Bí Thư Trùng Sinh

Chương 643: Một Cái Răng Hô Thay Đổi Tương Lai




- Còn có thể làm gì nữa? Đang ngủ!

Mạc Tiểu Bắc lười biếng vỗ vào miệng của mình, sau đó nàng khẽ nói.

Ngủ nhiều một chút sẽ tốt hơn, hai ngày trước Vương Tử Quân gọi điện thoại đến và nhận được giọng nói mơ màng của Mạc Tiểu Bắc. Hắn cảm thấy vợ mình đang ngủ, thật sự xem như quấy rầy giấc mộng đẹp của vợ, như vậy cũng không hay.

- Ngủ nhiều sẽ có lợi cho phụ nữ có thai.

Vương Tử Quân vừa dựa lưng lên ghế vừa khẽ nói với đầu dây bên kia.

Mạc Tiểu Bắc một lúc lâu không lên tiếng, đến khi Vương Tử Quân nghĩ rằng Mạc Tiểu Bắc thật sự đã ngủ mất thì nghe thấy một giọng phàn nàn:

- Mỗi ngày đều ăn ngủ, ngủ ăn, thật sự xem em như một con heo.

Vương Tử Quân nghe thấy giọng nói phàn nàn với ngữ điệu ngây thơ của Mạc Tiểu Bắc mà thật sự không nhịn được cười. Lúc này nàng căn bản không thể nào để cho hắn liên hệ đến hình tượng một nữ quân nhân đầy khí thế trước kia được nữa.

Vương Tử Quân nói đùa vài câu với Mạc Tiểu Bắc, sau đó đồng ý vài ngày sau sẽ về thủ đô thăm nàng, cuối cùng mới cúp điện thoại.

Tuy cúp điện thoại nhưng trong lòng Vương Tử Quân vẫn rất ngọt ngào, vài tháng sau con của hắn và Mạc Tiểu Bắc sẽ đi vào thế giới này, thậm chí sau đó sẽ có thêm một đứa con thứ hai của hắn sẽ đi vào thế giới này.

Vương Tử Quân nghĩ đến Y Phong thì lại cầm điện thoại lên, nhưng hắn không gọi điện thoại được cho nàng. Sau khi thử hai lần thì hắn cúp điện thoại. Lúc này Y Phong đã xuống phương nam, chủ yếu ở cùng một chỗ với Tần Hồng Cẩm. Lúc bắt đầu thì Vương Tử Quân còn có chút lo lắng về quan hệ giữa hai người, nhưng bây giờ hắn chợt phát hiện ra những lo lắng của mình căn bản là dư thừa.

Vương Tử Quân vốn chuẩn bị cùng Y Phong qua về huyện Hồng Bắc, dù thế nào thì những chuyện như vây đã xảy ra, hắn vẫn phải dũng cảm đối mặt. Nhưng Y Phong lại có tính toán khác, cuối cùng nàng quyết định mình có thể quay về huyện Hồng Bắc, thế nhưng phải chờ đến khi sinh con xong cái đã.

Vương Tử Quân rời vào đường cùng chỉ có thể phó thác Y Phong cho Tần Hồng Cẩm, đây cũng là một biện pháp không còn cách nào khác, vì nếu để Y Phong ở một mình thì hắn căn bản không cam lòng.

Vương Tử Quân lắc lắc đầu, hắn cảm thấy men say bừng bừng trong lòng, hắn dựa lưng lên ghế sa lông, ngay sau đó đã rơi vào giấc ngủ.

Không biết trải qua bao lâu, Vương Tử Quân chợt bừng tỉnh từ trên ghế. Hắn nheo mắt nhìn đồng hồ trong phòng làm việc, nhìn thấy kim giờ chỉ vào con số ba, hắn ra sức lắc đầu.

Tut bây giờ đang trong giờ làm việc thế nhưng cũng không ai đến kiểm tra chính mình, Vương Tử Quân đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó châm một điếu thuốc bắt đầu hít khói thả sương.

Khi hút được một nửa điếu thuốc, Vương Tử Quân nhấc điện thoại lên, nửa phút sau Triệu Quốc Lương đi đến. Vương Tử Quân nghe Triệu Quốc Lương báo cáo một vài việc, sau đó hắn khẽ hỏi:

- Bây giờ có việc gì khẩn cấp cần giải quyết không?

- Không có sự việc gì quá gấp.

Triệu Quốc Lương mở văn kiện ra xem, sau đó dùng giọng chăm chú nói.

- Ừ!

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không nói gì. Triệu Quốc Lương đứng bên cạnh hắn lại có chút do dự, cuối cùng vẫn ngậm miệng không nói.

- Sao vậy? Quốc Lương, có phải có chuyện gì không?

Triệu Quốc Lương có hành vi mờ ám, thế nhưng Vương Tử Quân là lãnh đạo, hắn thấy thư ký của mình muốn nói lại thôi, thế là không khỏi trầm giọng hỏi.

- Chủ tịch, viên cán bộ huyện Lâm Hoàn đến kêu oan muốn gặp ngài.

Triệu Quốc Lương có chút do dự, cuối cùng cũng khẽ nói với Vương Tử Quân.

Viên cán bộ huyện Lâm Hoàn đến kêu oan? Đây là chuyện gì? Vương Tử Quân thật sự có chút khó hiểu, hắn đưa mắt nhìn thoáng qua Triệu Quốc Lương, sau đó nghe thấy Triệu Quốc Lương lên tiếng:

- Chủ tịch, là đồng chí có tranh chấp với các đồng chí phòng văn thư khi ngài quay về ủy ban, vừa rồi tôi và anh Đổng đã đi tìm hiểu vấn đề, chuyện là thế này...

Triệu Quốc Lương lên tiếng, Vương Tử Quân biết tên cán bộ huyện Lâm Hoàn kia họ Trần, gọi là Trần Hào Vũ. Trần Hào Vũ này cũng giống như tất cả cán bộ trẻ tuổi khác, hắn cũng tham gia hoạt động thi tuyển cán bộ lần này của phòng tổ chức thành phố Đông Bộ. Hơn nữa trong quá trình thi tuyển thì hắn thật sự có thực lực không tầm thường, có thành tích thi viết vĩ đại, hơn nữa lại càng đi đầu trong vòng phỏng vấn ở phía sau.

Sau khi thông qua thi viết và phỏng vấn thì căn bản xem như đã là sự việc ván đóng thuyền, thế nhưng kết quả cuối cùng chính là không vượt qua vòng kiểm tra sức khỏe.

- Cậu ta có bệnh tật gì sao?

Vương Tử Quân khẽ gõ tay lên bàn rồi trầm giọng hỏi Triệu Quốc Lương.

- Cũng không có vấn đề, nhưng dựa theo quy định số hai khi kiểm tra sức khỏe, anh ta có một chiếc răng hô, thế là bị loại theo quy định.

Triệu Quốc Lương nói đến lý do này thì không khỏi đưa mắt nhìn Vương Tử Quân.

Một chiếc răng hô? Vương Tử Quân chợt sững sờ, ngay sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt có vẻ tức giận. Chỉ vì một chiếc răng hô mà cắt đứt tương lai của một con người, hắn cảm thấy điều này cực kỳ không công bằng.

Vương Tử Quân cũng không lên tiếng, hắn khẽ gõ lên bàn, sau đó khẽ nói với Triệu Quốc Lương:

- Anh cho cậu ta đến đây, tôi muốn nói chuyện với cậu ta.

Triệu Quốc Lương đồng ý một tiếng, sau đó đi ra ngoài. Vài phút sau một người thanh niên hơn hai mươi tuổi đi theo Triệu Quốc Lương vào phòng làm việc của Vương Tử Quân. Người này cao hơn Vương Tử Quân một chút, kết hợp với quần áo biểu hiện ra hình tượng hào hoa phong nhã, thật sự làm cho người ta sinh ra hảo cảm.

Sau khi đi đến trước mặt Vương Tử Quân thì người thanh niên này có chút sững sốt, sau đó cười dùng giọng ân cần nói:

- Chào chủ tịch Vương.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Cậu chính là cán bộ phòng giáo dục huyện Lâm Hoàn sao? Tôi nghe nói cậu muốn gặp tôi, mời cậu ngồi xuống chúng ta cùng nói chuyện.

Trần Hào Vũ ở huyện Lâm Hoàn luôn được gọi là tài tử, hắn cũng thản nhiên tiếp cách xưng hô như vậy, thế cho nên lúc công tác cũng có chút tư tưởng xem thường người khác. Đây chính là khuyết điểm của hắn, nhưng người như hắn thật sự có điểm đáng kiêu ngạo, đó chính là trên phương diện học thức, hắn cảm thấy mình căn bản không kém người nào.

Nhưng khi thấy vẻ mặt ung dung của Vương Tử Quân, Trần Hào Vũ cảm thấy trong lòng có chút căng thẳng. Loại cảm giác căng thẳng này không biết đã bao năm rồi chưa từng xuất hiện, nhưng ngày hôm nay nó thật sự xuất hiện trong lòng hắn.

- Chủ tịch Vương, tôi là Trần Hào Vũ, là cán bộ phòng giáo dục huyện Lâm Hoàn, tôi cảm thấy quy trình tuyển chọn cán bộ lần này thật sự không công bình.

Vương Tử Quân nhìn Trần Hào Vũ thở phì phì lên tiếng, hắn cười cười nói:

- Cậu cảm thấy không công bình, có phải là vì cái răng hô mà người ta vứt bỏ cậu không?

- Chủ tịch Vương, cũng không phải là như vậy, răng hô chỉ là một phương diện, tôi cảm thấy khôn công bình nhất chính là có người ngầm thao tác ở bên trong.

Trần Hào Vũ ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Vương Tử Quân.