Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 12-1: Giận dữ (1)




“Gia gia, đói bụng thì ra ngoại ô, nơi đó có phát cháo, gia gia có biết chỗ đó đấy.” Sáng sớm, Lạc Lạc liền quấn lấy Mai Vô Quá theo ra ngoại ô, lúc gần đi nói với lão khất cái đang lười biếng tựa vào cửa.

“Ngoại ô! Ngoại ô!” Lão khất cái như cũ huơ tay múa chân.

Lạc Lạc nhìn lão khất cái thần trí không rõ, nội tâm một hồi chua xót, lão nhân này rốt cuộc đã phải trải qua những gì, sao lại lâm vào tình cảnh như thế này. Cũng may mình và Mai ca ca tuy cũng là người đáng thương, nhưng ít ra còn có thể sống nương tựa vào nhau.

“Lạc Lạc, đang nghĩ gì thế?” bàn tay Mai Vô Quá đang nắm lấy tay Lạc Lạc hơi siết chặt.

“Không có gì, muội đang nghĩ Mai ca ca về sau phải sinh nhiều nhiều con, để già rồi có người chăm sóc, sẽ không đáng thương giống như gia gia như thế.” Lạc Lạc khẽ ngẩng đầu lên, ánh nắng mặt trời chiếu lên người Mai Vô Quá, làm hắn trông càng thêm cao lớn, càng thêm ngạo nghễ. Đây là một nam nhân rất ương ngạnh, thanh cao từ trong xương, mặc dù y phục của hắn không đẹp, nhưng lại luôn chỉnh tề khô mát, cho dù là áo gai vải thô cũng có thể tản ra một loại khí chất khác. Hắn mặc dù nói năng không chút nào lịch sự, thậm chí có chút vô lại, thô lỗ, nhưng từ trong xương hắn rất ương ngạnh, rất thanh cao, điểm này nàng nhìn ra được.

“Ha ha, cái đầu nhỏ của muội nghĩ gì thế? Quan tâm chính mình là được rồi, Mai ca ca không cần muội phải lo cho đâu.” Mai Vô Quá trên mặt đầy ý cười, nhìn người người đi lại trong nắng sớm ở phía xa, cũng may, mình không phải chỉ có một mình.

Hai người tới ngoại ô, Mai Vô Quá giao Lạc Lạc cho Mã đại tỉ đã tới trước một lúc, mình thì cùng các bạch dịch khác đem gạo đổ vào nồi. Bận rộn một hồi, Mai Vô Quá nhìn thấy Từ Kiêu Đình từ đằng xa đi tới, lấy ra thỏi bạc trong người tiến đến: “Từ công tử, xá muội không hiểu chuyện, lấy bạc của huynh đài. Ta hiện tại trả lại cho công tử, vô công bất thụ lộc (không làm không thể nhận tiền công), chúng ta không thể nhận bạc của huynh được.”

“Lời ấy của Mai công tử là sai rồi, lệnh muội xem tướng cho tại hạ, há lại gọi là vô công? Đây là nàng nên nhận.” Từ Kiêu Đình cố ý không nhận.

“Xá muội không biết xem tướng, chỉ biết ít trò mèo, huynh đài xem tướng vẫn nên tìm Lưu Bá thì hơn, đừng tìm nhầm người.” Mai Vô Quá nói xong liền nhét bạc vào tay Từ Kiêu Đình rồi xoay người rời đi. Hai người nói chuyện thanh âm không lớn, Trương Bộ đầu chỉ thấy hai người nói chuyện với nhau, không nghe được nội dung, thấy Mai Vô Quá chỉ là một bạch dịch nho nhỏ, lại quen biết Từ Kiêu Đình như thế, không khỏi ôm một bụng hoài nghi.

Từ Kiêu Đình cầm bạc nhìn về phía Lạc Lạc xa xa, Mai Vô Quá đưa bạc xong cũng nhìn về phía Lạc Lạc, Lạc Lạc vốn là đang xem biểu tình Từ Kiêu Đình, đột nhiên phát hiện ánh mắt Mai Vô Quá, vội làm bộ như chưa thấy, cúi đầu nâng vạt áo của mình.

Trương Bộ đầu không hổ là đầu mục bắt người, khả năng nhìn mặt mà nói chuyện hơn hẳn người thường. Hắn nhìn Từ Kiêu Đình, đứng ở giữa sân lớn tiếng kêu: “Mã Bộ khoái, mang theo mấy người cùng ta trở về lấy lương thực. Mai tiểu huynh đệ, cả ngươi nữa! Ngươi! Ngươi! Mấy người các ngươi đi theo ta.” Trương Bộ đầu chọn mấy bạch dịch cùng mình trở về.

Mai Vô Quá không có biện pháp, lệnh cấp trên không thể không nghe, vì vậy đi về phía Lạc Lạc, không đợi mình kịp mở miệng, tiểu nha đầu đã đứng lên nói chắc nịch: “Ca ca huynh đi nhanh về nhanh, muội sẽ đi theo Mã đại tỉ một tấc cũng không rời, nơi này nhiều bộ khoái như vậy, huynh yên tâm.”

“Ân, nghe lời, còn nhớ hôm qua huynh nói chứ?” Mai Vô Quá quay đầu nhìn Từ Kiêu Đình giống như đang nghiêm túc phát cháo liếc một cái.

“Ân, nam nhân có bộ dạng đẹp đều sẽ lừa gạt tiểu cô nương, muội sẽ không tin lời hắn nói, ca ca yên tâm đi.” Lạc Lạc nhịn cười dụ dỗ Mai Vô Quá, thầm nghĩ còn chưa biết là ai gạt ai đâu.

Mai Vô Quá theo Trương Bộ đầu rời đi, Lạc Lạc tìm kiếm trong đoàn người miệng rộng nạn dân hôm qua, rốt cuộc thấy người nọ đang ngồi chồm hổm trong một góc cúi đầu uống cháo.

Lạc Lạc nhìn quanh một chút, mơ hồ thấy có mấy người trông rất giống những người tới tiệm ăn lúc sau, nhưng không dám xác định, vì vậy phủi mông một cái chuẩn bị đứng lên quan sát ở khoảng cách gần.

“Lạc Lạc, muội đi đâu thế? Đi xa ca ca muội sẽ giận đấy.” Mã đại tỉ vừa múc cháo cho nạn dân vừa nói.

“Muội chỉ ở gần đây thôi, Mã đại tỉ yên tâm đi, muội sẽ không đi xa khỏi tầm mắt của tỉ.” Lạc Lạc cảm thấy cực kì bất đắc dĩ, mình là một người trưởng thành ở Xã hội hiện đại, thế mà luôn bị coi là một đứa bé.

Mã đại tỉ không đi theo được, thầm nghĩ mình chỉ cần thỉnh thoảng nhìn qua một chút sẽ không vấn đề gì, nên cũng không ngăn trở nhiều. Lạc Lạc giống như tùy ý đi, chậm rãi đến bên miệng rộng nạn dân, xung quanh là mấy cái lều cỏ đơn giản, nạn dân dùng để cư trú vào ban đêm, phía sau là dãy núi trùng điệp.

Khánh Nguyên triều quốc đô là trung tâm của bản đồ, là đệ nhất Quốc Nội đại thành. Hướng Bắc có mấy thành lớn theo thứ tự xa dần là Nguyên Thành Bắc, Bắc Thân thành, Trấn Bắc thành, hướng đông theo thứ tự là Nguyên Đông thành, Đông Thân thành, Trấn Đông thành, đi về phía nam là Nguyên Nam thành, Nam Thân thành, Trấn Nam thành, về phía Tây là Nguyên Tây thành, Tây Thân thành, và Trấn Tây thành.

Nguyên Thành Bắc có Bắc Miên sơn núi non trùng điệp uốn lượn, phía nam là thủ phủ Long Vực trung tâm thành, là cứ điểm trọng yếu cuối cùng của Khánh Nguyên triều, vì vậy quan phủ hết sức coi trọng tình hình an ninh của thành. Ở ngoại ô việc trợ giúp nạn dân bị thiên tai khí thế hừng hực tiến hành, ai ai cũng nghiêm túc làm việc của mình, duy chỉ có Lạc Lạc cùng đám người miệng rộng nạn dân đều có suy tính riêng.

Thân thể Lạc Lạc là một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, nên không ai chú ý nàng, cũng không ai nghĩ ra được nàng là người có tâm cơ như thế. Nàng dưới sự che giấu của vẻ ngoài của mình mà lắc lư hết trái đến phải, mắt lại không nhàn rỗi, người kia thỉnh thoảng đến trước mặt miệng rộng nạn dân, dường như làm rơi gì đó, miệng rộng nạn dân ngồi cạnh đưa đưa chân, vật kia đã đến trong tay.

Lạc Lạc tin chắc người này có điểm cổ quái, thong thả bước tới gần hắn, ai ngờ vừa mới xoay người liền đụng trúng một lồng ngực kiên cố. Người kia và Mai Vô Quá đều cao, Lạc Lạc chỉ cao đến ngực hắn, đi nhanh, lại chỉ lo nhìn miệng rộng nạn dân, người nọ đột nhiên tới gần, nên mới đụng phải.

“Từ công tử hảo.” Lạc Lạc ngoài miệng nói, song ánh mắt chưa từng rời khỏi miệng rộng nạn dân.

“Đang nhìn gì thế?” Từ Kiêu Đình tay nắm hai vai Lạc Lạc.

“Không nhìn gì cả, rảnh rỗi nên tùy tiện đi chút thôi.” Lạc Lạc không muốn dây dưa cùng hắn, nàng còn đang băn khoăn về miệng rộng nạn dân kia.

“Nếu là đang rảnh rỗi, tại hạ liền làm phiền, gần đây có một số việc không hiểu rõ, không biết Mai cô nương có thể hay không chỉ điểm cho tại hạ một chút?” Từ Kiêu Đình không buông hai tay khỏi vai nàng, trong mắt hắn, nàng chính là một kho báu nho nhỏ, giống như cất giấu rất nhiều chuyện mình không thể tưởng tượng được. Hắn muốn khám phá, hắn có một khát vọng khám phá mãnh liệt.

Lạc Lạc vô cùng phiền não, tiếp tục như vậy sẽ làm miệng rộng nạn dân chú ý mất, vậy nên làm bộ như ấu nữ u mê nói: “Ca ca muội không cho muội nói chuyện với nam nhân xa lạ.” Nói xong không dấu vết thoát khỏi Từ Kiêu Đình, dường như không thèm để ý đến đôi tay đang khoác lên vai mình.

“Hả? Sao lại thế chứ?” Từ Kiêu Đình không nản lòng, ngược lại cười hì hì cúi đầu đối mặt với Lạc Lạc.

Thật là một nam nhân khó chơi, người ta còn đang bận việc! Nói giỡn, đối mặt với bàn tay quấy rối trên xe điện ngầm còn không bỡ ngỡ, còn sợ thằng nhãi nhà ngươi đùa giỡn sao? Lạc Lạc chu miệng, nghiêng đầu nói: “Ca ca nói, có rất nhiều người ra vẻ đạo mạo, chuyên lừa gạt tiểu cô nương như muội, bọn họ sẽ nói lảm nhảm để làm quen, ra tay hào phóng để giành hảo cảm, hoặc là cố ý khoác tay lên vai muội… Ai, hình như muội vừa gặp ảo giác? Thế nào lại cảm giác có đôi tay trên vai mình, là ảo giác, ảo giác sao.” Lạc Lạc cố ý nhíu mày làm ra bộ mặt vô tội, thần sắc nghi hoặc, hoàn toàn không thấy được mặt Từ Kiêu Đình đã quẫn bách đến mức chuyển thành màu gan heo. (Hề: bội phục bội phục)

Từ Kiêu Đình ăn ngạnh, lại không nói được gì, đáng lẽ mình nên tức giận mới đúng, nhưng sao lại không giận nổi đây? Bời vì ánh mắt vô hại u mê này sao? Bởi vì lời nói đơn thuần vô tội này sao? Từ Kiêu Đình cười mỉa hai tiếng nói: “Đúng vậy a, nên cẩn thận một chút, nhưng tại hạ là người tốt, Mai cô nương yên tâm.”

“Ca ca nói người xấu đều nói mình là người tốt.” Lạc Lạc muốn người này cút mau mau, vì vậy tiếp tục đả kích hắn.

Từ Kiêu Đình thật sự rất hứng thú, đây là một tiểu cô nương sao? Vì sao lại có cảm giác lời nàng nói không đơn giản, nhưng lại không tìm ra được vấn đề trong đó, hắn bỏ qua việc mình bị quạt da mặt vô số lần, hỏi: “Cha mẹ muội ở đâu? Sao muội và ca ca muội không sống cùng bọn họ? Ca ca đối xử với muội rất tốt sao? Ca ca muội thích gì?”

Từ Kiêu Đình âm mưu dùng nhiều vấn đề liên tiếp nhiễu loạn Lạc Lạc, tiểu cô nương mà thôi! Khống chế rất dễ.

“Muội cùng Mai ca ca đều là cô nhi, Mai ca ca đối với muội rất tốt, Mai ca ca chỉ thích muội.” Lạc Lạc thấy miệng rộng nạn dân đã đứng dậy đi về hướng trong thành, liền không chút nghĩ ngợi trả lời.

“Đều là cô nhi? Các ngươi không phải huynh muội ruột sao?” Từ Kiêu Đình không hổ là ăn gạo suốt mười tám năm, rất nhanh liền tìm được trọng điểm trong lời của Lạc Lạc.

“Từ công tử, muội phải đi, chúng ta hôm khác nói tiếp.” Lạc Lạc vòng qua Từ Kiêu Đình, bước nhanh đuổi theo nạn dân kia.

Từ Kiêu đình ngây người một lúc, cũng quả quyết đuổi theo Lạc Lạc.

“Từ công tử, hãy lo việc của mình trước đi, muội đi rồi tự về được.” Người hay gây vạ như vậy đi theo phía sau chắc chắn sẽ rất nhanh bị miệng rộng nạn dân phát hiện. Lạc Lạc thật sự tức giận, giọng cứng rắn nói.

“A, được, được rồi…” Mặt Từ Kiêu Đình nóng lên, lại nói không được một câu, chỉ thấy tiểu nha đầu quật cường đi xa, chính mình cũng ngay sau đó thi triển khinh công đi theo sau.

p/s: ta edit mà cực kì muốn sặc =))