Bình Hoa

Quyển 2 - Chương 46




Tần Trí Viễn ngồi trên sopha nhà Trương Kỳ nửa tiếng.

Trương Kỳ thấy gã không nói lời nào cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể rót thêm trà cho gã.

Tần Trí Viễn chậm rãi uống, sau đó đứng dậy, vẻ mặt ôn hòa nói: “Hôm nay thật sự làm phiền cậu.”

“À… không đâu.” Trương Kỳ cũng đứng dậy hỏi: “Tần tổng muốn ở lại ăn cơm không?”

“Không cần.” Tần Trí Viễn vỗ vỗ vai cậu ta: “Có rảnh thì gọi điện cho người đại diện của cậu đi. Tôi nhớ cậu lâu lắm rồi không có việc gì mới, cả ngày rảnh rỗi ở nhà như vậy rất nhanh bị người ta lãng quên đấy.”

Trương Kỳ run rẩy mãi mới hiểu được ý của gã, ánh mắt lập tức sáng lên. Trên gương mặt trẻ tuổi là nụ cười ngọt ngào, quả động lòng người.

Nhưng Tần Trí Viễn chỉ cảm thấy kì lạ, sao trước kia gã lại cho rằng cậu ta giống Cố Ngôn chứ?

Thật sự còn kém xa lắm.

Tần Trí Viễn rời khỏi mới dỡ vẻ mặt tươi cười kia xuống, trở về xe. Sắc trời gần tối, gã đã bở lỡ thời gian ăn cơm, lại không cảm thấy đói, chỉ là không khống chế được mà nhớ người kia.

Có lẽ là nhớ đến đồ ăn người ấy làm.

Tần Trí Viễn đến tận bây giờ mới hiểu được, thời điểm gã lơ đãng, đã đánh mất yêu thương sâu sắc của bản thân.

Gã trực tiếp lái xe đến nhà Cố Ngôn.

Nhưng không lên gõ cửa, chỉ ngồi trong xe gọi điện cho Cố Ngôn. Cố Ngôn lúc này đã mở máy, tiếng chuông vang hai hồi mới có người bắt máy, rất đơn giản “Ơi” một tiếng.

Giọng nói quen thuộc này khiến Tần Trí Viễn bỗng không nói nên lời. Gã cách cửa kính xe nhìn lên dãy nhà, tìm kiếm cửa sổ nhà Cố Ngôn.

Cố Ngôn lại này vài tiếng, hỏi: “Tìm tôi có việc hả?”

Tần Trí Viễn cuối cùng cũng tìm được cửa sổ phòng Cố Ngôn, ánh đèn màu cam theo cửa sổ hắt ra, nhìn thật ấm áp thoải mái… như vậy mới có dáng vẻ của một ngôi nhà.

Gã đã từng có cơ hội.

Chỉ thiếu chút nữa, có thể có hết thảy.

Tần Trí Viễn mệt mỏi tựa lưng vào ghế, đưa di động kề sát bên tai, lắng nghe âm thanh nói chuyện của Cố Ngôn, bản thân lại chẳng thể mở miệng.

Cố Ngôn dần an tĩnh lại, cũng không lên tiếng nữa.

Trong điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng hít thở.

Tần Trí Viễn nhớ có một khoảng thời gian, Cố Ngôn đi A thị quay ngoại cảnh, hai người mỗi ngày đều goi điện cho nhau. Gã luôn chờ Cố Ngôn ngắt máy trước, mà Cố Ngôn lại luyến tiếc dập máy, đại khái là lỗi giác của yêu đương, ngay cả thời gian im lặng cũng trở nên thật ngọt ngào.

Tần Trí Viễn như quay trở về thời điểm ấy, quả thực nghĩ cả đời cũng muốn được giống thế.

Nhưng Cố Ngôn đột nhiên mở miệng: “Nếu không có việc gì tôi ngắt máy trước.”

Tần Trí Viễn bị kéo về thực tại, vội vàng kêu: “Cố Ngôn?”

“Sao?”

“Tôi hôm nay đến bệnh viện, bác sĩ nói lâu rồi em không đến trị liệu cho tay phải.”

Cố Ngôn “À” một tiếng, “Gần đây không có thời gian rảnh, không để ý quên mất.”

“Tôi còn đi tìm Trương Kỳ, hỏi cậu ấy về chuyện tai nạn, biết em vì cứu tôi nên mới bị thương. Vì sao em chưa từng nói?”

Cố Ngôn bình tĩnh.

Hắn căn bản có thể nói “Không có cơ hội để nói” hoặc là “Nói ra cũng vô dụng”, vô luận chế giễu thế nào Tần Trí Viễn cũng có thể chấp nhận, nhưng hắn lại thoải mái: “Chỉ là trên tay có một vết sẹo thôi mà, không phải chuyện quan trọng, dù sao tay tôi vốn không đẹp.”

Ở bên kia điện thoại Cố Ngôn cúi đầu cười: “Ừ, ít nhất không đẹp bằng mắt anh.”

Tần Trí Viễn so với hắn kích động hơn: “Nhưng từ khi xảy ra tai nạn đến giờ, em không tự mình xuống bếp nữa, tay em có thể không bao giờ… có thể…”

Cố Ngôn đánh gãy lời gã: “Anh nghe tin đó xong thì sao, trong lòng nghĩ thế nào? Áy náy? Cảm kích? Hay là cảm thấy ước mơ của tôi không thể thực hiện được nữa, cảm thấy đáng thương quá? Nếu là vậy thì không cần…”

“Cố Ngôn…”

“Không bằng đoán xem bây giờ tôi nghĩ gì đi.” Cố Ngôn vẫn cười, dịu dàng nói: “Tôi lúc ấy trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chính là cảm ơn trời đất, người tôi yêu bình an vô sự.”

Cả người Tần Trí Viễn chấn động, tay nắm chặt điện thoại.

Lúc Cố Ngôn yêu sâu đậm, hắn đem tình cảm giấu sâu dưới đáy lòng, không cho ai biết. Hiện tại mọi chuyện đã qua, hắn ngược lại có thể thẳng thắn mà nói ra miệng.

Sau đó thì nói ngủ ngon với Tần Trí Viễn.

Tần Trí Viễn nghe tiếng tít tít trong điện thoại, thấy ánh đèn trong phòng Cố Ngôn tắt, cho dù có mở to mắt thế nào cũng không thể nhìn được nữa. Gã không gọi lại cho Cố Ngôn, chỉ ngồi trong xe chốc lát rồi về nhà. Trong phòng lạnh tanh, giống như phòng khách sạn, một chút hơi ấm con người cũng không có, phòng bếp sửa chữa xa hoa cũng nhìn thấy rõ.

Đây là phòng trang trí lại nhiều nhất, Tần Trí Viễn từng tưởng tượng dáng vẻ Cố Ngôn ở bên trong nấu nướng ra sao, hiện tại cái gì gã cũng không nghĩ được nữa, cởi áo vest, xắn ống tay áo, hình như định làm gì đó ở bếp.

Gã vốn theo chủ nghĩa hoàn mỹ.

Gã sắm vai đứa con ngoan, anh trai tốt ba mươi mấy năm.

Nhưng gã ba lần bốn lượt vì Cố Ngôn mà mất hết hình tượng.

Tần Trí Viễn lúc đập cái này quăng cái kia, cảm thấy bình tĩnh hơn chút, hơn nữa trong phòng cách âm khá tốt, không bị phát ra thanh âm quá lớn. Gã khiến nhà bếp rối tung rối mù, sau đó vừa lòng đi ra ngoài mở TV.

Đến khi gương mặt Cố Ngôn hiện trên màn hình, Tần Trí Viễn lại không khống chế được.

Gã ngồi phịch xuống đống hỗn độn, trong tay cầm điều khiển, tua đi tua lại đoạn Cố Ngôn nói yêu kia. Giống như chỉ cần thời gian dừng lại ở khoảnh khắc Cố Ngôn nói yêu hắn nhất ấy.

Khi đó không có vụ tai nạn xe.

Khi đó chân tướng chưa bị vạch trần.

Khi đó… gã vẫn chưa đạp vỡ tình yêu và giấc mơ của hắn.