Bí Thư Trùng Sinh

Chương 706: Thừa thế xông lên, dựng kiếm vượt đao




Vẻ mặt tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi chợt biến đổi, khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì bị viên cảnh sát lớn tuổi ngăn lại. Viên cảnh sát lớn tuổi trầm giọng nói với Trịnh Khiếu Nam:

- Đồng chí, anh chạy xe tốc độ cao trong thành phố, lại tùy ý vượt đèn đỏ, căn cứ vào luật giao thông hiện hành, anh sẽ bị giữ xe. Mời anh hai ngày nữa đến đội cảnh sát giao thông thành phố để tiếp nhận xử lý.

- Muốn giữ xe của tôi, anh lập lại lần nữa tôi xem?

Trịnh Khiếu Nam đưa tay ra muốn núm cổ áo viên cảnh sát giao thông.

- Trịnh Khiếu Nam, cậu muốn làm gì?

Một âm thanh sẵng giọng vang lên sau lưng Trịnh Khiếu Nam, hắn quay lại nhìn, thấy cục trưởng Hà Tiến Chung đứng cách đó không xa với vẻ mặt cực kỳ âm trầm, đồng thời sau lưng Hà Tiến Chung còn có xe kéo chuẩn bị sẵn.

- Cục trưởng Hà, anh muốn làm gì? Hai tên thuộc hạ của anh nhàn rỗi không có việc gì làm, ăn no rực mỡ sao? Anh cũng muốn kéo xe của tôi đi à?

Trịnh Khiếu Nam thấy Hà Tiến Chung thì áp chế chính mình một chút, thế nhưng vẫn nhanh chóng đi đến trước mặt Hà Tiến Chung rồi dùng giọng cợt nhả nói. Nguồn tại http://Truyện FULL

Hà Tiến Chung nhìn gương mặt Trịnh Khiếu Nam, vẻ mặt hắn càng thêm lạnh lẽo:

- Không nói đùa với cậu, kéo xe đi.

Khi Hà Tiến Chung vung tay lên, chiếc xe kéo đã chạy đến phía trước chiếc BMW vừa bị đẩy ra khỏi cổng ủy ban thành phố.

- Hà Tiến Chung, anh điên rồi, tôi nói cho anh biết, anh...

Trịnh Khiếu Nam càng thêm kích động, càng thêm căm tức, hắn không khỏi mở miệng chất vấn Hà Tiến Chung. Nhưng hắn nói được một nửa thì bị người phụ nữ bên cạnh giữ lại, nàng vừa ngăn đón Trịnh Khiếu Nam vừa lên tiếng xin lỗi Hà Tiến Chung:

- Cục trưởng Hà, ngài cũng đừng chấp nhất cậu ấy, vừa rồi là cậu ấy nóng quá mà hồ đồ.

Tiếng xe kéo vang lên ngoài ủy ban thành phố, dù không ai đi ra xem náo nhiệt, thế nhưng dù là khu văn phòng khối chính quyền hay thị ủy đều có người nhìn ra ngoài cửa sổ để xem xét tình hình bên ngoài.

- Đi thôi, chúng ta về.

Người phụ nữ kéo tay Trịnh Khiếu Nam, nàng dùng giọng chân thật đáng tin khuyên nhủ.

- Con bà nso, Hà Tiến Chung ở trước mặt anh tôi chỉ là một con chó, hôm nay con cho này lột da làm sói, không ngờ hung hăng láo toét như vậy...

Trịnh Khiếu Nam nhìn chiếc xe BMW của mình bị kéo đi mà dùng giọng nghiến răng nghiến lợi nói.

Người phụ nữ đưa mắt nhìn Trịnh Khiếu Nam, thầm nghĩ cũng là anh em nhưng Trịnh Khiếu Nam sao lại khác biệt với anh trai của mình như vậy? Thế là cảm tình với Trịnh Khiếu Nam giảm đi vài phần, giọng điệu lại càng thêm dịu dàng:

- Điều này cũng không trách được cục trưởng Hà, cậu cũng biết rồi đấy, vua nào triều nấy, bây giờ triều đại ở thành phố La Nam đã thay đổi rồi.

Trịnh Khiếu Nam chợt sững sốt, hắn ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng thị ủy, sau đó dùng giọng hung hăng nói:

- Hừ, được lắm, dám chơi ông, còn chưa kịp làm gì ai mà đã dám động vào ông sao?

Phòng làm việc của Vương Tử Quân ở lầu ba, là một gian phòng hai gian, bên trong còn có một phòng xép. Căn phòng được sắp xếp rất tốt, vật dụng đều là hàng mới, thế là làm cho bầu không khí trong phòng càng thêm trầm trọng.

- Bí thư Vương, thời gian hơi gấp nên chuẩn bị có hơi vội vàng, anh xem đã hài lòng chưa, tôi sẽ cho người sắp xếp thay đổi.

Kim Điền Lạc nhìn Vương Tử Quân, giọng điệu càng thêm cung kính.

Kim Điền Lạc nghĩ rằng bí thư mới đến sẽ lập uy, thế nhưng phải quan sát một thời gian rồi mới ra tay, dù sao thì tay chân cũng khó thể vung vẫy nếu không biết rõ tình huống. Nhưng hắn không ngờ hôm nay là ngày đầu tiên đi làm nhưng lại có nhiều việc xảy ra như vậy, điều này làm cho hắn sinh ra cảm giác vị bí thư trẻ tuổi này căn bản không dễ đối phó.

- Thư ký trưởng Kim, con người của tôi cũng không quá chú trọng những thứ này, như vậy là quá tốt rồi.

Vương Tử Quân ngồi xuống ghế sa lông, hắn vừa cười vừa nói.

Kim Điền Lạc nở nụ cười ngồi xuống cách đó không xa:

- Bí thư Vương, ngài có yêu cầu gì với phương diện thư ký không?

Kim Điền Lạc hỏi yêu cầu của Vương Tử Quân, rõ ràng là xin chỉ thị xem bí thư Vương có sắp xếp gì ở phương diện này không. Nếu có thì tất nhiên sẽ dựa theo sắp xếp của Vương Tử Quân, sẽ chuyển danh sách nhân tuyển cho bí thư Vương xem xét lựa chọn.

- Tôi vừa đến, chưa quen cuộc sống nơi đây, thế cho nên vấn đề thư ký cứ để lại đó nói sau. Còn những sắp xếp công tác của tôi, cũng chỉ có thể làm phiền thư ký trưởng một khoảng thời gian mà thôi.

Vương Tử Quân vung tay lên dùng giọng quyết đoán nói.

Công tác sau này sẽ phải làm phiền mình? Kim Điền Lạc chợt sững sờ và có chút chóng mặt, một thư ký trưởng như hắn làm thư ký, xem ra vị bí thư thị ủy này rõ ràng có tính cách. Nhưng hắn cũng không từ chối, dù sao thư ký trưởng văn phòng thị ủy cũng là thư ký của bí thư Vương, thế cho nên hắn sảng khoái tỏ thái độ:

- Quá tốt rồi, bí thư Vương có sắp xếp gì cứ cho ra chỉ thị với tôi.

Khi Vương Tử Quân và Kim Điền Lạc đang trao đổi bàn bạc trong phòng làm việc, ở khu văn phòng hội đồng nhân dân cách đó không xa có một người đàn ông đang cực kỳ uất ức mở miệng càu nhàu với chủ tịch Trình:

- Bí thư Trình, anh nói xem là có chuyện gì, tôi khôngn dám nói mình vất vả cho ra công lao lớn trong công tác, thế nhưng ít nhất nói mình tận lực công tác cũng không phải khoa trương. Nhưng vị bí thư kia không nói hai lời, vì một việc nhỏ như vậy mà cắt chức trưởng phòng của tôi, đây không phải là chuyện bé xé ra to sao? Tôi thật sự không phục.

Trình Tự Học lúc này cũng cau mày, trong lòng lão vốn cũng bừng lửa giận. Ngày đầu tiên đi làm mà Vương Tử Quân đã cho ra những quyết định như vậy, như vậy không phải là tính tình quá lớn sao? Nhưng lão dù có oán thầm cũng không thể nói thẳng ra được, người ta còn trẻ, lại ở trên vị trí đứng đầu cả một thành phố, quyền uy của người ta căn bản khó thể nào khiêu chiến được.

- Anh Chính, anh có thái độ như vậy sao được? Anh nói bí thư Vương miễn chức của mình là sai sao? Tôi hỏi anh, vào giờ đi làm, một chiếc xe cản đường trong khu thị ủy, như vậy có chuyện gì xảy ra? Anh sẽ nói mình làm đúng công tác sao? Không có gì bị bắt bẻ à?

Trình Tự Học hít vào một hơi thật sâu rồi hỏi ngược lại.

Lục Anh Chính này là tùy tùng đi theo Trình Tự Học không ít năm, hắn nhớ rõ có một lần đi công tác theo bí thư Trình, bí thư Trình đột nhiên bị bệnh, có thể nói là lạ nước lạ cái nên tiêu chảy, may mà hắn có mang theo thuốc, kịp thời dùng cho lãnh đạo. Tuy đã dừng tiêu chảy nhưng lãnh đạo vẫn nóng sốt, thế là Lục Anh Chính phải thủ hộ cả ngày đêm, không chỉ chăm lo thuốc thang cho Trình Tự Học còn hơn cả bố mình, còn giặt giũ làm vệ sinh cho lãnh đạo. Sau này Trình Tự Học đã nói rõ ràng với Lục Anh Chính, đó là người đi theo lão sẽ không bao giờ bị lãng quên, sẽ được đề bạt xứng đáng.