Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!

Chương 48




“Mười dặm hoa mai thơm biển tuyết, đứng cạnh hoa mai dựa lan can. Phước Sinh, chụp ảnh thế này đẹp không?” Tranh Đa mặc một chiếc áo lông dày đứng dựa vào đình, bàn tay xòe ra như đóa hoa lan, tạo dáng dịu dàng kiểu cung nữ cổ đại.

Tôi cầm máy ảnh cố nhịn cười: “Giá như có rèm trúc nữa thì đẹp”.

“Để làm gì?”

“Bên dưới có một công tử đẹp trai nào đó đi qua, tiểu thư Mai cố gắng cắt đứt dây treo, rơi trúng vị Tây Môn đại quan nhân”.

Tranh Đa trừng mắt nhìn tôi, lan hoa chỉ đang run run trong gió lạnh: “Chụp ảnh đi, chụp xong tiểu thư này sẽ ném bạn xuống, Tây Môn đại quan nhân thì thôi, rơi trúng sư huynh là được rồi”.

Tôi chụp xong cười lớn: “Tranh Đa, có cần tớ làm mối, dẫn anh Trình ra vườn hoa phía sau cho bạn gặp không?

Tranh Đa thảnh nhiên nói: “Hắn chắp tay đứng giữa rừng hoa mai, ta lặng yên lại gần, sư huynh đột nhiên quay lại, mỉm cười nhìn chăm chú... ta lập tức đẩy hắn ngã xuống đất, hấp luôn”.

Nói xong hai chữ cuối cùng Tranh Đa cũng không nhịn được cười phá lên.

Được nghỉ đông nhưng Tranh Đa cũng không định về nhà, hai chúng tôi có người bầu bạn.

Hôm đó Trình Tử Hằng tiết lộ âm mưu của Hạ Trường Ninh, theo tính toán của Tử Hằng tôi nên quay về lá mặt lá trái rồi tìm cách nắm đằng chuôi, sau đó Hạ Trường Ninh sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời tôi.

Tôi vốn định làm theo kế hoạch đó, nhưng nghĩ lại, cứ kệ cho hắn đợi, đến lúc sốt ruột quá sẽ phải vác đá đập chân mình.

Tranh Đa nghe xong liền lắc đầu: “Ong vàng kim sau đít, độc nhất dạ đàn bà. Phước Sinh, bạn còn không thèm vu hồi mà nhất định phải ăn tươi nuốt sống hắn à. Như sư huynh Trình thì gọi là gian trá, còn cậu thì độc, quá độc”.

Vì thế tôi mời Tranh Đa cùng đi chơi núi, thưởng mai, nấu rượu. Điều kiện là khi lừa được Hạ Trường Ninh vào vò thì trong vò sẽ có hai con ong vàng.

Tranh Đa trừng mắt nhìn tôi: “Bạn muốn đóng vai yếu đuối? Còn tớ làm người xấu?”

Tôi kéo tay cô ta lắc lắc làm nũng: “Không phải tớ đóng vai yếu đuối mà là đóng vai thỏ trắng, ngây thơ, trong sáng”.

“Nếu như Hạ Trường Ninh không tới trường tìm thì sao?”

Tôi ngẩng cao đầu, hùng hồn nói: “Tớ đang tuổi xuân phơi phới, hai lăm tuổi hoa, còn hai năm nữa sự nghiệp học hành mới xong. Bạn xem, trong ngoài trường phương thảo thê thê, cúi xuống hái bừa chắc cũng được một gốc tiên thảo, đủ để qua ngày no ấm, sao tớ phải vội?”

Tranh Đa thở dài: “Xem kìa, đúng là một cô gái kiêu ngạo. Bạn chắc chắn Hạ lang nhà bạn sẽ giữ thân như ngọc, chung thủy cả đời chứ?”

Tôi hậm hực ngắt một bông mai rồi vể nát bét: “Gã này chuyện khác không nói, chỉ có một điểm, không đạt được thì quyết không bỏ qua”.

Thế nhưng, sự thật chứng minh tôi đã đánh giá Hạ Trường Ninh quá thấp.

Suốt kì nghỉ đông tôi và Tranh Đa ở ký túc viết báo kiếm tiền nhuận bút, ngày ngày chờ đợi Hạ Trường Ninh nhớn nhác tới tìm. Kết quả tới ba mươi tết vẫn không thấy hắn đâu.

Tôi và Tranh Đa ngồi trong phòng uống rượu vang, ăn lẩu bằng bếp cồn. Hành lang yên tĩnh lạ thường, Tranh Đa thở dài: “Thật là mẹ nó thê lương! Tớ phải gọi về nhà để cảm nhận tình thân đây”.

Tôi cũng muốn gọi điện thoại.

Bố mẹ, ông bà thay nhau hỏi thăm, tràn đầy quan tâm. Tôi đột nhiên nhớ nhà.

Nhưng đại sự không thể quên, tôi gọi điện cho Mai, sau một vài lời hỏi thăm, chưa đợi tôi hỏi Mai đã vội báo cáo tình hình: “Phước Sinh, Hạ Trường Ninh mùng chín tết cưới, bạn còn không mau về cướp rể đi”.

Cái gì? Tôi bị chấn động choáng váng. Không phải Trình Tử Hằng đã nói...

“Ờ, chúc mừng giúp tớ với nhé, tớ sẽ gửi vào tài khoản của bạn mười lăm triệu, bạn trả lại hắn hộ tớ, cho tớ gửi lời cảm ơn”.

Mai sửng sốt, thăm dò: “Phước Sinh, bạn thực sự không quan tâm nữa à?”

Tôi cười nhẹ: “Ừ, tớ có bạn trai ở trường rồi?”

“Thật không?”

“Thật, vì thế nghỉ đông tớ mới không về nhà”.

Mai vô cùng thất vọng: “Phước Sinh, bạn quên Hạ Trường Ninh dễ dàng như vậy à?”

“Tớ cũng quên Đinh Việt rất dễ còn gì! Người mà, ai nói một đời chỉ có thể yêu một người? Qua rồi thì thôi. Lẽ nào tớ phải làm mẹ kế của con trai hắn thật à?”

Mai không biết nói gì.

Đặt điện thoại xuống, tôi cười mờ ám. Chủ bài vẫn cầm trong tay, tôi sợ cái gì chứ? Còn muốn mua chuộc Mai lừa tôi một lần nữa sao, tôi không tin đâu.

Sáng sớm mùng một Tết, tôi bị điện thoại đánh thức dậy, mơ mơ màng màng nghe điện thoại, là Trình Tử Hằng gọi tới. Giọng hắn cũng rất mệt mỏi: “Phước Sinh, anh giúp em lần cuối, Hạ Trường Ninh tới trường tìm em rồi”.

Tôi sảng khoái tinh thần hẳn, sung sướng hỏi: “Hắn nói thế nào?”

Trình Tử Hằng cười: “Tỉnh rồi chứ? Phước Sinh, em theo hắn đi! Anh chưa tỉnh ngủ, đừng làm phiền anh”.

“Này!”

Trình Tử Hằng cúp máy.

Tôi ngẩn ra vài giây, hoan hô một tiếng nhảy lên giường Tranh Đa gọi nó dậy: “Tranh Đa, hắn tới rồi, hắn tới thật rồi”.

Tranh Đa vẫn say rượu chưa tỉnh, nó đẩy tay tôi ra: “Đi, treo xô máu chó đen trên khung cửa”.

Tôi cười ngây ngô: “Biết rồi, đóng cửa, thả Tranh Đa”.

Tôi quay người nhảy từ trên giường cô ta xuống, nhanh nhẹn mặc quần áo, trang điểm, tâm tình vui vẻ cực kì. Tôi nhớ hắn, đúng, rất nhớ. Trong đầu tôi phác họa hình ảnh tôi và hắn gặp nhau, hình ảnh này đã diễn thử hàng vạn lần trong đầu tôi, bây giờ kịch hay rốt cục mở màn!

Đột nhiên tôi lại có cảm giác không xác định, tôi vén màn hỏi Tranh Đa: “Tớ thực sự phải bình tĩnh chúc mừng hắn sao?”

Tranh Đa bị tôi làm ồn tới mức phát bực, nó mở cặp mắt mông lung nhìn tôi: “Đương nhiên. Không lẽ bạn định lao vào nói nhớ hắn à?”

Tôi rùng mình, đối phó với loại người lưu manh như Hạ Trường Ninh thì nhất định phải mạnh tay! Tôi nắm chặt tay!

Ngồi đợi mà đứng ngồi không yên, tôi lại gọi điện thoại cho Trình Tử Hằng: “Sư huynh! Tỉnh chưa? Khi nào Hạ Trường Ninh tới? Hắn đã nói gì với anh?”

Trình Tử Hằng bật cười: “Phước Sinh, em cứ làm theo kế hoạch là được rồi mà. Em đã tương kế tựu kế ép hắn tới bắt người rồi, chẳng lẽ em vẫn chưa nghĩ ra nên đối phó hắn thế nào à?”

Tôi đỏ mặt, lí nhí đáp: “Em định chúc mừng hắn”.

Trình Tử Hằng thở dài: “Thế thôi à? Anh tưởng em phải bắt hắn quỳ xuống nhận tội chứ”.

“Em không nghĩ như vậy”.

“Hạ Trường Ninh chỉ hỏi anh xem đã yêu em chưa thôi”. Trình Tử Hằng chậm rãi nói.

“Anh trả lời thế nào?”

“Anh có thể trả lời thế nào? Anh không chọc vào hắn! Hắn vốn không nói lý, em không biết à? Anh về nhà rồi, không ở trường. Em cứ xem mà làm! Phước Sinh, nếu anh là em thì anh sẽ tìm một chỗ tránh không gặp cho thỏa đáng. Hạ Trường Ninh đang giận dữ đấy”.

Tôi không tránh! Tôi hừ một tiếng, muốn chơi tôi à, âm mưu bại lộ rồi mà lại còn giận dữ? Lần này mà không ăn được hắn thì sau này đừng hòng xoay người nữa.

Tôi không sai, tôi sai chút nào cả.

Tôi kiên định niềm tin lần nữa.

Từ giờ trở đi, tôi ra vào đều rất cẩn thận, đi ra ngoài ăn cơm, đi siêu thị mua đồ cùng Tranh Đa vẫn mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, tuyệt đối không lơ là.

Tôi đã nghĩ vô số lần, hắn sẽ xuất hiện trên đường tôi phải đi qua, hắn sẽ đứng dưới ký túc xá, hắn sẽ gọi điện thoại cho tôi... TÌnh hình nào tôi cũng đã tính tới và cùng Tranh Đa nghĩ đủ mọi cách ứng phó. Tôi cho rằng khi gặp Hạ Trường Ninh tôi tuyệt đối sẽ không thay đổi sắc mặt.

Nhưng hắn vẫn không xuất hiện.

“Tranh Đa, có phải tớ đã xem thường hắn không? Hắn thực sự không đến! Chắc là hắn không còn quan tâm đến tớ nữa”. Tôi oán trách.

Tranh Đa vỗ vai tôi an ủi: “Không đến thì thôi, dù sao xung quanh phương thảo vẫn thê thê”.

Tôi thở dài nói: “Cỏ héo hết rồi”.

“Ha ha, thôi, Phước Sinh. Bạn học tớ tổ chức party ở nhà, đi cùng với tớ đi”.

Tôi không muốn đi, hứng thú khi mới bắt đầu kế hoạch đã biến mất sạch.

Tranh Đa mặc kệ, nó vẫn lôi tôi đi cùng.

Chắc Tranh Đa ở ký túc lâu quá đến phát chán rồi, suốt dọc đường nó rát hưng phấn, luôn miệng nói: “Phước Sinh này, từ trước tới giờ tớ chưa thấy ai yêu như bạn đâu, hàng đống thủ đoạn”.

“Đó là vì chúng ta là người bình thường, thế giới của Hạ Trường Ninh khác của chúng ta”.

Nó chớp chớp mắt chờ mong: “Nếu như có thể yêu thế một lần thì đời này cũng đáng”.

Tôi không nhịn được bật cười, chuyện tình yêu này nếu kể cho người khác nghe thì thấy lãng mạn, nhưng chuyện xảy ra với mình thì không. Có lẽ sau này nhìn lại mới thấy lãng mạn.

Tôi nhớ lại lần gặp mặt buồn cười của tôi và Hạ Trường Ninh, nhớ lúc hắn lấy tôi dai như đỉa, nhớ hắn tới đông bắc đón tôi, nhớ những điều nhỏ nhặt khi hai chúng tôi ở bên nhau.

Khi yêu Đinh Việt thì mọi thứ rất bình thường, đi làm về cùng nhau ăn cơm tán gẫu, giống hệt như những người yêu nhau bình thường. Chỉ có yêu Hạ Trường Ninh là không giống.

Tôi nhớ lại chuyện hắn nhờ Trình Tử Hằng chăm nom tôi, trong lòng dù tức giận nhưng không phải không ấm áp.

Tôi không quay về, không muốn hắn đạt được mục đích, hắn thực sự giận tôi sao? Tôi nhớ lại lời hắn nói, hắn muốn tôi thật lòng, anh muốn thấy tôi sốt ruột vì hắn. Lẽ ra tôi nên nghe lời Trình Tử Hằng, cúi đầu một lần. Nghĩ tới chuyện hắn tức giận vì tôi không về, trong lòng lại rất thương, tôi thực sự hơi quá đáng với hắn!

“Nghĩ gì thế?”

“Nghĩ... ngày mai tớ về”.

Tranh Đa cực kì hoảng sợ: “Không phải cậu đã lập kế bắt hắn méo mặt sao?”

Tôi cười khổ: “Tranh Đa, hắn đối với tớ rất tốt. Hắn không tới tìm tớ chắc là do quá tức giận, nghĩ tớ không coi hắn ra gì. Thực ra, tớ giận hắn vì hắn luôn tính toán tớ thôi. Hắn muốn tớ sốt ruột vì hắn thì tớ sẽ biểu diễn cho hắn xem”.

Tranh Đa gật đầu: “Phước Sinh, bạn đã bao giờ nghĩ rằng Hạ Trường Ninh kì thực vẫn không xác định được bạn có thực sự yêu hắn hay không chưa?”

Nhưng viên đá hắn dùng để thử tôi cứng quá, mọc ra đứa con trai mấy năm trước, một cô người yêu cũ, tôi thực sự không thể chấp nhận được. Nếu nói tôi không đủ yêu hắn tôi cũng thừa nhận, nhưng trong lòng luôn có vướng mắc. Tôi không muốn thấy Hạ Trường Ninh tốt với người phụ nữ khác. Nghĩ lại chuyện tết năm ngoái trong lòng tôi lại khó chịu.

Hắn trọng tình nghĩa, còn tôi thì sao? Dật Trần ở lại nhà hắn làm tôi rất bực. Sao hắn không nghĩ tới cảm giác của tôi? Sau đó lại kiếm đâu ra đứa con trai của Dật Trần để thử tôi nữa. Có kiểu thăm dò thế này sao? Tôi chỉ là một người bình thường, tôi cũng rất thực tế, cho dù không nghĩ tới những điều kiện bên ngoài của Hạ Trường Ninh, chỉ cần dựa vào sự do dự của hắn và đứa con của Dật Trần cũng đủ để làm tôi chui vào trong cái vỏ của mình rồi.

“Đừng nghĩ nữa, đi thôi. Sau này có cơ hội gặp hắn thì nói thẳng là được. Đứa con gái nào gặp chuyện thế này mà chẳng do dự?” Tranh Đa kéo tôi lên lầu và bấm chuông.

Hạ Trường Ninh xuất hiện trước mắt tôi, hắn lặng lẽ đứng dựa cửa nhìn tôi. @%#&$OMFG&*!

Tôi nhìn thấy nụ cười thoáng xuất hiện trên môi hắn, nụ cười này... tôi khao khát một cước đá hắn lộn nhào! Cả người tôi bỗng nhiên lao vào lòng hắn. Đằng sau, Tranh Đa cười khanh khách: “Tớ đi đây, Phước Sinh”.

“Tranh Đa!” Tôi quay đầu lại gào lên, chỉ nhìn thấy bóng nó dần biến mất.

“Hạ Trường Ninh, anh thật hèn hạ!” Tôi nghiến răng đá hắn. Vô gian đạo, đây mới là vô gian đạo!

Hắn nhảy sang một bên tránh, không nhịn được cười: “Kế hoạch thất bại thì cũng không cần phải thế, không phải anh đến rồi sao? Không giống em mong muốn à?”

Hắn cười thoải mái nhưng tay không dừng lại, tôi hét một tiếng khi hắn nhấc bổng tôi lên. Gương mặt Hạ Trường Ninh ở phía dưới tôi, tôi há miệng nhổ nước bọt vào hắn.

“MK! Loạn hết rồi”. Hạ Trường Ninh chửi một tiếng rồi kẹp tôi vào nách như kẹp tài liệu đi vào nhà, cúi mặt đè tôi xuống sofa.

“Hạ Trường Ninh, anh là con lợn!” Thục nữ cái gì, tôi không làm nữa.

Mông bị hắn phết rất mạnh: “Càng ngày càng không đỡ được! Dùng chân đá, còn nhổ nước bọt. Ninh Phước Sinh, hôm nay mà không giải quyết em thì có ngày em phế anh mất!”

Tôi hận hắn, lúc bơi cũng không cần đạp chân mạnh thế! Tay hắn vẫn liên tục vỗ xuống, cách một lớp quần len vẫn thấy đau mông. Nhất thời, tất cả những câu chửi tôi biết đều được dùng đến hết.

“Còn ương nữa thì bố không khách khí đâu”. Hạ Trường Ninh gầm lên giận dữ.

Tôi ngẩn ra rồi kêu lên uất hận. Tôi gài bẫy hồi lâu, cuối cùng người thằng vẫn là hắn! Mà hắn còn chính khí lẫm liệt, hắn còn hùng hổ được? “Hạ Trường Ninh! Anh dám đánh tôi, tôi không cần anh nữa!”

Hạ Trường Ninh dừng tay, cười lạnh: “Cánh cứng rồi đúng không? Em không cần, anh cần”.

Hắn lột áo khoác của tôi ra giống như lột bắp ngô, tay hắn cầm áo len rồi lật ngược lên trên.

“Em sai rồi, em sai rồi”. Tôi liến tục nhận sai, co quắp không cho hắn cởi quần áo.

“Sai rồi?”

“Ừ”.

“Nói to lên!”

Tôi gào to: “Em sai rồi, không chơi nữa”.

“Chơi? Ai chơi với em?”

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, thấy mắt hắn đẫm lệ, đột nhiên đau lòng, mềm giọng hỏi hắn: “Anh muốn cưỡng bức em à? Thật à?”

Hạ Trường Ninh thay đổi sắc mặt, tay đặt lên mắt tôi. Hắn thấp giọng trả lời: “Phước Sinh, em thực sự không hiểu à?”

Tôi không nói được gì, chỉ biết nước mắt không ngừng chảy ra. Tôi cảm thấy lòng bàn tay hắn đã ướt đẫm, giống như một chiếc khăn mặt ướt nóng đặt trên mặt tôi, rất khó chịu, tôi quay đầu.

Hắn không cho tôi nhìn hắn. Tôi quay lưng lại phía hắn, nghe thấy giọng hắn mơ hồ vang lên phía sau, nhẹ như khói thuốc.

“Phước Sinh, không phải em lên kế hoạch để anh tới tìm em sao? Anh tới rồi, em tới đây học, anh cũng tới rồi. Còn mua nhà xây tổ ở đây nữa, chỉ vì em học ở đây ba năm. Anh đợi suốt hai tháng, em không hề gọi cho anh một cuộc điện thoại. Anh ở trong trường nhìn em từ xa, nhìn em chạy bộ trên sân vận động, chạy một lúc lại ngồi xuống khóc, trong lòng anh vô cùng khó chịu. Trình Tử Hằng học ở trường này, anh không có thời gian cả ngày bảo vệ em được nên nhờ hắn chăm sóc em. Hắn nói em lại còn thi chạy ba nghìn mét nữ. Phước Sinh... Anh, anh thực sự rất khó chịu. Khi em chạy nhìn rất giống một chú hươu con, khiến người ta nhìn thấy không nén nổi thương hại. Anh yêu em, em không biết đàn ông nói câu “Anh yêu em” cũng không hề dễ dàng đâu. Nếu em đã có chuyện gì với người đàn ông khác anh cũng vẫn muốn có em. Anh muốn nhận được trọn vẹn tình cảm của em. Anh biết như thế rất bất công với em, anh chỉ muốn... muốn biết anh có thể hay không...”

Hắn đột nhiên đứng dậy tránh ra, thấy hắn đi ra phía cửa tôi tưởng hắn định rời đi, trái tim thắt lại, tôi bật dậy khỏi sofa chạy tới ôm hắn: “Anh đừng đi... Hạ Trường Ninh, anh đừng bỏ em. Không phải em không yêu anh, chỉ vì trong lòng em không vui, không thoải mái. Vừa nghĩ tới việc anh tốt với Dật Trần, nghĩ đến anh và cô ta có con, còn muốn cưới cô ta là em lại tức giận. Anh không được đi!”

Hạ Trường Ninh đứng ngẩn ngơ không nói gì cả. Tôi gục mặt vào lưng hắn, tay ôm chặt eo hắn, trong lòng sợ hãi đến cực điểm, chỉ cần nghĩ tới việc hắn sẽ đi mất là tôi thở cũng run rẩy.

“Ngày nào em cũng đợi anh tới. Lúc anh Trình bảo anh bịa em vui lắm, em đợi anh tới, nhưng anh vẫn không tới. Em nghĩ chắc anh giận em lắm, cho rằng em không tốt với anh, không thích anh... Anh muốn em phải thế nào thì anh mới vui? Em không biết phải làm mẹ kế thế nào”. Nói tới chuyện đau lòng, tôi buông tay ngồi xuống vùi mặt vào đầu gối khóc lên.

Nếu con trai Dật Trần là con hắn thì tôi thực sự không biết phải làm thế nào. Nhưng không phải tôi không yêu hắn, thực sự không phải tôi không yêu hắn. Rời xa hắn tôi không dám nhớ hắn, ngay cả nhớ cũng không dám, vì tim sẽ nhói đau, tôi thực sự yêu người này mất rồi.

“Phước Sinh, anh sai rồi”. Hắn quay lưng về phía tôi, nhẹ nhàng nói. “Lúc đi giúp đỡ Dật Trần anh hoàn toàn có thể nói với em quan hệ giữa Dật Trần và Trình Tử Hằng. Nhưng trong đầu anh luôn suy nghĩ, có lẽ em chỉ cảm động vì anh thôi, không phải em thực sự yêu anh. Anh nhớ lại gương mặt em khi em ở bên Đinh Việt. Khi ở bên anh chúng ta chỉ có cãi nhau, ở bên hắn trong mắt em ngập tràn dịu dàng. Anh không dám khẳng định, khẳng định em thực sự yêu anh. Anh luôn nghĩ nếu Đinh Việt không ra đi chắc chắn em sẽ không bao giờ ở bên anh. Suy nghĩ ấy không ngừng hiện lên trong đầu anh, khiến anh đã thiết kế vụ Dật Trần một cách cực đoan. Mục đích chính là muốn xem em có vì anh mà bất chấp tất cả hay không? Con người không ai hoàn hảo, có lúc anh sợ mình làm sai, sợ nếu làm sai em sẽ nói “chúng ta không hợp nhau” như thường lệ. Anh chưa học trung học hay đại học, em nghĩ rằng trong lòng anh thực sự không ngưỡng mộ em sao?”

Hạ Trường Ninh quay đầu lại, nụ cười mờ nhạt hiện lên: “Nói cho anh biết đi, Phước Sinh. Nếu sau này em biết anh đã làm sai chuyện gì, em có thể tha thứ cho anh không?”

“Anh còn đi tìm người phụ nữ khác, sinh con với người ta sau đó nói em yêu anh thì phải chấp nhận tất cả của anh à?”

Những lời hắn nói khiến trái tim tôi chấn động. Từ trước tới giờ giữa chúng tôi tôi luôn ở thế bị động, chưa bao giờ tôi biết trong cảm nhận của hắn, hắn luôn nang niu mối tình này đến vậy. Tôi cúi đầu lí nhí hỏi hắn, đây là giới hạn của tôi.

“Trên thế giới này những thứ hấp dẫn đàn ông nhiều lắm, mà đàn ông thì dễ bị mê hoặc. Chẳng có người phụ nữ nào có thể quản chặt đàn ông được đâu. Có điều phải xem người đàn ông đó có biết bảo vệ hay không. Chuyện anh vừa nói không bao gồm chuyện này, nếu có ngày em phát hiện ra anh nói dối em...” Hắn thở dài không nói tiếp nữa, xoay người cúi xuống ôm tôi: “Ngốc ạ, anh không đi đâu, anh vào nhà vệ sinh lấy cho em cái khăn mặt nóng mà”.

Tôi gục đầu vào lòng hắn, ôm cổ hắn, dù hắn nói thế nào cũng không buông.

Hạ Trường Ninh ôm tôi tới ghế sofa nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: “Phước Sinh, cho dù anh và Dật Trần có con thật thì anh cũng không lấy cô ấy đâu, anh sẽ chăm sóc tốt cho Trần Hạ, nhưng không lấy cô ta. Em hiểu chứ?”

Tôi không nói gì cả, chỉ ôm chặt thêm chút nữa. Tôi chỉ cần hắn, những thứ khác tôi mặc kệ.

Gương mặt Hạ Trường Ninh khẽ cọ lên đầu tôi, thậm chí tôi có thể cảm nhận được sự lưu luyến của hắn.

Căn phòng vô cùng yên tĩnh, hắn hơi động là tôi lại ôm chặt hơn, lưu luyến không muốn rời cảm giác ấm áp này. Hắn cũng không động nữa, cứ ôm tôi không nói gì.

Tôi nghĩ, không cần phải nói anh yêu em em yêu anh nữa. Giây phút này, tôi thấy mình và Hạ Trường Ninh đã hoàn toàn hiểu nhau.

Rất lâu sau, lúc tôi đã sắp ngủ thì Hạ Trường Ninh đột nhiên nói: “Thức ăn ở trường cũng được”.

“Ừ, cũng được”.

“Tăng mấy cân?”

“Ba bốn cân, bây giờ em bốn lăm cân rồi”.

“Nếu đặt một bao cát nặng bốn mươi cân lên trên ngực một người trong vòng hai tiếng thì người đó sẽ ngạt thở mà chết”.

“Thật à?”

“Em mà không đứng dậy thì anh chết cho em xem”. Hạ Trường Ninh cố ý giả vờ ngạt thở nói với tôi.

Tôi mở mắt, Hạ Trường Ninh mỉm cười nhìn tôi. Tôi nhếch miệng: “Anh yếu thế à? Em không cần một người không bế nổi em làm...”

“Làm chồng lại là chuyện khác”. Hạ Trường Ninh ngắt lời tôi.

Tôi xấu hổ nhìn hắn: “Ai muốn lấy anh chứ?”

“Ban nãy ai khóc, gào, giữ anh không cho anh đi?”

Gã này lúc nào cũng đáng ghét! Tôi hừ một tiếng: “Được rồi, Vương Bảo Xuyến phải đợi mười tám năm, anh đợi hai năm đi. Phải thể hiện cho tốt đấy”.

Hạ Trường Ninh chau mày: “Vương Bảo Xuyến là ai?”

Tôi khựng lại không biết nói gì, suýt nữa thì quên mất gã này trình độ văn hóa tiểu học! Một điển cố hay như thế lại trở thành một câu chuyện cười nhạt nhẽo.

Hắn giãn mặt ra cười: “Không biết là ai cũng không sao, ý của em anh hiểu rồi. Em tốt nghiệp chúng ta sẽ cưới. Có điều, bây giờ phải hưởng thụ đãi ngộ trước đã”.

“Trước khi cưới không được”.

Hắn đã cúi mặt xuống, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào tai tôi: “Sao lại không được? Dù sao em cũng chỉ có thể lấy anh”.

Tôi đẩy mặt hắn ra: “Đừng đùa nữa, em đi rửa mặt”.

“Anh giúp em”. Nụ hôn của hắn đặt lên mắt tôi rồi di chuyển xuống môi, triền miên dịu dàng.

Ai nói rằng đàn ông lên cơn còn có thể kiềm chế được? Hắn không thèm nói câu nào mà tay đã lần vào dưới áo tôi, quen thuộc như vườn hoa nhà mình.

“Đừng...”. Tôi nắm tay hắn, mắt mở to.

Hắn nhắm mắt ấn tay tôi xuống, nhẹ nhàng cắn vành tai tôi và nói khẽ: “Ngoan!”

Tôi run người. Sao hắn lại cứ nhằm vào điểm yếu của người ta mà ra tay thế không biết?

“Như thế này không tốt”.

Nếu tôi biết lý trí sẽ phản tác dụng như thế thì tôi thà để Hạ Trường Ninh dạo chơi vườn hoa một vòng cho xong. Hiển nhiên Hạ Trường Ninh cũng nghĩ như thế, sóng nước dịu dàng biến thành sóng lớn ngập trời. Tôi cố gắng hít thở không khí và nói: “Em đói rồi, còn chưa ăn cơm. Ăn cơm đã được không?”

“Đợi một lát anh nấu”.

“Mở... nhạc nền được không?”

Trước ngực ngứa ngáy, tôi không nén nổi mà phát ra một tiếng rên khẽ.

“Rất dễ nghe”.

Tôi mong sao khâu được cái miệng lại rồi tìm miếng đậu phụ đâm đầu vào mà chết. Cơ thể buông lỏng, hắn lột áo len của tôi lên gọn gàng như lột da thỏ.

“A!” Tôi vội nhắm chặt mắt, vô thức ôm chặt hắn. Tôi ra sức nép vào lòng hắn. Giữa ban ngày ban mặt sao có thể để hắn nhìn thấy sạch được chứ.

“Không được, bây giờ là ban ngày! Thanh thiên bạch nhật!”

“Nhắm mắt vào sẽ là ban đêm”. Hắn kéo tay tôi ra, tay kia che mắt tôi lại, bờ môi nóng bỏng áp lên ngực tôi. Tôi nắm chặt hai tay, mọi tư duy đều đi theo hành động của hắn. Lý trí của tôi đã sụp đổ tan tành trước sự trêu chọc của hắn, một chút tỉnh táo còn lại đã không cánh mà bay.

“Hạ Trường Ninh...”. Đây là giọng tôi sao, tôi giật nảy.

Ngón tay Hạ Trường Ninh hắn khẽ vẽ lên da tôi rồi rời khỏi. Tôi nghe thấy tiếng hắn cởi quần áo, nhắm chặt mắt không dám nhìn. Làn da bóng loáng của hắn chạm tới người tôi.

Hắn gỡ tay tôi ra rồi đặt lên ngực. Tim hắn đập rất mạnh, thình thịch từng tiếng, tôi cảm giác lòng bàn tay mình cũng rung lên theo nhịp. Tôi từ từ mở mắt, trong đôi mắt Hạ Trường Ninh chỉ có hình bóng của tôi, lấp lánh.

“Em là người phụ nữ của anh”. Hắn khẽ nói câu đó rồi đè người xuống.

Câu nói ấy làm tôi triệt để bị đánh hạ. Hai tay hắn đan vào tay tôi, giây phút này tôi cảm thấy tôi và hắn thực sự rất gần, rất gần.

“Một lát là được mà... Phước Sinh, đừng sợ”.

Sao tôi lại không sợ chứ? Người ta còn hô một hai ba mới bắt đầu chạy, hắn còn chưa nói xong đã lao vào rồi. Hắn nói tôi đừng sợ, còn tôi đau đến nỗi phải kêu lên, nắm chặt lấy tay hắn.

“Hít thở nhẹ nhàng, không sao đâu”.

Tôi mở choàng mắt, đôi mắt đã rơm rớm: “Đừng động! Anh đừng động!” Hạ Trường Ninh nhẹ nhàng hôn tôi, không nhúc nhích nữa.

Ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, tôi và hắn ôm nhau nằm yên trên ghế sofa. Hắn vẫn chưa ra khỏi người tôi, tay vẫn nắm chặt tay tôi.

Một hồi lâu sau, tôi mở mắt trách móc: “Bảo anh đừng động mà!”

“Anh không động nó động, anh làm thế nào được”.

Lúc đó tôi mới khóc: “Em khó chịu, anh dậy đi, em muốn đi vệ sinh”.

Hạ Trường Ninh như đang nhịn cười, đột nhiên động mạnh. Tôi hồn bay phách lạc hét lên: “Không được! Em không muốn”.

Hắn thở dài và không động nữa, cúi đầu hôn lên trán tôi. Tôi thở hổn hển nắm chặt tay hắn.

Hắn tiện tay nhặt quần áo rồi đắp lên người tôi: “Đợi anh, anh đi xả nước”.

Tôi nhìn theo bóng lưng hắn mà tặc tặc khen ngợi, Hạ Trường Ninh có một thân hình rất đẹp.

Hắn quay lại cười: “Nhìn cái gì?”

Tôi hét lên: “Không biết xấu hổ! Anh không mặc quần áo”.

Hắn cười to: “Hóa ra em dám nhìn phía sau mà không dám nhìn phía trước”.

Mặt tôi nóng bừng, chân hơi mỏi. Tôi khẽ vén quần áo ra nhìn, chỉ nhìn một cái rồi không dám nhìn nữa, vội cuống cuồng mặc quần áo vào.

“Em định mặc quần áo đi tắm?”

Nói chung là tôi không thể trần truồng đi vào nhà tắm trước mặt hắn! Hạ Trường Ninh bật cười rồi bế cả tôi và quần áo rảo bước vào nhà tắm, vừa đi vừa nói: “Tắm một cái sẽ dễ chịu hơn”.

Những lời hắn nói bây giờ càng lúc càng thực tế. Tôi dùng ngón tay chọc cơ ngực hắn: “Thật vô vị”.

“Sẽ thú vị”. Hắn lại cười lớn.

“Không được cười”.

“Không cười! Sao có thể không cười chứ? Ha ha!”

Hắn đặt tôi xuống nước, lại lột quần áo tôi vừa mặc ra như bóc ngô, sau đó hắn cũng bước vào luôn.

“Anh... anh cũng muốn tắm à?” Tôi nép vào một bên bồn tắm, hắn vừa bước vào là nước tràn hết ra ngoài! Không đủ chỗ mà!

Hắn dựa vào thành bên kia, cách tôi một hai gang tay. Tôi khẽ cử động là chạm vào đùi hắn, đành phải co rúm cả người lại. Tôi bất mãn nói với hắn: “Anh đợi lát nữa tắm, được không?”

Hạ Trường Ninh nhìn tôi không chớp mắt, hắn đưa tay bẹo má tôi rồi hậm hực nói: “Em có biết suýt nữa thì làm đau chết anh không?”

Ơ? Hắn kêu đau? Hắn còn kêu đau trước tôi? Tôi trợn tròn mắt, chưa nghe thấy thế bao giờ! Tôi đang định trả đũa Hạ Trường Ninh đã quay sang nhẹ nhàng ôm lấy tôi: “Ôm một lát, tắm sẽ dễ chịu hơn”.

Hơi nước khiến căn trong phòng trở nên mờ ảo, tôi từ từ thả lỏng người dựa sát vào hắn. Hắn ôm tôi, nhẹ nhàng giúp tôi tắm. Ngâm mình trong nước nóng tôi chỉ muốn ngủ.

Tôi đang mơ màng, hắn hôn tôi, thì thầm: “Phước Sinh, em là người phụ nữ của anh”.

Tôi ờ một tiếng.

“Buồn ngủ à?”

“Ờ”.

“Anh bế em vào ngủ”.

“Tóc ướt rồi”.

“Để anh sấy khô cho em”.

“Không cần”.

“Ừ, hôm nay không cần”.

Tôi mở to mắt chống chọi với cơn buồn ngủ, Hạ Trường Ninh nhìn tôi với ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Phước Sinh, em thích không?”

Tôi gật đầu: “Em thích anh nắm chặt tay em, đừng để bàn tay em thừa thãi”.

Hắn nhẹ nhàng cười, hôn lên tay tôi: “Cả đời này, anh sẽ không buông tay ra”.