Bình Hoa Nghịch Tập

Chương 7




Tác giả: Ma Nữ Tiểu Yêu

Dịch: Boss bánh bèo

Tô Mạt Nhi tới đoàn phim, vì Lý đạo diễn bận chỉ đạo đóng phim, nên

Hiện tại không có người đến đây tiếp đón cô, cô liền chọn một chỗ kín đáo ngồi xuống, an tĩnh quan sát mọi người quay.

Bộ phim này tuy rằng chỉ là một bộ phim thần tượng, nhưng có đại danh Lý đạo làm đạo diễn chính, ông sẽ không nhận những diễn viên chỉ có giá trị nhan sắc mà không có kỹ thuật diễn.

Cho nên lấy trình độ hiện tại của Tô Mạt Nhi, nhìn mọi người nơi này diễn, cũng có thể học hỏi ít nhiều.

Chỉ là cô muốn yên yên tĩnh tĩnh mà quan sát học hỏi, có người đến đây tiếp đón cô lại thấy không được tự nhiên.

Nhân vật nữ số 2 người sắm vai Văn Tuyết vẫn còn ở trong phòng hóa trang, hóa trang lại, đi ra liền nhìn thấy Tô Mạt Nhi ngồi trong góc kín, khẽ cau mày, không biết cô ấy vì sao lại xuất hiện ở chỗ này.

Nhân vật nữ số 2 này, tuy rằng chỉ là vai phụ, nhưng lại là nhân vật có nhân khí rất tốt. Là vị hôn thê của nam chủ, nhưng lại không phải loại người lì lợm đeo bám, sau đó dùng các loại thủ đoạn ác độc hãm hại chia rẽ, cuối cùng không được chết tử tế, đúng kiểu nữ xứng pháo hôi.

Tại thời điểm biết được nam chủ không thích mình, cô liền từ bỏ đoạn cảm tình này, hơn nữa có không ít lần hỗ trợ nam nữ chủ, cuối cùng cũng đạt được hạnh phúc thuộc về cô.

Tuy rằng là nữ xứng, nhưng đất diễn cũng khá, nhân vật được nhiều người yêu thích, cô cũng phí một phen công phu thông đồng với Diệp thiếu để lấy được nhân vật này.

Diệp thiếu lớn lên soái khí, tuy rằng thanh danh bên ngoài không tốt, nhưng cô có thể nhìn ra được, Diệp thiếu vẫn chưa bao giờ yêu ai thật sự. Nếu mình có thể làm hắn đối với mình sinh ra cảm tình không bình thường, sau đó gả vào hào môn cũng không phải là không có khả năng.

Trung quy, tuổi tác Diệp thiếu cũng lớn, nếu thật sự yêu mình, cùng gia tộc trở mặt cũng muốn lựa chọn chân ái, cũng thực sự bình thường.

Văn tuyết tính toán không chỉ đơn giản như vậy, không thể để Diệp thiếu có được thân thể của cô đơn giản như thế, bởi vậy mới vẫn luôn treo hắn, cùng hắn chơi trò mập mờ, hiện tại tiến triển cũng không thuận lợi.

Văn Tuyết trong lòng không thế nào tin được, lúc này Tô Mạt Nhi lại xuất hiện trước mặt mình.

Diện mạo của cô ấy so với mình đẹp hơn quá nhiều, mấu chốt là cô ấy cùng Diệp thiếu còn có một chân. Nếu lúc này cô ấy đáp lại Diệp thiếu, như vậy những mưu đồ của cô từ trước tới nay toàn bộ ngâm nước nóng?

Kỳ thật, kế hoạch trong lòng Văn Tuyết tuy rằng không tồi, nhưng cô lại không rõ nội tâm cao ngạo của phú nhị đại kia.

Cô ngay từ đầu chính là giao dịch, không những muốn một vị trí bình đẳng mà còn muốn hắn động tâm, không nói chuyện giao dịch mà nói chân ái? Không thể không nói, Văn Tuyết tuy rằng có chút tâm cơ, nhưng ở phương diện nào đó vẫn là quá ngây thơ rồi.

Không thì ngay từ lúc bắt đầu cùng người nói tình cảm, chứ không trông cậy từ giao dịch có thể thành chân ái, đã cầu lợi còn muốn cầu 'tình'? Đừng mong, dù Diệp thiếu có cảm tình thì như thế nào cũng chẳng được bao lâu, Diệp thiếu cũng không phải là đồ ngốc.

Nhưng ở trong lòng Văn Tuyết, đã đem Tô Mạt Nhi liệt vào danh sách tình địch. Hơn nữa còn là loại có tính uy hiếp rất cao!

Cô ta mỉm cười hướng chỗ Tô Mạt Nhi đi tới, "Mạt Nhi tỷ, sao tỷ lại ở đây?"

Tô Mạt Nhi quay đầu nhìn nữ nhân trước mặt, cau mày như đang suy tư cái gì, người này mình không có chút ấn tượng gì.

Mặt Văn Tuyết đều tái đi, mặt cô ta biểu đạt rất rõ ràng ý, căn bản không biết chính mình là ai chứ gì?

"Em tên Văn Tuyết, khả năng Mạt Nhi tỷ chưa có nghe nói qua em, bất quá em biết Mạt Nhi tỷ, gần đây tin tức của tỷ nhiều như vậy, muốn không rõ ràng lắm cũng rất khó."

Đây là muốn khiêu khích à?

Tô Mạt Nhi cảm thấy, mình có lẽ là hơi ngốc một chút xíu, nhưng cũng không đến nỗi không nghe ra ý tứ khiêu khích rõ ràng trong lời nói của cô ta.

Trên mặt Văn Tuyết ý cười càng thêm sâu: "Muội nhớ rõ đoàn phim cũng không có nhân vật của Mạt Nhi tỷ nha? Không biết Mạt Nhi tỷ người hôm nay tới đây là vì chuyện gì?"

Cô thật sự không nghĩ cùng nữ nhân này nói chuyện, biểu hiện của cô cũng không thân thiện là mấy, chỉ lãnh đạm nói: "Không có gì, tìm Lý đạo diễn có chút việc."

"Lý đạo?"

Văn Tuyết trong mắt chợt lóe qua tia tính toán, sau đó lại cười mười phần vô hại, nhún vai, nói: "Hôm nay đóng phim chắc là song muộn, Lý đạo phỏng chừng không có thời gian, hôm nay không phải thời điểm Mạt Nhi tỷ lên tới. Hay là tỷ cho em số điện thoại, khi nào đạo diễn có thời gian, em sẽ gọi báo cho chị?"

"Không cần."

Tô Mạt Nhi vừa nói ra, trợ lý đạo diễn đã từ bên kia đi tới, Văn Tuyết cười nói: "Tới lượt tôi diễn rồi sao? Tôi liền đi qua."

Trợ lý cười có chút xấu hổ: "À.. Không phải, là đạo diễn nói tạm dừng trong chốc lát, gọi Tô tiểu thư qua bên đó."

Sắc mặt Văn Tuyết cứng đờ, hết hồng rồi chuyển sang trắng bệch, còn cố tình muốn cười với vẻ mặt dịu dàng, nhìn thoáng qua như đồ ngốc.

"Thì ra là như thế, Mạt Nhi tỷ mau đi đi, đừng cho Lý đạo chờ sốt ruột."

Rõ ràng là công việc, bị Văn Tuyết nói như vậy, còn cố tình mang theo rất nhiều ý tứ ở bên trong, làm người nghe miên man không rõ.

Đương nhiên Tô Mạt Nhi biết Văn Tuyết có cái ý định gì, nhưng đem biện pháp như vậy dùng trên người Lý đạo diễn, quả thật là sai mười phần.

Kể cả Văn Tuyết có kim chủ sau lưng, cô ta ở đoàn phim như mặt trời ban trưa, chỉ sợ đắc tội với đạo diễn rồi cũng sẽ sống không tốt.

Mấu chốt nhất chính là, cô ta vô duyên vô cớ nhằm vào mình, kết quả là đắc tội với đạo diễn. Đối với giới nghệ sĩ, trước mắt địa vị còn chưa vững mà đã đắc tội hết người này tới người khác, có thể xem như tận thế.

Đối với chuyện này Tô Mạt Nhi cũng chỉ là cười tỏ vẻ: Thật sự một khắc cũng không muốn cùng cô ta ngốc, ảnh hưởng đến chỉ số thông minh!

Lý đạo đang ở phòng nghỉ chờ cô, bên trong còn có một vị đang ngồi mà Tô Mạt Nhi rất quen thuộc. Một người làm người ta chán ghét, thù hận, cũng chỉ muốn quên luôn người nam nhân này.

Chính là phú nhị đại dùng quy tắc ngầm với cô -- Diệp Minh Triết.

Diệp Minh Triết nhìn Tô Mạt Nhi bước vào ánh mắt đầu tiên rất là kinh diễm.

Tô Mạt Nhi nhìn Lý đạo cười, "Lý đạo hảo, Diệp thiếu hảo."

Diệp Minh Triết chậm rãi đối với Tô Mạt Nhi bên này liếc mắt một cái, ý bảo cô ngồi xuống.

Lý đạo hỏi: "Như vậy Tô tiểu thư biết là tôi hôm nay vì sao tìm cô chứ?"

Tô Mạt Nhi gật đầu.

"Như vậy bài hát kia quả nhiên là do cô sáng tác?"

Tô Mạt Nhi gật đầu, nói: "Bản quyền vẫn còn ở trong tay của tôi, Lý đạo tôi biết này bài hát rất thích hợp với bộ phim truyền hình này, tôi không yêu cầu Lý đạo ngài chả thù lao cho tôi, tôi muốn khi Lý đạo ngài có tác phẩm mới, ngài cho tôi một cơ hội thử kính."

Diệp Minh Triết cùng Lý đạo đều có chút hứng thú nhìn Tô Mạt Nhi, Diệp Minh Triết nhìn Tô Mạt Nhi, chỉ cảm thấy lúc này cùng lần đầu tiên tiếp xúc so sánh, có chút không giống.

Người vẫn là người kia, chỉ là hiện tại Tô Mạt Nhi, thoạt nhìn càng thêm cứng rắn một ít.

Trở nên càng thêm sặc sỡ lóa mắt, giống như tìm được phương hướng để nỗ lực, người cũng trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.

"Tô Mạt Nhi? Hiện tại cô so với trước kia đẹp hơn nhiều?"

Trước kia Tô Mạt Nhi, kể cả là tiếp xúc với hắn, hay là nhìn qua màn ảnh, đúng là tiêu chuẩn của một cái bình hoa, không có linh hồn của chính mình.

Hiển nhiên trong lòng Lý đạo cũng cho rằng như thế, nhưng hắn vẫn có chút biểu hiện làm khó dễ: "À? Cơ hội thử kính? Cô phải biết rằng kỹ thuật diễn của cô, dựa vào cái gì cô cảm thấy tôi sẽ bởi vì một bài hát liền cho cô cơ hội đạp hư phim của tôi?"

"Chỉ là một cơ hội thử kính mà thôi, không quan trọng phải là nhân vật hay suất diễn, kỹ thuật diễn không tốt, dù sao chỉ là thử kính, đến lúc đó xem như thế nào, muốn dùng hay không còn phụ thuộc vào Lý đạo ngài, tôi cũng chỉ là muốn một cơ hội mà thôi."

Cô tuy rằng diễn qua phim điện ảnh, nhưng dựa vào thực lực hiện tại, muốn bắt đầu từ phim điện ảnh, không thể nghi ngờ là không hiện thực.

Mà phim truyền hình thức ăn nhanh dùng mặt để đạt được người xem, đối với cô mà nói cũng sẽ không có chỗ tốt gì, thậm chí sẽ làm địa vị bình hoa của cô ngồi càng vững chắc. Những phim đó đều không phải là lựa chọn tốt, Tô Mạt Nhi chọn lựa một phen, cảm thấy phim truyền hình của Lý đạo mới là thích hợp nhất với chính mình.

Lý đạo tuy rằng là đạo diễn TV, nhưng những tác phẩm của ông nhất quán đều là tinh tế trác tuyệt, đối với kịch bản cùng diễn viên không bao giờ để ý bối cảnh, yêu cầu kỹ thuật diễn rất nghiêm khắc.

Tác phẩm của Lý đạo, không cần bình hoa, mỗi một nhân vật đều phải đem kỹ thuật diễn phát huy tối đa. Đối với cô dùng để rèn luyện mà nói, là một lựa chọn rất tốt.

Nhưng dựa vào danh tiếng cùng nhân khí hiện tại của Tô Mạt Nhi mà nói, tự đề cử mình nhất định Lý đạo sẽ không tuyển dụng. Rốt cuộc kỹ thuật diễn của cô còn kém.

Cho nên, yêu cầu chính là cho cô cơ hội một lần bày ra kỹ thuật diễn của mình.

Nếu cô đã nghĩ muốn vứt bỏ cái mũ bình hoa này, dùng kỹ thuật diễn cùng tài nghệ để chứng minh chính mình, tất nhiên đi nửa bước đầu tiên như vậy rất quan trọng.

Trong lòng Lý đạo đối với tác phẩm tiếp theo đã có ý tưởng đại khái, đó là một bộ ngược luyến tình thâm tiên hiệp, nhìn diện mạo Tô Mạt Nhi, thật sự có một nhân vật rất thích hợp với cô.

Diện mạo Tô Mạt Nhi toát lên vẻ tiên khí, một đôi mắt trong sáng, đuôi mắt cố tình có chút vương giả, mang theo tia mị sắc nhỏ không dễ phát hiện. Cho diện mạo tiên khí tăng thêm rất nhiều mị lực.

Nguyên bản diện mạo của cô ấy liền thuộc dạng mỹ nhân nghịch thiên, lại còn có tía yêu mị, người như vậy trời sinh chính là con cưng của giới giải trí.

Lại bị Tô Mạt Nhi biến thành cái dạng này, Lý đạo cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.

Bất quá, nhìn đến bộ dáng hiện tại của cô, Lý đạo cũng nguyện ý tin tưởng Tô Mạt Nhi thật muốn thay đổi.

Ông nghĩ rồi gật đầu nói: "Được, tôi cho cô cơ hội thử kính một lần, bất quá tôi cũng không muốn chiếm tiện nghi của cô, bài hát này vẫn lên ký hợp đồng mua tác quyền."

Diệp Minh Triết nói: "Hai mươi vạn, hơn nữa viết tên tác quyền là cô."

Điều kiện này không thể nghi ngờ là tương đối cao, đối với việc này Tô Mạt Nhi cũng không có gì phải thoái thác, nếu thoái thác thì đó là làm kiêu.

Thời điểm đang định cáo từ rời đi, Diệp Minh Triết đột nhiên hỏi: "Đối với này bài hát, muốn cho người nào biểu diễn trong lòng cô có ý tưởng gì không?"

Tô Mạt Nhi lắc đầu, nhớ tới trên tay Từ tỷ có Lưu Na Na cùng Chu Phỉ Phỉ, hai người cũng ở đoàn phim này, liền nói ra tên hai người, cuối cùng còn nói thêm: "Có lẽ cho nữ chính biểu diễn sẽ càng tốt một chút?"

Diệp Minh Triết nói: "Nếu tôi muốn cô tới biểu diễn thì sao?"

Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn Tô Mạt Nhi, trong mắt mang theo ba phần trêu đùa, ba phần mê luyến, ba phần chắc chắn, còn có một phân cẩn thận chính hắn cũng không phát hiện.

Ánh mắt phức tạp như vậy Tô Mạt Nhi nhìn không ra, nhưng đối với ánh mắt nóng rực như vậy, theo bản năng làm cô không vui.