Bí Thư Trùng Sinh

Chương 734: Vết thương không chịu nổi




Một giám đốc bệnh viện có lòng nhiệt tình công tác như vậy nếu cứ tiếp tục một thời gian dài thì hoàn toàn có tư cách tiến vào hàng ngũ những lãnh đạo bệnh viện có đạo đức của quốc gia. Nhưng Địch Điền Ngũ không phải là người kiên trì như vậy, lúc này hắn đã có tuổi, nếu hắn trẻ lại hai mươi tuổi thì sẽ có thể cố gắng như vậy, nhưng bây giờ thì không. Sở dĩ hắn có thái độ khác thường như vậy vì có một đại nhân vật tiến vào trong bệnh viện, không, phải là mẹ của đại nhân vật tiến vào trong bệnh viện.

- Chủ tịch Trình, ngài thức dậy thật sớm, bác đã đỡ hơn chưa ạ?

Địch Điền Ngũ nhanh chóng đi đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, hắn dùng giọng tràn đầy quan tâm thăm hỏi Trình Tự Học đang đọc báo ở trong phòng khách.

Phòng chăm sóc đặc biệt này là phòng bệnh tốt nhất trong bệnh viện thành phố La Nam, nhìn qua thì nó giống như không phải phòng bệnh, thật sự lại giống với một trại an dưỡng. Nó có ba gian hai phòng, ít nhất trên trăm mét vuộng, có đầy đủ nhà ăn phòng khách, rất có hương vị của một gia đình.

Tuy thành phố La Nam bình thường luôn cháy phòng cho bệnh nhân, thế nhưng Địch Điền Ngũ vẫn căn cứ vào nguyên tắc phục vụ lãnh đạo để dùng toàn lực kiến tạo phòng chăm sóc đặc biệt. Không những tạo ra hoàn cảnh phù hợp nhất, còn đề cao lắp đặt, các thiết bị đều là cao cấp, bác sĩ và y tá cũng là những nhân tài trong hệ thống y tế của thành phố.

Dù rất nhiều người nói này nọ đối với căn phòng chăm sóc đặc biệt này, thế nhưng Địch Điền Ngũ cẳn bản không sợ. Anh thử nghĩ mà xem, đám người tạo ra thành tích thì nào sợ người ta nhổ nước miếng dìm chết mình? Vì thế dù trong bệnh viện có nhiều ý kiến không đồng tình khi xây dựng phòng săn sóc đặc biệt, nhưng Địch Điền Ngũ vẫn làm theo ý mình, xây dựng hoàn thiện. Tất nhiên điều làm cho hắn cảm thấy vui mừng chính là sau khi phòng chăm sóc đặc biệt được hoàn thiện và cho vào sử dụng, có nhiều đơn thư tố cáo hắn, thế nhưng lãnh đạo thành phố vẫn bình tĩnh tiếp nhận gian phòng này, nhìn vào điều này thì thấy rõ thái độ của lãnh đạo là như thế nào.

Vẻ mặt Trình Tự Học hôm nay là rất tốt, lão đặt tờ báo trong tay xuống, sau đó khẽ nói:

- Điền Ngũ, tôi không phải đã nói với anh rồi sao? Anh nên cố gắng làm việc của mình, không nên vì tôi mà làm ảnh hưởng đến công tác của anh.

- Bí thư Trình, tôi cũng không phải cố ý đến đây, chỉ là đi kiểm tra phòng theo thông lệ mà thôi, thuận tiện đến chỗ ngài ngồi một chút.

Địch Điền Ngũ tùy ý ngồi xuống đối diện với Trình Tự Học rồi dùng giọng nghiêm trang nói. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Trình Tự Học nào không hiểu rõ trò kiểm tra phòng theo thông lệ của Địch Điền Ngũ có nghĩa là gì, lão chỉ nhìn Địch Điền Ngũ rồi nói:

- Anh Địch, những ngày nay anh khổ cực rồi, sức khỏe của mẹ tôi đã khá lên, cũng không cần anh quan tâm.

"Sức khỏe của bác đã tốt lên!"

Địch Điền Ngũ chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn dùng giọng nịnh nọt nói:

- Bác gái là người hồng phúc tề thiên, anh xem, anh cả ngày làm việc mệt mỏi còn có thể tự mình chăm sóc mẹ, thật sự là chí hiếu.

Mẹ của Trình Tự Học bị bệnh, Địch Điền Ngũ là giám đốc bệnh viện thành phố còn hiểu rõ ràng hơn cả Trình Tự Học, mỗi ngày bác sĩ chủ trì đều đến phòng làm việc của hắn báo cáo vài lượt. Hai ngày trước bệnh tình của bác gái đã tốt hơn rất nhiều, thế nhưng dựa theo ý của bí thư Trình, nếu ai có hỏi thì nói rằng bệnh không nhẹ.

Dù sao là một cụ hơn chín mươi tuổi thì giống như máy móc sử dụng lâu năm, tất cả linh kiện và công năng trên người đã thái hóa, nói toàn thân đều có bệnh cũng không sai. Hai ngày qua người đến thăm rất nhiều, sức khỏe của bác gái không tốt, thế nhưng bí thư Trình lại nói đã đỡ hơn, tất nhiên ý nghĩa của nó có liên quan đến phương diện chính trị trong thành phố La Nam.

Địch Điền Ngũ cảm thấy mình là một giám đốc bệnh viện hợp cách, có thể chữa bệnh hay không thì không quan trọng, điều cần thiết nhất chính là nắm vững xu thế chính trị của thành phố, nhanh chóng đứng ra sau lưng một vị lãnh đạo nào đó.

Địch Điền Ngũ nghĩ như vậy và cũng làm như vậy, vì thế hắn có thể ngồi trên vị trí giám đốc bệnh viện nhiều năm mà không có chút lay động. Bệnh viện trở thành một bảo địa đối với hắn, cho dù đổi lấy chức vụ trưởng phòng y tế thì hắn cũng không chịu.

Địch Điền Ngũ vừa mở miệng nịnh nọt Trình Tự Học vừa nghĩ đến câu chuyện mà đêm qua cậu em vợ công tác ở văn phòng khối chính quyền thành phố đến nhà uống rượu nói ra, xem ra sự kiện bác gái bị bệnh thật sự có liên quan đến chuyện này.

Địch Điền Ngũ là giám đốc bệnh viện thành phố La Nam, hắn là người linh thông tin tức. Bí thư Vương vì hạng mục đường sắt Mân Cô mà phát sinh xung đột với lãnh đạo của cục đường sắt, hắn đã được nghe nói rất rõ ràng. Khi nghe tin tức này, Địch Điền Ngũ là một người có tư tưởng tự hào địa phương cảm thấy rất khoái trá.

Địch Điền Ngũ là một người điển hình của thành phố La Nam, hắn rất có lòng trung thành với thành phố của mình, thế cho nên cũng cực kỳ chờ mong hạng mục đường sắt Mân Cô sẽ quá cảnh ở La Nam. Nhưng cục đường sắt lại thay đổi tuyến đường khi mà nhân dân La Nam đang cực kỳ chờ mong, điều này không khỏi làm hắn mở miệng mắng chó má.

Nhưng mắng thì mắng, Địch Điền Ngũ vẫn chú ý đến phương diện chính trị. Mẹ của chủ tịch Trình bị bệnh, chủ tịch Lý lại tự mình mắc bệnh, vì thế mà bí thư Vương đưa phó chủ tịch Hà Khởi Duệ về thủ đô chạy hạng mục.

Khi Địch Điền Ngũ nghe rõ phản ứng của ba vị lãnh đạo thành phố La Nam, hắn cảm thấy vị bí thư Vương lần này mới đến nhận chức sẽ phải ăn thiệt thòi. Trước mặt hai vị lãnh đạo cáo già là bí thư Trình và chủ tịch Lý, bí thư Vương là một thanh niên còn kém quá xa. Đây là một việc thật sự không hay chút nào, đáng lý ra bí thư Vương không nên sảng khoái tiếp nhận, bây giờ nhận vào thì khổ sở, giống như giẫm chân vào cứt chó, dù có vùng vẫy thế nào cũng không ra được.

Nếu anh lên thủ đô và có phát sinh xích mích với người của cục đường sắt, vậy thì anh cứ đứng đó chờ người ta nắm lấy cán dao của mình. Bây giờ bí thư Vương còn chưa đứng vững gót chân ở thành phố La Nam lại phát sinh sự việc như vậy, xem ra sau này tương lai chính trị của bí thư Vương ở thành phố La Nam thật sự là không thể "sáng" được.

Trình Tự Học nghe lời nịnh hót của Địch Điền Ngũ thì gương mặt nở nụ cười nhàn nhạt. Lão bây giờ thật sự rất vui, không những vì vụ việc chó má kia đã có người tiếp nhận, hơn nữa người đó lại là đối tượng mà lão cực kỳ kiêng kỵ. Vì vậy mà, hì hì, lực ảnh hưởng của lão ở thành phố La Nam vẫn không tiêu tán.

Khi thấy con trai của Trình Tự Học đưa bữa sáng vào thì Địch Điền Ngũ đứng lên cáo từ, tuy Trình Tự Học đã đứng lên mời thế nhưng hắn vẫn cự tuyệt từ chối vinh hạnh này, hắn rất biết cách nắm giữ vị trí của mình sao cho cực kỳ đúng mực.