Bộ Bộ Kinh Tâm

Chương 33




Nhược Hi vội ngoái đầu lại thì thấy, Bát a ca đang níu nàng bằng tay phải, tay trái giữ tấm chăn. Tuy bất tiện, nhưng cũng chưa đến nỗi như chàng nói. Nàng không nhịn được, đưa mắt lườm chàng rồi dém chăn, giúp chàng tựa người ra cho thoải mái. Bát a ca kéo Nhược Hi ngồi xuống bên cạnh. Cả hai cùng lặng yên.

Chàng mỉm cười ngắm nàng:

- Cứ như nằm mơ ấy! Ta thường tưởng…

Muốn ngăn chàng lại, Nhược Hi vội lảng chuyện khác:

- Sao biết em đã gặp Thập Tứ a ca? Mà hình như Bát gia không lo cho anh ấy?

Bát a ca lắc đầu, rồi nói rõ hơn:

- Thấy ta bị thương, em không kinh ngạc, hiển nhiên là do biết từ trước, vậy chỉ có thể là Thập Tứ đệ bảo em. Còn lo ấy hả? Ở đây đâu phải chỉ toàn người của thái tử, bọn họ biết lục soát, người của ta lại không biết phá ngang ư? Đến giờ vẫn chưa ai về cấp báo, đủ thấy mọi sự vẫn an ổn. Hơn nữa, em đã gặp Thập Tứ mà vẻ mặt lại bình thản thế này, chứng tỏ chú ấy trốn kỹ rồi.

Những điều chàng nói, Nhược Hi lường trước vài phần, còn vài phần không ngờ đến. Nàng lại hỏi:

- Vì sao thái tử phát hiện được?

Lần này, Bát a ca nhíu mày ngẫm nghĩ một lát mới chậm chạp đáp:

- Lúc đi ra ta thận trọng lắm, không ai trông thấy cả. Nhưng dạo này thái tử cắt người tuần tra lòng vòng để ngăn ngừa ta thư đi tin lại với kinh thành, mà ở đây có mấy người nhìn dáng ta và Thập Tứ đệ lại không nhận ra đâu, nên bọn ta mới bị chú ý.

Nhược Hi buột miệng:

- Trong kinh có chuyện gì thế? Vì sao Thái tử gia phải ngăn ngừa?

Bát a ca mỉm cười nhìn nàng, kiên nhẫn đáp:

- Hoàng a ma không cho phép ta liên lạc với ở nhà. Thái tử gia bài binh bố trận như vậy, một là muốn nắm thóp ta, đợi thời cơ khép ta vào tội bất tuân thánh chỉ, hai là gần đây Hoàng a ma định cải tổ nhân sự, theo lời Thập Tứ đệ thì phần lớn những cải tổ ấy gây bất lợi cho ta, đợi đến tháng Chín ta về kinh, mọi sự đã đâu vào đấy hết rồi. Thập Tứ đệ cho rằng ta nên chuẩn bị ít nhiều phương cách đối phó ngay từ bây giờ.

Nhược Hi tư lự hỏi:

- Hoàng thượng mà đã quyết định, các vị liệu có cách gì đây?

Bát a ca bật cười:

- Kể ra dài dòng lắm. Nói ngắn gọn thế này, dẫu là thiên tử tôn quý cũng không phải hễ muốn là được. Nếu em thật sự muốn biết, thì ta sẵn lòng giải thích tỉ mỉ.

Nhược Hi dẩu môi, không nói gì. Bát a ca hỏi: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

- Thập Tứ đệ trốn ở đâu?

Nhược Hi cân nhắc một thoáng, rồi trêu:

- Đoán thử xem!

Bát a ca tủm tỉm:

- Em đã bắt đoán, thì nhất định là một chỗ mà ta không dễ dàng nghĩ tới rồi – Chàng ngẫm nghĩ một lúc – Ở chỗ Mẫn Mẫn cách cách?

Nhược Hi ỉu xìu, phụng phịu đáp:

- Phải.

Bát a ca kinh ngạc:

- Thật ư? Em thuyết phục cô ấy bằng cách nào vậy? Chuyện này không phải chuyện nhỏ đâu nhé!

Hóa ra chàng không chắc chắn với suy luận của mình, bấy giờ Nhược Hi mới lại thấy vui, nghiêng đầu đắc ý:

- Không cho anh biết.

Bát a ca im lặng, mỉm cười ấm áp nhìn nàng. Nhược Hi ngó xuống cánh tay chàng, ngẫm lại mà sợ:

- Thái tử táo gan thật, dám lấy tên ra bắn người ta.

Bát a ca nhếch mép:

- Lấy tên bắn trộm là chuyện đương nhiên, tận dụng cái đương nhiên ấy để tiêu diệt chúng ta, chẳng phải càng hay ư?

Nhược Hi ớn lạnh, chợt nhớ đến kết cục mai sau, tâm trạng yên bình qua cuộc nói chuyện bỗng tiêu tan hết, trái tim tràn ngập buồn đau, vẻ mặt nàng bắt đầu trở nên xa vắng.

Nhận ra sự thay đổi của Nhược Hi, Bát a ca bèn vươn tay kéo giật nàng lại, ôm nàng vào lòng. Nhược Hi muốn vùng dậy, nhưng chàng siết chặt người nàng, áp đầu nàng dưới cằm mình, khe khẽ nói:

- Ta không chịu được dáng vẻ vừa rồi của em. Nó luôn khiến ta cảm thấy em ở xa ta quá. Có gì trong trái tim em thế? Nỗi sợ ư? Đừng sợ. Mọi việc còn ta đây. Ta sẽ không để em phải gánh chịu bất cứ một thương tổn nào cả.

Chàng đang ôm nàng thủ thỉ thì Lý Phúc xộc vào. Bất thần chứng kiến cảnh ấy, hắn hoảng hồn quỳ thụp xuống đất, dập đầu lia lịa. Bát a ca buông Nhược Hi, vẻ mặt bình thản:

- Chuyện gì vậy?

Nhược Hi lúng túng cúi gằm mặt, không dám nhìn Lý Phúc. Tên thái giám đáp vội:

- Có người về báo, Thái tử gia đang ở bên trại Mông Cổ, sục sạo trong ngoài đã ba lượt, lật tung khắp mọi chỗ lên mà không thu được kết quả gì, định lát nữa sẽ quay sang lục soát bên này.

Bát a ca nhếch cười, than:

- Chẳng sá quản gì nhỉ, cũng không ngại kinh động cả Hoàng a ma nữa. Nhưng đến đúng lúc lắm, tiện làm chứng cho ta luôn.

Nhược Hi thất kinh, trông tay chân thế này thì giấu giếm sao nổi, cho dù lấp liếm qua tối nay, ngày mai ngày kia cũng chẳng che mắt được thiên hạ. Hễ lên ngựa, gồng một cái máu bật ra khỏi vết thương thì bao biện cách nào? Viện cớ gì để khỏi cưỡi ngựa, khỏi đi săn?

Bát a ca bảo Lý Phúc:

- Pha chén trà nóng lại đây! Nóng sôi ấy.

Lý Phúc tuân lệnh chạy biến đi. Nhược Hi vẫn âm thầm nghĩ ngợi. Bát a ca ngồi thẳng dậy, bảo:

- Đưa áo cho ta.

Nhược Hi vâng lời, nhỏm dậy lấy áo đem lại. Bát a ca đứng lên định tự mặc. Không màng câu nệ thẹn thùng nữa, Nhược Hi liền hầu chàng mặc áo, mặt vẫn đỏ dừ. Bát a ca đứng yên để nàng giúp xỏ tay, buộc khuy, bẻ cổ. Xong xuôi, Nhược Hi cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới, thấy không lộ sơ hở nào cả thì gật đầu với chàng, ra ý đã ổn.

Bát a ca chăm chú nhìn Nhược Hi, đoạn đưa tay vuốt nhẹ má nàng, toan mở lời thì Lý Phúc lên tiếng phía ngoài bình phong:

- Trà pha xong rồi!

Bát a ca hạ tay xuống, khẽ giục Nhược Hi:

- Em hẵng về đi! – Không đợi nghe nàng đáp, chàng bảo Lý Phúc – Gọi Bảo Trụ vào đây!

Rồi bước ra ngoài.

Nhược Hi ra theo, sắp sửa về lại bứt rứt không biết lát nữa chàng ứng phó thế nào với thái tử, nên cứ lần lữa ở đấy.

Bát a ca ngồi vào bàn, tiện tay vớ lấy quyển sách. Liếc thấy Nhược Hi vẫn đứng lại, chàng cũng không thắc mắc gì, nhấc trà lên nếm thử rồi gọi:

- Chưa đủ nóng. Ta bảo thật sôi!

Lý Phúc lộ vẻ căng thẳng, vội bưng chén trà đi ra. Nhược Hi bắt đầu cảm thấy bất thường, ngờ vực đưa mắt nhìn Bát a ca.

Bát a ca mỉm cười nói với Bảo Trụ:

- Lần này đành bắt ngươi chịu tủi vậy. Nghe này!

Bảo Trụ liền quỳ xuống đất. Bát a ca dặn:

- Lát nữa Thái tử gia đến, ngươi hãy bất cẩn đổ trà vào cánh tay phải ta. Nhất định phải khiến ta bị bỏng. Còn làm sao để trông thật giống, thật kín kẽ thì ngươi tự nghĩ cách.

Bảo Trụ thần người ra. Bát a ca nghiêm giọng:

- Nghe rõ chưa?

Bảo Trụ vội gật đầu, đáp:

- Nô tài nghe rõ rồi.

Bát a ca cười bảo:

- Lui xuống đi.

Nhược Hi phát hoảng, cả một chén trà sôi ư? Nhưng chẳng nghĩ ra được cách gì hay hơn, nàng đành đưa mắt về phía chàng, lần này chàng không nhìn nàng nữa, chỉ ung dung xem sách. Nhược Hi bặm môi, quay mình đi ra khỏi lán.

Vừa vén rèm lên, nàng đụng ngay thái tử cùng bốn thuộc hạ đi vào. Xung quanh đang lục soát mà vẫn rất yên ắng. Xem ra thái tử mới nghi ngờ chứ chưa chắc chắn người mình trông thấy là Thập Tứ, bởi vậy không dám làm to chuyện trước khi bằng cớ thu thập đủ. Đã khó lòng tiến hành lùng tìm một cách rình rang, thì chỉ còn nước đến thăm dò Bát a ca mà thôi.

Nhược Hi nhún gối thỉnh an. Thái tử hơi cau mày, rồi nói:

- Cô nương lại ở đây cơ à! Mà chị cô là phúc tấn của Bát đệ, so ra cũng gần gụi hơn người khác thật.

Nhược Hi cười thưa:

- Hồi chưa vào cung, nô tỳ từng ở trong phủ Bát gia hơn nửa năm, biết Bát gia có cao xoa vết bầm rất tốt, nên đến xin một ít.

Nàng chìa tay ra, nhưng trong bụng thì nghĩ, ngươi đã thích nói kiểu ấy, ta cũng chẳng cần thanh minh làm gì, vả chăng quan hệ sớm đã sờ sờ ra đó rồi, cứ đường hoàng bày cho ngươi xem.

Thái tử ngó những lằn tím trên tay nàng, đầu mày giãn ra, liền quan tâm hỏi han xem tại sao. Nhược Hi trả lời vắn tắt:

- Bị trầy lúc chiều cưỡi ngựa.

Thái tử nói:

- Đằng ta cũng có ít thuốc chữa bầm tốt lắm, để về sai người đưa sang cho cô.

Ân điển của thái tử, đâu được phép từ chối? Nhược Hi bèn nhún mình tạ ơn. Thái tử hỏi tiếp:

- Cô đến lâu chưa?

Nhược Hi cười đáp:

- Vì trao đổi dăm ba câu với Bát gia, kể cũng được một lúc rồi đấy.

Thái tử nghe xong, lộ vẻ suy nghĩ. Y còn định hỏi nữa thì Bát a ca đã ra đón, cúi mình thỉnh an:

- Không biết Nhị ca đến, thần đệ tiếp giá muộn.

Thái tử mỉm cười cho Bát a ca đứng lên, rồi ra chiều lơ đãng quan sát sắc mặt chàng:

- Tự nhiên nổi hứng lang thang lại chỗ em, đừng đa lễ.

Bát a ca xoay người, cung kính mời thái tử vào trong. Lúc cất bước theo y, chàng lướt mắt sang Nhược Hi, dừng ánh nhìn ở nàng một thoáng, song chân vẫn bước đều, vẻ mặt không đổi, nụ cười vẫn tươi.

Đi được mấy bước thì gặp Bảo Trụ bưng hai chén trà chạy ngược lại, Nhược Hi bèn giảm tốc độ. Chỉ lát sau, nghe "choang" một tiếng chén rơi, tiếp theo là tiếng nô bộc hoảng hốt "Bát gia", tiếng Bảo Trụ "Nô tài đáng chết", tiếng thái tử quát gọi thuộc hạ đi triệu thái y. Tim thắt lại, Nhược Hi rảo chân tới nấp sau lán, trông thấy có người hơ hải lao đi tìm thầy thuốc, thấy Bảo Trụ bị lôi ra gục đầu quỳ trước sân, xem chừng không tránh nổi vài mươi hèo. Nàng đang tẩn mẩn nghĩ thì Lý Phúc đã dẫn hai người đến nhét giẻ vào mồm Bảo Trụ, căng hắn ra trên băng ghế phạt mà quất. Hết roi này đến roi khác, chẳng bao lâu máu đã rịn ướt, rồi loang dần loang dần.

Nhược Hi nhắm nghiền mắt, hít mấy hơi thật sâu và ngoảnh mặt đi về lán mình. Nàng không muốn dự phần vào tấn tuồng của họ, không muốn nhìn thấy cảnh máu me be bét. Cuộc sống của nàng đã đủ rầu rĩ rồi, đâu cần máu tươi để nhuốm thêm bi thảm nữa.