Bình Phàm Nữ Hoàng Hậu

Chương 16




Lúc cô nhận ra thì người cũng đã đi khuất bóng. Trong đầu xuất hiện một suy nghĩ hơi tự kỉ. Chả lẽ Giang Dĩ Bác có tình cảm với cô? Thật hoang đường, tuy phong thái và cách hành sử rất thành thục nhưng chung quy vẫn là một đứa bé.

Cô đúng là có chút cảm động nhưng chắc chắn sẽ không lấn vào tình yêu tỷ đệ này. Cái gì thì cái chứ đã xấu còn bày đặt gặp cỏ non là không có kết quả tốt. Hậu quả khôn lường a.

Với lại cô cũng không có hứng thú bon chen vào cái vòng xoáy tình yêu phức tạp trong truyện. Thủy Băng Tuyền rất mạnh, rất xứng với Giang Dĩ Bác. Còn Trữ Thiên Hợp....Aizz. Chung quy cũng là do cô không tuân thủ ước nguyện ban đầu.

Suy nghĩ miên man một hồi cô cũng đi tới được nha môn. Bên ngoài chỉ thắp hai cái lồng đèn trắng đơn giản. Lúng túng một lát cô cũng mạnh dạn gõ cửa.

" Cộc cộc cộc." Gõ xong cô nghiêng đầu lắng nghe, có tiếng dép đi lẹp xẹp trên nền đất. Phù, may thiệt.

" Kẹtttt." Một ông lão mặc áo thô sơ mở cửa hé ra khuôn mặt già nua nhìn cô, nhếnh mày bạc nói:

" Cô nương có chuyện gì?"

Cô kính trọng cúi chào nói:

" Tiểu nữ tên Loan Loan, sáng nay có nhờ Tô Hiểu đại ca tới nha môn báo án. Bây giờ đã không có chuyện gì nhưng mà đi tìm lại không thấy người cho nên mới mạo muội tới hỏi."

Lão đánh giá cô một lát thì tỉnh ngộ nói:

" Lão nhớ rồi. Sáng nay có một vị tú tài họ Tô tới đây. Hình như là huynh đệ kết nghĩa với Trần bộ đầu nên hai người đã dẫn theo sai nha ra trấn tìm kiếm rồi. Chắc cũng mau trở về thôi."

Ra trấn tìm cô ư? Một sự áy náy đè nặng trong lòng.

Cô không phải không biết Tô Hiểu có tình cảm với cô. Chỉ là cô không thể hứa hẹn được gì. Cô cảm thấy mình không tốt, không xứng với sự yêu thương, chăm sóc vô điều kiện đó. Cô là người ích kỉ, lạnh nhạt, chỉ đối xử tốt với người mình yêu thương mà thôi.

Tình cảm của cô là gì cô cũng không rõ. Giờ có chút đồng cảm với Trương Vô Kỵ rồi. Ai bảo hắn hoa tâm chứ? Chỉ vì người ta quá tốt đẹp thôi. Với Tô Hiểu cô có sự yên bình. Giang Dĩ Bác là cảm động. Tiểu Nan là mục tiêu sống là dục vọng của cô. Cô đều muốn đối tốt với ba người đó nhưng chưa phải là tình yêu nam nữ chân chính.

Trầm tư một hồi cô nói:

" Vậy nhờ bá bá chuyển lời giúp con tới Trần bộ đầu và Tô Hiểu đại ca là con đã bình an trở về. Con xin cáo từ."

Lão giả gật đầu rồi khép cửa vô.

Cô tâm sự trùng trùng đi về. Ay, còn Tô phụ, Tô mẫu nữa. Đầu lại hơi đau đau. Nhanh chóng bước về y quán.

Cô muốn dẫn tiểu Nan về ra mắt Tô gia. Chậc. Mình lại làm phiền hai vị đó nữa rồi. Nắm chặt tay, nhất định phải nhanh đi kiếm việc làm thôi.

Bước vô phòng dưỡng bệnh, cô nhìn cậu, từ tốn nói:

" Tô thúc đã ra trấn kiếm a nương rồi. Bây giờ chúng ta về Tô gia nha. Hai lão nhân gia chắc chắn sẽ rất thích tiểu Nan. Đi về với nương nha"

Nói xong liền chăm chú nhìn phản ứng của cậu.

Cậu liễm mắt một lát rồi nhẹ nhàng nói:

" Được." Tay có chút bất an nắm chặt.

Cô vui mừng phấn khởi thu dọn chút đồ đạc, đi ra tính tiền, mua thuốc rồi nắm tay cậu ra chỗ để xe ngựa. Cất gọn mọi thứ vô một góc rồi đỡ tiểu Nan ngồi thoải mái, xong xuôi thì có chút không thành thục chạy xe đi.

Tuy từng được Tô Hiểu dạy hai lần nhưng lúc đó là ban ngày. Giờ đi về ban đêm cô lại cảm thấy mình có hơi gấp gáp rồi. Có thể ngủ lại qua đêm, sáng ra biết đâu chờ được Tô Hiểu về chung nữa.

Càng ngồi bình tâm suy nghĩ cô càng cảm thấy bản thân suy nghĩ không chu toàn rồi. Được một mất ba. Thất sách, thất sách. Tình cảm đúng là thứ hại não mà.

Thôi kệ. Không nghĩ nữa. Cô hắng giọng nói:

" Tiểu Nan, con chắc chán lắm nhỉ, nương hát cho con nghe nha."

Cô không nghĩ lại nhận được sự trả lời từ cậu, tuy chỉ " ừm "nhỏ một tiếng.

"Này bầu trời rộng lớn ơi, có nghe chăng tiếng em gọi.

Mẹ giờ này ở chốn nao, con đang mong nhớ về mẹ.

Mẹ ở phương trời xa xôi, hay sao sáng trên bầu trời.

Mẹ dịu hiền về với con nhé, con nhớ mẹ.

Lời nguyện cầu từ chốn xa, mong ước con yên bình.

Mẹ thật hiền tựa nắng mai ấp ôm con tháng ngày.

Mẹ giờ này ở chốn rất xa, trong mơ con đã thấy mẹ.

Mẹ dịu dàng hát khúc ca, sao con thấy mẹ buồn.

Nhìn cánh đồng xa xanh, con nhớ mong về mẹ.

Mẹ trở về với con ấm áp bên mái nhà.

Và từ bầu trời rất cao, mong ước con yên bình.

Mẹ ngồi buồn ở chốn xa nhớ thương con vắng mẹ.

Gửi về mẹ nhiều cánh hoa, thắm sương long lanh giữa núi đồi.

chợt giật mình tỉnh giấc mơ, sao không thấy mẹ.

nghẹn nghào thương mẹ bao la, mong đến bên mẹ hiền.

Mẹ ở lại với con nhé, con đến với mẹ.

Mẹ nguyện cầu và ước mong, con sống trong yên lành.

Mẹ hiền nào biết không con chỉ mong có mẹ.

Và từ bầu trời rất cao, mong nhớ con mỗi ngày.

Mẹ đừng buồn nhiều nữa nhé con đang đến, mẹ ơi .....!!"

Nhìn bầu trời này làm cô bật thốt ra câu đầu tiên của bài hát này, rồi tâm huyết dâng tràn hát tiếp. Tuy không hay nhưng cô rất muốn hát bài này. Cô đã khiến mẹ cô buồn rất nhiều, và khi chứng kiến được sự máu lạnh của một người đàn bà khác làm mẹ thì cô cảm thấy mình đã thật sự có phúc mới được mẹ sinh ra và yêu thương. Nhưng ba mẹ vì sự ra đi của chị mà không chịu được đã kích nên đã...

Cô muốn dành hết sự tiếc nuối và tâm nguyện lên con của cô. Giờ người đó đã xuất hiện. " Tiểu Nan. Nương thật sự cám ơn ông trời đã cho nương gặp con."

" N...ương hát rất hay." Cậu mím môi nói.

Cô sửng sờ rồi quay người lại, ôm cậu vào lòng. Gở trên cổ xuống sợi dây chuyền bạc, mặt chuyền là cỏ bốn lá. Trân trọng đeo lên cho cậu và nói:

" Nương nguyện mang tất cả may mắn của mình cho con. Đây là cỏ bốn lá, ở chỗ nương có nghĩa là may mắn."

Cậu cẩn thận vuốt ve mặt dây chuyền, ánh mắt gợn sóng lăn tăn, rất muốn đưa thứ quan trọng cho cô nhưng trong người chỉ có mỗi lọ thuốc giảm đau. Lúng túng nói:

" Tiểu Nan không có gì cho người cả."

Cô vuốt nhẹ mặt cậu, ôn nhu nói:

" Con chính là tất cả của nương. Con là bảo vật vô giá. Nương chỉ cần con thôi."

Cậu run rẩy ngước mặt hôn nhẹ má cô. Bóng dáng xinh đẹp luôn ghét bỏ cậu dần dần mờ nhạt, thay vào đó là một cô gái bình thường nhưng có giọng nói rất đỗi ôn nhu ấm áp.

Cậu dựa vào lòng cô, cả hai cùng ngồi xe ngựa chạy tàn tàn về.

Hạnh phúc đôi khi chỉ ngắn ngủi như vậy.

--- ------ ------ ------ ------ ------

" Các người là ai?" Tô phụ che chở Tô mẫu sau lưng. Tuy trong lòng rất lo lắng nhưng vẫn không run rẩy, sợ chết.

" Đứa bé đó? Cô gái đó đang ở đâu?" Một người trong đám sát thủ nói.

" Ta không biết các ngươi đang nói gì? Ở đây làm gì có đứa bé chứ, chỉ có hai ông bà lão chúng ta thôi." Tô phụ lạnh nhạt nói.

" Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Nếu lão không nói ta sẽ giết một trong hai người. Nói!!!" Sát thủ không kiên nhẫn quát.

Tô phụ nắm tay Tô mẫu nói:

" Tư nhi, tuy chúng ta không thể đợi đến lúc Hiểu nhi lấy thê sinh tử nhưng được chết cùng nàng. Ta cũng không thấy uổng kiếp này."

Tô mẫu nước mắt lưng tròng nhưng vẫn cười một cách xinh đẹp nhất, nhìn Tô phụ mà như thấy được chàng nông dân năm đó tươi cười khờ khạo hướng nàng bày tỏ. Nghẹn ngào nói:

" Chấp tử chi thủ...."

Rồi một thanh kiếm xiên qua ngực hai người. Tên sát thủ lạnh lùng nói:

" Xét. Những ai có liên quan toàn bộ giết."

Thân thể hai người ngã xuống nền đất, máu chảy lênh láng.

--- ------ ------ ------ ------ -------

Cô sắp về tới cửa thôn thì phát hiện một bóng người đang đứng đó. Nheo mắt cố nhìn rõ, lòng hơi chìm xuống, là Hàn thúc.

Người đó đã phát hiện ra cô nên đi lại. Cô có chút cảnh giác, cười cười nói:

" Trời đã tối không biết Hàn thúc lại có nhã hứng ra đây ngắm trăng a."

Hàn thúc gấp gáp nói:

" Trong thôn có biến. Mau xích vô trong. Trên đường ta sẽ giải thích sau."

Cô nắm chặt tay, đề ép tâm trạng xuống, nhanh chóng dịch vô. Hàn Chấn Xương liền leo lên đánh ngựa chạy theo một hướng khác.

Cô bất an hỏi:

" Ruốc cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hàn Chấn Xương nhìn lướt qua cậu một giây rồi chuyển mắt nhìn cô nói:

" Có sát thủ tới đây."

Mặt cô trắng bệt. Hít sâu một cái, chú ý ánh mắt của Hàn thúc, bất an càng dâng cao, hòa hoãn nói:

" Tiểu Nan bị tái phát bệnh cũ. Có chút mạo muội. Mong Hàn thúc bỏ qua."

Hàn Chấn Xương cười lạnh nói:

" Cô muốn dẫn người bỏ trốn đúng không?"

Gắng không để mình loạn lên, cô chống đỡ nói:

" Ta thật sự yêu thương tiểu Nan. Mong Hàn thúc thành toàn."

" Hýý" Ngựa bị kéo dây cương, xe bất chợt dừng lại. Hàn Chấn Xương nhìn cô sâu thẳm rồi nói:

" Ta với cô cần một không gian riêng để nói chuyện."

" Không cần." Cậu ánh mắt kiên quyết nhìn Hàn thúc nói.

" Cô muốn ta thành toàn thì đi theo lão." Hàn Chấn Xương nhìn cô nói.

" Ta...Được." Cô muốn tiểu Nan.

Sau đó gỡ bàn tay đang nắm chặt tay cô nói:

" Đợi nương. Nhất định nương sẽ quay lại."

Cậu run rẩy buông tay. Trong ngực khó chịu như bị kim châm. Muốn nói cô đừng đi nhưng cổ họng lại bị Hàn Chấn Xương giở trò. Cảm giấc bất lực dâng tràn cuồn cuộn. Một tia máu chảy ra từ khóe miệng nhưng cô đã quay lưng đi nên không thể thấy.

Cô cứ đi theo lão, cảnh vật tối tăm làm cô không phân biệt được phương hướng. Kiên nhẫn sắp hết thì lão cũng dừng. Không lại mà nói:

" Cô biết hắn bị bệnh?"

Cô không hiểu lắm dụng ý trong câu hỏi này nhưng vẫn đáp:

" Biết."

Lão quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nói:

" Cô muốn tốt cho hắn? Dẫn hắn rời khỏi ta hắn chỉ có còn đường phát độc mà chết?"

Cô nháy mắt có cảm giác như tim ngừng đập. Run rẩy nói:

" Thật ra hắn là ai?"

Hàn Chấn Xương định mở miệng thì vô số sát thủ chạy lại đây, cô hốt hoảng chạy trốn. Quay lại chỉ thấy Hàn thúc đang nói gì đó với một tên sát thủ.

Tâm lạnh như băng.

" Hà hà." Phía trước là vực sâu vạn trượng. Thì ra Hàn thúc có ý muốn loại trừ cô nên đã chạy xe đến vực Tuyệt Sinh.

Cô biết tiểu Nan sẽ không sao, nhưng lời hứa của cô sẽ mãi mãi là cái nút thắt, là vết thương không thể xóa nhòa trong lòng cậu.

Nhìn đám sát thủ đang lạnh lùng đi lại cô nhắm mắt ngã xuống vực. Nước mắt lăn dài khóe mi, miệng thì thào:

" Tiểu Nan."

" Tiểu Nan."

" Tô Hiểu."

" Giang Dĩ Bác."

"Cám ơn."

" Xin lỗi."

Nhìn cô nhảy xuống thì đám sát thủ thu đao. Người rơi xuống đây chỉ có chết. Nên về phục mệnh rồi.

Vù vù. Bên tai cuồng phong gào thét.

" Bộp. Rắc. rắc." Thân thể cô rơi xuống tảng đá. Chết không toàn thây.