Bluebird Winter

Chương 3




Kathleen không thể nhớ cô đã từng mệt đến vậy trước kia chưa; cơ thể cô bị đãn dắt bởi sự kiệt sức, trong khi tâm trí cô dường như nổi lềnh bềnh, không liên kết gì với thế giới vật chất. Chỉ có em bé trong tay cô là dường như có thật. Cô lơ mơ tỉnh giấc bởi việc Derek làm với cô, bởi sự tự tin và dịu dàng lạ thường của bàn tay anh, nhưng cứ như anh đang làm điều đó cho ai khác vậy.

Thậm chí vết chích đau đớn của những mũi khâu anh thực hiện cũng không đánh thức cô, cũng không cả việc mát-xa của anh trên bụng cô. Cô đơn giản là nằm đó, quá mệt để quan tâm. Khi cô cuối cùng cũng sạch sẽ và mặc một chiếc váy ngủ, và tấm vải lanh trên đệm được thay đi, cô thở dài và đi vào giấc ngủ đột ngột như tắt đèn. Cô không có tưởng nào về việc bao lâu trước khi anh đánh thức cô và nâng cô cẩn thận dậy để đặt vào tư thế ngồi và dựa lưng vào anh khi em bé bú. Anh theo đúng nghĩa đen ôm lấy cả cô và em bé, cánh tay mạnh mẽ của anh nâng đỡ họ. đầu cô ngả vào bờ vai anh và cô chẳng có đủ sức mà nâng nó lên. "Tôi xin lỗi" cô thì thầm "Tôi dường như không thể ngồi dậy."

"Ổn mà, em yêu." anh nói, giọng nói sâu của anh chạm đến cô và xoa dịu tấ cả lo âu của cô. "Em đã vất vả rồi; bây giờ em xứng đáng để lười biếng một chút."

"Em bé có ổn không?" cô xoay xở để lẩm bẩm.

"Cô bé ăn như một chú heo vây" anh nói, tiếng cười khúc khích che giấu nỗi lo của anh, và Kathleen trở lại giấc ngủ ngay khi anh đặt cô lên tấm đệm. Cô thậm chí còn không cảm thấy anh bế đứa bé đi và kéo khóa váy ngủ của cô lại.

Derek ngồi một lúc lâu, đu đưa bé trong tay anh. Cô bé nhẹ cân một cách nguy hiểm nhưng dường như cô bé khỏe kì lạ so với kích thước của mình. Cô bé đang tự thở và xoay xở để bú, đó đã là hai nỗi lo lớn nhất của anh, nhưng cô bé vẫn quá bé bỏng.. Anh đoán bé chỉ nặng khoảng 4 pounds (khoảng 1,8 kg), quá nhỏ để cô bé tự điều chỉnh thân nhiệt vì cô bé đơn giản không có lưọng mỡ cần thiết. Vì vậy, anh đã quấn bé ấm áp và giữ ngọn lửa nóng hơn cần thiết.

Sự bình tĩnh của anh, đôi mắt vàng nâu của anh rực sáng khi anh nhìn xuống khuôn mặt tí hon ,kết hợp bởi đôi mắt xanh lớn hơi mơ màng của trẻ sơ sinh. Những đứa trẻ sinh non thường vừa nhìn giống người già và cả sự non nớt lạ lùng, những khuôn mặt như búp bê của chúng thiếu đi sự bầu bĩnh của trẻ con, thứ biểu lộ cấu trúc khuôn mặt trong sự gầy yếu, dễ vỡ. Dẫu vậy, anh có thể nói cô bé sẽ là một người đẹp, với những đặc điểm của mẹ , thậm chí cả mái tóc đen dày.

Trong tất cả những bệnh nhân tí hon đã đến với anh, chiến binh bé nhỏ, bướng bỉnh này đã chạm đến trái tim anh. Có thể nó như vậy vì anh có thể nhìn vào cô bé và thấy mẹ bé trong đó, vì Kathleen cũng là một chiến binh. Cô phải là như vậy; thật không dễ dàng để mang thai một mình, khi mà rõ ràng là cô đã làm vậy.

Và khi cô chuyển dạ, thay vì vẫn ở đây nơi cô sẽ an toàn hơn, cô lại liều mạng trong nỗ lực tới phòng khám nơi con cô có thể được chăm sóc y tế.

Anh không thể ngừng tự hỏi về sự vắng mặt của ông Fields, và lần đầu tiên anh cảm thấy ghen cháy bổng với anh ta, vì người đàn ông vô danh ấy, ít nhất trong một thời gian, đã nhận được tình yêu của Kathleen. Derek tự hỏi cái gì đã xảy ra tạo nên sự cay đắng trong mắt cô và dựng nên những bức tường trong tâm trí cô. Anh biết chúng ở đó, anh có thể cảm thấy chúng. Chúng khiến anh muốn vòng tay quanh người cô và lắc cô, an ủi cô nhưng anh biết cô sẽ không chào đón sự thân mật.

Em bé lại la khóc và anh nhìn xuống để thấy mắt cô bé đã mở và cô bé nhìn anh với biểu hiện dữ dội so với đôi mắt có tầm nhìn kém ( Theo em biết thì mấy bé sơ sinh vài ngày đầu còn chưa nhìn thấy chứ không phải bé có vấn đề về mắt đâu ạ, chỗ này em không biết dịch sau cho thoát ý, các ss cứ góp ý hộ em). Anh cười khúc khích và nhìn cô bé gần hơn "Gì vậy, bé cưng?" anh ngâm nga " Lại đói à?". Vì dạ dày của cô bé rất nhỏ nên cô bé cần được cho ăn thường xuyên hơn nhiều so với những trẻ sơ sinh bình thường.

Anh liếc nhìn Kathleen , người vẫn đang ngủ say. Một ý nghĩ hình tành trong tâm trí anh. Một trong những đặc điểm của Derek, thứ khiến mẹ anh cảm thấy như bà đang đố phó với sức háp dẫn không thể kháng cự hơn là với một đứa trẻ, là khả năng đạt mục tiêu dài hạn và không gì có thể ảnh hưởng đến quá trình thực hiện của anh. Khi anh muốn thứ gì đó, anh theo sau nó. Và giờ anh muốn Kathleen . Anh đã bị cô hấp dẫn ngay lập tức, sự quan tâm của anh lóe lên một cách bí ẩn nhưng những phản ứng hóa học không thể chối cãi , cái khiến động vật cặp đôi và sinh sản; con người cũng không phải ngoại lệ. Và sức sống dục tình của anh mạnh mẽ.

Việc mang thai của cô không làm yếu đi sức hấp dẫn mà còn khiến nó mạnh hơn một cách nguyên thủy.

Sau đó, trong suốt quá trình chuyển dạ và sinh nở, sự hấp dẫn đã thay đổi, chuyển sang sức mạnh cảm xúc cũng như vật lí. Họ đã là một đội, mặc cho sự dè dặt của Kathleen . Đứa trẻ đã trở thành của anh, anh có trách nhiệm với cuộc đời cô bé, sự an lành của cô bé. Cô bé có vẻ phấn khích với hơi ấm cơ thể mẹ bé trong vòng tay anh. Anh nhìn bé, ôm lấy bé, cười trước cách la khóc buồn cười của bé và đặt cô bé vào ngực mẹ. Cô bé, một cach không thể chối bỏ, là của anh. Bây giờ ý định của anh là khiến mẹ bé cũng là của anh. Anh muốn Kathleen nhìn anh với cùng tình yêu dịu dàng mãnh liệt cô dành cho con cô. Anh muốn làm cô cười, làm dịu sự hoài nghi trong mắt cô, làm khuôn mặt cô sáng lên với niềm hạnh phúc.

Chẳng có vấn đề gì về điều đó, anh phải cưới cô.

Em bé lại la hét, đòi hỏi hơn nữa. "Được rồi, chúng ta sẽ đánh thức mẹ dậy" anh hứa "Cháu sẽ giúp đỡ kế hoạch của chú phải không? Hai chúng ta sẽ mang đến cho mẹ sự chăm sóc tốt dến nỗi mẹ sẽ quên rằng mẹ đã từng không hạnh phúc."

Anh đánh thức Kathleen trước khi đứa bé lại khóc lần nữa, và cẩn thận giữ cô ở tư thế ngồi để cô có thể co bé bú. Cô vẫn lảo đảo nhưng dường như tỉnh táo hơn trước. Cô ôm em bé vào ngực, vuốt gò má bé nhỏ bằng một ngón tay khi cô nhìn chăm chsu xuống con gái "Mấy giờ rồi?" Cô hỏi mơ màng.

Anh trượt khỏi chỗ để nhìn đồng hồ đeo tay "Gần 9 giờ".

"Mới thế thôi à? Tôi cảm thấy như mình đã ngủ hàng giờ rồi ấy."

Anh cười "Em đã, em yêu, em đã kiệt sức mà."

Đôi mắt xanh lá trong vắt của Kathleen ngước lên nhìn anh "Em bé vẫn ổn chứ?"

Bé chọn ngay lúc ấy để nhóp nhép miệng khi một núm vú nhất thời trượt khỏi môi bé. Cái miệng tí hon như nụ hồng điên cuồng tìm kiếm núm vú tròn lần nữa và khi cô bé tìm thấy, bé phát ra một tiếng càu nhàu nho nỏ. Cả hai người lứon cùng bật cười, nhìn xuống bé.

"Cô bé thật khỏe mạnh với kích cỡ của mình" Derek nói, với xuống để nâng một bàn tay bé xíu đặt lên bên ngực trắng ngà, nổi ven xanh của Kathleen . Đó thật là một bàn tay tí hon, lòng bàn tay không lớn hơn một đồng xu, nhưng những móng tay có hình dáng hoàn hảo và màu hồng xinh xắn. Một giọt mồ hôi đọng trên thái dương anh và anh có thể thấy sự rực rỡ của ngực Kathleen , nhưng chí ít em bé vẫn còn đủ ấm.

Kathleen cố gắng ngồi xa anh, mắt cô sắc nhọn khi nhận ra sự đáp lờ của anh, nhưng cơ thể cô không dịch chuyển, và với một tiếng rên khẽ, cô dựa vào bộ ngực cơ bắp của anh " Ý anh là gì, Cô bé thật khỏe mạnh với kích cỡ của mình? Cô bé có ổn hay không đây?"

"Bé cần có lồng ấp" anh nói, vòng tay quanh Kathleen và nâng đỡ trọng lượng của cô. " Đấy là lí do tại sao tôi để ở đây nóng đến thế. Cô bé quá nhỏ để cơ thể bé tự điều hòa được thân nhiệt."

Mặt Kathleen đột nhiên trắng bệch và căng ra. Cô đã nghĩ mọi thứ ổn cả, mặc dù bé sinh non một tháng. Nhận thức đột ngột rằng em bé vẫn trong tình trạng không ổn định làm cô choáng váng.

"Đừng lo" Derek xoa dịu, giữ cô gần vào anh hơn "Đên schừng nào ta còn giữ đủ ấm cho bé, bé sẽ không gặp vấn đề gì. Tôi sẽ trông nom bé tối nay và ngay khi thời tiết trở nên sáng sủa, chúng ta sẽ đưa cô bé vào lồng ấp ấm áp." Anh xem xét bàn tay nhỏ bé yếu ớt lâu hơn một lúc và nhẹ nhàng đặt nó lại vào ngực Kathleen "Em định đặt tên gì cho bé?"

"Sara Marisa" Kathleen thì thầm "Sara là tên mẹ tôi. nhưng tôi sẽ gọi bé là Risa. Nó có nghĩa là tiếng cười."

Mặt Derek vẫn vậy nhưng mắt anh thì tối lại với cảm xúc trần trụi khi anh nhìn vào bé "Em đánh vần nó thế nào? S-a-r-a hay S-a-r-a-h?".

"S-a-r-a".

Đó vẫn là một cái tên, cái tên trong tâm trí anh đồng nghĩa với tình yêu. Lần đầu tiên anh nhìn thấy tình yêu khuấy động tâm trí, không thể xóa bỏ trên khuôn mặt Sarah Matthews khi anh 15 tuổi, và anh sẽ không bao giờ chấp nhận bất cứ cái gì ít hơn thế. Đó là điề anh muốn cảm thấy , điều anh muốn trao, điều anh muốn nhận lại. Tình yêu của Sarah là một thứ mạnh mẽ, mênh mông, tràn đầy cuộc sống của tất cả mọi người gần bên cô, vì cô ấy trao đi không chút ích kỷ. Bởi vì cô ấy mà giờ anh là một bác sĩ, vì cô ấy mà anh có thể tốt nghiệp đại học nhanh hơn, vì cô ấy mà anh có một gia đình lớn ấm áp, đầy yêu thương trong khi trước đó chỉ có mình anh và mẹ.

Bây giờ cuộc sống mới này đang đã anh đến với phần tình yêu anh đã chờ đợi, vậy chỉ thật thích hợp khi cô bé được đặt tên là Sara. anh mỉm cười khi anh nghĩ đến ngườ cùng tên Sara . Cô và chồng, Rome, có thể đã là ông bà, mặc dù họ phải chia sẻ vị trí của mình với Max và Claire Conroy, hai người bạn rất đặc biệt và là một phần của đại gia đình. Anh biết bằng cách nào đấy họ sẽ đón nhận Kathleen và đứa trẻ, nhưng anh tự hỏi Kathleen sẽ cảm thấy thế nào khi bị bao quanh bởi những người lạ đầy yêu thương. Lo lắng? Sợ hãi?

Nó sẽ mất thời gian đêr dạy Kathleen yêu anh, và tất cả những người thân thiết với anh, nhưng anh có tất cả thời gian trên thế giới này. Anh có cả phần đời còn lại của mình.

Bây giờ em bé đang buồn ngủ, và anh nhẹ nhàng bế bé từ vòng tay của Kathleen . "Risa" anh thì thầm, thử cảm giác miệng mình gọi tên bé. Đúng vậy, cả hai người họ sẽ cùng nhau lấn áp Kathleen bằng tình yêu.

Kathleen ngủ gà ngủ gật suốt phần còn lại của đêm, và mỗi khi cô tỉnh giấc, cô lại thấy Derek đang ôm con gái cô trong tay anh. Bức tranh về người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ ôm đứa trẻ yếu đuối với sự lo lắng dịu dàng mang lại cho cô một cảm giác cô không thể xác định, khi có cái gì đó trải rộng trong lồng ngực cô. Anh không hạ sự bảo vệ xuống một phút nào suốt đêm, nhưng thức để trông nom đứa trẻ, giữ căn phòng ấm áp thoải mái không chịu nổi, và ôm Kathleen để cho bé bú bất cứ khi nào tiếng kêu nho nhỏ phẫn nộ một cách buồn cười vho họ biết rằng bé đang đói. Lúc nào đó trong đêm anh cởi áo ra và khi cô thức dậy lần kế tiếp, cô đã sửng sốt bởi vẻ đẹp nguyên thủy của bức tranh anh tạo ra, ngồi khoanh chân trước ngọn lửa, những cơ bắp mạnh mẽ trên cơ thể ẩm ướt của anh khi anh ôm ấp em bé đang ngủ.

Điều đó đánh vào cô sau đó rằng anh không giống những người đàn ông khác, nhưng cô quá buồn ngủ và quá mệt mỏi để theo đuổi suy nghĩ đó. Toàn bộ cơ thể cô nhức nhối, và cô đang rong vòng xoắn của sự mệt mỏi mạnh mẽ đến nôic những suy nghĩ và chyển động của cô giảm xuống mức thấp nhất. sáng mai sẽ có đủ thời gian để nghĩ.

Trời ngừng rơi tuyết vào khoảng bình minh, và cơn gió cuồn cuộn, hoang dại đã chết hoàn toàn. Sự im lặng yếu ớt đó đã đánh thức cô, và cô cẩn thận xoa dịu bản thân ở tư thế ngồi, co rúm lại vì cơn đau ở phần dưới cơ thể. Derek đặt em bé trên đệm và đưa ra một cánh tay mạnh mẽ để giúp cô.

"Tôi phải đi..." cô bắt đầu, đột ngột dừng lại khi cô tự hỏi sao cô có thể đề cập đến nhu cầu cấp thiết này với một người lạ.

"Đến lúc rồi," anh nói bình thản, cẩn thận bế cô lên.

Mặt cô đổi màu đỏ rực khi anh bế cô xuống hành lang hẹp tối. "Tôi không cần bất cứ sự giúp đỡ nào!" cô phản đối.

Anh đặt cô đứng bên ngoài phòng cửa tắm và giữ cô cho tới tận khi chân cô ngừng run rẩy. "Tôi đã đặt một vài cây nến trong này tối qua," anh nói. "Tôi sẽ thắp chúng lên, sau đó tránh khỏi đường của em, nhưng tôi chỉ ở ngay ngoài cửa nếu em cần tôi."

Cô nhận ra rằng anh không định làm cô xấu hổ, nhưng anh cũng không để cô làm nhiều hơn mức anh cho là khôn ngoan. Có một sự điềm tĩnh không thể làm xiêu lòng trên mặt anh nói với cô rằng anh sẽ không do dự để giúp cô "giải quyết" nếu cô trở nên quá yếu để chăm sóc bản thân. Thật khó để nhớ rằng anh là môtk bác sỹ, quen với các cơ thể ở mọi kích thước và hình dáng. Anh chỉ dường như không giống bất cứ bác sỹ nào cô gặp trước đây.

Để cô nhẹ nhõm, sức khỏe của cô đang hồi phục, và cô không cần sự giúp đỡ của anh. khi cô dời phòng tắm, cô đi xuống hành lang bằng chính sức mình, mặc dù anh giữ một cánh tay vững chãi dưới cánh tay cô để phòng hờ. Em bé vẫn đang ngủ một cách yên bình trên đệm, và Kathleen nhìn xuống con gái cô với một làn sóng mạnh mẽ của tình yêu thương làm cô choáng váng.

"Bé rất xinh đẹp," cô thì thầm. "Cô bé đang ổn phải không?"

"Cô bé đang ổn, nhưng bé cần một cái lồng ấp cho đến khi bé tăng lên khoảng 1 pound rưỡi nưa. Với cái cách mà cô bé bú thì có thể chỉ mất vài tuần."

"Một vài tuần!" Kathleen lặp lại, kinh ngạc. "Bé sẽ cần sự chăm sóc của bệnh viện trong vài tuần à?"

Mắt anh cứng rắn."Đúng vậy."

Kathleen quya đi, hai nắm tay cô nắm chặt. Chẳng có cách nào cô có thể trả phí tổn trong hai tuần ở bệnh viện, cuối cùng cô không thể thấy rằng cô có một cơ hội nào. Cuộc sống của Risa vẫn là một điều mỏng manh, và cô sẽ làm bất cứ điều gì, bất cứ điều gì trong tất cả, để khiến con cô được sống.

"Phòng khám mà em định tới có trang thiết bị để chăm sóc cho bé không?" anh hỏi.

Một vấn đề khác. Cô nốt xuống. "Không. Tôi... Tôi không có bất cứ loại bảo hiểm nào cả. Tôi sẽ mang bé tới đó, rồi trở về nhà."

"Đừng lo lắng về điều đó," anh nói. "Tôi sẽ nghĩ ra cái gì đấy. Bây giờ, em yêu, nằm xuống và để tôi xem cho em nào. Tôi muốn chắc rằng em ổn cả."

Hôm trước đã là một ngày đủ tồi tệ, khi cô chuyển dạ, nhưng bây giờ còn tệ hơn.Đó đã là một ca cấp cứu, bây giờ thì không. Nhưng, cô lại có cảm giác anh sẽ làm chính xác ý định của mình, không đếm xỉa đến bất cứ điều gì cô đề xuất, vậy nên cô nhìn chằm chằm vào ngọn ửa khi anh khiểm tra cô và xoa bóp một cách khá mạnh mẽ bụng cô.

"Em có phần cơ bắp tốt đấy," anh nói vẻ hài lòng. "Em đã phải làm việc vất vả nhiều nếu không em sẽ không thể khỏe thế này."

Nếu cô khỏe, đó là từ những năm làm việc ở một trang trại nhỏ bẩn thỉu, sau đó là hàng giờ phục vụ bàn. Cô chẳng bao giờ biết đến spa và phòng tập .

"Chúng ta làm gì bây giờ?" cô hỏi. "Chờ đợi à?"

"Không. Em đã đủ khỏe để đi lại, và chúng ta không thể ngồi quanh chờ đến khi điện thoại sửa được. Chúng ta sẽ khở động xe Jeep và làm ấm nó, sau đó tôi sẽ đưa cả em và bé tới bệnh viện."

Cô cảm thấy kinh hoàng ngay lập tức. "Anh muốn mang bé ra ngoài sao?"

"Chúng ta phải làm thế. Chúng ta sẽ giữ cô bé ấm áp."

"Chúng ta có thể giữ ấm bé ở đây."

"Cô bé cần đến bệnh viện. Bây giờ thì bé ổn, nhưng mọi thứ có thể thay đổi trong nháy mắt với một đứa trẻ sinh non. Tôi sé không cướp đi cơ hội sống của bé như thế."

Kathleen không thể kiểm soát nỗi lo sợ tự nhiên của người mẹ để đặt đứa con yếu ớt của cô vào những rủi ro. Chẳng thể nói những con đường nào không hoạt động, hay mất bao lâu để họ tới một bệnh viện. Sẽ ra sao nếu họ chệch khỏ đường và bị tai nạn?

Nhìn thấy nỗi kinh hoàng của cô, Derek với ra và kiên quyết nắm lấy tay cô. "Tôi sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra," anh nói êm ả, như là anh đọc được suy nghĩ của cô vậy. "Mặc quần áo vào trong khi tôi khởi động xe Jeep và chuẩn bị thứ gì đó cho bữa sáng. Em đói rồi phải không? Em đã chẳng ăn một miếng nào từ khi tôi tìm thấy em hôm qua."

Chỉ sau đó cô mới nhận ra cô đói đến thế nào; thật là tình cờ, thậm chí suy nghĩ về việc ăn uống cũng bị đẩy sạch khỏi tâm trí cô bởi những gì đã xảy ra. Cô di chuyển vào nhà tắm, nhanh chóng mặc vào chiếc quần sau một chiếc khác, và càng thấy thất vọng hơn khi cô nhận ra chúng đều quá nhỏ. Cuối cùng cô quyết định mặc một trong những chiếc quần bà bầu đầu tiên cô mua, khi cô không mặc vừa những chiếc quần bò nữa. Cơ thể cô xa lạ với chính cô. Thật lại khi không có cái bụng căng tròn, thật lạ khi nhìn được xuống tận ngón chân của mình. Cô phải di chuyển cẩn thận, nhưng cô có thể đi tất và giầy mà không nhăn nhó vì cảm giác bất tiện, khó khăn. Bây giờ cô vẫn chưa trở lại vóc dáng thon gọn của mình nhưng nó cũng chẳng sao. Sau khi mặc vào một chiếc áo phông trắng và mặc thêm một chiếc áo vải flannel bên ngoài, cô chải qua mái tóc lộn xộn của mình và rời nhà tắm, quá lạnh để chần chừ và lo lắng về vẻ ngoài của mình. Nhăn nhó, cô nhận ra anh đã thành công trong việc làm cô sao lãng khỏi cuộc tranh luận; cô đã làm chính xác những gì anh yêu cầu.

Khi cô vào nhà bếp, anh nhìn lên từ sandwich và súp anh đã chuẩn bị và mỉm cười với cô. " Cảm thấy lạ lẫm khi không mặc đồ bầu phải không?"

"Tôi đang mặc đồ bầu," cô nói, một sự thất vọng nữ tính, e thẹn ở trong mắt cô và giọng cô " Cảm thấy lạ lùng làm sao khi có thể nhìn thấy chân mình." Chuyển chủ đề cô hỏi, "Ngoài trời lạnh khủng khiếp phải không?"

"Khoảng 20 độ (độ F, khoảng âm 6 độ C),nhưng trời thì sáng sủa"

"Anh định đưa chúng tôi đến bệnh viện nào?"

"Tôi đã nghĩ về chuyện này. Tôi muốn Risa ở bệnh viện của tôi ở Dallas."

"Dallas! Nhưng đó..."

"Tôi có thể chăm sóc cho cô bé ở đấy," Derek ngắt lời nhẹ nhàng.

"Nó quá xa," Kathleen nói, đứng thẳng lên. Đôi mắt xanh của cô lấp đầy một chút sự thừa nhận. "Và tôi không thể chi trả. Cứ đưa chúng tôi đến một bệnh viện từ thiện."

"Đừng lo lắng về chi phí. Tôi đã nói tôi sẽ lo cho em."

"Đó vẫn là sự từ thiện, nhưng tôi muốn nợ bệnh viện hơn là anh."

"Em sẽ không nợ tôi." Anh rời lò sưởi gỗ, và đột nhiên cô cảm thấy tràn đầy sự ép buộc trong đôi mắt nâu vàng đang nhìn chăm chú của anh, sự dữ dội và thuyết phục cô theo mong muốn của anh. "Không nếu như em kết hôn với tôi."