia đang lúc ở nhà, sau khi nghe được lời báo cáo của Vương Tử Quân thì cũng cực kỳ kích động.

Đỗ Ngọ Thành nào đã gặp qua điện thoại bao giờ? Dưới sự trợ giúp của Vương Tử Quân thì cuối cùng cũng nghe được âm thanh quen thuộc của Vương lão gia tử ở bên kia, lão không khỏi dùng giọng nghẹn ngào và khí phách nói:

- Đại đội trưởng, tiểu đội trưởng Đỗ Ngọ Thành báo danh với ngài.

Vương Tử Quân cầm điện thoại nghe hai ông lão một hỏi một trả lời thì trong lòng cực kỳ cảm khái, chiến hữu nhiều năm không gặp thật sự tình nghĩa sâu nặng, thật sự khó có được.

Khi Vương Tử Quân đang cực kỳ cảm thán thì Tam Thúc và cô gái trẻ nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay Vương Tử Quân, thứ vuông vức kia thật sự quá thần kỳ.

- Đại đội trưởng, hai ngày nữa tôi nhất định sẽ tìm ngài báo danh.

Sau khi kết thúc nói chuyện thì Đỗ Ngọ Thành dùng giọng khẳng định nói.

- Cậu Tử Quân, tối nay cũng đừng đi, cậu ở lại uống với tôi một chút. Lúc này sức khỏe của đại đội trưởng là rất tốt, tôi cũng không có gì phải lo lắng.

Sau khi đặt điện thoại xuống thì Đỗ Ngọ Thành dùng giọng kích động nói với Vương Tử Quân.

- Vâng, cháu sẽ cùng uống với ông.

Vương Tử Quân đỡ lấy Đỗ Ngọ Thành rồi cười nói.

Cô gái nhìn thấy gương mặt vui vẻ của ông thì cũng nở nụ cười, nhưng chút lo lắng vẫn cứ liên tục xuất hiên trên mặt nàng.

- Bố, bố đã về.

Khi Vương Tử Quân và Đỗ Ngọ Thành đang nói chuyện với nhau, cổng bị đẩy ra, một người đàn ông hơn năm mươi từ bên ngoài đi vào trong sân. Lão đi vào có hơi vội, khi thấy Đỗ lão gia tử đang trò chuyện vui vẻ với Vương Tử Quân thì chợt ngây người.

- Bố, không mua được...

Cô gái thấy hai tay bố mình rỗng tuếch thì dùng giọng gấp gáp hỏi.

Nhưng còn chưa nói xong thì nàng chợt nhớ đến điều gì đó, thế là tranh thủ ngậm miệng không nói thêm điều gì. Đỗ Ngọ Thành lại vung tay lên ngoắc:

- Định Quốc, đến đây, đây là cháu nội của bác Vương, là con trai của Vương Quang Vinh.

Đỗ Định Quốc miễn cưỡng nặn ra nụ cười, lão dùng giọng lúng túng nói:

- Con trai của Quang Vinh đã lớn như vậy rồi à?

Vương Tử Quân nhìn gương mặt đầy phong sương năm tháng của Đỗ Định Quốc mà có chút thương cảm, chỉ cần nhìn cách xưng hô của Đỗ Định Quốc với bố mình thì rõ ràng hai bên từng có kết giao. Nhưng lúc này năm tháng đổi thay, lúc này bố mình về già đã là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Chiết Giang, Đỗ Định Quốc tuy cùng tuổi với bố mình, thế nhưng diện mạo lại già nua hơn rất nhiều, hơn nữa nhìn biểu hiện của cả nhà thì giống như đang gặp phải chuyện gì đó phiền lòng.

Khi Vương Tử Quân đang định mở miệng hỏi một câu xem mình có thể giúp được gì hay không, đúng lúc này cánh cổng lại được đẩy ra, nhưng lúc này lại là ba người đàn ông đi vào. Ba người kia có cách ăn mặc khác hẳn người trong thôn, chỉ cần nhìn vào chiếc máy nhắn tin ở bên hông người đàn ông đi đầu thì có thể kết luận thân phận của bọn họ, chính là cán bộ.

Khi thấy người đi đến thì vẻ mặt Đỗ Định Quốc, cô gái và Tam thúc chợt trở nên khó nhìn, nhưng vẻ mặt của Đỗ lão gia tử vẫn không chút biến đổi.

- Cán bộ Lý, sao ngài lại đến đây thế này? Mời ngài uống nước.

Tam thúc trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng nhiệt tình chào đón một người đàn ông mặc áo trắng quần xanh đi ở sau cùng nói.

Người đàn ông này hơn ba mươi tuổi, mái tóc rất bóng mượt, cũng không quan tâm đến sự chào đón của Tam thúc. Hắn nhanh chóng tiến lên phía trước, sau đó chỉ tay vào người đàn ông có đeo máy nhắn tin ở bên hông nói:

- Anh Đỗ, hôm nay chủ tịch Hà tự mình đến thôn Đỗ Gia Khẩu, thật sự cũng có vài phần quá mức rồi.

Đỗ Tam Thúc xoa xoa đôi bàn tay nhìn thoáng qua nhóm người Đỗ Định Quốc, sau đó vội vàng lên tiếng nghênh đón chủ tịch Hà:

- Chủ tịch Hà, ngài muốn đến chỉ cần phân phó một tiếng, như vậy cũng có thể cho chúng tôi chuẩn bị tốt một chút. Chủ tịch, mời anh ngồi uống nước.

Đỗ Tam Thúc nói rồi kéo một chiếc băng ghế đặt xuống bên cạnh bàn, mời chủ tịch xã ngồi xuống.

- Ghế này phải nhường cho chủ tịch của chúng tôi ngồi. Cậu thanh niên, cậu đứng lên đổi vị trí cho lãnh đạo của chúng tôi.

Tên cán bộ Lý vừa nói vừa chỉ vào Vương Tử Quân.

Vẻ mặt Thái Thần Bân đang đứng bên cạnh Vương Tử Quân chợt trở nên lạnh lẽo, hắn vừa định lên tiếng thì bị Vương Tử Quân kéo tay lại.

- Anh Lý, sao lại nói như vậy, cũng phải giữ lễ phép chứ?

Chủ tịch Hà nói một câu với tên cán bộ Lý, sau đó nhìn về phía Vương Tử Quân cười nói:

- Anh bạn, tôi thấy anh giống như không phải người thôn Đỗ Gia Khẩu thì phải.

- Tôi họ Vương, tôi đến đây thăm người thân.

Vương Tử Quân chỉ về phía Đỗ Ngọ Thành rồi cười nhạt nói.

Chủ tịch Hà làm quan nhiều năm cũng có ánh mắt nhìn người, sau khi nhìn qua tên thanh niên ngồi trên ghế, người này có tướng mạo đường đường, khí thế hiên ngang. Chỉ cần nhìn qua là biết không phải người trong thôn Đỗ Gia Khẩu, thế cho nên chủ tịch Hà cảm thấy có chút không yên, đã muốn tìm hiểu chi tiết về Vương Tử Quân.

"Đến thăm người thân!"

Chủ tịch Hà thấy người thanh niên kia ăn mặc rất đường hoàng, ắt hẳn là người có chút thân phận trong xã hội, thế là hắn cười hì hì trầm giọng nói:

- Nghe khẩu âm của cậu thì hình như không phải là người địa phương thì phải?

- Tôi là người thành phố Giang Thị.

Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi thản nhiên nói.

- Thành phố Giang Thị là một nơi tốt.

Chủ tịch Hà nghe nói Vương Tử Quân là người Giang Thị thì trái tim mới bình tĩnh trở lại, hắn nhìn gương mặt ung dunh bình tĩnh của Vương Tử Quân, thầm nghĩ người dù nghèo hèn thế nào cũng có người thân giàu có, xem ra người này được Đỗ gia gọi đến hỗ trợ. Nhưng gọi người đến thì thế nào? Chẳng lẽ một người đến từ thành phố Giang Thị có thể làm loạn trên địa bàn của mình? Chủ tịch Hà nghĩ như vậy mà nở nụ cười tự tin, sau đó đưa mắt nhìn đám người Đỗ gia.

- Ông Đỗ, những năm gần đây việc quản lý những quân nhân xuất ngũ của huyện Nhạc Huy có chút hỗn loạn, đến nổi bây giờ có không ít người chui qua lỗ hổng chính sách, thậm chí còn xuất hiện tình huống mạo nhận để lấy trợ cấp của nhà nước. Vì muốn tiến thêm một bước trong công tác an ủi và ưu đãi thật tốt quân nhân xuất ngũ, chính thức làm cho những công thần đã đổ mồ hôi xương máu cho quốc gia cảm nhân được sự quan tâm của đảng ủy chính quyền, thế là đảng ủy chính quyền huyện cho ra công văn liên hợp, quyết định điều tra toàn diện các quân nhân xuất ngũ đang lĩnh trợ cấp của huyện. Lần này chúng tôi đến chính là muốn được xem những tài liệu xác minh ngài thật sự là quân nhân xuất ngũ.

Đỗ Định Quốc gống như đã nghĩ đến điều gì đó, vì vậy sau khi nghe được lời của chủ tịch Hà thì gương mặt có chút tái nhợt. Lão cầm lấy ly trà trên bàn uống một hơi cạn sạch, sau đó bàn tay chợt xiết chặt lại với nhau.

- Nếu đã muốn xem thì tôi sẽ lấy ra cho các người.

Đỗ lão gia tử có biểu hiện khác biệt với con trai, tuy năm nay đã gần tám mươi thế nhưng lại cực kỳ trấn tĩnh. Lão vung tay lên với cô gái đứng bên cạnh:

- Nhị nha đầu, vào trong rương của ông lấy cái hộp kia ra đây.

Nhị nha đầu đang cắn chặt răng, sau khi nghe được lời phân phó của ông nội thì nhanh chóng chạy vào phòng, sau đó ôm một chiếc hộp chạy ra. Cái hộp không lớn, được lau chùi sạch sẽ, đủ để thấy địa vị của chiếc hộp trong lòng chủ nhân của nó là như thế nào.

- Đây chính là căn cứ xác minh của tôi.

Đỗ lão gia tử mở hộp ra, vài chiếc huân chương xuất hiện trước mắt mọi người. Những chiếc huân chương này rất khác nhau, chúng lẳng lặng nằm trên một miếng vải đỏ.

Chủ tịch Hà nhìn những chiếc huân chương rồi khẽ gật đầu với một tên cán bộ ở bên cạnh. Tên cán bộ kia cầm huân chương len xem, sau đó lại nhìn vài tài liệu chứng minh khác ở bên trong, trên mặt lộ ra nụ cười:

- Ông Đỗ, ông không còn tài liệu văn bản nào chứng minh sao?

- Tài liệu văn bản chứng minh?

Đỗ lão gia tử lặp lại lời nói của người kia, sau đó dùng giọng nghi hoặc nói:

- Tài liệu kia không phải đã giao cho cục dân chính huyện rồi sao?

- Giao cho cục dân chính rồi? Ông Đỗ, thấy ông như thế này thì tôi cũng nhắc nhở một tiếng, trong danh sách có tài liệu chính xác để xác minh không có tên của ông. Nếu bây giờ ngài không có căn cứ chính xác để chứng minh thì sau này ngài sẽ không tiếp tục nhận được trợ cấp của nhà nước, hơn nữa dựa vào văn bản xử lý đối với những người mạo nhận chiếm đoạt tiền của nhà nước, ông còn phải trả hết tất cả số tiền trợ cấp mình đã nhận được trong nhiều năm qua.

- Anh nói cái gì vậy? Tất cả tài liệu xác minh đều được Nhị thúc của tôi giao hết cho huyện rồi.

Đỗ Tam Thúc cũng tỏ ra gấp gáp, lão chỉ tay vào tên cán bộ trẻ tuổi rồi dùng giọng bất mãn chất vấn.

- Anh Đỗ, anh cũng là một cán bộ, sao có thể nói như vậy được? Tôi nói cho anh biết, nếu không có chứng cứ thì đừng làm loạn. Theo ý anh thì cục dân chính đã lầm lẫn gì sao? Đúng là đáng chê cười, không có chứng cứ thì đừng nói lung tung, nếu không sẽ bị pháp luật nghiêm trị.

"Pháp luật nghiêm trị?"

Một câu nói của tên cán bộ trẻ làm cho khí thế của Đỗ Tam Thúc rơi xuống vực sâu ngàn trượng, lão dùng ánh mắt khó xử nhìn Đỗ Ngọ Thành, bộ dạng nổi giận mà không biết nói gì hơn.

- Chẳng lẽ huân chương của tôi ở đây là giả sao?

Đỗ lão gia tử thật sự giận đến mức mặt trắng không còn chút máu.

- Tôi cũng không nói huân chương này là giả, nhưng có phải là thật hay không còn chưa thể xác nhận được, vì huyện lân cận cũng không phải chưa xuất hiện người ỉa mạo làm quân nhân. Người kia không biết lấy từ đâu ra một đống huân huy chương, còn nhiều hơn của ngài, kết quả làm kiểm tra mới biết đều được mua ngoài chợ. Tôi không dám có kết luận với những chiếc huy chương của ngài, thế này đi, tôi sẽ lấy về kiểm nghiệm.

Tên cán bộ trẻ vừa nói vừa đưa tay về phía những chiếc huân chương.

Vương Tử Quân thấy ba tên cán bộ xã rõ ràng là đang hát vướng với nhau, bọn họ không những muốn bác bỏ thân phận quân nhân xuất ngũ của Đỗ Ngọ Thành, còn muốn lấy huân chương của ông lão đi mất. Chỉ cần nhìn vào khí thế của đám người này thì thấy rõ vấn đề, nếu để bọn họ cầm huân chương đi thì căn bản là khó thể lấy lại. Vương Tử Quân từng được thấy những chiếc huân huy chương kia, là những món đồ được ông nội cất giữ rất kỹ, hình thức không khác biệt gì huân chương của Đỗ Ngọ Thành. Hắn biết những chiếc huân chương này không những là vinh dự, thậm chí là nơi ký thác tinh thần của những quân ngân đã xuất ngũ.

Khi Vương Tử Quân định mở miệng ngăn cản thì cửa ngoài cổng lại bị đẩy ra, một tên đàn ông hơn ba mươi tuổi với bộ dạng râu ria xồm xoàm đi vào trong nhà. Tên kia mặc áo ba lỗ, hai cánh tay xăm hình rồng cuồn cuộn. Hắn đi vào trong nhà, vừa thấy chủ tịch Hà thì cúi đầu khom lưng bắt chuyện, sau đó móc thuốc ra mời, lại nhanh chóng lấy hột quẹt ra châm lửa.

Khi thấy tên kia đi đến thì trong mắt Đỗ lão gia tử chợt tóe lửa.

Nhị nha đầu nhìn tên đàn ông kia thì vẻ mặt càng thêm tái nhợ, nàng vô thức trốn ra sau lưng ông mình. Đỗ Định Quốc dùng ánh mắt căng thẳng nhìn tên đàn ông kia, bộ dạng tứ giận mà không dám nói gì.

- Lại Ngũ, sao lúc này mới đến?

Chủ tịch Hà uống một hớp nước rồi dùng giọng từ trên cao nhìn xuống nói.

- Chủ tịch Hà, điều này...Hì hì, ngài ra lệnh thì tôi đã phải vội vàng chạy đến. Nhưng trong nhà xảy ra chút chuyện, thế cho nên mới đến chậm...

Lại Ngũ cẩn thận đi đến bên cạnh chủ tịch Hà, sau đó khẽ giải thích.

- Hừ, cậu thì có chuyện gì, tám phần là đi ức hiếp con gái nhà lành, ức hiếp người thành thật, mới từ bàn mạt chược chạy ra phải không?

Cán bộ Lý nhìn về phía Lại Ngũ rồi cười ha hả nói.

Cán bộ Lý nói như vậy thì chủ tịch Hà và tên cán bộ vừa định đưa tay giữ lấy những chiếc huân chương đều nở nụ cười.

Lại Ngũ giống như bị vạch trần sự việc xấu xa, hắn nở nụ cười xấu hổ nói:

- Không, chủ tịch Hà là người biết rõ tôi, tôi là người thành thật, nào làm những chuyện thất đức thế kia...

Lại Ngũ không giải thích thì còn khá tốt, hắn mở miệng nói như vậy càng giống như giấu đầu lòi đuôi. Đặc biệt là chủ tịch Hà cười đến mức ôm bụng đỏ cả mặt, hắn liên tục khoát tay nói:

- Được rồi Lại Ngũ, tôi cũng không để cho đồn trưởng Triệu tìm anh, anh cần gì phải sợ hãi như vậy?

- À, tôi không sợ hãi, không làm việc gì trái với lương tâm thì đến tối cũng không sợ quỷ gõ cửa.

Lại Ngũ giống như một diễn viên vừa đi ra sân khấu, hắn cố gắng biểu diễn trước mặt chủ tịch Hà.

- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, bây giờ làm việc chính sự.

Chủ tịch Hà đột nhiên nghiêm mặt nói với Lại Ngũ.

Lại Ngũ lên tiếng đồng ý, sau đó hắn đi đến trước mặt Đỗ Định Quốc, hắn dùng ánh mắt tham lam nhìn qua bộ ngực của Nhị nha đầu hai lượt, sau đó mới nói:

- Bố vợ, không phải, anh Đỗ, Nhị nha đầu thật sự quá tốt, tôi thật sự không xứng. Hì hì, tôi em như rút lui, bây giờ muốn thu về tiền hỏi.

- Bốp!

Đỗ lão gia tử vỗ tay thật mạnh lên bàn, lão dùng ánh mắt hung hăng nhìn con trai mình, miệng liên tục run rẩy.

- Ông, ông đừng nổi giận, điều này không trách bố được, là cháu tự nguyện.

Nhị nha đầu vừa giữ chặt lấy tay vừa vỗ lưng để ông nội nhuận khí.

- Nhị thúc, ngài...Ngài...Điều này...

Đỗ Tam Thúc cũng muốn nói gì đó thế nhưng lúc này lại không thể mở miệng.

- Hì hì, Đỗ lão gia tử, bây giờ xem như tôi không có phúc phận, không thể nào làm cháu rể của ngài. Hì hì, mong ngài trả lại tiền hỏi cho tôi.

Lại Ngũ cười hì hì nhìn về phía Đỗ lão gia tử, sau đó ưỡn mặt lên nói.

- Bao nhiêu tiền?

Sau khi Đỗ lão gia tử đã áp chế được cơn tức giận, Vương Tử Quân chợt dùng giọng lãnh đạm nói.

Lại Ngũ lúc này mới chú ý đến Vương Tử Quân, tuy hắn chỉ là một tên lưu manh nhưng đôi khi cũng có ánh mắt tinh đời. Hắn thấy Vương Tử Quân ngồi bên cạnh bàn cực kỳ ung dung trấn định, hắn cảm thấy tên thanh niên kia không dễ chọc vào, ít nhất thì loại người này không phải mình có thể chọc vào được.

Lại Ngũ sinh ra cảm giác như vậy, thế là hắn cung kính nói:

- Cũng không nhiều, năm trăm đồng.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt có vài phần xinh đẹp của Nhị nha đầu, lại nhìn gương mặt đầy nếp nhăn của Đỗ Định Quốc, trong lòng hắn chợt sinh ra cảm giác bi ai. Thật không ngờ một người thuở nhỏ làm bạn với bố mình, bây giờ chỉ vì năm trăm đồng mà ném con gái cho một tên lưu manh như vậy.

Vương Tử Quân móc bóp lấy ra năm trăm đồng đặt trên bàn:

- Tiền đây, anh cầm lấy đi.

Đỗ lão gia tử nhìn Vương Tử Quân lấy tiền, vẻ mặt thật sự không nhịn được. Lão há miệng, còn chưa kịp nói thì Vương Tử Quân đã cười cười lên tiếng:

- Ông, trước khi đến ông nội có dặn cháu mua cho ông vài món quà, cháu đến quá gấp nên quên mất.

Đỗ lão gia tử nhìn nụ cười trên mặt của Vương Tử Quân, lão cũng chỉ khẽ cười rồi gật đầu với Vương Tử Quân. Lại Ngũ cũng không dám cầm tiền, hắn đưa mắt nhìn chủ tịch Hà, lúc này chủ tịch Hà cũng đang nhíu mày.

Chủ tịch Hà thấy một kế hoạch cực kỳ tốt đẹp của mình đang được thực hiện tốt, không ngờ giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, thế là hắn khẽ gật đầu với Lại Ngũ, sau đó cười lạnh một tiếng:

- Này, cậu thanh niên, cậu đến thăm người thân, cũng đừng xen vào chuyện của người khác.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của chủ tịch Hà, hắn cũng không mở miệng chỉ nhìn sang chỗ khác trò chuyện với Đỗ lão gia tử. Thái độ hờ hững của hắn thật sự chọc giận chủ tịch Hà, tuy hắn chỉ là một phó chủ tịch nhưng dù thế nào cũng là người có tiếng nói trong xã, là kẻ chỉ cần nói một tiếng cũng đủ làm cho kẻ khác chết đi sống lại, không ngờ lại có kẻ không nể mặt mình như vậy.

- Ông Đỗ, chúng tôi đưa những thứ này đi, nếu như là huân huy chương thật thì chúng tôi sẽ trả lại.

Chủ tịch Hà nói với Đỗ Ngọ Thành, sau đó phất tay với tên cán bộ Lý.

Tên cán bộ Lý gật đầu, hắn đưa tay định cầm lấy chiếc hộp. Nhưng khi người này còn chưa chạm tay vào hộp thì Vương Tử Quân đã vung tay giữ lấy, nàng dùng giọng chuẩn xác nói:

- Không cần kiểm nghiệm huân huy chương này, nếu muốn tài liệu văn bản chứng minh, hai ngày sau sẽ trực tiếp đưa lên.

Thấy kế hoạch của mình lại bị Vương Tử Quân cắt đứt thì chủ tịch Hà thật sự rất tức giận, đúng là thật sự không thể không bạo phát. Tất nhiên hắn sẽ cực kỳ không hài lòng để một kế hoạch quan trọng như vậy bị tên thanh niên kia làm rối loạn. Thế là hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Tử Quân, lại dùng giọng không khách khí nói:

- Cậu thanh niên, liệu cơm gắp mắm, tùy cơ ứng biến mới tốt, nếu làm việc lỗ mãng, tỏ thái độ lung tung, sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi lớn.

Vương Tử Quân nghe câu nói của chủ tịch Hà mà chỉ cười cười không thèm quan tâm, hắn nghiêm trang nói:

- Có tài liệu chứng minh là được, cũng không quan tâm nhiều làm gì cho mệt.

Chủ tịch Hà nhìn đám người Đỗ Định Quốc đứng trong sân, thế là hắn vung tay lên nói:

- Nếu đã như vậy thì chúng tôi đi trước, nếu đã có người lấy ra tài liệu chứng minh, chúng tôi sẽ chờ tài liệu đó.

Khi đám người rời khỏi nhà thì khoảng sân khôi phục bầu không khí tĩnh lặng, lúc này Đỗ Định Quốc vẫn ngồi ngơ ngác trên ghế.

- Bố, chuyện này hay là chúng ta coi như xong đi, chúng ta đấu không lại người ta.

Đỗ Định Quốc trầm mặc một lúc lâu, sau đó lão chợt lên tiếng với bố mình, cặp mắt đục ngàu càng chứa đựng nhiều dòng lệ.

Coi như xong, ba chữ này rất hời hợt nhưng rơi vào trong tai Vương Tử Quân thì lại cực kỳ khó chịu như hóc xương, mới thấy người trong cuộc như Đỗ Định Quốc sẽ có tâm tình phức tạp như thế nào.

Đỗ lão gia tử vung tay lên thật mạnh, nhưng khi lão vung tay thì Nhị nha đầu và Tam Thúc ở bên cạnh đã nhanh chóng giữ lại.

- Nhị thúc, điều này cũng không trách được Định Quốc, cánh tay sao có thể vặn được đùi? Chúng ta thật sự không thể nào đấu lại người ta, lúc này còn không gom được tiền thuốc men cho Long Nhi, thật sự là không còn cách nào khác, Định Quốc cũng là không có biện pháp nào khác mà thôi.

Tam Thúc vừa kéo tay Đỗ lão gia tử vừa nói lời an ủi.

- Ông nội, chuyện này cũng không thể trách bố cháu được, trong nhà thật sự quá...

Nhị nha đầu tuy khẽ lên tiếng nhưng giọng điệu lại tràn đầy cầu khẩn.

- Tên khốn kiếp này không có tiền thì có thể tìm biện pháp khác, ai lại hứa gả Nhị nha đầu co tên khốn nạn Lại Ngũ kia? Tuy sự việc cuối cùng cũng qua, nhưng sau này Nhị nha đầu sông trong thôn Đỗ Gia Khẩu này như thế nào? Có người làm cha nào giống anh chứ?

Đỗ lão gia tử rủ cánh tay xuống nói.

Đỗ Định Quốc cũng không nói lời nào, lão chỉ ôm đầu vào ngồi trong một góc, ngay sau đó vang lên tiếng nức nở của một người đàn ông một đời phong sương. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng khó chịu của Đỗ lão gia tử, hắn nói:

- Ông, trong nhà rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngài và ông nội cháu không phải là người ngoài, chúng ta đều là người một nhà, nếu ngài không xem cháu là người ngoài thì có thể nói cho cháu, có thể cháu sẽ giúp được vài việc.

Đỗ Tam Thúc biết rõ Vương Tử Quân chạy xe đến, lại nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân lấy tiền trả cho Lại Ngũ, hắn nói ngay:

- Nhị thúc, cháu thấy tình hình của Long Nhi là không thể chậm trễ được, dù là thế nào cũng cần giúp đỡ.

Vương Tử Quân nhìn vào mắt Đỗ lão gia tử và cảm nhận được nỗi bất đắc dĩ, ông cụ không muốn bày chuyện khó coi trong nhà ra ngoài. Chỉ là sự việc đến nước này, lão cũng không thể làm gì khác hơn được.

- Ông, ngài và ông nội cháu là chiến hữu cùng sinh tử, nếu như ông nội cháu biết rõ ông có việc khó khăn mà không nói, chỉ sợ sẽ đích thân tìm đến.

Vương Tử Quân rót một ly trà cho Đỗ lão gia tử rồi khẽ an ủi.

- Vương đại ca, là thế này, trước đó anh của em có đi theo một đội xây dựng đến huyện bên cạnh làm việc, sau đó lại té từ trên lầu xuống bị gãy chân. Khi đó ông chủ công trường có thanh toán cho anh của em năm nghìn đồng tiền thuốc men thì không thấy xuất hiện nữa. Vài ngày trước bọn họ có thông qua trung gian đưa đến hai ngàn đồng xem như xong việc.

Nhị nha đầu thấy ông nội mình tỏ ra bất đắc dĩ, thế là nói rõ sự việc cho Vương Tử Quân.

Còn chưa lành bệnh thì đưa đến hai ngàn đồng xem như xong sao? Sự viẹc này sẽ có ai tình nguyện xảy ra với mình? Vương Tử Quân sau khi nghe xong lời của Nhi nha đầu thì dùng giọng chân thành nói:

- Em cứ ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện.

- Hừ!

Đỗ lão gia tử uống một hớp nước rồi nói:

- Tôi không đồng ý với bọn họ, thế là lên xã tố cáo, yêu cầu đám người kia cho ra câu trả lời rõ ràng...

Đỗ lão gia tử dùng giọng đứt quảng tự thuật lại sự việc, Vương Tử Quân xem như đã biết được những chuyện đã xảy ra. Sau đó nhà thầu xây dựng và Đỗ gia hiệp thương không thành công, cũng không tiếp tục thương lượng, càng không quan tâm đến Đỗ Long đang nằm viện giống như sự việc chưa từng phát sinh.

Sau khi bán đi tất cả mọi thứ trong nhà để chữa bệnh cho Đỗ Long, Đỗ lão gia tử tự mình tìm ra công ty xây dựng kia, muốn bọn họ cho ra một câu trả lời rõ ràng nhưng lại bị đám bảo vệ của công ty đuổi ra ngoài.

Đỗ lão gia tử nổi giận đi đến tìm chính quyền huyện, gặp được một vị phó chủ tịch họ Hào. Vị phó chủ tịch Hào này nghe rõ những lời phản ánh của Đỗ Ngọ Thành, đồng ý sẽ điều tra rõ ràng, nhất định sẽ giải quyết thích đáng. Không ngờ ông cụ mới chân trước về đến nhà thì đám người công ty xây dựng kia đã chạy đến, không những không bồi thường tiền còn tuyên bố không sợ Đỗ lão gia tử đi tố cáo, dù có tố cáo đến tận chân trời thì hắn cũng không sợ.

Những chuyện tiếp theo thì xem như Vương Tử Quân đã biết, tuy Đỗ lão gia tử nói đơn giản nhưng hắn lại cảm nhận được ông cụ cực kỳ bất đắc dĩ ở sự kiện này.

- Bác Định Quốc, công ty xây dựng kia tên là gì?

Vương Tử Quân gõ tay xuống mặt bàn, hắn quay sang hỏi Đỗ Định Quốc.

Đỗ lão gia tử dù sao cũng đã lớn tuổi, người xử lý vụ này chủ yếu là Đỗ Định Quốc. Nãy giờ Đỗ Định Quốc ngồi chồm hổm một góc không lên tiếng, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân hỏi, lão vô thức ngẩng đầu lên nói:

- Hình như gọi là Lập Phong, đúng rồi, là công ty bất động sản Lập Phong.

"Công ty bất động sản Lập Phong? Hèn gì có năng lực lớn như vậy!"

Vương Tử Quân nghe cái tên mà không khỏi có chút kinh ngạc, thế là hắn cũng hiểu ý của đám cán bộ chủ tịch Hà lúc vừa rồi. Đám cán bộ kia chính là những người bị đưa lên đầu súng, kẻ ra tay chính là Lưu Siêu Cử trước đó đã gọi điện thoại cho Vương Tử Quân.

- Lão gia tử, anh Long bây giờ đang ở chỗ nào?

Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi khẽ nói.

- Đang ở trong phòng nghỉ ngơi, hôm trước đã hết tiền thế chấp, bệnh viện không cho ở lại, chỉ có thể đưa về nhà dưỡng bệnh.

Lão gia tử thở dài một hơi, trên mặt mang theo vẻ bi ai.

Vương Tử Quân cũng không nói lời nào, hắn đi vào trong phòng. Căn phòng nửa gạch nửa gỗ thật sự có chút u ám, thế nhưng nhờ vào ánh sáng từ cửa sổ mà Vương Tử Quân thấy được một hình bóng gầy gò đang nằm không nhúc nhích trên giường.

- Long Long, có người đến thăm.

Đỗ lão gia tử đi đến bên cạnh cháu nội của mình rồi khẽ nói.

Đỗ lão gia tử dùng khăn lau mồ hôi trên mặt cháu trai của mình, tên thanh niên nằm trên giường nhìn ông nội với gương mặt khổ sở, hắn thở dốc như một con cá bị đưa lên bờ, hắn liên tục xoa ngực và hỏi ông mình:

- Có phải cháu sắp chết rồi không? Cháu sao lại cảm thấy hít thở khó khăn như vậy? Ông, cháu rất nóng lòng, không biết khi nào có thể xuống đất đi được đây?

Những lời nói của Đỗ Long giống như một con dao nhọn khoét sâu vào lòng người nhà, Nhị nha đầu đi vào theo mọi người, lúc này cũng không nhịn được phải rơi lệ.

- Anh bạn còn trẻ, đừng nên suy nghĩ nhiều, sự việc sớm muộn cũng sẽ đượcg giải quyết.

Vương Tử Quân khẽ kéo ga giường che lên người Đỗ Long, sau đó khẽ an ủi.

Vương Tử Quân ở trong phòng một lát, hắn chợt cảm nhận được mùi mồ hôi đặc quánh, dù cố gắng chịu đựng vẫn thấy giống như có chút khó hít thở, chiếu chút nữa không thở được. Cũng may Đỗ lão gia tử thấy Đỗ Long đã khôi phục như thường, thế là kéo Vương Tử Quân ra ngoài.

- Ông, bệnh của Đỗ Long là không có vấn đề, tuy cháu chưa từng học y thế nhưng cũng có chút kiến thức về phương diện này, cháu thấy Đỗ Long rơi khá nặng nhưng vẫn chữa trị tốt.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt đau khổ của Đỗ lão gia tử rồi khẽ an ủi.

- Tử Quân, thật vậy sao?

Vương Tử Quân nói thật sự giống như cỏ cây cứu mạng với Đỗ lão gia tử, lão dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Vương Tử Quân, dùng giọng không thể chờ đợi được hỏi.

- Ông, chuyện này ngài cứ giao cho cháu là được.

Vương Tử Quân nhìn sắc trời rồi nói:

- Bây giờ vẫn còn sớm, nếu không hôm nay chúng ta đưa Long Long đến bệnh viện luôn một thể?

- Ôi, Tử Quân, chân của Long Long cũng không phải chữa khỏi ngày một ngày hai, cũng không nóng lòng chốc lát được. Lần đầu tiên cháu đến nhà, cũng không thể để cháu đói bụng đi về được.

Ông cụ bướng bỉnh muốn giữ Vương Tử Quân ở lại dùng cơm.

Nội dung cuộc trò chuyện sau đó của Đỗ lão gia tử và Vương Tử Quân xoay quanh những câu chuyện đời lính năm xưa...

- Tử Quân, năm xưa đại đội trưởng nói tôi đi theo anh ấy, thế nhưng tôi lại không thể để mẹ ở nhà một mình, thế cho nên ở lại làm lính địa phương...

Đỗ lão gia tử nói, sau đó năng ly trà lênn uống ừng ực.

Vương Tử Quân biết rõ người già có một đặc điểm chung chính là hoài cựu, người giống như Đỗ lão gia tử có cuộc đời chìm nổi, những chuyện tốt đẹp nhất có lẽ là khi còn ở trong quân ngũ, càng thường xuyên nhắc nhở trong lòng. Dù Vương Tử Quân là người sống hai đời nhưng hắn vẫn cảm thấy phần nhân tình này của Đỗ lão gia tử là khá nặng.

- Lần trước tôi gặp đại đội trưởng chính là thời điểm vừa giải phóng, khi đó bố cậu được vài tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh và rất có tinh thần...

Vương Tử Quân thật sự không nhịn được cười với lời đánh giá của Đỗ lão gia tử, hắn liên hệ hình tượng bố mình với lời miêu tả khỏe mạnh kháu khỉnh đáng yêu của ông, nếu lời này rơi vào trong tai thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Chiết Giang, cũng không biết sẽ sinh ra cảm tưởng gì.

- Có một lần tôi đến ở nhà đại đội trưởng ba ngày, khi đó anh ấy muốn tôi đi theo cùng công tác, nhưng tôi là số nông dân trồng trọt, cũng không bỏ được vài mẫu ruộng nhà mình. Hì hì, thế là cứ mãi như vậy đến hôm nay...

- Ông, dù thế nào cũng là một cuộc sống, đôi khi cũng không nên nghĩ quá nhiều, vì mỗi một cuộc sống đều có hạnh phúc riêng của nó.

Vương Tử Quân thầm hiểu được chút tâm tư của Đỗ lão gia tử, hắn khẽ lên tiếng an ủi.

Vẻ mặt Đỗ lão gia tử khẽ động, lời nói của Vương Tử Quân làm cho lão có hơi ngẩn người, sau đó cười lên ha hả nói:

- Cậu không hổ danh là cháu nội của đại đội trưởng, nếu nói về lý lẽ thì chỉ hơn chứ không kém, nói ra làm cho người ta cảm thấy cực kỳ nhập tâm.

Khi hai người nói chuyện với nhau thì Nhị nha đầu đã bưng vài món ra ngoài đặt lên bàn, cũng chỉ là vài món ăn gia đình, một dĩa củ cải, một tô bánh canh.