Biến Miêu Ký

Chương 27: Trước lạ sau quen




Sáng sớm hôm sau tỉnh lại trong lòng Hà Nghiên Luật, Diệp Dịch Hành cũng không có vì tối qua biến thân thất bại mà uể oải.

Có một câu nói, khi đột ngột quyết định bất cứ cái gì phần lớn đều dựa vào lý tính và xúc cảm.

Huống chi mèo đen Diệp Dịch Hành khẩn cấp muốn “hiện nguyên hình” ở trước mặt Hà Nghiên Luật cũng chỉ là do nhất thời xúc động. Lại huống chi, cậu cũng không thể nắm chắc mười phần có thể khôi phục lại nhân thân.



Nếu như một việc không thuận lợi phát sinh, có nghĩa là ông trời muốn ngăn trở. Lúc này ngàn vạn lần không thể lo âu. Cố gắng chịu đựng tiếp tục đi bước tiếp theo, chờ đợi thời cơ thích hợp hơn để thực hiện.

Cứ như vậy nghĩ nghĩ, Diệp Dịch Hành ngược lại cảm thấy có chút may mắn bởi vì cậu đã không vì “cảm xúc hóa” đến không thể khống chế cục diện.

Hà Nghiên Luật mở to mắt, sủng nịch nhìn mèo đen nằm trên khuỷu tay mình, đôi con ngươi xanh biếc kia chuyển tới chuyển lui, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Hà Nghiên Luật đem mèo đen ôm vào trong ngực, lông trên người đối phương bởi vì duy trì một tư thế ngủ trong thời gian dài mà bị ép đến khôi hài cực đỉnh.

Nguyên lai mèo lúc ngủ cũng sẽ đem lông của mình làm loạn hết lên a! Giống như mái tóc lúc ngủ dậy của con người loạn phát giống nhau.

Hà Nghiên Luật đưa tay giúp Tiểu Hắc chải lại lông, cái gì cũng không nói.

Một buổi sáng tốt đẹp, một người một mèo đắm chìm trong sự yên tĩnh…

Tối hôm qua Hà Nghiên Luật đã nói hết toàn bộ tâm tư cho Diệp Dịch Hành, như vậy coi như Chi Ngôn đã bày tỏ tình cảm với Lạc Mộc đi. Đây là bởi vì Diệp Dịch Hành có tình cảm vượt hơn mức bình thường đối với Hà Nghiên Luật. Nếu như không có tình cảm dư thừa này, cậu chắc chắn sẽ đem Chi Ngôn trở thành anh em nhà mình, đối thủ cạnh tranh bấy lâu lại là bạn bè cùng chung chí hướng, càng hiếm có.

Ngược lại cũng thế, ai cũng không thể biết được tình cảm Chi Ngôn đối với Lạc Mộc có cái gì khác thường, sùng bái cũng không có nghĩa là yêu.

Diệp Dịch Hành không biết Hà Nghiên Luật là như thế nào biết Lạc Mộc chính là cậu, trước đây, người duy nhất biết Diệp Dịch Hành lấy thân phận Lạc Mộc Tri Thu viết tiểu thuyết mạng, trừ bỏ biên tập viên, chỉ có một mình Dương Khúc.

Biết được người chính mình từng trộm chú ý cũng từng yên lặng lưu ý chính mình, hơn nữa loại hành vi này còn lặp lại liên tục trong một khoảng thời gian so với hành vi của mình còn muốn dài hơn, khiến Diệp Dịch Hành nháy mắt sinh ra cảm giác vui sướng đến muốn lập tức “hóa thành hình người.”

Lui một bước chậm rãi xem xét, cho dù sự chú ý của Chi Ngôn đối với Lạc Mộc thuần túy chỉ vì sùng bái phong cách sáng tác, nhưng mà Tiểu Hắc lại không đồng dạng như vậy. Diệp Dịch Hành có thể sâu sắc cảm nhận được Hà Nghiên Luật đối với con mèo đen này chính là thích, thậm chí là yêu.

Cho nên Diệp Dịch Hành như trước nắm chắc phần thắng.

“Ba ba, nếu tôi biến thành người, anh hy vọng tôi có ngoại hình như thế nào?” Mèo đen nhẹ giọng hỏi.

“Cậu sẽ biến thành người?” Hà Nghiên Luật hơi hơi nhíu mày, lúc trước Tiểu Hắc biến thành người liền tự giam mình trong phòng tắm, anh cho tới bây giờ vẫn còn rất tò mò nó biến thành ra cái loại xấu tới mức nào mới khiến cho Tiểu Hắc không dám ra ngoài gặp anh… Lúc này lại muốn biến thành người trước mặt anh nữa?

“Đúng vậy a, tôi là mèo tinh… Cả đời yêu nghiệt cũng chỉ muốn biến thành người thôi a!” Diệp Dịch Hành thuyết hoang bất đả thảo cảo (aka nói dối không chớp mắt).

Hà Nghiên Luật có chút bối rối, anh không quá kỳ vọng chuyển biến của đối phương, như vậy đã là tốt lắm rồi, nhỏ nhỏ, có lông, nghịch thật tốt… Hơn nữa mèo biết nói mới thần kỳ, người có thể nói một chút cũng không ngạc nhiên.

Hà Nghiên Luật cầm hai chân trước của mèo đen, xoa bóp hai cái chân nhỏ xíu của cậu, thầm nghĩ, nói không chừng Tiểu Hắc biến thành người không có gì là không được, còn có thể cho mình chút tiện nghi, làm cơm chiều, giặt quần áo, làm việc nhà… Sinh con.



(=_=) a liệt…

Anh như thế nào lại nghĩ tới vấn đề sinh con rồi! Tiểu Hắc không phải là điền loa cô nương* a!

Hà Nghiên Luật sắc mặt ám trầm, cố gắng loại trừ ý niệm kỳ quái trong đầu, nhưng mà cái tư tưởng vừa mới bắt đầu khống chế được thì lại phá vỡ xiềng xích thiên mã hành không phóng ra ngoài…

Lại nói tiếp, điền loa cô nương rốt cuộc có hay không cùng người đánh cá ra sinh con a? Nếu sinh, kia là cái gì? Tiểu điền loa?

Không đúng không đúng, điền loa cô nương là do thần tiên phái tới, Tiểu Hắc là mèo tinh, hẳn là nên tham chiếu với Nhiếp Tiểu Thiện đi (cô gái hồ ly tinh trong Thiến nữ u hồn của Liêu Trai chí dị)…

Nhiếp Tiểu Thiện là hồ yêu ngàn năm tu luyện thành người, cô ta cùng Trữ Thải Thần sinh con là ra cái dạng gì? Nhân yêu?

(=_=) Hình như cô ta cùng Trữ Thải Thần không có con a!

Nếu như Tiểu Hắc với mình, na sẽ sinh cái gì? Con mèo tinh nhỏ sao? Tiểu Tiểu Hắc sẽ rất đáng yêu nha… Có lẽ lúc trưởng thành sẽ có bộ dáng chính mình, còn có lỗ tai mèo cũng cái đuôi nho nhỏ của mèo tinh nhỏ nữa…

Ô… Thật đáng yêu… !



Ai ai! ! Hà Nghiên Luật! ! Vấn đề không phải là cái này! ! Tiểu Hắc không phải là đực sao?

Như vậy, Tiểu Hắc sẽ không sinh a…

Diệp Dịch Hành nhìn Hà Nghiên Luật trong chốc lát đen mặt, chốc lát sau lại trắng bệch, lại trong chốc lát mặt đỏ ửng, dùng miếng đệm thịt êm êm dưới chân ấn ấn lồng ngực anh, nghi vấn hỏi: “Anh đang suy nghĩ cái gì a… Nói đi, anh hi vọng tôi biến thành bộ dáng gì?”

“…Con gái.” Hà Nghiên Luật nhìn Tiểu Hắc, ngơ ngác thốt ra.

(=皿=)Ni mã!

Ông đây là đực a! A không phải, ông đây là đàn ông con trai a!!

“Tôi chỉ có thể biến thành con trai!” Diệp Dịch Hành dùng chân vỗ vỗ người đối phương tỏ vẻ phẫn nộ.

“Được, được rồi…” Hà Nghiên Luật mị hí mắt, bối rối vì ý tưởng quỷ dị của mình, “Biến thành người a, ân… Tóc đen.”

Diệp Dịch Hành gật đầu, cậu hiện tại đúng là tóc đen.

“Mắt xanh lục.” Hà Nghiên Luật nói, trong đầu anh tự nhiên lại hiện lên hình ảnh chính mình từng mơ thấy bộ dáng làm người của Tiểu Hắc, chẳng qua hồi ức đó không có nhìn rõ thiếu niên tóc đen kia.

Diệp Dịch Hành bắt đầu cào cào lông: “Đây không phải là bộ dáng của tôi hiện tại hay sao!!”

Hà Nghiên Luật bổ sung nói: “Không có lông.”

“…” Cửa hàng mắt kính hẳn là có bán kính sát tròng màu xanh lục đi! Diệp Dịch Hành quơ quơ cái móng vuốt sắc bén, hận không thể tại ngực Hà Nghiên Luật trảo ra vài cái lỗ.

Bất quá cậu ngẫm lại, thực không đành lòng trảo trảo a, vì thế không cam lòng đem móng vuốt thu trở về.

Cậu đem đầu chôn vào người nào đó, bất đắc dĩ nói: “Ba ba không phải viết tiểu thuyết sao, sao hiện tại sức tưởng tượng của anh đều chạy sạch hết trơn a?”

“Bởi vì tôi rất thích bộ dáng hiện tại này của cậu a, ” Hà Nghiên Luật cười nói, “Bất quá, tôi cảm thấy hình dáng người của cậu rất quen, hình như đã từng nhìn thấy…”

“Giống như đã từng nhìn thấy? Giống ai?” Diệp Dịch Hành lại nâng lên đầu.

Hà Nghiên Luật suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Thật sự nhớ không được.”

Diệp Dịch Hành trong lòng kích động một trận, không ngừng dụ dỗ đề cập tới: “… Tôi có thể biến thành bộ dáng thần tượng của anh nga.”

Thiếu niên trong mộng có gương mặt y hệt như Diệp Dịch Hành, chỉ là cảnh tượng chợt lóe qua đầu Hà Nghiên Luật mà thôi, anh còn không có kịp giữ lấy thì đã bị một cỗ lực lượng vô hình bóp tiêu tán, vì thế cười hỏi: “Mèo tinh có năng lực này sao?”

Diệp Dịch Hành không có trả lời Hà Nghiên Luật ngay, mà khẽ cắn môi tiếp tục ép hỏi: “Anh sẽ thích sao? Bộ dáng của Diệp Dịch Hành…” Thời điểm nói những lời này, cậu khẩn trương vô cùng, tứ chi đều hơi run lên, tim đập cực kỳ nhanh, ở thái dương còn chảy xuống một giọt mồ hôi.

Hà Nghiên Luật nhìn mèo đen, vẫn trầm mặc .

Trầm mặc liền một lúc đến hơn mười giây, nhưng mà hơn mười giây này, lại làm cho Diệp Dịch Hành cảm thấy chính mình như đã chờ đến mười mấy năm rồi.

Sau đó Hà Nghiên Luật nhẹ giọng nói: “Thích.”

Nghe được hai chữ này Diệp Dịch Hành nhất thời tâm hoa nộ phóng!

A, Hà Nghiên Luật chỉ thích Tiểu Hắc biến thành bộ dáng Diệp Dịch Hành a! Ha ha ha!

Nếu đây là một phim điện ảnh, nhất định tại thời điểm mở màn phải dùng yên tĩnh không tiếng động làm nền, sau đó dùng tiếng tim đập càng ngày càng nặng dẫn đường, nương theo một tiếng pháo “Thu——” một tiếng bay lên bầu trời đêm, ngay sau đó vô số pháo hoa phóng lên “Rầm rầm” lần lượt tản ra, từng đóm khói lửa chiếu sáng toàn bộ màn hình, cái thứ nhất còn chưa tàn hết, cái thứ hai thứ ba lần lượt nở rộ, nhân vật chính mặt ngoài gió êm biển lặng nội tâm lại ba đào mãnh liệt, linh hồn dưới bầu trời đêm lộ ra nụ cười ngốc nghếch…

“Cậu vô luận có biến thành bộ dáng gì, tôi đều thích.” Hà Nghiên Luật ngay sau đó nói.

“Tích ——” Điện ảnh tạm dừng, nhóm pháo hoa đang bắn chiếu sáng một bầu trời tắt ngóm hết một nửa, màn ảnh nhiễu sóng không ngừng.

Ni mã nguyên lai cho dù cậu biến ra bộ dáng con mèo con chó ông bà B gì đều không sao cả a? ! Diệp Dịch Hành trong lòng vô hạn oán niệm: cái vế sau kia ông đây coi như không có nghe gì hết a…!

Kỳ thật, vế sau đích thật là dư thừa.

Hà Nghiên Luật cũng không rõ vì cái gì chột dạ muốn nói thêm, là muốn che dấu nhịp tim anh đang rối loạn sao?

Khi Tiểu Hắc hỏi anh có thích nó biến thành bộ dáng Diệp Dịch Hành không, trong nháy mắt tế bào toàn thân anh liền bị co rút kịch liệt.

Suốt ba năm, sự “chú ý” của anh đối với Lạc Mộc đã vượt qua trình độ người thường có, thậm chí dưới sự trợ giúp duy nhất của Sở Văn Hạnh, giở đủ thủ đoạn mánh khóe bức biên tập viên nói ra thân phận thật của Lạc Mộc Tri Thu…

Thật sự là đối thủ sao? Thật sự chỉ là thẩn tượng thôi sao?

Dùng thân phận “tác giả” ngụy trang cảm tình của chính mình, cho nên đến hôm nay đều không thể cảm thấy hành vi của mình đã không còn bình thường nữa sao?

Tình yêu ảo tưởng tốt đẹp hơn tình yêu chân thật.

Con người gợi cảm có khả năng hấp dẫn nhau đến từ hai cực chưa bao giờ có thể gặp nhau.

Từ xa nhìn Diệp Dịch Hành cùng người bạn bên cạnh tự nhiên cười nói, cùng Dương Khúc kề vai sát cánh, hợp chất đơn giản trong lòng biến thành hợp chất phức tạp phản ứng ra cái loại cảm xúc này, nếu chỉ là loại “hâm mộ” đơn thuần thì tốt rồi.

Muốn đứng ở bên cạnh cậu ấy, muốn trở thành bạn của cậu ấy, muốn cùng cậu ấy trò chuyện…

Có lẽ, còn muốn muốn càng nhiều.

Cũng thường xuyên nghe các nữ sinh khoa lý đàm luận mình cùng Diệp Dịch Hành, có không ít người đem bọn anh ghép thành đôi. Chính mình tuy rằng mặt ngoài diện vô biểu tình, trong lòng không hiểu sao lại có một chút vui sướng.

Khi biết được Diệp Dịch Hành đối với loại chuyện vui này cùng là cười cho qua, không có phản bác, chính mình thế nhưng lại trộm cho rằng đối phương đã chấp nhận…

Ý tưởng này thật làm cho người ta khủng hoảng, nếu phải xác thực thời điểm, đến tột cùng là từ lúc nào thì bắt đầu có?

Chính Hà Nghiên Luật cũng đã quên, hoặc là nói, căn bản không thể lội ngược trở lại.

Đã bất tri bất giác, rơi vào một cái đầm lầy tên “Diệp Dịch Hành”, rốt cuộc, ra không được.

Chỉ xem qua tiểu thuyết của đối phương, chỉ biết tên cùng diện mạo của đối phương, chiếu theo hiểu biết chính mình mà suy ra tính cách cùng sở thích của đối phương, có lẽ chính mình hoàn toàn không biết thật sự cậu ấy rốt cuộc là dạng gì, lại bởi vì sùng bái cùng chú ý mà sinh ra loại tình cảm khác thường—— lập trường không vững lại không có sức thuyết phục, thế nhưng lại mãnh liệt đến mức tự kỉ kiểm thiêu tâm khiêu (mặt như đứa tự kỷ, tim đập như muốn cháy trụi =.=).

Trong nháy mắt liền bị rung động, làm cho Hà Nghiên Luật sợ hãi đến không biết phải làm sao, cho dù muốn giống như ngay từ đầu hung hăng dập tắt cái loại ý niệm này cũng không có lực để dập tắt.

Hà Nghiên Luật nhìn mèo đen của anh, anh cũng thích thằng nhóc trước mắt kia. Có đôi khi thậm chí cảm thấy, Tiểu Hắc cùng loại Diệp Dịch Hành mà chính mình hiểu biết cũng có nhiều chỗ tương tự, tựa hồ giống như nó vốn có thể biến thành bộ dáng Diệp Dịch Hành.

Hoặc là nói, Tiểu Hắc biến thành bộ dáng Diệp Dịch Hành, là tốt nhất.



Mèo đen nguyên bản còn buồn bực cúi đầu mẫn cảm phát hiện, ba cậu lúc này tim đập “thùng thùng” như trống xuyên thấu qua ngực truyền tới tai.

Diệp Dịch Hành kinh ngạc, nhìn Hà Nghiên Luật, chỉ thấy đối phương gò má đỏ hồng, mím môi, vẻ mặt suy tư, một bộ dáng ngượng ngùng không biết đang suy nghĩ cái gì, mặc dù là đang nhìn chính mình, nhưng ánh mắt lại hoảng hốt không chừng…

Đang cùng chính mình đối diện, lại bỗng nhiên dời tầm mắt, có chút nhăn nhó.

Khó có thể được nhìn đến bộ dáng mang xuân-sắc của Hà Nghiên Luật, lòng hiếu kỳ Diệp Dịch Hành lại nổi lên, cậu vươn móng vuốt cào cào đối phương, nghịch ngợm nói: “Anh đang suy nghĩ cái gì a?”

Giống như nháy mắt bị con mình phát hiện ra tâm sự của mình, Hà Nghiên Luật cuống quít nói sang chuyện khác: “Nên rời giường! Bị muộn rồi!”

Diệp Dịch Hành đem người nào đó đang muốn rời giường lôi trở về, khóe miệng run rẩy nói: “Hôm nay thứ bảy.”

“… Tôi đến siêu thị mua đồ, thức ăn dự trữ trong nhà hết rồi !” Hà Nghiên Luật chơi xấu đem chân mèo kéo xuống, quăng vào trong ổ chăn, “Cậu tiếp tục ngủ đi.”

Cái tốc độ này, cùng với tốc độ quăng chị của Tiểu Hắc hoàn toàn giống nhau, hoàn toàn không có nương tay nha!

Diệp Dịch Hành khó thở, xoay người một cái muốn nhảy lên lại bị cái chăn vướng vào móng vuốt, liên tục trở mình té ngã hai cái, lập tức ghé vào đệm giường tìm thế chui ra. Ngẩng đầu tìm kiếm người vừa hành hung cậu lại phát hiện ra người nào đó đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mặc quần áo tử tế phóng vọt xuống dưới lầu.

(=_=) Động tác sao so với chuột lủi còn nhanh hơn…

Anh đây không có bắt chuột ăn, chạy nhanh như vậy làm gì a…

“Muốn đi siêu thị sớm như vậy sao?…” Diệp Dịch Hành lười truy, ghé vào chẩm thượng lớn tiếng hỏi.

“… Vật nhỏ ngoan ngoãn! Cậu ngoan ngoãn ngốc trong nhà, ba ba lập tức trở về.” Hà Nghiên Luật nói xong, ngay sau đó “Phanh” một tiếng, cửa dưới lầu đã bị đóng lại.

Vươn đầu lưỡi liếm liếm miệng, Diệp Dịch Hành híp mắt đoán: Hà Nghiên Luật vừa rồi rốt cuộc là nghĩ tới điều gì, loại tình huống mặt đỏ thẹn thùng này quá ít thấy a.



Một lát sau, con mèo đen nào đó vươn móng vuốt ôm lấy gối đầu, lập tức đem đầu vùi vào đó liều mạng cọ xát, thân thể trái phải vặn vẹo, cái đuôi dựng thẳng lên không trung lúc ẩn lúc hiện…

Bộ dáng kia của ba ba thật đáng yêu a! ! Ánh mắt còn trốn a trốn không dám cùng chính mình đối diện, rất mê người  a… Meo ô!

Thật muốn hứng phấn đi lên, thật muốn hôn lên…

Chế trụ tay của anh, không cho anh đào tẩu…

Sau đó, không hề báo trước một tiếng, Diệp Dịch Hành đột nhiên cảm thấy nệm bị đè nặng xuống, hai cái móng ôm cái nệm to như biển nháy mắt liền thu nhỏ lại….



Cái gọi là trước lạ sau quen, cái gọi là thất bại là mẹ thành công. Trước đã trải qua vài lần suy sụp thành bại, lúc này đây, Diệp Dịch Hành trong bộ dáng người kinh nghiệm phong phú ôm đệm miệng nở nụ cười.

Cậu cúi đầu hít sâu cái gối đầu có khí tức của Hà Nghiên Luật, thể xác và tinh thần được một trận rung động.

Liếc mắt thấy hạng quyển cùng chuông trên cái tủ đầu giường, tối hôm qua tắm rửa xong Hà Nghiên Luật vẫn chưa đeo trở lại cho cậu.

Cậu vươn tay chạm vào, cái chuông phát ra tiếng vang thanh thúy, kỳ thật rất nhẹ rất êm tai, nếu không phải đeo ở trên cổ của mình…

Đem hạng quyển đưa tới trước mặt, Diệp Dịch Hành lấy ngón tay chậm rãi vuốt ve mặt chữ, ôn nhu như Hà Nghiên Luật vuốt ve cổ cậu, lúc cậu là con mèo đen.

Trên hạng quyển có khắc chữ “Luật” thể hành kia, đây là lần đầu tiên có thể nhìn gần đến như vậy, phi thường tinh xảo, phi thường đẹp.

Diệp Dịch Hành đối với cái chữ kia, đem môi mình nhẹ nhàng in lại…

—————————————–

*điền loa cô nương: cô gái sống trong vỏ ốc.

Đây là một truyện cổ dân gian ở Phúc Châu, Trung Quốc. Ta tự tóm gọn lại ý nhá: Có một chàng đánh cá độc thân một ngày nọ tìm được một con ốc rất to liền đem về nhà. Sau hôm đó, mỗi lần anh ta đi làm về, trong nhà đều đã bày biện thức ăn nóng sốt, nhà cửa sạch sẽ. Sinh nghi, một hôm giả vờ như đi làm, lén trốn trở về nhà thì phát hiện có một cô gái ở trong nhà của mình. Biết được cô gái đó chui ra từ trong vỏ ốc to anh bắt được hôm nọ liền chặn cô gái lại không cho cô trở lại trong vỏ. Cuối cùng cả hai cùng kết hôn với nhau.

Ta là hoàn toàn phụ thuộc Gu Gồ thúc thúc chỉ bảo thôi. Không biết là dịch có đúng không nhá. Nàng nào biết tiếng Trung thì vào đây nhá: