Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 20-1: Biết người biết ta (thượng)




Tán gẫu cả buổi chiều, Lạc Lạc biết được ít nhiều về tình huống nhà Tích Yên. Nhị thúc nàng, cũng chính là đệ đệ đồng bào của Trương Đại Trương Bộ đầu, ở bên ngoài cầu học nhiều năm, ba năm trước về nhà thì gặp khuyến khích đi lính, vì vậy vừa đi không trở về, cho đến khi trận đại chiến kia kết htu1c, trong nhà lấy được tin tức Trương Nhị tử trận.

Đang êm đẹp thì một người mất, gia gia nãi nãi Tích Yên có hai đứa con trai, Trương Đại giỏi võ làm đầu mục bắt người, Trương Nhị thích văn vốn học tập lấy trí dụng, không ngờ lại gặp đi lính, Trương Đại thân mang chức được miễn trừ binh dịch, Trương Nhị vì vậy trời xui đất khiến mà thẳng bước đi trên con đường không thích hợp với bản thân. Cuộc sống vốn tồn tại rất nhiều biến số, lúc này không người nào biết một khắc sau sẽ thế nào, cũng bởi vì những biến số không lường trước được này, cuộc sống mới có nhiều điều tốt đẹp cùng nhiều điều không như ý, điều tốt đẹp cùng bất như ý này, gộp vào một chỗ chính là một bộ Thanh Minh Thượng Hà Đồ. Nếu như lấy một người đứng xem mà nói, đó chính là phố phường điền viên nhân sinh muôn màu chân thật nhất. Nếu như đang ở trong đó, cũng chỉ biết cảm thấy tốt đẹp hoặc bất như ý, thậm chí là đau đến không muốn sống.

Lạc Lạc khẽ thở dài, thầm nghĩ cũng chính là biến cố bất ngờ này, nàng mới xuyên qua thời không. Linh hồn thay đổi quỹ tích, sẹt qua Hạo Miểu yên hải, lại không mang theo một điểm bụi bặm. Chuyện hôm qua không thể lưu lại, chuyện hôm nay ưu phiền nhiều hơn, mặc dù ưu phiền, nhưng đây cũng là chỗ đáng quý của sinh mệnh, nàng muốn nắm thật chặt cuộc sống bây giờ, cùng người mình yêu thương.

Nghĩ tới đây, Lạc Lạc tựa hồ thấy thành kiến của nàng với Tích Yên không còn nặng nề nữa, nói cho cùng, mọi người đều theo đuổi những thứ tốt đẹp. Chỉ là Lạc Lạc không hiểu, nàng là một cô nương mâu thuẫn. Nàng rõ ràng có Nhật Nguyệt giác gương mặt vết sẹo khắc cha mẹ, nhưng lại cha mẹ song toàn, hơn nữa ngài đầu mục bắt người dường như còn Khổng Vũ tráng kiện; nàng rõ ràng người nhà kiện toàn vốn nên không buồn không lo, chân mày vẫn khoái chặt một tầng mây đen nhàn nhạt, giống như chứa đầy một bụng tâm sự.

Hôm nay Mai Vô Quá về có chút sớm, ăn cơm xong liền ngồi trong sân nạp lương. Vốn dĩ là cuối hè, hai ngày trước cũng có chút lạnh, tối nay lại nóng bức khác thường. Mai Vô Quá chầm chậm lay động mái tóc Lạc Lạc mới tắm xong, mặt điềm nhiên…

“Mai ca ca, xong chưa?” Mai Vô Quá nói có kinh hỉ cho Lạc Lạc, tiểu nhân nhân tâm ngứa ngáy hỏi.

“Đừng ngúc ngoắc đầu, chờ tóc khô lại nói, như con nít, không thể đợi thêm lát nữa.” Mai Vô Quá cười nói, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu Lạc Lạc.

“Muội không còn là đứa trẻ rồi, Mai ca ca, muội cái gì cũng hiểu.” Lạc Lạc quay đầu, vẻ mặt thành thật, nhớ tới buổi sáng hiểu được ngoài việc đời khó đoán sinh mạng ngắn ngủi, còn có loại kích động muốn nói chút chuyện thân mật cùng hắn.

“Ngồi ngoan! Tốt lắm, Lạc Lạc của chúng ta là đại cô nương.” Lạc Lạc còn là một tiểu cô nương mười bốn tuổi, vì vậy Mai Vô Quá nghe được nàng nói mình cái gì cũng hiểu, chỉ cho là phương thức biểu đạt của đứa bé thôi.

Lạc Lạc cảm nhận được suy nghĩ của Mai Vô Quá, thầm nghĩ cứ từ từ mà tính đi, đổi lại là nàng cũng sẽ không tin tưởng một tiểu cô nương mười bốn tuổi có suy nghĩ của người lớn. Nàng phải cố gắng bảo vệ hai người nhà, cho đến năm nàng cập kê.

“Tốt lắm, Lạc Lạc đi soi gương đi nào.” Mai Vô Quá thả tay xuống, Lạc Lạc cảm thấy trên đầu căng thẳng, đưa tay sờ sờ, tóc được búi về phía sau ót, một nữa cuốn lại, được một cây châu trâm cố định lại. (đoạn này đại khái thôi nha)

“Đừng đụng, đứng lên cho ca ca xem một chút.” Mai Vô Quá cầm lấy cái tay Lạc Lạc định lấy cây tram xuống, cười nói.

Lạc Lạc đứng lên nở nụ cười, bộ dạng vừa thẹn thùng lại đơn thuần này thật đáng yêu. Phía sau là bóng đêm, trong bầu trời đêm sáng lên một vầng trăng, ánh trăng nhu nhu vẩy lên người tiểu nhân nhân, trong lúc nhất thời Mai Vô Quá có chút hoảng hốt, thật muốn vĩnh viễn đều như vậy.

Đang lúc mất hồn, trong nhà truyền đến thanh âm Lạc Lạc: “Mai ca ca, muội rất thích.”

Khóe miệng Mai Vô Quá xong lên, đây là do hắn đặc biệt tìm cho tiểu nha đầu, về sau hắn còn có thể mua cho nàng đồ trang sức hoa lệ quý trọng ho8n, tiểu nha đầu của hắn là cô nương xinh đẹp nhất.

“Mai ca ca, thật là đẹp a, muội rất thích, huynh mua chỗ nào vậy? Tốn rất nhiều bạc sao?” Lạc Lạc quay đầu, trong gương thấy được năm viên trân châu nhũ bạch sắc làm đẹp trên tóc.

“Về sau ca ca lại mua cho muội đồ trang sức đẹp hơn, muội phải ngoan ngoãn.” Mai Vô Quá cười vén tóc nơi thái dương Lạc Lạc ra sau ót.

“Mai ca ca, nếu như huynh đem tiền thành thân xài hết, muội sẽ làm nương tử của huynh.” Ánh mắt long lanh như nước của Lạc Lạc nhìn vào khuôn mặt tuấn dật của Mai Vô Quá, nhìn đến đôi mày kiếm mắt sáng kia.

“Xì, quỷ nha đầu.” Sắc mặt Mai Vô Quá ấm áp, sững sờ một cái rồi nhéo gương mặt Lạc Lạc. Nàng còn nhỏ, nàng còn không hiểu, hắn sẽ lẳng lẳng coi chừng nàng lớn lên.

Lạc Lạc cười đến rực rỡ hơn, hắn cho là nàng còn nhỏ, hắn cho là nàng còn không hiểu chuyện, nàng sẽ lẳng lặng lớn lên.

phần cuối dễ thương ghê