Biệt Đội Nhóm Nữ Khùng Điên Cùng Các Anh Chàng Thiên Tài

Chương 17: Vở kịch hạ màn (1)




Bây giờ đã qua ngày mới, cũng như mọi hôm, nhóm nữ “khùng điên” tụ tập nói chuyện, tâm sự với nhau. Cả ba đứa có chuyện gì là đem ra kể hết ngay cả…cái chuyện vừa xảy ra hồi hôm qua khiến cả đám ai nấy cũng giật mình. Một câu chuyện của một người là một quan hệ mới vừa mới nảy nở và có thể được xem là việc khởi đầu cho mối quan hện này.

-Tôi nói thật tôi unbeliveable với hai câu việc của hai bà ấy ! – Nhật Dạ lên tiếng.

-Sao không tin? Bà thấy cái mặt tôi giống nói dóc không?-Karuku phản bác.

-Bà nghĩ đi : đường đương bà và ông Phong như chó với mèo hoặc là lửa với nước…. thế mà giờ có cái vụ hai người là bạn thân cũng hay thật chớ!-Nhật Dạ giải thích.

-Cơ mà thú thật đôi khi tôi thấy bà Karuku và ông Phong cũng có vài điểm chung và cũng hợp nhau đấy chứ?- Hải Ly bây giờ mới được lên tiếng.

-Ờ thì đúng …. Mà Hải Ly này! Có thật là Anh Vũ chịu làm osin cho bà không vậy?Ổng từ xưa giờ chỉ muốn làm má thiên hạ, cha thiên nhiên thôi chứ không có cái vụ làm con đâu!

-Ờ đúng rồi ấy! Ổng chuyên gia chọc bà còn chưa kể cái vụ cái điện thoại nữa thế mà giờ đây…..

-Do tôi có cớ để dọa ổng thôi! Xem như ăn may hoy!- Thấy hai nhỏ bạn thân mình thắc mắc chuyện, Hải Ly kể lại.

-Giờ tôi mới biết….Anh Vũ thì ra cũng không hẳn là thanh niên nghiêm túc!

-Bà chỉ được cái nhận xét người ta là hay lắm! Còn vụ bà thì sao hả Nhật Dạ? Nên chồng nên vợ rồi đó!-Karuku nói móc Nhật Dạ!

-Trời ơi bà nói nhỏ dùm tôi được không? Tôi còn chưa hết sốc đây nè!

-Công nhận…. Thiên Vương đáng sợ thật! Ở tuổi này mà ổng dám….Nói chung giờ Nhật Dạ của chúng ta hiện đang mang bầu đấy ! –Hải Ly dù sao cũng là học sinh mới chuyển vào, vừa biết Thiên Vương tuy có ghê nhưng không ngờ là ghê khủng khiếp đến mức thế! Lần đầu tiên trong đời cô gặp tình huống này ấy!

-Hai bà nghĩ sao? Không lẽ tôi nói sự thật cho Tùng Lâm biết là tôi…có em bé với Thiên Vương để chia tay với ổng hả?-Nhật Dạ vẫn còn ngượng ngùng khi nói mình có con với người cô thích.

-Tôi nghĩ không cần đâu! Bà với ổng là đóng kịch để chọc Thiên Vương! Chứ có phải thích thật đâu mà bà lo!

-Nhưng mà… lỡ ổng hỏi nguyên nhân tại sao tôi chia tay….?

-Nè nghe tôi hỏi nè : Dù biết Thiên Vương đã từng rất tệ hại và đối xử với bà ra sao nhưng cho tới bây giờ….bà vẫn thích ổng đúng không? –Karuku rất biết đánh vào đòn tâm lí nhỏ bạn cô.

Thấy Nhật Dạ luôn miệng nói không tha thứ, ghét Thiên Vương chứ với tư cách bạn lâu năm , Karuku tin chắc thật sự tình cảm Nhật Dạ dành cho Thiên Vương vẫn sâu đậm như mới đây thôi.

-…Ừ! Thú thật vẫn thích!- Nhật Dạ nói lí nhí.

-Thì bà chỉ cần nói là Thiên Vương đã đồng ý làm bạn trai bà thế là xong! Không cần diễn kịch nữa!- Karuku nói câu kết luận.

-Karuku nói đúng ấy! Dù sao Thiên Vương cũng bảo là sẽ chịu trách nhiệm với bà mà! –Hải Ly thêm vào.

-Ờ cũng được….Vậy nghĩa là….sau chuyện tôi chia tay với Tùng Lâm, tôi và Thiên Vương sẽ…..chính thức quen nhau! OMG!-Nhật Dạ suy luận đến đây đỏ mặt ngay lập tức. Cái ước mơ của cô bao lâu nay không ngờ bây giờ đã trở thành hiện thực!

Mà đối tượng cô quen chính là Thiên Vương! Chính là Cao Thiên Vương chứ chả đùa! Người trong mơ của tất cả các cô gái! Một đối tượng bao khó để rung động! Một người mà giáo viên rất sợ và kính nể! Mà với lại co đang mang thai với người đó nữa ! Anh chịu trách nhiệm với cô vậy có nghĩa là….

-Có đứa khoái kìa!-Karuku trêu ghẹo!

-Xem chừng sao này Nhật Dạ và Thiên Vương sẽ…..lấy nhau!- Hải Ly tiếp tay cho Karuku khiến Nhật Dạ càng xấu hổ hơn.

-Ôi thần linh ơi!- Cô quá sung sướng reo lên.

Ba đứa cười rộ lên với nhau khiến khá nhiều người trong lớp chú ý vì tự nhiên khi không cười rầm lên. Phải nói Tuyết Băng và Bách Hợp nhìn cái nhóm đó mà khó hiểu.Tùng Lâm và Hoàng Anh đang ở ngoài cùng nhau sắp xếp locker, từ khi hai người đó giả vờ làm bạn trai của hai đứa trong nhóm đi đâu cũng có nhau nên đâm ra khá thân. Anh Vũ và Hùng Phong quay qua nhìn hồi cái quay lại làm tiếp việc của mình mà cười thầm:Anh Vũ nhìn cô chủ nhỏ nhắn của anh xong thì quay qua đọc sách tiếp, anh nghĩ chắc cô kể chuyện anh và Hải Ly cho đám bạn nghe rồi; Phong thấy cô bạn thân mới của anh cười nhí nhố đang chọc ghẹo Nhật Dạ , anh cũng mỉm cười thầm nghĩ Karuku đúng là Karuku , khoái làm người ta khó xử quài, ngay anh cũng đôi khi khó xử với mấy hành đọng của cô.

-Bà tính chừng nào chia tay với Tùng Lâm?

-Chắc là giờ ra chơi!

-Mà nè Nhật Dạ, có một điều tôi khá lo đây!-Trông khi có vẻ Karuku và Nhật Dạ đòng tình chuyện cô nhóc Tomboy chuẩn bị chia tay Tùng Lâm thì Hải Ly lên tiếng khiến cả hai tò mò.

-Chuyệ gì?

-Dù biết đây chỉ là quen giả nhau nhưng mà... bà không nghĩ chia tay xong Tùng Lâm không buồn sao?

-Ý bà là sao chứ?

-Nghĩa là…xem chừng ổng…thích bà thật đó!

-Không có chuyện đó đâu Hải Ly!

-Tôi thấy Hải Ly nói đúng đó Nhật Dạ! Trông có vẻ không giống như Tùng Lâm đang diễn đâu mà hình như ổng thích bà thật đó! Chưa kể sau cái đem hôm đó , ổng đã rất lo lắng chạy ngay đén trường chỉ để hỏi thăm bà có bị Thiên Vương hại gì không!Chuyện gì ổng cũng bênh bà ! Tôi nghĩ có khi nào….

-Ôi! Hai bà lo xa! Tin tôi đê không có cái chuyện đó đâu !Tôi với Tùng Lâm thật sự là bạn với nhau hoy à!- Nhật Dạ vẫn vô tu suy nghĩ như thế!

-Cứ cho là thế đi!-Hải Ly vẫn thấy lo.

-Lát bà chia tay với Tùng Lâm! Bọn tôi sẽ đứng đằng sau quan sát!

-Ok!


Thiên Vương đang ngồi tựa vào cửa sổ. Hình như vừa mới hôm qua anh và Nhật Dạ đã…ôi nghĩ tới đây anh lại ngồi cười tự kỷ một mình . Cô đã hứa với anh là sẽ chia tay cái tên Tùng Lâm đó, rồi quay sang làm “vợ” anh. Tự nhiên Thiên Vương có một cái cảm giác vô cùng là bồi hồi và hồi hộp đi được! Cái cảm giác này anh chưa bao giờ có nó giống như là sắp đoạt được kho báu ấy!

-Thiên Vương? Có chuyện gì cười một mình vậy? –Anh cứ mãi suy nghĩ mà quên béng mất mấy thứ xung quanh, Song Thư ăn cần tiến tới hỏi anh.

-Song Thư hả? Ơ thì….nè bà tôi có chuyện muốn nói!-Thiên Vương không để ý hồi đó anh đối xử với Song Thư như thế nào… nhưng lần này anh nói chuyện với cô bằng một nụ cười vô cùng tươi sáng khiến tim Song Thư đạp thình thịch nhẹ nhàng trả lời.

-Có…có chuyện gì sao Thiên Vương?-Cô hạnh phúc mỉm cười trở lại với anh . Không lẽ quan hệ của cô và Thiên Vương đang tiến triển lên một bước sao anh có thể nói với cô bằng giọng điệu đó, bằng nụ cười đó.

- Sau này bà đừng có đi theo tôi quài nha! – Thiên Vương vốn biết tính Song Thư cữ hễ cái gì là cô hỏi anh đâu , hễ cái là bám theo anh. Không lẽ sắp tới anh dành thời gian cho “vợ” mình cô cũng bám riết vậy sao.

-Tại sao? – Song Thư vô cùng ngạc nhiên với việc anh muốn nói với cô.

-Vì sau này… tôi đi với vợ tôi không lẽ bà cứ đi theo sau?- Thiên Vương quất câu bao tỉnh!

-Vợ? Bạn gái sao?-Cô nhăn mặt.

-À đúng rồi! Nói chung là hôm nay luôn cũng có thể , không thấy tôi trong lớp có thể tôi đang bên bạn gái mình!

-Sao chứ? Ông… ông mà có bạn gái ư? Đứa nào vậy?- Thật sự là chuyện này vô cùng impossible với Song Thư. Cô là bạn lâu năm với ThiênVương nghĩ sao không biết tính anh chứ:

Từ năm lớp 1 tới giờ anh có biết thích ai đâu ? Anh còn không thèm để ý con gái nữa là đằng khác nữa! Sao có thể mà có cái vụ là …

-Tôi biết hơi khó tin nhưng mà bà ráng tin đi! Còn ai thì không phải chuyện của bà! Bà tự biết đi!- Thiên Vương vẫn cười nói với cô nhưng cô biết nụ cười đó không phải dành cho cô mà là dành cho người con gái mà anh đang nói kìa.

Trông có vẻ lần đầu được quen nhau, được thổ lộ khiến Thiên Vương rất khoái chí và hào hứng bằng chứng là nãy giờ anh cứ cười tủm tỉm , chỉ nghĩ đến người đó mà không ngó ngàng gì đén cô, đên cảm xúc và suy nghĩ của cô. Anh vô cùng thản nhiên.

-Cứ cho là ông quen đi nhưng…có thật sự ông thích con người đó không ? Ai thổ lộ trước vậy? –Song Thư vẫn còn rất nghi ngờ, chuyện này sao tin nổi.

-Tôi không phải là người thổ lộ trước!-Đúng mà! Tuy anh là người ép Nhật Dạ phải quen anh nhưng Nhật Dạ là người tỏ tình anh chứ không phải anh.

-Vậy là ông quen chơi thôi đúng không?- Song Thư có chút hi vọng trong lòng . Ý cô là có thể anh thấy tội nghiệp nên anh quen thương hại chứ không phải là thật lòng.

-Không! Quen chơi thì quen chi!-Thiên Vương nhăn mặt tỏ vẻ tức giạn khi nghe Song Thư nói vậy , cô cũng bât ngờ câm nín khi nhìn biểu hiện crua anh. Cô lỡ nói những từ khá xúc phạm rồi.

-Đúng tôi không phải người thổ lộ hay tỏ tình trước … nhưng tôi là người bắt cậu ấy phải quen tôi! – Đơn giản nhưng nosk há mang nhiều ý nghĩa. Không hẳn quen chơi là không cần quen mà chỉ là…anh không nghĩ rằng mình có thể đùa giỡn với Nhật Dạ . Anh cũng không hiểu sao chỉ là…cảm giác bực bội, khó chịu lắm!

-Ông thích …cô bạn đó đúng không?

-…Tôi…không biết!- Có thể là vì uy tín mà Thiên Vương chưa bao giờ nói thích ai nên cho dù đúng là anh rất muốn quen với Nhật Dạ nhưng anh vẫn không nói rằng anh thích cô ta.

-Vậy tại sao ?

-Chuyện dài lắm! Nói hcung là…thấy cậu ấy chơi và quen với người con trai khác! Tôi thấy khó chịu!-Nói chung là Song Thư biết là Thiên Vương đã mở lòng mình với một ai rồi đấy! Cô cần phải kiếm ra con nhỏ đó là ai.

Ra chơi…

-Vậy rốt cuộc mày muốn tìm con nhỏ đó bằng cách nào?

-Có hàng tá học sinh nữ ở đây biết ai là đối tượng mà Thiên Vương nhắc tới?

Ở khu nhà vệ sinh nữ, có ba hình bóng hotgirl quen thuộc ở đó bàn tán . Một người con gái thì thản nhiên rửa mặt còn hai nhỏ còn lại thì lần lượt tranh nhau hỏi han.

-Tao không biết! Nhưng tao nghi một đứa và tỉ lệ chính xác lên đến 99% ! – Song Thư ngở mặt lên bồn rửa, nhìn vào gương bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo nhưng không thể nào hù dọa được Bách Hợp hay Tuyết Băng.

-Đừng có nói với tao là con nhóc đàn ông lớp tao nhé!- Tuyết Băng khoanh tay dựa tường nói.

- Có mà điên Thiên Vương quen với cái con đó! Bộ thằng đó không biết xấu hổ hả? – Bách Hợp phản ứng vô cùng tiêu cực!

-Trông có vẻ Thiên Vương rất quyết tâm mà còn vui sướng nữa!

-Nhưng mà cùng lắm cũng phải nghĩ đến bao nhiêu con người xung quanh nhìn nó chứ? Không lẽ Thiên Vương can đảm đến mức nắm tay nhỏ đó hay âu yếm nhỏ đó trước bàn dân thiên hạ?

-Bách Hợp à! Thằng con trai đang quen Nhật Dạ hiện giờ là Tùng Lâm! Tuy không có chức vụ gì nhưng hắn cũng là một tên không nên xem thường thì tiếp theo đó kẻ để quen được Nhật Dạ mà không sợ bị nói gì …. Đương nhiên phong cách phải đáng sợ hơn thì là Thiên Vương cũng chả có sao! –Ý Tuyết Băng không phải là đang khen Nhật Dạ nhưng ý là cho dù đứa con gái có phải niềm xấu hổ đến đâu nhưng với thằng con trai , uy lực càng ghê gớm mọi người càng kính sợ và không ngó ngàng gì.

Cứ cho Thiên Vương quen Nhật Dạ là bất lợi cho Thiên Vương đi nhưng có ai dám nói hay chửi về việc này không trong khi thật sự Thiên Vương rất quan tâm tới cô nhóc Tomboy này!

- Nói mới nhớ! Nhật Dạ đang quen Tùng Lâm cơ mà ! Nếu đối tượng của Thiên Vương là Nhật Dạ thì làm sao có thể …? – Tự nhiên nghe Tuyết Băng nhắc đến Tùng Lâm. Song Thư mới ngộ ra.

-Đơn giản : chia tay!- Tuyết Băng phán xét.

-Bộ con nhỏ đó không biết nhục hả? Chia tay thằng này rồi nhảy nhanh sang thằng kia! Nhìn chả khác nào là “đúng núi này trông núi nọ”!-Bách Hợp bức xúc lên tiếng.

-Có thể là Thiên Vương ép nó!- Tuyết Băng bình thản nói. Trông nhóm nhìn tưởng Song Thư đứng đầu và thông minh nhưng thật sự cái người ghê gớm nhất chính là Tuyết Băng cờ!

-Ý mày là…

-Thiên Vương muốn gì là phải được nấy! Có thể Thiên Vương ép Nhật Dạ chia tay Tùng Lâm?

-Nhưng sao tên đó phải làm vậy vì cái con nhỏ đó?

-Tao không biết!Có thể là Thiên Vương đã biết thích và thích thật lòng con Nhật Dạ rồi sao?

-Mày đừng nói những lời dễ nghe như thế chứ Tuyết Băng! Không phải trai của mày nhưng là trai của tao nghe chưa!-Song Thư nãy giờ nghe Tuyết Băng nói tới nói lun bực lắm rồi.Cô hậm hực nuốt nước bột rang trấn an lại.

Bách Hợp ra hiệu Tuyết Băng nên im lặng lại , ừ thì cô đã im lặng nhưng cái mặt cứ ngớ ngớ lên như ý xem thương, không quan tâm. Cơ mà những điều Tuyết Băng nói tuy có hơi nghe quái lạ nhưng cũng khá hợp lý. Ngay cả nãy giờ Bách Hợp là người phản ứng mạnh nhất cũng phải nghi tới nghi lui. Song Thư thì nghĩ cô nên đề phòng hơn. Nếu đúng như ý của Tuyết Băng là Thiên Vương đã biết thích và còn thật long nữa thì chả phải tin tốt gì với cô đâu. Cầu mong nếu đúng là con nhỏ Nhật Dạ đó…thì Thiên Vương hcir đang giễu cợt với tình cảm nhỏ đó thôi.

-Nhật Dạ…hẹn tôi ra đây có gì không?- Tùng Lâm đi trước Nhật Dạ vài bước ngoài hành lang rồi anh tựa người vào tường. Mặt tò mò nhìn cái biểu hiện rụt rè của cô, phải công nhận là lần đầu thấy cái biểu hiện này ấy.

-À…À…À chỉ là…..-Nhật Dạ sao tự nhiên thấy khó nói thế này . Chỉ là vở kịch thôi mà , diễn sâu cũng phải diễn vừa thôi . Đâu phải tới lúc chia tay cũng diễn như thiệt chứ!

-Ôi cái con này không mau nói nhanh đi chời!

-Không lẽ bả không tính chia tay với Tùng Lâm thiệt hả chời?

Trong khi ngoài đó cảnh tình hai người đang im lặng sâu lắng thì ở phía trong gần đó là hai con nhỏ bạn thân của Nhật Dạ đang rình mò xem màn chia tay. Vừa xem mà vừa bình luận. Hải Ly và Karuku trốn đằng sau cạnh cái locker gần chỗ Nhật D5a và Tùng Lâm. Đủ để nghe hai người đó nói gì.

-Haiz! Chỉ là giả vờ thôi mà! Nói đại đi cho rồi !-Karruku cằn nhằn con nhỏ bạn lề mề của cô.

-Tôi không ngờ là bà muồn Nhật Dạ quen Thiên Vương hơn là với Tùng Lâm á !- Hải Ly quất câu khiến Karuku đứng hình.

-Đâu ra ! Tôi là không bao giờ ưa cái tên Diêm Vương đó nhe !

-Vậy sao bà mong Nhật Dạ chia tay với Tùng Lâm quá vậy ? Chả phải Tùng Lâm tốt hơn Thiên Vương rất nhiều sao ?



Từ trong lớp 10A7 ra, ba bóng dáng chững chạc, cao lớn vừa đi vừa bàn tán một cách khá nghiêm túc.

-Vậy tính vậy đi ! Xem như ai chiến thắng là được lên chức !- Anh Vũ nhìn vào tờ giấy kế hoạch mà ba đứa nãy giờ ghi ghi chép chép .

-Vậy chiều nay xuống xin trường ha ?- Thiên Vương hỏi ý kiến Anh Vũ.

-Ừ ! Mày đi không Phong...Phong ?

-Ê thằng kia ! Nãy giờ nghe gì không ?

Trong lúc Thiên Vương và Anh Vũ bàn bạc thì Phong mất tập trung nhìn nghía về chỗ khác, không may cho anh là hai anh chàng hội trưởng còn lại phát hiện nên la mắng anh. Thay vì lúng túng xi lỗi thì Phong bình thản, nói lại.

-Ê ! Đằng kia ...ba cái con nhỏ kia đang làm cái quái gì thế ?-Chả qua là anh phát hiện ra cái nhóm nữ lắm chiêu và khá băng khoăn họ đang làm cái quái gì thôi.

-…Hình như nếu tao không nhầm là…Nhật Dạ đang nói cái gì đó với Tùng Lâm còn….Hải Ly và Karuku thì đang rình thì phải ! Trông hai đứa nó lén lút quá mà !-Anh Vũ đưa ra ý kiến của mình.

-Cái gì ?Nhật Dạ nói gì với Tùng Lâm chứ ?- Thiên Vương nghe vậy giật mình nói lớn giọng có phần khá bực.

-Muốn biết thì mày tới đó mà xem !-Phong nói thản nhiên.

-Nghĩa là tao phải rình như hai con bồ của tụi bây hả ?-Thiên Vương điên đầu, ra ý chọc ghẹo Anh Vũ với Phong.

-B…bậy ! Karuku đâu phải bồ tao ?- Phong nghe muốn sặc ngay lập tức, anh phản kháng.

-Tao chưa biết thích là gì nha !-Anh Vũ thì điềm tĩnh nhuwng mà….

-Ờ không phải bồ !n Không biết thích ! Vậy sao mặt hai đứa bây đỏ như trái cà chua vậy ?-Thiên Vương nó móc.Khuôn mặt Anh Vũ và Phong đỏ ửng lên rành quá mà.

-Vậy mày biết thích rồi hay sao mà biết quá vậy ?-Anh Vũ bực mình trả đũa lại.

-Mày biết thích rồi hả Thiên Vương ?-Phong tiến sát lạ gần nghi ngờ.

-Ơ thì….làm gì….-Thiên Vương bị tra khảo lại hú hồn. Khuôn mặt từ lạnh lùng trở nên kinh sợ vì hai cái thằng bạn của anh.

-Mày nói không có đi ! Mặt cũng đỏ lên hết rồi kìa !-Anh Vũ đánh trúng tim đen của Thiên Vương.

-Nhỏ nào ?Báo cáo ngay !-Phong hùng hổ.

Thiên Vương nuốt nước bọt nhìn hai thằng bạn. Nếu giờ anh nói là Nhật Dạ không biết hai cái đứa này có tin không nữa. Không phỉa anh sợ chuyện anh sắp quen Nhật Dạ bị lộ ra ngoaif. Con trai thích thật ai chả muốn công khai. Nhưng cơ mà biết ăn nói sao cho họ hiểu đây chứ ? Đường đường anh được so như một kẻ ngang tàn, lạnh lùng, máu lạnh ... thì làm sao quái nào có cái vụ thương thật lòng chứ.

-Ơ thì...nhỏ đó là....-Thiên Vương mở miệng trar lời, Anh Vũ và Phong kề lại gần hóng nghe.

-Xí ! Thử coi Phong mà làm vậy đi ! Tôi ăn sống , nuốt chửng xương của ổng á !- Đang định nói ra ai dè cái họng của Karuku chen ngay vào.

-Yea ! Anh Vũ mà thử đi ! Rơi đầu ngay lập tức á!-Hải Ly cũng thêm vào.

Dù vậy hai cô nàng vẫn chăm chú xem tình hình của Nhật Dạ và Tùng Lâm. Mặc cho có hai cái xác chết khô đứng sau hai cô , Thiên Vương đứng im nhìn hai đứa bạn bất động muốn chết cười đi được a61y.

-Tao đã làm cái gì… mà bị ăn sống chứ?- Phong bị rùng mình bởi cái tiếng kinh hoàng của Karuku. Anh nhớ anh làm bạn thân cô cũng tốt lắm mà chời.

-Còn tao….tao là osin cho nó …tao chưa làm gì hết mà sao lại bị rơi đầu chứ……-Anh Vux nuốt nước bọt , mặt tái khổ sở.

-hả cái gì….mày là osin của con Hải Ly? Tại sao?-Anh Vũ không may nói huỳnh tẹt ra, Thiên Vương và Phong bất ngờ.

-Ơ thì…chuyện dài lắm!- Anh Vũ gãi đầu, trốn tránh.

-Hai có người có tình như tao không? Tới xem bọn nó đang làm cái quái gì?-Thiên Vương ra đề nghị.

Thức chất cả ba người cũng chả ai có máu nhiều chuyện đâu nhưng mà….chả phải trong nhóm có hai đứa vừa mới đề cập tới với lại….lại đụng đền chuyện của cái nhóm này thì mấy anh không khỏi tò mò. Nói chung giờ thì Hải Ly và Karuku núp xem hoàn cảnh của Nhật Dạ và Tùng Lâm. Còn phía sau hai cô nữa là ba anh chàng hội trưởng đang nghe lén.

-Mà nè Hải Ly! Anh Vũ làm osin cho bà…bà có tính ngược đãi ổng không?-Karuku hơi nói chuyện ngoài lề một chút. Cô tò mò hỏi. Ba anh chàng phía sau trốn chỗ đủ gần nghe hai cô nàng nói gì.

-…..Nói vậy thôi chứ….hành ổng chi? Đáng ghét thì có đang ghét thiệt ! Nhưng đôi khi ổng cũng dễ thương lắm! Tôi nhìn đôi khi muốn bắt nạt…chọc ghẹo ổng một chút ấy cho vui nên hihihi……-Hải Ly đỏ mặt nói, cười trừ.

Anh Vũ nghe như thế :trái tim đập mạnh , đứng bất động, khuôn mặt tuy hơi vô cảm nhưng bên trong là cảm xúc hỗn hợp chả biết nói sao. Mặt lại lần nữa đỏ ửng lên, ngại ngùng.

-Có đứa khoái kìa!- Phong tuy vẫn chăm chú nhìn chăm vào Karuku nhưng mà vẫn đem lời chông chọc Anh Vũ.

-Khoái cái gì mà khoái!-Anh Vũ giật mình , phản bác.

-Vậy sao chịu làm osin cho nó?- Thiên Vương hỏi.

Ờ thì anh cũng không lường trước, bị cô nắm điểm yếu nên nghe theo thôi. Tưởng cô hận anh lắm mới làm vậy…Ai dè…. Anh Vũ quay mặt nhìn Hải Ly lần nữa rồi cười mỉm tiếp tục nhìn cô.

-Đừng nói với tôi là bà thích Anh Vũ nha!-Karuku còn câu nào cho Anh Vũ đỡ xấu hổ hơn không.

-Đâu …đâu ra….tôi còn Minh Nhân của tôi nữa! Thương ảnh không hết mắc gì qua thích Anh Vũ chứ!- Hải Ly lại phũ phàng lần nữa.

Tội nghiệp có anh chàng nào đó đằng sau tựa đầu vào tưởng, chướng khí bao quanh. Hai thằng bạn còn lại biết, nghe chứ nhưng kệ , ngồi xem tiếp .

-Bà mà lo coi chừng thằng bạn thân mới của bà đi!- Hải Ly chơi lại Karuku.

-Xí! Phong ấy hả? Khỏi lo ! Ổng mà đụng vô….xé xát ổng!- Có thêm anh chàng đang ở đằng sau nuốt nước bọt , run cạp cạp ấy.

Thiên Vương và Anh Vũ quay qua liếc Phong , lần nữa tra hỏi.

-Vụ này mới nha! Mày và cái con bà chằn đó là bạn thân với nhau hồi nào vậy?

-À thì…chuyện cũng dài lắm. Như chuyện của mày ấy Anh Vũ! Ahihihi!

-Mày có hối hận khi làm bạn nó không?

-Không! Tao thấy vui ấy chứ!-Phong thản nhiên trả lời. Hai người còn lại cũng miễn cưỡng nghetheo chứ biết giờ sao.

Tùng Lâm nhìn Nhật Dạ không mấy có cảm xúc tốt, anh vẫn đứng tựa vào tường, khoanh tay rồi xoa đầu nhằn nhọc lộ vẻ lãng tử của anh. Nhưng Nhật Dạ vẫn không có gì màng tới, cô nói xong thấy rất thỏa mãn nhưng đổi lại là cảm giác hơi sợ sệt khi hiện giờ đối mặt với Tùng Lâm.

-Nghĩa là….chúng ta chia tay nhau vì bây giờ…bà đổi sang … quen với Thiên Vương ư?- Tùng Lâm ráng lắm mới nói được câu cuối.

-…Ừ!-Nhật Dạ nhỏ nhẹ nói.

-Có thật tên đó thích bà không ? Xem chừng hắn chỉ đùa giỡn với bà hoy !

Karuku nghe câu này của Tùng Lâm, cô liền ngỡ ra.

-Này Hải Ly! Thôi hay giao Nhật Dạ cho Tùng Lâm đi! Có thể Thiên Vương đang đùa giỡn với tình cảm của Nhật Dạ thôi!- Cô không biết vì lời nói của cô, Phong đằng sau bị Thiên Vương bóp cổ giật tới giật lui nói ý xem chừng cái miệng bạn thân anh ấy, sao lại trù ẻo Thiên Vương.

-Vậy là….Nhật Dạ đang chia tay thằng bạn thân tao…để quay sang với mày?-Anh Vũ cũng khá chăm chút tìm hiểu về việc sao Tùng Lâm lại có trong này. Dẫu sao cũng là bạn thân anh mà.

Anh vừa nói vừa liếc xéo qua Thiên Vương .

-Mày đừng có nói với tao cái con nhỏ mày đang thích là Nhậ tDạ nha!Hồi nào vậy?-Phong saou khi lấy lại không khí, lấy lại sự phong độ nói chuyện với Thiên Vương.

-Đâu được Karuku! Thiên Vương đã hứa chịu trách nhiệm rồi cơ mà?-Hải Ly phản bác lại ý kiến của bạn cô.

Hai anh chàng đằng sau càng khó hiểu, quay qua định hỏi nhân vật chính làm cái quái gì mà chịu trách nhiệm ? Chưa kịp hỏi thì Karuku lại xen vào nói tiếp.

-Nhưng tôi lo lắm! Lỡ ổng chỉ đang đùa thì sao?

-Bộ cái chuyện Nhật Dạ đang có bầu với Thiên Vương cũng đem ra giỡn được hay sao? – Karuku nghe tới đây cũng phải im lặng, đành chấp nhận hoy.

Anh VU4 và Phong đứng tim, nhảy bật xa ra khỏi Thiên Vương. Hai người ai nấy mặt cũng ngờ nghệch, mắt trợn tròn. Mắc cười miệng Phong thì chả khép vào được , Anh Vũ nhìn thì trông có vẻ bình tĩnh hơn nhưng cơ mà ánh mắt anh trao cho Thiên Vương như sinh vật lạ vậy ấy.

-Thiên…Thiên Vương ? Chuyện này…là sao?- Phong lắp ba lắp báp nói.

-Mày…với Nhật Dạ….có….có em bé sao? – Anh Vũ không tin nổi cái chuyện đang xảy ra bây giờ.

-Ơ thì…chuyện cũng dài lắm như chuyện hai đứa bây ấy!-Cũng là cái câu trả lời quen thuộc nhưng kỳ này thì không thể nào mà tha thứ được!

-Không có dai gì hết! Nói ngay cho bọn tao biết!- Phong chạy ngay tới kẹp cổ Thiên Vương, khiến anh ở thế bị động.

-Mày có bị điên không? Bộ mày thèm khát con Nhật Dạ lắm hả?-Anh Vũ ngồi đối diện lay mạnh anh chàng bị động.

-Tụi bây điên hả? Bỏ tao ra?

-Kể cho bọn tao chuyện từ đâu tới cuối coi? Mày đã làm gì?

-Cũng có phải là cái vụ mà nãy giờ Karuku và Hải Ly nói nếu bọn tao động đến tụi nó như mày làm với Nhật Dạ là chết phải không? Còn lâu bọn tao mới biến thái như mày!

-Thả tao ra hai thằng điên này!- Thiên Vương vùng vẫy. Dù anh có mạnh cỡ nào thì sao chống cự lại được hai người hội trưởng còn lại chứ?Ba đứa sức ngang nhau mà nên sao 1 chọi 2 được?

-KHông phải vậy đâu Tùng Lâm! Chính Nhật Dạ, chính tôi đây là người đề nghị Thiên Vương trước!-Nhật Dạ la lên khiến mọi người sững sờ đặc biệt là Thiên Vương và Tùng Lâm.

Chỗ của cô và anh xa nhau nên anh không nghe rõ cô nói gì nãy nhưng giờ nhờ cô lớn tiếng anh mới nghe rõ và ngỡ ra…cô dnag9 bênh anh. Dù cho giờ trong ba đứa con trai nãy giờ ồn áo , lộn xộn sao thì giờ cũng phài ngừng lại nghe Nhật Dạ nói tiếp.

-Dù cho bây giờ Thiên Vương đùa giỡn với tôi! Tôi cũng chịu! Tôi dám làm dám chịu mà! Tôi là người khởi đầu nói thích Thiên Vương thì tôi phải chịu chuyện này chứ?

-Nhưng đó là năm ngoái ! Bây giờ bà thay đổi ý kiến cũng được mà?- Tùng Lâm cố nói ngược lại.

-….Dù là tôi có thể thay đổi nhưng mà…Nếu được quen Thiên Vương chỉ trong một thời gian ngắn thôi cũng được! Tôi cũng đã thấy rất vui sướng rồi!-Karuku và Hải Ly nghe mà cảm động. Hai cô liền nghĩ lại…dù bây giờ có muốn tốt cho bạn cô là giao cho Tùng Lâm thay vì Thiên Vương thì….thật sự Nhật Dạ vui chứ?

-Tại sao?-Tùng Lâm nhăn mặt , nghi ngờ!

-Vì…tôi thích Thiên Vương!

Một tiếng “thịch” ngay lập tức, Thiên Vương nằm im trong người Phong (Phong vẫn kẹp cổ Thiên Vương). Mặc cho Phong và Anh Vũ lay kêu anh tỉnh dậy thì Thiên Vương vẫn đờ đẫn đấm chiêu. Sau nhiều lân anh đối xử với cô vì anh bực, anh chướng mắt và cố tình quậy cô… Tình cảm Nhật Dạ dành cho anh vẫn như hồi năm ngoái . Anh cảm giác mình thật xấu xa và tội lỗi đối với cô. Anh Vũ và Phong nhìn nhau rồi sang Thiê Vương, có thể ban đầu là hai người hơi chút xem thường khi người con gái là Nhật Dạ nhưng mà bây giờ…cô cũng đâu đến nỗi tệ đâu nhỉ.

-Với lại chúng ta chỉ đang diễn thôi mà Tùng Lâm ! Không cần thiết phải…căng như vậy đâu! – Khúc này Nhật Dạ nói nhỏ lại chỉ có hai cô bạn thân mình nghe còn ba thằng con trai kia thì không.

Nhật Dạ quay lại định đi thì bị Tùng Lâm nắm tay lại.

-Phải…chỉ là diễn nhưng mà….

-Tùng Lâm ? Thả tôi ra !- Mặt Tùng Lâm nghiêm túc lại , nắm chặt lấy tay Nhật Dạ khiến cô hơi đau.

-Ê Karuku !- Hải Ly kế bên kêu.

-Sao Hải Ly ?- Karuku cảm nhận tình hình có gì đó hơi kì.

-Hình như...Tùng Lâm đang tính....

-Đừng có nói với tôi...là cái điều mà bà nghi ngờ là đúng nha !

-...Hình như vậy ấy.... –Hải Ly nuốt nước bọt. Karuku khá nghi ngờ quay qua xem tiếp xem Tùng Lâm sắp sửa nói gì.

-Nhật Dạ ! Tôi...tôi.....TÔI THÍCH BÀ ! -Hải Ly và Karuku chết ngất, té xỉu ngay tại chỗ.

Thay vì Nhật Dạ lo lắng, che mặt hoảng hốt đổi lại con nhóc mặt ngu đần ra , nhìn anh như sinh vật lạ vậy ấy.

-Cơn gió độc nào khiến ông thích tôi vậy ? Từ khi nào ?

-.....tôi không biết !- Tùng Lâm mặt đỏ ửng xấu hổ.

-.Ahi ! Tùng Lâm ông giỡn quài ! Ahi , vui dễ sợ ấy !Thả tôi ra đi ! –Nhật Dạ bỗng nhiên phát cười, nói năng nói cuội thật sự cô cũng chả biết mình nên nói cái gì nữa. Cô cố trốn trành thì Tùng Lâm càng ghì chặt lại.

-Không ! Tôi nghiêm túc đấy ! Tôi thích bà thật đấy ! Tôi muốn bà làm bạn gái tôi !-Có thể nói đây là màn tỏ tình cũng khá dễ thương và lãng mạn á. Nhưng cơ mà Nhật Dạ phải xin lỗi từ chối vì anh...là người tới sau mà.

-Nhưng mà Tùng Lâm...-Chưa kịp nói hết câu , cô bị bàn tay ai đó che lấy đôi mắt.

Trong thoáng chớp Nhật Dạ chỉ thấy một mảng đen tối rồi sau đó...một cánh tay khác ôm lấy eo của cô,Nhật Dạ theo phản xạ bất đắc dĩ đứa tay chạm, ôm lấy cánh tay đang ôm mình, Cả người thì dựa vào một thân hình nào đó rất rắn chắc, tim lại đập mạnh lên. Một giọng nói khá lạnh lùng nhưng đáng yêu vang lên.

-Xin lỗi nhưng mà...Nhật Dạ bây giờ là của tao !- Không qua khó đối với cô là tiếng của Thiên Vương.

-Mày.....

-Tùng Lâm mày bớt giận lại ! Đi theo tao !- Rồi ai đó gở tay Tùng Lâm ra khỏi tay cô... Hình như là tiếng của Anh Vũ ?

-Này...buông tao ra !-Có vẻ Anh Vũ muốn tốt cho bạn mình hay là ủng hộ cho cô và Thiên Vương nên đã lôi Tùng Lâm đi vào lớp.

Nhật Dạ còn hơi rối rắm mọi chuyện nên đứng im, ngoan ngoãn cho Thiên Vương ôm cô . Ngoài cô ra, Hải Ly và Karuku cũng vô cùng bất ngờ vì màn xuất hiện của ba anh chàng vô cùng ấn tượng (tg :Ấn nổi gì tượng...nãy giờ họ là stalker ấy !!). Nãy giờ họ ở đâu ? Sao xuất hiện đúng lúc quá vậy ?

-Karuku ! –Phong đột nhiên quay mặt cô lại với anh, cô hết hồn đứng đờ ra nhìn Phong chăm chú.

-Tôi có chuyện muốn hỏi bà chút !

-Chuyện...chuyện gì..... ?

-Tôi làm gì bà mà.....bà muốn...ăn, nuốt..xéc xác tôi hả ? –Hình như anh lỡ nghe hết chuyện nãy cô nói rồi....Karuku đứng hình.

-À thì...ahihihi....chỉ là....chỉ là.....-Karuku cười trừ tỏ ra ngây ngô . Chưa kịp nói hết câu Phong kéo tay Karuku đi chỗ khác tiếp tục sự nghiệp. Cô đâu thể nào lớn tiếng với anh như trước được đâu. Bây giờ là bạn thân chứ có phải kẻ thù đâu, cô đâu hành xử như hòi đó được !

Anh Vũ kéo được Tùng Lâm tới lớp, xô bạn thân anh vào rồi đóng cửa lại ngay lập tức. Mặc cho Tùng Lâm la kêu Anh Vũ mở cửa, anh cũng không mở . Sau đó, anh quay sang nhìn Hải Ly ocn2 đang đúng bất động một mình. Karuku bị Phong lôi đi rồi....

-Nè ! Vô lớp luôn đi Hải Ly !- Anh vũ kêu cô.

-Tại sao tôi phải nghe lời anh ?-Hải Ly bướng lại.

-Rồi được rồi ! Chủ nhân, mời cô vào lớp !-Anh Vũ ráng hết sức, mặt đỏ lên nói lễ phép. Hải Ly nhìn mắc cười nhưng nhịn lại.

-Chi ?

-Tôi muốn hỏi chuyện của Nhật Dạ và Thiên Vương sâu hơn một chút !

-.Anh...anh biết sao ?

-Cùng là hội trưởng đương nhiên biết lâu rồi !-Thật chức là mới biết cách đây 2 phút.

Hải Ly nghe vậy nên liền vào lớp chứ biết sao. Dù gì chuyện này cũng rất động trời, cô nghĩ nếu có Anh Vũ biết qua...thì cũng rất tốt vì người như anh chắc chắn sẽ có cách giải quyết cho Nhật Dạ để cô nàng an toàn.

Còn lại trên hành lang lạnh lẽo, Thiên Vương từ từ buông thả Nhật Dạ ra. Cô nàng quay lại nhìn người phía sau mình ...đúng là Thiên Vương rồi. Ánh mắt của anh nhìn cô ...lần này đặc biệt hơn những lần trước, tuy không cười nhưng thể hiện rõ sự vui vẻ và cảm xúc khi nhìn cô.Khác xa những lần anh nhìn cô với ánh mắt u ám.

-Bà thích tôi hả ?-Anh dịu dàng hỏi.

-Ông nghe hết rồi sao ?

-Ừ ! Thích tôi sao ?

-...Ờ thì...-Thiên Vương mỉm cười kiên nhẫn chờ đợi. Nhật Dạ đỏ mặt lên ấp úng.

-Chỉ là.....tôi bịa ra lí do để chia tay với Tùng Lâm thôi ! Chứ giờ không lẽ nói tôi với ông có con ?- Nghĩ hồi, Nhật Dạ thản nhiên đáp. Thiên Vương liền xuống sắc ngay lập tức, không cho con nhóc này một trận thì anh phải làm cái quái gì đây chứ.

-Từ nay về sau...cấm lén phén đứa khác nha Nhật Dạ !-Thiên Vương nửa cảnh cáo nửa đùa giỡn, Nhật Dạ nghe vậy mà lòng rộn ràng giống như.... bạn trai thật á !

-Biết rồi biết rồi ! Bây giờ tôi với ông quen nhau đúng không ?

-Vậy bà chia tay làm chi ?

-Xí! Mà cái câu không lén phén với ai lẽ ra tôi nói mới đúng á!-Tại hiên Vương được nhiều người theo đuổi hơn cô mà.

-Tôi còn nhịn được! Bà thì tôi nghi lắm!

-Xớ! Nhịn được là mình làm gì có bầu!-Nhậ tDạ chửi rủi thầm, ý nghĩa hơi đen tối chút J.

-Cái gì?- Thiên Vương la lên.

-Có gì đâu !

-Vô lớp đi ! Sắp hết giờ ra chơi rồi đấy ! Trưa nay đi ăn với tôi đó !

-...Ông...tính công khai à ?

-Sao ? Bộ bà ngại cặp với tôi à ?

-Đâu có...tôi...sao cũng được !-Lẽ ra ngược lại mới đúng. Người như anh cặp với cô. Không sợ mọi người nói à.

-Vậy tốt ! Trưa nay ăn chung với tôi đó ! Bữa xế nữa !

-Ừ ừ ...Ê ! Tôi còn đi ăn với Hải Ly và Karuku nữa maf !-Nhật Dạ tính ừ cho qua hồi cái mới nhớ sực chuyện.

-Bây giờ bà là bạn gái tôi ! Phải đi ăn với tôi !

-Rồi rồi ! Vậy hôm nay tôi đi với ông , mai tôi đi bù lại chắc không sao !-Anh nói bữa trưa, xế hôm nay thôi mà.

-Không được !

-Hả ? –Mặt Nhật Dạ nghệch ra.

-Hôm nay, mai ,mốt....nói chung là ngày nào cũng vậy, lúc nào cũng phải đi với tôi ! Cấm đi với đứa khác , ngay cả bạn thân !

- !!!-Thiên Vương gay gắt xen lẫn ích kỷ trong đó. Cô không biết giờ mình nên vui, thấy dễ thương hay đang bị ép nữa. Mặt Nhật Dạ đờ ra nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh mà cạn lời.