Bình Giấm Nhỏ

Chương 10




'Bóng đèn' Tạ Dư đi rồi, không khí trong phòng liền thay đổi, Khâu Thừa đi đến góc ôm lấy bó hoa hồng, thổi thổi cánh hoa đi đến trước mặt Thi Nhiêu.

"Sau khi tan làm đã ghé cửa hàng hoa chọn, hoa hồng tuy đẹp nhưng cũng nguy hiểm, giống như em. Bất quá vì em cho dù lên núi đao xuống biển lửa anh cũng không ngại."

Nhìn bó hoa nở rộ trước mắt, cánh mũi Thi Nhiêu giật giật, nhận lấy cũng không được, mà không lấy cũng không nên, đúng là leo lên cưng cọp khó trèo xuống.

"Anh học ở đâu ra những lời này?"

"Cái này còn cần học sao? Cầm lấy, đừng ép anh đánh em."

"....."

Nhìn xem, mới hai giây đã lộ ra bản tính. Hơ, ôn nhu hay lịch thiệp gì cũng đều không thể xuất hiện trên con người này đâu.

"Cảm ơn, hoa em nhận lấy."

"Nếu em không tìm thấy bình cắm hoa thì ngắt cánh hoa ra rải bồn tắm đi, nếu lười thì để anh giúp."

Thi Nhiêu đang rũ mắt ngắm hoa nghe lời này thì trợn mắt, trong lòng nghĩ thầm : Rồi sau đó có phải anh thuận tay tắm giúp em luôn không?

Khâu Thừa giống như biết cô đang suy nghĩ cái gì, bình tĩnh nói thêm một câu.

"Chuyện tắm rửa này anh cũng làm được, phục vụ từ A đến Z, giá cả phải chăng."

Thi Nhiêu ngẩng đầu liếc anh, môi nhấp nháy sau đó phun ra một chữ : "Cút!"

"Không thành vấn đề, anh đi thay quần áo."

"???"

Cô còn chưa kịp hỏi anh vì sao thay quần áo thì Khâu Thừa đã xoay người lên lầu, cô đứng tại chỗ ôm bó hoa đầu đầy dấu chấm hỏi.

Khi anh đổi quần áo xong đi xuống thì Thi Nhiêu đang nằm trên thảm yoga luyện tập, thấy anh đi đến thì dừng động tác lại nhìn anh, áo trắng mỏng mơ hồ có thể nhìn thấy được cơ bụng, còn bên dưới là quần thể thao màu xám bao lấy vật kia làm cô không dám nhìn thẳng.

"Anh muốn làm gì?"

"Tập thể hình a."

Anh ném khăn lông qua một bên, bình tĩnh đi đến bên cạnh thảm yoga nhìn xuống cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp đang nằm.

"Em đoán xem anh có thể hít đất bao nhiêu cái."

"Không đoán."

Thi Nhiêu nghiêng mặt qua chỗ khác không muốn tham gia trò chơi với anh, mặc kệ là thắng hay thua thì người chịu thiệt luôn là cô, không chơi!

"Vậy....chúng ta thử xem, thực hành thì không phải biết liền sao."

Nói xong Khâu Thừa nhướng mày, tách hai tay ra đặt hai bên sườn thảm yoga, chân dài rắn chắc hạ xuống, vừa hay nằm bên ngoài tấm thảm.

"Uây, anh làm gì thế?"

Người đàn ông chống hai bên thảm, nhìn cô gái dưới thân nói :"Tập hít đất."

"Em....anh, anh tập hít đất thì ở phía trên em làm gì!"

Mẹ nó, đây mà là tập hít đất sao? Rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của cô mà, ai không biết còn tưởng bọn họ đang xx đấy.

"Bởi vì anh thiếu người đếm giúp, ở gần em một chút mới bảo đảm em sẽ không đếm sai."

F*ck! Thi Nhiêu thật muốn đá anh dính lên trần nhà, nhưng chưa kịp động thủ đã nghe người đàn ông trầm giọng nói.

"Bắt đầu rồi."

Lời còn chưa dứt anh đã hạ người xuống, cả khuôn mặt phóng đại trước mặt cô, lúc Khâu Thừa xuống thấp nhất thì ngực hai người khẽ chạm vào nhau, hơi thở anh đảo qua môi làm Thi Nhiêu không có tiền đồ mà nuốt nước miếng.

"Đừng thất thần, nghiêm túc đếm đi, 5 cái."

"....."

Anh mới thất thần, bà đây không có!

Khâu Thừa cũng không cần đuổi theo tốc độ, thời gian lúc hạ xuống nâng lên đều nhịp nhàng, mỗi lần hạ xuống còn cố ý dùng ngực cạ vào người cô.

Đương nhiên so với cơ ngực hoàn mỹ của anh thì Thi Nhiêu còn lo lắng một vấn đề khác hơn, bởi vì cái động tác này thật sự....quá ái muội, nếu có ai từ cửa sổ nhìn vào chắc chắn nói bọn họ đang 'bạch bạch bạch'.

"Bao nhiêu rồi?"

Giọng người đàn ông khàn khàn kéo cô ra khỏi suy nghĩ, cô ngẩn người ngơ ngác nói đại một con số.

"150"

Nói thực ra từ sớm cô đã chẳng đếm nữa.

Thử nghĩ xem, một người đàn ông thân thể cao lớn lực lưỡng, gương mặt thì làm tâm hồn người khác điên đảo, còn ở trên người mình hít đất thì ai còn tâm trí để đếm? Nàng không xoay người đè Khâu Thừa lên mặt đất là đã kiềm chế lắm rồi.

"Tiếp tục."

Anh chỉ tạm dừng một chút rồi lại bắt đầu động tác vừa rồi,Thi Nhiêu nhìn gương mặt tuấn tú của anh, cánh tay cùng cơ ngực rắn chắc, bất tri bất giác cũng đổ mồ hôi theo anh.

Từ từ! Không phải là mình nên dụ dỗ anh ấy, làm anh ấy muốn ngừng cũng không được sao? Sao lại biến thành thế này rồi, cut, không đúng kịch bản!

Ở lúc Thi Nhiêu đang giãy giụa trong suy nghĩ miên man thì hô hấp của Khâu Thừa cũng càng lúc càng nghiêm trọng, thân thể cũng vì thế mà làm nên hành động lớn mật hơn, nhân lúc hạ người xuống thành công hôn lên môi cô.

Hai bên môi không kịp phòng ngừa mà dán vào nhau làm cô trở tay không kịp, trừng to mắt ngây ngốc nhìn anh.

Nhưng Khâu Thừa cũng chẳng lưu luyến gì trên môi cô, chỉ chạm vào một chút rồi dứt ra giống như vừa rồi chỉ là một sai lầm mà anh không cố ý.

"....."

Lúc cô còn chưa hoàn hồn thì anh đã quay lại trạng thái vận động, làm lòng Thi Nhiêu giống như bị mèo cào, rất ngứa ngấy!

Không biết qua bao lâu rốt cuộc người đàn ông cũng ngừng lại, đầu gối vững vàng tiếp mặt đất, ngồi dậy vỗ vỗ tay, bình tĩnh hỏi cô.

"Anh tập được bao nhiêu cái?"

Nhìn người kia đang ngồi ngang đùi của mình, Thi Nhiêu yên lặng nuốt nước miếng, mặt có chút mất tự nhiên.

"Không biết, em đã sắp ngủ rồi, chán chết, không chơi nữa!"

"Biết ngay em không đáng tin, hôm khác chúng ta lại tiếp tục."

Nghe lời này cô không vui chống sàn nhà ngồi dậy, nhưng quá gấp thiếu chút nữa làm đầu đập vào ngực anh.

"Tiếp tục? Ai muốn cùng anh tiếp tục, anh có thể nhận thức được thân phận của chính mình không!"

"Thân phận của anh?"

Khâu Thừa nhướng mày, cong môi cười khẽ.

"Muốn anh giúp em nhớ lại không, cái thảm này tuy hơi mỏng nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự phát huy của hai chúng ta đâu, tư thế nào em quyết định."

"....."

Đối mặt với loại đàn ông có thể bẻ sang chủ đề này bất cứ lúc nào thì Thi Nhiêu chỉ muốn chưởng anh một cái bay đến Bắc Băng Dương tắm nước lạnh.

"Cút!"

Cô dùng sức đẩy anh ra, nhân lúc anh không chú ý thu chân lại cuống quít chạy lên lầu.

Nhìn đuôi ngựa lắc lư của cô thì Khâu Thừa khẽ cười, qua bao nhiêu năm mà bộ dáng ngại ngùng của cô vẫn đáng yêu như vậy, không đúng, là ngon miệng!

Sau khi vận động một lúc thì anh cũng cảm thấy đói, lau mồ hôi đi về phía phòng bếp, trong tủ lạnh Thi Nhiêu vẫn còn một chút thức ăn làm no bụng được.

Khâu Thừa học nấu cơm cũng là do cô ép, năm đó cô không ăn cơm đàng hoàng nên thiếu chút làm hỏng dạ dày, vì thế trong kỳ nghỉ anh đã xuống bếp nấu cháo cho cô, bắt cô phải ăn đúng một ngày ba buổi.

Khi Thi Nhiêu tắm xong đi ra thì ngửi thấy mùi thơm, cô đi theo mùi thơm ấy xuống lầu thì thấy Khâu Thừa đang ở trong bếp chơi điện thoại, phía sau anh đang nấu nồi gì đó sôi lộc cộc bốc hơi nước.

"Anh đang làm gì?"

"Nấu canh."

"???"

Cô cau mày đầy dấu chấm hỏi : "Sao anh không gọi cơm hộp?"

"Cơm hộp quá dầu mỡ, em chắc chắn không ăn nhiều."

"Em? Liên quan gì đến em, anh tự gọi cho mình là được rồi."

Cô rất ít ăn tối, trừ khi có suất diễn vào đêm khuya phải ăn để có sức, bình thường đều là ăn trái cây đỡ đói.

"Như thế sao được, anh không đành lòng để em nhìn anh ăn, đã là vợ chồng thì phải có phúc cùng hưởng."

Cô phát hiện người đàn ông này rất biết diễn, hằng ngày bảo anh diễn cùng thì đều phá tan kịch bản của cô.

"Ít muối, ít béo, phù hợp với tiêu chuẩn của em, buổi tối đừng để bụng rỗng đi ngủ."

Anh đã nói đến mức này thì cô không thể đi qua xem, mở nắp nồi lên nhìn bên trong loạn cả lên, Thi Nhiêu ngơ ngác hỏi.

"Đây là gì thế? Sao cái gì cũng có thế này?"

"Đúng vậy, trong tủ lạnh em cái gì cũng có nhưng mỗi thứ lại chỉ có một ít, ai mua thức ăn đẳng cấp như vậy?"

"Tiểu, Tiểu Diêu mua, lúc trước chúng em chỉ ăn một ít, em còn đang định sẽ ném những thứ này, dù sao bình thường em cũng không ở nhà."

Nghe vậy Khâu Thừa túm cô đến trước mặt mình, dịu dàng nhìn vào mắt cô, trong giọng nói có ý trách móc.

"Mấy năm nay có phải em lại không ngoan ngoãn ăn cơm không?"

Thi Nhiêu chột dạ bĩu môi nhìn sang chỗ khác, lúc ở phim trường đâu thể ăn cơm đúng hạn, lúc đói không được ăn cơm, chờ cơm đến tay cũng đã lạnh, ăn không vô.

"Em có thể ngoan ngoãn một chút không, anh không có yêu cầu gì với em, nhưng ít nhất hãy chăm sóc bản thân mình thật tốt, đừng để anh lo lắng."

"Em...."

"Em đừng vội, anh còn chưa nói xong. Em thích giữ mọi chuyện trong lòng không nói ra cho bọn họ biết, cũng không nghĩ nói cho anh. Đôi khi anh có thể đoán được em nghĩ gì, nhưng anh cũng không thể đảm bảo lần nào cũng đúng."

"Bảo Bảo, khi nào em mới có thể buông xuống đề phòng với anh? Anh không biết em đang lo lắng hay hoài nghi cái gì, nhưng anh cảm nhận được em không tin tưởng anh, cũng giống như không tin bọn họ."

'Bọn họ' ở đây chính là người của Tạ gia, bao gồm cả mẹ ruột của cô. Sau khi bị người thân vứt bỏ hai lần thì ai cô cũng không tin, cho dù biết Khâu Thừa sẽ không làm tổn thương mình nhưng cô vẫn không có cách nào tháo xuống lớp gai đề phòng của mình.

"Qua một thời gian nữa đến ngày giỗ bà ngoại, anh về quê cùng em nhé!"

Mối quan hệ, ân oán bên trong Tạ gia anh đều biết, cũng biết bà ngoại quan trọng thế nào đối với cô.

Lời anh nói giống như một chiếc lông chim quẹt vào lòng cô, không nào nhưng lại có cảm giác khó chịu không nói nên lời.

"Chuyện về bà ngoại....để nói sau đi, nếu như năm nay mẹ vẫn không về thăm bà."

Nói đến đây Thi Nhiêu ngẩng đầu nhìn Khâu Thừa, cong khóe miệng nói tiếp.

"Em sẽ mang anh trở về."

"Lấy thân phận gì?"

"Anh đoán xem?"