Biến Thái

Chương 34: Dục vọng nghỉ ngơi




Loại việc gây sự, gây khó dễ được Chu Bàn Thạch thực hiện rất thuần thục.

Tô Bắc hoàn toàn bị cách ly liên lạc với bên ngoài.

Máy tính, di động, một vài đàn em Chu Phỉ Thạch lưu lại cho cậu đều bị Chu Bàn Thạch không chế chặt chẽ.

Xem ra Chu Bàn Thạch đã hạ quyết tâm muốn đẩy cậu vào hố lửa.

Hắn chỉ mang theo tay sai thân tín đến để hoàn tất giao dịch với Tô Bắc.

Bị một đám người cao lớn thô kệch, mang theo ẩn ẩn sát khí vây ở chính giữa, Tô Bắc không thể không khẩn trương.

Người đàn ông bên trái bước tới, tay cầm một cái hộp khóa.

Tô Bắc liếc qua cái hộp khóa màu đen, thầm nghĩ bên trong hẳn chứa đầy thuốc phiện nồng độ cao.

Đám người lái xe đến Đông Thành.

Đông Thành là địa bàn của bang Tam Hợp thần bí kia.

Đám người này vốn trải qua không ít gió tanh mưa máu trong giới xã hội đen, không lâu sau khi tiến vào bên trong, liền nâng cao đề phòng.

Tô Bắc biết bộ phận chấp hành thường đem theo súng.

Đám người này tính toán nếu không thuận lợi sẽ ra tay.

Sau lưng Tô Bắc chợt lạnh, cậu dựa vào ghế mềm.

Chu Phỉ Thạch có nhiều lý tưởng, y cũng tin tưởng Chu Bàn Thạch.

Chu Bàn Thạch có lẽ sẽ không từ bỏ hoàn toàn việc buôn bán trong thế giới ngầm trong khi đây chính là cách kiếm tiền hiệu quả nhất.

Hơn nữa, suy xét tới tình cảnh hiện giờ của họ, trải qua những cuộc xung đột gay gắt trong thế giới ngầm, biết thực lực và tầm quan trọng của Chu Bàn Thạch, ngay từ đầu hắn đã giấu mặt trái của mình trước em trai (X).

Nếu không phải quan tâm Chu Phỉ Thạch, Chu Bàn Thạch nhất định không nguyện ý bảo trì hình tượng giả tạo này.

Nơi giao dịch là một công trường không biết vì sao bị bỏ hoang.

Vách tường, gạch, bê tông, thép sập xuống ở khắp nơi. Địa hình gồ ghề, tùy tiện nhảy vào cũng có thể tìm thấy nơi trốn, chỗ của mấy người này thật sự ‘độc đáo’.

Đám người đàn ông hút thuốc đối diện đi tới.

Tô Bắc tự giác làm con rối, người đàn ông bên trái cậu mở chiếc hộp khóa ra, bên trong chất đầy bọc plastic được xếp một cách ngay ngắn, mỗi bịch chứa đầy bột trắng.

Người đàn ông đối diện đến gần kiểm hàng.

Tới đây, tất cả đều thuận lợi.

Nhưng biến cố trong lúc mọi người không đề phòng xảy ra.

Tiếng còi cảnh sát thê lương vang khắp nơi.

Tiếng súng ống lên đạn, tiếng la thật lớn: “Những người ở phía trước nghe rõ, mau bỏ vũ khí xuống, lập tức đầu hàng.”

Hai nhóm xã hội đen lập tức hoảng loạn.

Nơi giao dịch bí mật như vậy cũng bị cớm bắt được, bên trong khẳng định có nội gián.

Cả hai dùng ánh mắt hung ác, nghi ngờ nhìn đối phương.

Tô Bắc bất động thanh sắc tìm đường lui.

Đám người kia nhìn nhau vài lần, sau đó không chút do dự chạy trốn theo bốn phía.

Không ai đi cùng hướng nhau, tất cả đều hành động riêng, người đàn ông cầm cái hộp có ý đồ bắt Tô Bắc lại.

Dưới tình huống này, Tô Bắc đương nhiên không để gã toại nguyện.

Cậu hướng người đàn ông đá một cước thật mạnh, mục tiêu là cái hộp trong tay gã.

Cái hộp bị đá văng, ngay sau đó, cảnh sát đang mai phục bên cạnh vọt tới.

Quá vội vàng, người đàn ông không chạy tới nhặt chiếc hộp, gã lập tức xoay người chạy trối chết.

Tô Bắc chạy lung tung trong công trường bị bỏ hoang.

Trên người, trên đầu, trên mặt cậu dính đầy bụi và đất.

Hai bức tường đổ sập vào nhau, vừa vặn hình thành một cái động có thể ẩn nấp, Tô Bắc chui vào, đem đống gạch vụn, bê tông đẩy ra khỏi động, làm thành một cái khe có thể lưu thông khí.

Cậu trốn bên trong, nghe tiếng chạy kịch liệt bên ngoài, tiếng đánh nhau, quát to, thậm chí là tiếng súng.

Không biết qua bao lâu, Tô Bắc cảm nhận được có vài người tiến gần tới nơi cậu.

“Đội trưởng Lôi, nơi này còn chưa tìm cẩn thận.” Một thanh niên trẻ tuổi nói.

Lòng Tô Bắc căng thẳng.

Đội trưởng Lôi? Chẳng lẽ là Lôi Thiên sao?

Suy nghĩ bỗng hiện lên trong đầu cậu, kế tiếp liền nghe được giọng nói quen thuộc.

Giọng nam trầm ổn cách đó không xa vang lên : “A, các cậu tìm xung quanh một lát, đám người này chạy không thoát, người bên ngoài đã bao vây băng đảng này rồi.”

Hô hấp Tô Bắc nhịn không được thu lại.

Tiếng bước chân lộn xộn chung quanh lúc xa lúc gần, làm tim cậu thay đổi kịch liệt.

Tô Bắc nghe được tiếng bước chân của một người tới gần nơi cậu trốn.

Người đó đứng cách cậu nửa thước, một người bên ngoài, một người trong động.

Chân Lôi Thiên bước bước, cọ cọ gì đó trên mặt đất, sau lại rút một điếu thuốc ra hút, thẳng đến khi đám cảnh sát viên trở về báo cáo, mới nhàn nhã dẫn cả đội rời đi.

Trong khoảng cách ánh sáng và bóng tối thay đổi, Tô Bắc chỉ nhìn thấy chân Lôi Thiên.

Lúc nãy, hắn rõ ràng đem dấu vết xóa bỏ.

Chờ tất cả đi khỏi, Tô Bắc mới thở phào một cái.

Cuối cùng cũng an toàn.

Vì đề phòng vạn nhất, Tô Bắc không lập tức rời khỏi nơi này.

Cậu thả lỏng tinh thần, đầu gối lên cách tay, ngủ trong chốc lát.

Chờ khi tỉnh lại, đã là hoàng hôn.

Mặt trời sắp lặn, trời đất tràn ngập ánh sáng mờ ảo. Chung quanh rất yên tĩnh, không có tiếng động, chỉ có thể nghe được tiếng sâu bò trên lá và thành thị ồn ào nhộn nhịp ở xa xa.

Tô Bắc không di chuyển, cậu hạ quyết tâm đợi tới đêm khuya mới rời đi.

Không biết được thời gian.

Di động không thể dùng, pin bị Chu Bàn Thạch quăng xuống dưới đất.

Cậu chỉ có thể dựa vào cảm giác phỏng đoán đại khái thời gian hiện tại.

Chỗ trốn chật hẹp, phải liên tục bảo trì tư thế, rất nhanh liền tê, hoàn toàn mất cảm giác, cậu đành phải chậm chạp hoạt động tứ chi.

Sau một thời gian dài, chung quanh chỉ còn tiếng ve sầu đơn điệu buồn tẻ.

Tô Bắc bắt đầu hành động.

Cậu nhẹ nhàng di chuyển gạch, bê tông.

Uốn eo, trườn ra ngoài.

Tiếp xúc không khí mát mẻ bên ngoài, Tô Bắc hít sâu một hơi.

Cảm giác thật tốt, không mất tự do nhưng lại hoàn thành một nhiệm vụ.

Tô Bắc nhịn không được nở nụ cười.

Chu Bàn Thạch tuyệt đối không tin được người mật báo cho cảnh sát là cậu, chẳng lẽ Chu Bàn Thạch nghĩ cậu ngu đến mức cam tâm tình nguyện bị hắn bán đứng, lợi dụng? Hơn nữa, ngay từ đầu cậu đã tính toán làm kẻ nằm vùng.

Tuy rằng khi cậu đề xuất chuyện này, Lôi Thiên nghiêm khắc từ chối.

Lôi Thiên cho rằng cậu một không có thủ đoạn của kẻ nằm vùng, hai không hiểu rõ về thân phận nằm vùng, cẩu thả lỗ mãng, một đầu nhiệt huyết bước vào, chỉ sợ có đi không về, thế giới ngầm là nơi người thường có thể xâm nhập sao? Huống chi, cậu lúc nào cũng bị vây trong nguy hiểm, chỉ cần bị phát hiện, thậm chí chỉ là bị hoài nghi, liền khó giữ được mạng sống.

Tô Bắc đương nhiên biết điều này.

Cho nên ngay từ đầu cậu chừa cho mình một con đường khác, không muốn làm ra chuyện gì.

Không nghĩ tới Chu Phỉ Thạch đem cơ hội dâng lên bàn tay cậu.

Trong áo sơ mi cậu đang mặc có một nút liên lạc đến đồn an ninh.

Đây là sản phẩm công nghệ cao, tuy nhỏ bằng hạt gạo nhưng có thể kết nối với trạm cách đó mười dặm.

Trong bóng đêm, Tô Bắc lười biếng duỗi eo.

Cậu tìm phương hướng, phóng nhẹ cước bộ.

Chờ cậu vừa đi khỏi công trường bị bỏ hoang, liền thấy thấy một cái xe đậu gần đó.

Chuyện đột ngột như vậy, một màn không phối hợp với hoàn cảnh chung quanh làm Tô Bắc nhịn không được dừng chân.

Tiếp, cậu thấy cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc tây trang mang cà vạt bước xuống.

Hơn nữa còn đi về phía cậu.

Tô Bắc nhìn thân ảnh quen thuộc, phản ứng đầu tiên là – quay đầu bỏ chạy.

Người kia bám sát, bước chân ngày càng gần, điều này khiến Tô Bắc hoảng loạn chạy lung tung vào một ngõ chết, chờ khi cậu phát hiện trước mắt là đường cùng thì đã không kịp.

Cậu đứng lại, xoay người, vẻ mặt cảnh giác nhìn người đàn ông phía sau.

Biến thái giống như đến từ ánh trăng, nhẹ nhàng vỗ tay: “Chuyện hôm nay, làm không tồi.”

Sắc mặt Tô Bắc nhăn nhó: “Làm sao anh biết…”, thanh âm cậu có hơi suy yếu.

“Hôm nay bang Long Hổ Đường và Tam Hợp toàn quân bị diệt, chỉ còn mình em trốn tới đây, tôi cho dù không muốn nghĩ cũng không được.” Biến thái bước đến gần cậu, chậm rãi nói.

“Chỉ như vậy?” Tô Bắc hỏi.

“Vậy là đủ rồi.” Biến thái trả lời.

Tô Bắc trầm mặc, xem ra không bị bắt chưa phải chuyện tốt.

Xã hội đen hoài nghi một kẻ nằm vùng đơn giản như vậy, trực tiếp dùng vũ lực sao?

Hay là biến thái cố ý lừa cậu?

Bất quá biến thái không có lý do lừa dối cậu…

Đầu óc Tô Bắc kịch liệt chuyển động, không chú ý tới biến thái đã sớm đến bên cạnh.

Chờ khi Tô Bắc chú ý, tình huống đối với cậu thực bất lợi.

Cậu bị biến thái đẩy tới vách tường, lưng dựa tường, bị biến thái gắt gao ngăn chặn, không thể thoát khỏi.

Công kích của Tô Bắc đều bị biến thái đỡ được, sau đó biến thành động tác vuốt ve đầy ái muội.

Biến thái giống như khẩn cấp, anh đè mạnh Tô Bắc, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Rất nhớ em.”

Hơi thở nóng bỏng, làm tai Tô Bắc nóng lên.

Giãy dụa trước sau như một – vô dụng, nhưng Tô Bắc không cam lòng.

Hiện tại vô dụng, về sau có khi hữu dụng.

Năng lực đánh nhau đều trải qua rèn luyện, mỗi người đều có thủ đoạn công kích của riêng mình, đánh mãi rồi cũng tìm được nhược điểm.

Tô Bắc luôn tin tưởng điều này.

Hai người đấu sức không lâu.

Biến thái ngăn Tô Bắc làm cúc áo sơ mi cậu rơi xuống, nằm rải rác trên sàn.

Một chân biến thái tiến vào giữa hai chân Tô Bắc, vuốt ve bộ vị mẫn cảm, đồng thời không ngừng hôn môi Tô Bắc, vuốt ve ngực và lưng cậu.

“Tô Bắc, tiểu Bắc, đừng nhúc nhích nữa, tôi sắp không nhịn được.” Biến thái nói bên tai Tô Bắc, hô hấp có chút loạn.

Đứng yên để cho anh giở trò, tùy tiện sờ loạn sao!?

Tô Bắc thô bạo mắng một câu trong lòng, nhưng cũng ngoan ngoãn yên tĩnh trở lại.

Biến thái ôm cậu, vuốt ve cậu, hôn môi cậu, ma sát âu yếm khắp thân thể.

Tô Bắc không rõ biến thái muốn làm gì.

Muốn làm liền làm, chơi nhiều như vậy anh không mệt sao?

Quan trọng là, Tô Bắc phát hiện thân thể của mình khi bị biến thái ai ai cọ cọ, hô hấp bắt đầu dồn dập, loạn ý mê tình.

Cậu mới mười tám tuổi, dục vọng mạnh mẽ không thể kiểm soát được.

Mặt Tô Bắc đỏ như máu, ánh mắt mê ly, cơ thể nóng lên, đồ vật phía phía dưới không nghe sai sử cứng rắn lên.

Biến thái nắm thứ đó của anh và của cậu, ma sát.

Sát súng ra lửa là chỉ loại tình trạng này đúng không?

Tô Bắc trong lúc thanh tỉnh ngắn ngủi bình tĩnh đánh giá.

Biến thái dùng tay xoa nắn mông Tô Bắc.

Tay cậu bị đặt trước ngực mình.

“Có người đề nghị tôi phải ôn nhu, không nên cưỡng chế.” Biến thái một bên thở dốc một bên cắn nhẹ đầu nhũ bên trái, mơ hồ nói.

“A~” Thần trí Tô Bắc không còn thanh tỉnh, mê man nhìn biến thái.

“Ha ha, như vậy cũng không sai.” Nhìn Tô Bắc đắm chìm trong dục vọng, biến thái cười khẽ.

Liên tục tiết hai lần trong tay biến thái, thân thể Tô Bắc xụi lơ xuống.

Anh ôm cậu trong tình trạng bán thân đặt lên ghế ngồi trong chiếc xe màu đen.

Biến thái hôn nhẹ lên cái trán đẫm mồ hôi của Tô Bắc, nói:

“Tôi mang em đi gặp một người.”