Biến Thái

Chương 35: Dục vọng vĩnh viễn không nghỉ




Từ lúc bắt đầu, biến thái chỉ chuyên tâm lái xe.

Ngón tay thon dài của anh đặt trên tay lái, khiến người ta sa vào một loại khát cầu.

Tô Bắc ngồi kế bên anh, thân thể nóng như lửa dần dần phục hồi, đầu óc vốn loạn ý tình mê cũng dần trở nên thanh tỉnh.

Lòng cậu vẫn còn sợ hãi, may mắn tránh được một kiếp.

Tô Bắc phóng túng dục vọng vượt qua khuôn phép cũ, điều này khiến cậu bồi hồi không ngừng. (X)

Giống như một đứa trẻ lạc đường.

Tô Bắc khát cầu một người có thể dẫn đường cậu, chỉ ra lỗi sai cậu, dạy dỗ cậu.

Phương pháp khuyên bảo bạo lực, bao dung hay ôn hòa đều không thành vấn đề.

Lòng người yếu ớt, rất dễ dàng bị hấp dẫn.

Học xấu dễ, học tốt không dễ.

Biến thái tìm vạch ra lớp ngụy trang của Tô Bắc, dẫm lên tôn nghiêm cậu, nhưng đồng thời cũng khơi dậy dục vọng của cậu.

Dưới thân biến thái, cậu – người bị xỏ xuyên qua thân thể nhanh chóng đạt được khoái cảm.

Khoái cảm mãnh liệt, gần như đưa cậu đến Thiên Đường.

Trước loại thay đổi kỳ quái này, Tô Bắc giống như bị vặn vẹo.

Sa đọa, cấm kỵ, cả hai đều gây xôn xao từ tận đáy lòng Tô Bắc, giúp cậu có được thỏa mãn gì đó, ngay tại chỗ kia.

Nếu không phải biến thái xuất hiện dưới tình huống thái quá, có lẽ Tô Bắc chỉ giãy dụa một chút liền sa vào.

Cậu không thể không thừa nhận, trong lòng cậu đối với tồn tại đồng tính là mãnh liệt hướng tới.

Cho nên, chỉ cần có người đẩy cậu, cho dù thủ đoạn có hơi kịch liệt, thì cuối cùng, cậu cũng khuất phục.

Đây là khuất phục trước dục vọng của mình, cũng là khuất phục trước ảo ảnh cường đại sâu trong nội tâm cậu.

Xe chạy không tiếng động trong màn đêm.

Ngón tay biến thái có tiết tấu đánh trên tay lái.

Tô Bắc cảm thấy tiết tấu và giai điệu có chút quen thuộc, là Nhất Thủ Tiểu Dạ Khúc.

Nhìn bên cạnh, biến thái giống như một thanh niên tri thức mang theo chất nhã nhặn.

Sườn mặt nhu hòa, ánh mắt thâm thúy tựa như biển rộng.

Biến thái bỗng nhiên quay đầu, mỉm cười với Tô Bắc: “Em giống như có chuyện muốn nói với tôi, ánh mắt rất nóng bỏng.”

Tô Bắc mân môi, mặt có chút vặn vẹo: “Anh… định làm gì?”

Biến thái huýt sáo một cái, lắc lắc đầu: “Tin tức này sẽ phá hư quy tắc trò chơi, em phải tự tìm được, nếu tìm được, tôi sẽ không ngăn cản, nếu tìm không thấy…”

Tô Bắc lạnh lùng hừ một tiếng.

“Nếu tìm không thấy, vậy chỉ có thể trách bản thân mình vô dụng.” Ánh mắt biến thái lập tức sắc bén.

Cho dù đang nói lời tàn nhẫn, ánh mắt anh vẫn phi thường bình tĩnh, ngay cả một tia gợn sóng cũng không có.

Không biết qua bao lâu, biến thái rốt cuộc ngừng xe.

Bên ngoài tối mịt không thấy năm ngón tay.

Biến thái lấy đèn pin trong xe ra, bật lên, ánh sáng lập tức phá hủy hắc ám.

Tô Bắc đi phía sau biến thái, nhắm mắt theo đuôi người trước mặt.

Biến thái giống như không hề lo lắng Tô Bắc nhân cơ hội đánh lén hoặc trốn đi, thoải mái tự nhiên bước đi thể hiện tâm trạng anh rất tốt.

Đi một lúc sau, Tô Bắc mới phát hiện biến thái đêm hôm khuya khoắt dẫn cậu đến nơi nào.

Nghĩa trang!

Tầng tầng lớp lớp mộ bia trãi dài nhìn không hết, mờ nhạt trong bóng đêm.

Tô Bắc nhìn sợ đến run tóc.

Khẩu vị có cần nặng như vậy hay không!?

Nửa đêm đến nghĩa trang làm gì, tìm quỷ à?

Tâm Tô Bắc run sợ, trên lưng đầy mồ hôi lạnh, biến thái đằng trước vẫn cố tình đi tiếp.

Cậu rốt cuộc nhịn không được, “Nè…” Giọng nói Tô Bắc mềm yếu.

Nghĩa trang ban đêm rất yên ắng, cho dù cậu đã đem thanh âm hạ tới mức thấp nhất, cũng đủ phá vỡ yên tĩnh chung quanh.

Xa xa truyền đến tiếng kêu cạc cạc thảm thiết của quạ đen.

Tô Bắc cảm thấy giọng mình cách tiếng kêu thảm thiết không còn xa.

Biến thái đi ở phía trước, nghe giọng cậu liền ngừng lại, xoay người, nhìn Tô Bắc.

Tô Bắc dưới ánh mắt ‘tràn ngập hứng thú’ của anh, bất an cử động chân.

Này không thể trách cậu nhát gan.

Ở nơi này trong đêm hôm khuya khoắt, người nhát gan, phỏng chừng đã sớm la hét thất thanh, ngất tại chỗ.

Cậu có thể bảo trì lý trí theo sát biến thái đã tính không tồi.

“Sợ?” Biến thái tới gần Tô Bắc, cúi đầu, kề bên lỗ tai cậu.

Tô Bắc không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Cậu chỉ gắt gao nhìn biến thái, trong miệng có chút khô sáp: “Anh tới nơi này để làm gì?”

“Tôi nói, mang em đi gặp một người.” Biến thái nắm chặt tay cậu.

Tô Bắc giống như con rối, bị biến thái kéo đến bóng tối sâu không lường được.

Gặp người… Gặp quỷ hay gặp mộ phần thì có!

Trong lòng Tô Bắc phun tào*.

(*) là hay nói mấy lời lải nhải, rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm.

Theo thời gian trôi qua, biến thái cầm tay cậu ngày càng chặt, ngày càng chặt.

Cuối cùng giống như cái kìm, lầm Tô Bắc đau đến nhíu mày, cậu dùng sức thoát khỏi trói buộc của anh.

Ánh mắt biến thái tràn ngập hàn ý nhìn cậu một cái.

Tô Bắc không dám động.

Trực giác của cậu nói, nếu cậu dám tiếp tục né tránh, biến thái sẽ phát tác.

Tuy rằng không biết biến thái khi phát tác sẽ làm ra chuyện gì, nhưng trong tình huống này, vẫn nên ‘nhường nhịn’ anh.

Nắm đi!

Tô Bắc nhìn hai bàn tay gắt gao nắm chặt cùng một chỗ, trong lòng vô lực.

Coi như làm người tốt việc tốt.

Biến thái thoạt nhìn bất động thanh sắc, kỳ thật trong đầu hẳn là sợ hãi đến mức thắt lại. (Tô Bắc nhận xét)

Hai người tay trong tay bước đi.

Trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, giống như muốn hấp thụ đối phương.

Tô Bắc sóng vai cùng biến thái.

Mặt anh đoan chính, không chút biểu tình, nhưng không khí ngưng đọng chung quanh khiến Tô Bắc biết, tâm tình anh không bình tĩnh như biểu hiện ngoài mặt.

Người có thể làm biến thái thất thố như vậy, rốt cuộc là ai?

Bước đến hàng bia cuối, biến thái rốt cuộc dừng lại.

Một khối đá cẩm thạch trắng noãn, trên mặt chỉ đơn giản khắc vài chữ — Tô Hưng Thành chi mộ.

Nhìn thấy cái tên cùng họ với mình, Tô Bắc ngạc nhiên.

Này… có thể nói là ngẫu nhiên sao?

Tô Bắc sững sờ, có chút không rõ.

Biến thái đứng trước mộ phần, nhẹ nhàng chạm vào mộ bia, “Thành.” Anh nhẹ giọng nói.

Tiếp theo,Tô Bắc nghe được một đoạn làm phía sau lưng cậu lạnh cả người, không rét mà run.

“Thành, tôi nghe được lời nói của ông, thật ôn nhu.” Biến thái dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói.

Sắc mặt Tô Bắc phát thanh.

Chỉ có hai giải thích sau:

Thứ nhất, trên đời này thật sự có quỷ, hơn nữa con quỷ này còn báo mộng cho biến thái. Thứ hai, thần kinh biến thái không bình thường, có bệnh tâm thần phân liệt.

Mặc kệ giải thích nào đúng, đều khiến cậu điên cuồng.

Tô Bắc trăm triệu lần không nghĩ tới, mình cư nhiên gặp phải một người điên.

Tô Bắc ở một bên nghe biến thái thì thào nức nở.

Nói chuyện mềm nhẹ, ngữ khí nhu hòa, cùng cái người tao nhã mang theo khẩu khí bất thường hoàn toàn khác nhau.

Người nằm trong mộ phần, nhất định là một tồn tại cực kỳ trọng yếu đối với anh.

Biến thái ‘nói chuyện’ với cái mộ bia kia trong chốc lát, đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Tô Bắc.

Tô Bắc bị anh nhìn đến mức lùi ra sau từng bước.

Ngay thời điểm cậu tính toán xoay người chạy trốn, biến thái bước dài lại gần, bắt lấy tay Tô Bắc, buộc cậu chạm vào mộ bia lạnh như băng.

… Tô Bắc rùng mình một cái.

Cậu liếc nhìn biến thái.

Biểu tình biến thái lúc này rất nhu hòa.

Lộ ra ôn nhu chưa từng có, trong mắt tràn ngập tình cảm, cực nóng mà tràn đầy.

Anh dùng ánh mắt cổ vũ nhìn cậu, hướng cậu nhẹ nhàng gật đầu.

Sắc mặt Tô Bắc trắng bệch.

Cậu lắp bắp nói với cái mộ bia: “Anh, xin chào, Thành, không, tiên sinh, tôi, tôi gọi là Tô, Tô Bắc…”

Tô Bắc trong lòng ‘Hãn a’.

Cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày mình sẽ giới thiệu bản thân với cái mộ bia như vậy.

Đây đã là phạm trù thần quái, cách cuộc sống hiện thực quá xa rồi.

Sau khi Tô Bắc tiếp đón xong, thật sự không đủ dũng khí nói tiếp.

Nói nữa cậu thực sự không biết nên nói gì tiếp theo.

“Thành khen em thực đáng yêu.” Còn nắm chặt tay Tô Bắc không chịu thả lỏng, biến thái đột ngột nói một câu.

Tô Bắc thiếu chút nữa la lên.

Loại cảm giác khủng bố này… thật sự phức tạp đến mức không gì diễn tả được.

Tô Bắc ngẩng đầu, nhìn màn đêm đen kịt.

“Thành có quan hệ gì với anh?” Tô Bắc nhìn biến thái không muốn bỏ cậu ra, hỏi rõ ràng.

“Thành… là người nuôi lớn tôi.” Biến thái trầm ngâm nói.

Điều này nằm ngoài suy nghĩ của Tô Bắc, cậu tưởng biến thái sẽ vòng vo đánh Thái Cực, không ngờ lại nói thẳng sự thật.

Lần này, không khí tràn ngập khủng bố rốt cuộc lui đi.

Tinh thần Tô Bắc run lên, không ngừng cố gắng hỏi: “Ông ấy là người như thế nào?”

Cậu không dám hỏi trực tiếp, vấn đề quá mẫn cảm, chỉ có thể đánh cầu thăm dò.

Hiện tại biến thái rõ ràng bị vây trong suy nghĩ, trạng thái hỗn loạn.

Nếu không phải thực lực cả hai kém quá xa, trong tay cậu không có dao hay vũ khí gì khác, Tô Bắc đã sớm động thủ.

Đáng tiếc… Tô Bắc trong lòng yên lặng nghĩ.

Ít nhất còn giải khuyến khích, Tô Bắc tự an ủi.

Trên mặt biến thái lộ ra vẻ hooài niệm: “Thành rất ôn nhu, phi thường ôn nhu, nhưng cũng phi thường tàn khốc.”

Một người sao có thể đồng thời có hai loại thuộc tính đối nghịch nhau như vậy?

Tô Bắc áp chế nghi hoặc, hỏi: “Thành đối với anh làm gì? Ông ấy là cha nuôi của anh sao?”

“Cha nuôi? Xem là vậy đi, ông nuôi lớn tôi, quan tâm tôi, huấn luyện tôi, dạy tôi, cuối cùng…” Biến thái nhẹ giọng nói.

“Cuối cùng? Cuối cùng như thế nào?” Tô Bắc lập tức dò hỏi.

“Cuối cùng ông muốn tôi giết ông, nếu không, ông sẽ giết tôi.”

Sắc mặt biến thái nhăn nhó, vẻ mặt tối tăm.

Tô Bắc cảm nhận được thân thể anh đang run lên.

Anh nắm chặt tay Tô Bắc, run lên từng đợt.

Tô Bắc cơ hồ có thể nghe thấy âm thanh nức nở cùng tiếng hò hét âm thầm.

Vì sao, vì sao phải ép tôi như vậy, vì sao muốn ngươi chết ta sống, vì sao vận mệnh lại tàn khốc như thế?

Ngay từ đầu không đối đãi tôi đặc biệt thì tốt rồi, ngay từ đầu mang mặt cười bất mãn nhặt tôi thì tốt rồi, ngay từ đầu không ôn nhu với tôi thì tốt rồi, ngay từ đầu…

Không có bắt đầu, sẽ không có kết thúc.

Tô Bắc nghe được thanh âm sâu tận đáy lòng của biến thái.

Người này thật tàn nhẫn, sao có thể đối với đứa trẻ lớn lên vốn ỷ lại mình như vậy.

Khó tránh anh biến thành người như bây giờ, một tên biến thái không rõ đầu đuôi.

Còn cậu trở thành người xui xẻo bị nhắm trúng. (x)

Tô Bắc hơi do dự, vươn tay, đặt trên đầu biến thái.

Dùng tất cả ôn nhu của mình, xoa xoa đầu anh.

Biến thái ngẩng đầu, ánh mắt có chút mê man.

Anh buông lỏng bàn tay đang năm chặt tay Tô Bắc, ngược lại cầm lấy bàn tay đang đặt trên đầu mình.

Sau đó anh nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cậu, nụ hôn nhẹ nhàng như lông chim.

Tiếp, Tô Bắc nghe được một từ như sấm chớp giữa trời quang.

“Thành.”