Bình Thiên Hạ

Chương 24




Giờ lành đã đến, mội người đến hai bên của Long Điện, một thái giám đọc to danh sách các mục quà tặng. Nhìn mọi người dâng lễ, Phi Yến thấy Ngụy tổng quản nói chẳng sai, các phủ đều rất khéo trong việc dâng lễ, bên cạnh điện được trang trí rất đẹp, làm người ta hoa cả mắt.

nói xong mục quà tặng, liền kiểm tra rồi phân loại. Chỉ thấy hoàng hậu mỉm cười phân phó tiểu thư Phó Lâm Tú cùng vương phi của Tam hoàng tử vừa vào cung kiểm tra.

trên thực tế đó là một lời tuyên bố, Phó Lâm Tú chắc chắn ngồi vững trên chiếc ghế Thái tử phi, mọi người không khỏi hướng ánh mắt hâm mộ đến. Sau khi kết thúc dâng lễ, bốn phía xung quanh Phó tiểu thư rất náo nhiệt, nữ quyến vây quanh để nịnh nọt.

thật ra Phi Yến cũng không có hứng thú lắm, một mình đi ra ngoài điện, chờ hoàng hậu bãi giá đến rạp hát.

Ở thời Lương các loại hý khúc rất thịnh hành, vào đại Tề thì lại hướng theo thể loại dân quê, nguyên nhân vì hoàng hậu là người Tân Dã, trong kinh thành vì thế bán mõ diễn rất thịnh hành. Loại diễn này không được coi là lịch sự, chỉ đứng trên sân khấu diễn coi như là vui vẻ thôi.

Nhưng vì chân long thiên tử là người Tân Dã, cãi mõ diễn cũng như được một bước lên trời, gánh diễn mà được hoàng hậu mời vào cung cũng là tốt nhất, số tiền boa đếm không hết, vì vậy các con hát đangcố gắng tập luyện, muốn làm một số tiết mục sao cho mới mẻ hơn, hấp dẫn hơn.

Vào lúc công chúa ngồi xuống, thấy Phi Yến đang ngồi phía xa, liền hướng nàng phất tay, ý bảo nàng ngồi cạnh mình.

Cử chỉ này làm trong lòng nhóm nữ quyến nổi lên hận ý, vị trắc phi không tên tuổi này của Kiêu vương vậy mà được công chúa từ trước đến nay luôn kiêu ngạo tự mình mời! Dường như nàng như cao hẳn một bậc với vị Thái tử phi tương lai kia, thật sự làm cho người ta cảm thấy tò mò.

Chẳng qua Phi Yến thấy làm lạ về sự nhiệt tình của Nhạc Bình công chúa này, chỉ cảm thấy muội muội này cùng nhị ca hắn quá giống nhau, đều có tính lúc nóng lúc lạnh làm người ta không thể xoay kịp.

Mà hoàng hậu lại để vị Phó tiểu thư ngồi bên cạnh, ngồi ở một chỗ xem trò vui.

Đám mõ diễn là người Tân Dã, hát cũng không khó hiểu, nhưng cho dù nhóm quý tộc sống lâu năm trong kinh thành kia cũng mặc kệ.

Hôm nay đều là nữ quyền, nên trình diễn “ Long cung duyên”…….. nội dung là có một thư sinh nghèo tự nhiên cứu một con rùa biển, liền được đến Long cung gặp Long Vương, rồi được làm thái tử của long cung, rồi xảy ra chuyện linh tinh, vợ chồng gương vỡ lại lành.

Người diễn vai thư sinh nghèo kia rất anh tuấn, vừa có mặt làm đám nữ quyến chao đảo một hồi, dùng khăn tay che môi đang cười tươi, còn liếc mắt đưa tình vẫy khăn.

Trước kia Phi Yến vốn không yêu những người làm trong nghề này. Sau khi đi Bạch Lộ Sơn thì với người làm nghề đầy phấn son này lại càng xa lánh. Nếu đặt vào hai năm trước, lúc đó còn trẻ, cũng khôngnghĩ mình sẽ ngồi trong cung đại Tề, cùng công chúa và hoàng hậu đại Tề nghe cái kịch nhàm chán này.

Nếu Phi Yến đang xem, kịch bản này làm người ta cũng khó hiểu, lí do không đúng, chính là con rùa của Long cung, cứu con rùa, rồi đem con gái gả cho người thường. Nghĩ thế nào thì con rùa kia phải cảm động rồi lấy thân báo đáp mới đúng chứ!

Chẳng qua ngồi bên cạnh nàng là Nhạc Bình công chúa đang thích thú, thấy nàng nhíu mi, liền hỏi: “ Sao vậy? Diễn quá khó coi sao?”

Phi Yến thấy công chúa hỏi, đáng lẽ ra phải nói là không có gì nhưng nàng liền trả lời thật lòng. Nhạc Bình công chúa ngạc nhiên nhìn nàng: “ Điều này ngươi cũng nhìn không ra sao? Vị thư sinh kia rất tuấn tú nha, nhất định bị con gái Long vương nhìn trúng, tìm cớ gả cho người ta đó! Nếu con rùa nhỏkia muốn gả thì sẽ bị vị công chúa kia chỉnh cho tới chết nha!”

Lời này gần như hung hăn mà nói ra, đúng là chỉ có một vị Nhạc Bình của đại Tề thôi. Nếu thật sự có vị nào tuấn tú lọt vào mắt nàng, cũng khó có thể nói công chúa này không khác nào “ công chúa của Long vương thứ hai”, khổ thân cho dung nhan của cánh nam nhi mà.

Thấy ánh mắt kinh dị của Phi Yến, Nhạc Bình công chúa nghĩ nàng không tin, tiếc hận lắc đầu: “ Ngươi nhìn thông minh lanh lợi như thế, không nghĩ tới lại không hiểu chuyện nam nữ, nhị ca nên đưa ngươi làm tướng quân thì hơn, đầu gỗ, chuyện khuê phòng còn gì thú vị nữa chứ?”

Uất Trì Phi Yến cũng thấy vị muội muội này so với nhị ca vô liêm sỉ của nàng tinh mắt hơn, liếc mắt mộtcái liền biết nàng ngu ngơ trong chuyện này. Chẳng qua cũng chẳng che chẳng đậy, cũng không biết ngượng khi công chúa nói chuyện đó, liền vội vàng không nói, làm bộ nhìn một màn nước mắt của diễn viên, không tiếp lời.

Khi con hát diễn một nửa, liền chuyển bố cảnh, nhóm nữ quyến vì thế cũng đi thay quần áo.

Đúng lúc này, ngự thiện phòng đã mang vài món giải nhiệt ra, các cung nữ nối đuôi nhau cầm trà bánh, đem hoa quả được cắt đẹp để trên bàn. Nước hoa quả đều được để trong chiếc bát thủy tinh xanh tinh xảo, trang trí cho hoa quả bằng những lá xanh, hoa đẹp, rất đẹp mắt.

Lúc Phi Yến thay quần áo xong, liền dùng nước rửa đôi bàn tay trắng nõn, lại dùng khăn lau khô, liền nhận thìa từ cung nữ, chuẩn bị nếm thử.

Nàng vừa giương mắt nhìn vào trong bát canh thì cả người cứng đơ.

Chỉ thấy trong bát của nàng, ngoài mấy miếng táo lê màu vàng còn có một bông hoa Mộng Dao hồng nhạt.

Bông hoa kia cánh dài cánh ngắn, cuốn lại trông rất đẹp, chắc chắn được người ta cắt tỉa gọn gang, trang trí khác biệt……

Hoa này chính là hoa dại dưới chân núi Bạch Lộ, vào mùa hạ, dưới chân núi đượm một màu hồng phấn khiến lòng người xao xuyến.

Vào kinh, rời xa phương Bắc, cánh hoa này cũng vì thế mà không thấy nữa. Lúc này tại nơi giáp vàng này, lại nhìn được hoa Mộng Dao, quả nhiên không phải là đang mơ……

Trong lúc hoảng hốt, thấy chính mình giống như bông hoa trong nước kia, một cánh tay mạnh mẽ vươn tới, đem nàng vào trong lòng, cầm cầm tay nàng, ngắt một bông hoa Mộng Dao, ngắt hết lá, đem hoa cài lên tóc nàng, nhìn đi nhìn lại rồi cười nói : “ Nay đang trên chiến trường, không thể có trang sức quý giá, nếu có thể, muốn tiểu thư cùng ta cầm tay nhau đến già, ta nguyện dốc hết sức lực bảo vệ nàng, cùng nàng đi khắp chân trời góc biển.”

Lời nói ngọt ngào, mùi thơm nhàn nhạt của hoa Mộng Dao quanh quẩn trong mộng……. Chẳng qua lâu ngày, mùi hương cũng phai nhạt đi nhiều.

Nhưng hôm nay trước mắt mình lại có bông hoa này, trong lòng không ngừng nhớ về chuyện cũ.

Phi Yên chậm rãi dời mắt, phát hiện chỉ có bát của mình là không bình thường. Trong bát người khác đều là những loại củ quả bình thường, trong lòng càng thêm khẳng định, đây không phải trùng hợp.

Vừa rồi lúc nàng dâng lễ, có nhìn qua vài hạ nhân bên người Nhạc Bình công chúa. Tuy rằng không có manh mối, nhưng có thể biết trong phòng ngủ của công cháu, có người đã để tờ giấy vào hòm sâm già kia, nhất định là người hầu hạ công chúa. Mà hiện tại hoa Mộng Dao trong bát nàng, làm cho nàng phát hiện: nhất định là “ hắn” làm, mới có thể xâm nhập vào được như vậy!

Trong lúc nỗi lòng đang mênh mông, con hát đang diễn đến cảnh quan trọng nhất.

Thư sinh kia đưa đi, trở về nhân gian, rất nhiều lần nản chí, lại phụng mệnh cha mẹ cưới biểu muội làm vợ. Vị công chúa kia phải chịu rất nhiều đau khổ, nhiều lần bỏ qua sự khuyên can của Long vương, từ Long cung đến tìm vị thư sinh này.

Uyên ương gặp nhau sau biết bao thăng trầm khổ đau, đó là một giai đoạn khổ cực nhất. Biểu muội kia lại thông minh hiểu người, gặp hoàn cảnh như vậy, chủ động xin cha mẹ chồng, cam nguyện là người đến sau, làm phận thiếp thất, để công chúa làm chính thê. Từ nay về sau một nhà hòa thuận, thư sinh đỗ trạng nguyên, thê thiếp nhiều lên, nữ nhân luôn bên gối, quả nhiên là tính tình giống đực chả đổi được!

Màn kịch này có thể nói là rất đạt, một đám nữ quyến gật đầu gạt lệ rất nhiều, vỗ tay nói tốt. Chỉ cảm thấy vị thư sinh này rất có tình, biểu muội hiểu nghĩa, nếu nhà mình có thể như vậy, trong lòng khôngbao giờ vướng bận chuyện gì, thiếp thất ngoài mặt coi như không muốn cướp đoạt nhưng trong bụng đầy tâm cơ, đều muốn lấy lòng rồi lật đổ chính thất, gia đình làm sao mà hòa thuận được!

Trong lòng Nhạc Bình công chúa như mở cờ trong bụng, hỏi thẳng Phi Yến, nhìn kết cục viên mãn này, diễn có hay không?

Uất Trì Phi Yến cúi đầu, cầm bông hoa kia bóp nát, thả xuống chân mình, thản nhiên nói : “ Nếu như trong lời công chúa, ta không hiểu tình yêu nam nữ cho lắm, chỉ cảm thấy nếu vị thư sinh kia nếu yêucông chúa long hải thật lòng, sao lại thay lòng cười biểu muội? Nếu vị công chúa kia mà thật sự yêu thư sinh kia, nhìn thấy hắn có người mới, vì sao không xoay người mà bỏ đi?

Còn về vị biểu muội kia, ta nhìn thấy rõ, hẳn nàng đối với biểu ca chỉ có kính trọng chứ không có tình yêu nam nữ đâu…….”

Nhạc Bình công chúa vốn chỉ muốn xem náo nhiệt, cũng chẳng nghĩ sâu xa, nghe Phi Yến nói xong, trong lòng cũng hiểu được kha khá, chẳng qua từ trước đến nay nàng cũng nói qua loa, chỉ muốn vui vẻ đôi chút, chỉ không phục cười: “ Trong nhà thư sinh kia, có thê có thiếp đúng là có chút ảo tưởng, nhưng bổn cung nhìn Uất Trì tiểu thư là người rất kiêu ngạo, ta mới nghĩ tới nhị hoàng tử của đại Tề, về sau phủ trạch sao trống trải được, nếu sau này bên người có biết bao nhiêu là người mới, không để ý người cũ nữa, chẳng phải như vậy ngươi sẽ đau lòng đến chết sao?”

Phi Yến nghe thấy lời đó, lại nở nụ cười: “ Lời công chúa nói đúng lắm, ta rất tuân thủ tam tòng tứ đức, sẽ bắt chước vị biểu muội kia, nguyện lòng để cho điện hạ cưới thê thiếp vừa ý……”

“Uất Trì tiểu thư đúng là cố tình mà, bổn vương đã từng nói với tiểu thư sẽ vượt tường bao giờ chưa?”

Kiêu vương không biết đã đứng sau Uất Trì Phi Yến từ bao giờ, không mặn không nhạt mở miệng.