Bí Thư Trùng Sinh

Chương 867: Hát Bài "tôi Làm Mối Cho La Nam"




Vị trí tốt tuy có thể làm cho mọi người chú ý, thế nhưng cũng mang lại những hiệu ứng mặt trái. Nếu có vị trí tốt và không tìm được thành tích, như vậy rõ ràng sẽ phát sinh hiềm nghi, cho dù người ta không nói thẳng mặt điều gì, thế nhưng nước miếng của bọn họ cũng có thể dìm chết anh từ sau lưng.

Vị trí tuy nói là tùy ý sắp xếp nhưng thực tế loại sắp xếp này lại có ước định, nếu là hội chợ thương mại cấp tỉnh, như vậy vị trí tốt nhất sẽ là của tỉnh thành và thành phố có lực phát triển kinh tế mạnh nhất, thành phố phát triển kém nhất cũng sẽ không có được vị trí tốt nhất.

Đây hầu như là quy tắc ngầm có ở khắp nơi.

Lúc này thành phố Đông Bộ tổ chức hội nghị xúc tiến thương mại cấp quốc gia, thành phố Đông Bộ ở vị trí tốt nhất của khu vực cho tỉnh Sơn Nam cũng không có vấn đề gì, dù sao thì người ta cũng là chủ nhà. Nhưng với vị trí của thành phố La Nam vào lúc hiện tại lại được đặt vào vị trí trung tâm, hơn nữa còn là vị trí tốt hơn cả thành phố Sơn Viên và An Dịch, như vậy xem như cũng có hơi quá mức.

Hà Khởi Duệ nhìn bộ dạng nghiêm túc của Vương Tử Quân mà không khỏi mở lớn hai mắt, hắn cũng không phải kẻ ngốc, chỉ là trước đó lại không đặt ý nghĩ ở phương diện như vậy. Lúc này thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân, hắn chợt hiểu bí thư Vương đang lo lắng điều gì.

Có một loại phương pháp hại người đó là nâng lên rồi giết, bây giờ tình huống ở thành phố La Nam rõ ràng gần giống như vậy. Tình hình phát triển kinh tế của thành phố La Nam là rất kém, bây giờ lại có vị trí tốt hơn cả thành phố Sơn Viên và An Dịch, nếu bọn họ không có được thành tích nào đó, thật sự cũng không phải chỉ là xấu hổ bình thường. Hà Khởi Duệ nhìn công trường náo nhiệt, thế là chợt cảm thấy giống như mang nặng trên lưng.

- Bí thư Vương, chuyện này tôi...

Lý Quý Niên cũng hiểu rõ, nụ cười trên mặt cũng biến mất không còn gì. Tuy hắn biết rõ sự việc này mình nên làm chủ, hắn là chủ tịch thành phố La Nam, nếu lần này thành phố La Nam gặp tình huống xấu hổ ở hội chợ, như vậy hắn cũng rất mất mặt.

Vương Tử Quân khoát tay áo nói:

- Vị trí này cũng không phải anh có thể quyết định được, hơn nữ Vu Bình cũng có ý tốt.

Khi Vương Tử Quân nói thì có vài chiếc xe từ đằng xa chạy đến, nhưng những chiếc xe cũng không phải chạy về phía thành phố La Nam, mà chạy sang dừng trước gian hàng của thành phố An Dịch. Khi xe Audi dừng lại, bí thư thị ủy Lý Dật Phong của thành phố An Dịch khẽ bước xuống xe.

Lý Dật Phong xem như là lãnh đạo cũ của Vương Tử Quân, năm xưa khi Vương Tử Quân là chủ tịch huyện Lô Bắc thì Lý Dật Phong là chủ tịch thành phố An Dịch. Lúc này Trịnh Đông Phương ra ngoài tỉnh nhận chức, Lý Dật Phong thừa cơ tiến lên làm lãnh đạo đứng đầu thành phố An Dịch.

Nhưng đáng tiếc là bây giờ Lý Dật Phong còn chưa có danh xưng thường ủy tỉnh ủy như Trịnh Đông Phương trước đó, thế cho nên độ nặng lời nói của Lý Dật Phong ở thành phố An Dịch cũng không quá mạnh.

Vương Tử Quân và Lý Dật Phong tuy chỉ có quan hệ bình thường, thế nhưng dù sao thì Lý Dật Phong cũng là lãnh đạo cũ của hắn, nếu bây giờ gặp mặt mà khong chào hỏi thì thật sự khó thể nào nói nổi. Vì vậy Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó hắn mỉm cười đi về phía Lý Dật Phong.

- Chào bí thư Lý.

Vương Tử Quân đi đến cách không xa thì cười ha hả vươn hai tay với Lý Dật Phong.

Lý Dật Phong cũng chỉ có tình cảm bình thường với Vương Tử Quân, năm xưa hắn và Trịnh Đông Phương có quan hệ không hòa thuận, tất nhiên sẽ càng không có hảo cảm với Vương Tử Quân là người được bí thư Trịnh Đông Phương coi trọng. Nhưng lúc này Vương Tử Quân không còn là một chủ tịch huyện mà hắn thích làm gì thì làm, chính là chư hầu một phương ngồi ngang hàng với hắn.

Tuy trong lòng không thoải mái nhưng Lý Dật Phong cũng không thể không thừa nhận Vương Tử Quân là người có bản lĩnh. Người này mới hơn ba mươi đã là bí thư thị ủy thành phố La Nam, tuy chỉ là lãnh đạo đứng đầu một thành phố tụt hậu trong tỉnh Sơn Nam, thế nhưng bí thư thị ủy vẫn là bí thư thị ủy, không thể vì địa phương kém phát triển mà phủ nhận vị trí của Vương Tử Quân. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Lý Dật Phong có chút trầm ngâm, sau đó vươn tay nói:

- Chào bí thư Vương, chúng ta đã lâu rồi không gặp.

- Lão lãnh đạo, ngài phê bình thật sự làm cho tôi có chút sợ hãi, tôi thừa nhận đây là lỗi của mình, sau này nhất định sẽ quấy rầy lãnh đạo nhiều hơn.

Vương Tử Quân chợt sinh ra ý nghĩ, hắn cười ha hả nói với Lý Dật Phong.

Lý Dật Phong rất hưởng thụ lời nói của Vương Tử Quân, nhưng hắn cũng nhanh chóng tỉnh táo, đối phương dù sao cũng là bí thư thị ủy La Nam.

- Hoan nghênh bí thư Vương đến thành phố An Dịch nhiều hơn một chút, nhưng dù thế nào thì An Dịch cũng là địa phương mà cậu từng chiến đấu.

Lý Dật Phong nói rồi vung tay lên:

- Hai năm qua thành phố An Dịch của chúng ta có biến hóa rất lớn, nếu như bí thư Vương không đến xem, chỉ sợ sẽ nhận không ra.

Lý Dật Phong nói rồi giới thiệu người phía sau mình cho Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân có thể nhận ra một nửa trong số những người kia, còn một nửa còn lại phần lớn là những người được đề bạt sau khi Lý Dật Phong lên nhận chức.

Khi hai người nói đùa với nhau, bầu không khí thật sự rất hài hòa. Nhưng hai người bọn họ đến nơi này cũng là vì kiểm tra công tác, cũng không có nhiều thời gian trò chuyện với nhau. Lý Dật Phong bắt tay với Vương Tử Quân rồi cười nói:

- Tử Quân, lần này chúc các cậu tham gia hội chợ và viên mãn quay về.

Lý Dật Phong nói một lời ẩn giấu nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nước chảy mây trôi của Lý Dật Phong, trong lòng hiểu vài phần ý nghĩ của đối phương. Hắn cười nhạt một tiếng rồi khẽ nói:

- Bí thư Lý, chúc các ngài lấy được thành tích tốt.

Lý Dật Phong chỉ cười cười mà không nói gì thêm, sau đó hắn được đám người chung quanh vây vào giữa rồi ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước. Đám người đi theo bí thư Lý Dật Phong cũng ngẩng đầu ưỡn ngực giống như thật sự có thứ gì đó đáng để kiêu ngạo.

Thế nhưng bọn họ kiêu ngạo cũng có điểm mạnh chèo chống, dù sao tốc độ phát triển kinh tế của thành phố An Dịch cũng có thể vượt mặt hơn chục thành phố La Nam. Bây giờ thành phố La Nam lại có vị trí tương đồng với An Dịch, thế cho nên thành phố An Dịch sẽ có tư cách để kiêu ngạo.

Vương Tử Quân mỉm cười nhìn đoàn người thành phố An Dịch rời đi, thế nhưng trong lòng lại suy nghĩ về Lý Dật Phong. Tuy Lý Dật Phong có biểu hiện rộng lượng hơn dĩ vãng, thế nhưng từ trong cảm giác của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy bí thư Lý này vẫn không khác biệt gì nhiều so với dĩ vãng. Dù ý chí của đối phương đã phóng khoáng hơn, thế nhưng cũng chỉ có hạn mà thôi.

Lý Quý Niên và Lý Dật Phong cũng có quen biết với nhau, hắn cũng cảm nhận được khí thế kiêu ngạo của đám người thành phố An Dịch. Nhưng hắn là người giỏi ẩn nhẫn, vì vậy tuy trong lòng không thoải mái nhưng cũng không nói thêm điều gì.

- Chúng ta đi vào bên trong nhìn xem.

Vương Tử Quân lại nở nụ cười, hắn nhìn màn hình lớn trong gian hàng của mình, sau đó nhanh chóng đi vào.

Hà Khởi Duệ đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn nhanh chóng đi sát bên cạnh Vương Tử Quân, liên tục giới thiệu cho bí thư Vương. Tuy đây là lần đầu tiên Vương Tử Quân đến gian hàng của thành phố La Nam, thế nhưng hắn lại biết rất rõ ràng cách sắp xếp bên trong, dù sao thì phương án sắp xếp cũng được hắn thông qua.

- Thành phố La Nam chúng ta kém phát triển kinh tế, thế nhưng dù sao cũng phải biểu hiện ra những đặc sắc của thành phố, đặc biệt là ở phía tây nam trong tỉnh, chúng ta là cánh cửa phía tây của Sơn Nam, càng là cây cầu nối liền các tỉnh khác. Lúc này đường sắt Mân Cô chính thức khởi công, đường cao tốc Sơn La cũng đang ở vào giai đoạn trì bị. Chỉ cần hai tuyến giao thông này thông xe, chính là thời điểm mà thành phố La Nam phát triển mạnh mẽ, chắc chắn nhà đầu tư sẽ có niềm tin với thành phố La Nam chúng ta.

Vương Tử Quân nhìn gian hàng của thành phố mình đã sắp xếp gần như hoàn thành, hắn trầm giọng nói.

Vì làm tốt công tác tham gia triển lãm lần này mà bảy huyện hai quận của thành phố La Nam đều phái người đến, khi thấy bí thư thị ủy Vương Tử Quân đến, đám người này đều nhanh chóng dựa về phía Vương Tử Quân. Đối với những người này thì tiếp xúc gần với bí thư thị ủy là một cơ hội hiếm có.

Vương Tử Quân vừa đi vừa nghe các vị cán bộ quận huyện báo cáo về khu vực đặc trách của mình, hắn biết rõ đây cũng không phải là thời điểm để điểm danh phê bình. Thế cho nên dù các quận huyện có vấn đề cũng chỉ khẽ gật đầu, cũng không nói lời nào, vẻ mặt khá nghiêm nghị.

Thái độ này làm cho đám cán bộ quận huyện thở phào một hơi, vẻ mặt tràn đầy nụ cười.

- Bí thư Vương, chủ tịch Thạch đến.

Khi Vương Tử Quân đi đến khu vực của huyện Dương Cương, Kim Điền Lạc chợt đi đến bên cạnh khẽ nói với Vương Tử Quân.

"Thạch Kiên Quân đến?"

Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó hắn nhanh chóng đi ra ngoài gian hàng. Tuy giữa hắn và Thạch Kiên Quân có chút khúc mắc, thế nhưng hai người chủ yếu vẫn hợp tác với nhau. Đặc biệt là sự kiện Thạch Kiên Quân trở thành chủ tịch tỉnh Sơn Nam, chủ tịch Thạch vẫn còn nợ Vương Tử Quân một phần nhân tình.

Khi Vương Tử Quân và Lý Quý Niên ra khỏi gian hàng của thành phố La Nam, chợt thấy Thạch Kiên Quân và không ít người đang đứng trước khu vực triển lãm của tỉnh Sơn Nam. Lúc này bên cạnh Thạch Kiên Quân không những có Nguyễn Chấn Nhạc, Chúc Vu Bình, bí thư La Nhân Uy của thành phố Sơn Viên cũng đứng sóng vai với chủ tịch Thạch.

La Nhân Uy là thường ủy tỉnh ủy, có thể nói là cấp bậc cao nhất ở bên dưới Thạch Kiên Quân. Khi Vương Tử Quân đi ra ngoài gian hàng của mình, hắn thấy bí thư Lý Dật Phong cũng nhanh chóng rời khỏi gian hàng của thành phố An Dịch đi về phía Thạch Kiên Quân.

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Lý Dật Phong, hắn phát hiện Lý Dật Phong cũng đang nhìn mình. Hai người khẽ cười một tiếng, sau đó cùng đi đến bên cạnh Thạch Kiên Quân.

Lúc này La Nhân Uy đang giới thiệu cho Thạch Kiên Quân:

- Chủ tịch Thạch, thành phố Sơn Viên của chúng tôi lần này lấy chủ đề là "trùng xuất". Thành phố Sơn Viên phải phát huy ưu thế trung tâm của tỉnh Sơn Nam, dựng lên sản nghiệp gia công, đẩy mạnh mậu dịch và xây dựng các khu công nghệ cao. Thành phố Sơn Viên sẽ là trung tâm kinh tế của Sơn Nam, sẽ cố gắng tuyên truyền các khu kỹ thuật cao, sẽ thu hút thật nhiều tài chính, các nhiều xí nghiệp đến đầu tư xây dựng ở thành phố Sơn Viên.

La Nhân Uy là bí thư thị ủy Sơn Viên, lão nói cực kỳ khí thế. Lão có thể mở miệng như vậy tất nhiên cũng không phải là lời nói suông. Dù trong thời gian lão chấp chính ở thành phố Sơn Viên, tốc độ phát triển kinh tế của Sơn Viên bị An Dịch vượt mặt, thế nhưng Sơn Viên là tỉnh thành của tỉnh Sơn Nam, vị trí trung tâm tỉnh Sơn Nam của nó sẽ không bao giờ dao động.

Thành phố Đông Bộ lần này tổ chức hội nghị xúc tiến thương mại, điều này cũng thật sự làm cho La Nhân Uy có chút không thoải mái. Nhưng hội nghị này là Nguyễn Chấn Nhạc tự mình tranh thủ, lão biết rõ người đứng sau lưng Nguyễn Chấn Nhạc là ai, vì vậy tuy không thoải mái nhưng vẫn phải tiếp nhận sự thật này. Thế cho nên La Nhân Uy quyết định đầu tư chú trọng vào gian hàng của thành phố Sơn Viên, quyết định phải tạo ra danh tiếng cho thành phố của mình trong sự kiện này.

Thật ra trong lòng La Nhân Uy còn có một ý nghĩ, đó chính là vị tí phó bí thư tỉnh ủy Sơn Nam. Lão đã nhận chức bí thư ở thành phố Sơn Viên được vài nhiệm kỳ, đều kiêm nhiệm vi trí thường ủy tỉnh ủy, đáng lý phải tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy. Thế nhưng sau nhiều năm như vậy lão vẫn chỉ là thường ủy tỉnh ủy mà thôi.

Tuy thường ủy tỉnh ủy và phó bí thư cũng không khác biệt quá lớn, thế nhưng nó lại giống như một cây gai đâm vào lòng La Nhân Uy. Rất nhiều người nói sở dĩ lxo không thể tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy, nguyên nhân chủ yếu là thành phố Sơn Viên giảm tốc độ phát triển kinh tế trong tay lão, điều này làm cho lãnh đạo tỉnh có chút bất mãn.

- À, thành phố Sơn Viên là đầu rồng của tỉnh, tất nhiên phải phát huy tốt địa vị của mình. Bí thư Nhân Uy, anh và chủ tịch Quan xem như là gánh nặng đường xa ở phương diện này rồi.

Thạch Kiên Quân nói không nhiều, thế nhưng lời nói của hắn tràn đầy ý nghĩa cổ vũ La Nhân Uy.

Sau khi La Nhân Uy giới thiệu xong thì Lý Dật Phong nói:

- Chủ tịch Thạch, thành phố An Dịch chúng tôi cảm thấy rất phấn chấn với hội nghị xúc tiến thương mại lần này được tổ chức ở tỉnh Sơn Nam, đây rõ ràng là một sự kiện xúc tiến tỉnh Sơn Nam đẩy mạnh phát triển kinh tế. Thành phố An Dịch chúng tôi nhất định phải nắm chặt cơ hội hiếm có này để tuyên truyền cho hình tượng của mình.

Lý Dật Phong là người có tài ăn nói, mở miệng thật sự rất có phong cách. Nhưng những lời của hắn khá giống với La Nhân Uy, thực tế chỉ có một ý nghĩ, chính là muốn thể hiện phong thái của thành phố An Dịch ở sự kiện lần này, tranh thủ lấy được thành tích tốt nhất, không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo tỉnh.

Tuy Lý Dật Phong nói không có lời nào chĩa vào thành phố Sơn Viên, thế nhưng ý nghĩa của nó đã rất đầy đủ. Nhưng hắn còn chưa là thường ủy tỉnh ủy, thế cho nên lời nói hàm súc hơn một chút, chẳng qua dù là ai cũng có thể thấy rõ ý nghĩa ẩn giấu bên trong là gì.

Thạch Kiên Quân cũng không phản đối tình huống cạnh tranh phát triển như thế này, cạnh tranh như vậy không những không sinh ra nhiễu loạn, lại có thể tăng cường sự nhiệt tình của các thành phố, có thể nói là một công hai việc, sao không thúc đẩy được?

- Tôi chờ xem thành tích tốt cả các anh.

Thạch Kiên Quân cười ha hả rồi chỉ vào Nguyễn Chấn Nhạc nói:

- Chấn Nhạc, bí thư La và bí thư Lý đều đã tỏ thái độ, cậu là chủ nhà có phải là thấy áp lực rất lớn không? Nếu như áp lực quá lớn thì nói ra với tôi, cũng không nên che giấu.

Nguyễn Chấn Nhạc cười ha hả nói:

- Chủ tịch Thạch, thành phố Đông Bộ chúng tôi dù không được khí phách như bí thư La và bí thư Lý, nhưng chúng tôi là chủ nhà, chúng tôi nhất định phải nỗ lực phấn đấu vì thành phố Đông Bộ. Chúng tôi không những phải làm tốt công tác ở hội nghị lần này, còn phải tạo ra thành tích tốt để báo cáo với lãnh đạo tỉnh.

Nguyễn Chấn Nhạc tuy nói không quá lớn nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác tin phục.

- Ha ha ha, tốt, tôi sẽ đợi ba thành phố các anh báo cáo thành tích tốt.

Thạch Kiên Quân vươn tay vỗ vai Nguyễn Chấn Nhạc, bày tỏ lòng kỳ vọng của mình. Hắn cười làm cho đám người nơi đây cười theo, vô tình chỉ còn lại tiếng cười.

Vương Tử Quân và Lý Quý Niên đứng bên cạnh lại rơi vào tình cảnh cô đơn.