Bồ Đề Kiếp

Chương 44: Mệnh số




Lạc Trần không để ý, chỉ nhìn đứa bé kia, rồi quay sang hỏi ta: “Bà ta còn có thể sống được bao lâu nữa?”

Ta lắc đầu: “Không phải ngày mai thì cũng là ngày kia!”

Lạc Trần gật đầu: “Chúng ta đi thôi!” rồi kéo ta đi.

Đứa nhỏ kia liền chạy tới, “bụp” một tiếng, quỳ gối dập đầu trước Lạc Trần, “Van xin công tử, van xin công tử cứu mẫu thân của ta! Ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp! Xin công tử cứu mẫu thân ta!”

Lạc Trần nhàn nhạt nhìn hắn: “Ngươi là Lạc Tiêu?”

Lạc Tiêu gật đầu, Lạc Trần liền cười lạnh nói: “Cũng giống họ của ta. Ngươi muốn ta cứu mẫu thân ngươi, nhưng ngươi có biết, năm đó không ai cứu mẫu thân ta cả...”

Đứa nhỏ không hiểu hắn muốn nói gì, ta cũng không nhẫn tâm nhìn đứa bé quỳ như vậy, liền tới đỡ hắn đứng lên, “Mẫu thân của ngươi mệnh số đã hết, không thay đổi được đâu“.

Đứa nhỏ kia lại rất quật cường, vẫn như cũ lôi kéo Lạc Trần, “Công tử...Xin người...”

Ta không còn cách nào, nhún nhún vai đi về phía Lạc Trần. Hắn vẫn lạnh nhạt như vậy.

“Ta sẽ không cứu nàng!” Hắn lạnh lùng lên tiếng.

“Niệm...Niệm Trần!?” Lúc này nữ nhân kia bỗng kêu lên một tiếng, thậm chí còn ngồi dậy.

Lạc Trần im lặng nhìn về phía nàng ta, nàng ta rưng rưng nước mắt, thở gấp gọi hắn, “Niệm Trần....xin lỗi....chúng ta có lỗi với ngươi....ngươi...”

Sắc mặt Lạc Trần vẫn bình thường, nhìn nữ nhân kia nói: “Trước lúc mẫu thân nhắm mắt, bà nói với ta phải đi càng xa càng tốt, nhưng ta vẫn trở lại. Cũng may ta không làm theo lời mẫu thân của ta, nếu không sẽ bỏ lỡ không nhìn được cảnh này“.

Sắc mặt nàng ta vốn đã trắng bệch, nghe thấy Lạc Trần nói thế liền giật mình, không nói được một câu nào“.

Một lát sau, Lạc Trần kéo ta rời đi.

Lúc này nam nhân kia lại đến, hắn cũng như đứa nhỏ, “bụp” một tiếng quỳ gối trước mặt Lạc Trần, rồi dập đầu ba cái.

“Ta biết nhà chúng ta rất có lỗi với ngươi, chỉ là...” Hắn nhìn đứa bé, lại ngẩng đầu nói tiếp, “Chỉ là đứa bé kia vô tội, trong người nó cũng không khỏe, chỉ xin ngươi cứu lấy mạng hắn, ta sẽ giao thư mật năm đó cho triều đình, trả lại sự trong sạch cho cả nhà ngươi!”

Lạc Trần cười lạnh, “Dù ta không cứu nó, ta cũng có thể tìm được thư mật của ngươi, trả lại sự trong sạch cho phụ mẫu của ta. Ngươi nói đứa bé kia vô tội, vậy năm đó các ngươi có buông tha cho ta không?”

Hắn ngẩn ra, thở dài, “Quả báo...Là chúng ta tự làm tự chịu...” Trong mắt hắn lộ ra vẻ bi thương, nhìn đứa bé gầy yếu kia rồi lại nói, “Thư mật ta đã nộp cho quan phủ, không lâu sau họ sẽ tới đây. Phụ thân ngươi được mai táng ở rừng đào phía sai núi, dưới một gốc cây đào có buộc vải đỏ, ngươi nếu muốn thì tới đó đi...” Hắn than nhẹ rồi đứng lên, tiến vào trong phòng đứng cạnh nữ nhân kia, “Nàng cứ yên tâm, món nợ này chúng ta sắp hoàn lại rồi“.

Nữ nhân gật đầu, vuốt đầu đứa nhỏ, “Tiêu nhi, con thu dọn đồ đạc, trong nhà cái gì có thể mang đi được thì mau mang đi, về sau phải tự chăm sóc tốt bản thân...”

Ta không nhìn nổi nữa, nhưng Lạc Trần vẫn lạnh nhạt đứng một bên nhìn.

“Lạc Trần...” Ta lắc lắc tay hắn.

Lạc Trần xoay người, “Chúng ta về thôi“.

Ta biết trong lòng hắn oán hận, nhưng đứa bé này thực sự vô tội, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháo, mệnh đứa nhỏ kia vẫn còn dài, ta nhất định phải cứu nó.

“Không phải ngươi nói mọi thứ đều có mệnh số sao? Đã vậy thì ngươi xen vào chuyện của người khác làm gì?!” Lạc Trần dứt lời liền kéo ta ra khỏi đó.