Bờ Sông Xanh Tươi

Chương 32




Cuối cùng cũng đến ngày công bố điểm, chính là thứ Bảy, từ sáng mẹ đã bắt đầu liều mạng gọi điện thoại tra điểm, tám đến chín giờ, điện thoại tổng đài luôn bận, sau khi nghe xong thả lại phone, ngồi im sau một lúc lâu.

"Thế nào, thế nào?" Tôi chạy vội tới trước mặt mẹ ngồi xuống, dựa sát vào mẹ hỏi đi hỏi lại. Còn tưởng rằng mẹ không có khả năng đả thông, cho nên vừa rồi chạy tới cùng ba xem tivi, không nghe xem điện thoại thảo luận cái gì.

Mẹ không rảnh trả lời tôi, lại nắm phone lên – tra lại lần nữa!

Tôi thở dài, đứng dậy trở lại trước TV, không thể nghĩ được lần này điện thoại lại lập tức thông! Tôi bay qua cùng mẹ nghe.

"Tổng điểm sáu trăm năm mươi sáu? Mẹ, mẹ nghe như vậy phải không?"

"Đúng vậy, tổng điểm sáu trăm năm mươi sáu." Mẹ rất bình tĩnh gật đầu, bỏ phone xuống, "Thi rất tốt."

"Nha!" Tôi kêu to, nhảy dựng lên, lúc này mới phát giác ba cùng bà cũng đã sớm đi đến bên người chúng ta. Người một nhà vui sướng ôm lẫn nhau.

Tiếp theo đó là điện thoại bay đầy trời –

"Chị dâu sao? Em vừa mới giúp A Tinh tra điểm! Sáu trăm năm mươi sáu điểm!...... Cái gì, chị cũng tra được?...... Ha ha, chúc mừng......"

"Trên báo nói hôm nay có thể tra điểm...... Tra rồi? Bao nhiêu?......"

"...... Tra được chưa?...... Nghe nói đêm nay tivi có báo điểm, đến lúc đó mình sẽ giúp A Tinh tra một chút......"

"...... Tra rồi? Không tệ chứ?...... Không tệ không tệ, thật sự không tệ......"

Cơ hồ tất cả bạn bè thân thích đều đã hỏi thăm một chút. Aiz, thi vào trường đại học thật sự là tác động đến hàng tỉ nhân dân tâm.

Trong phòng khách lời nói vang trời, tôi trốn vào phòng mình, không nhịn được đắc ý cười, lại đắc ý cười...... Ha ha, tư vị thắng lợi lại ngọt như thế.

Giữa trưa ăn cơm, thức ăn đầy bàn biểu hiện bà tâm tình thật tốt, cũng phát huy đầy đủ tinh thần, xem bát trứng bắc thảo này có sáng kiến đến mức nào.

Bà gắp một miếng cá hấp cà tím vào bát tôi, bỗng nhiên nói: "Kỳ thật khi con thi, bà có chút hy vọng con thi không tốt, như vậy con có thể học đại học dân lập, không cần rời nhà quá xa."

Ta ngẩn người, còn không kịp suy nghĩ rời nhà cảm xúc đột nhiên tập đi lên.

"Con cho tới bây giờ cũng chưa từng đi khỏi nhà quá lâu, về sau không biết ăn quen hay không, ở được hay không." Bà càng nói càng thương cảm.

"Aiz, sớm biết thế trung học cho con đi dã ngoại, rèn luyện một chút, miễn cho tương lai không thích ứng được." Mẹ ăn một miếng cơm, có chút hối hận mình thất sách, "Như vậy đi, nghỉ hè này bắt đầu rèn luyện năng lực tự gánh vác của con. Phải học giặt quần áo, ủi quần áo, quét dọn vệ sinh, mua đồ ăn, nấu cơm nước, quản lý tài vụ......"

"Giao cho ta đi." Bà lập tức tỉnh lại, cười tủm tỉm nhận nhiệm vụ giáo luyện.

Tôi cười khổ.

Ba buông bát cơm, múc một chén canh uống. "Ta hôm kia gặp Trình Định Doãn cùng cha mẹ nó, cùng bọn họ hàn huyên một chút. Lần khác hẹn họ ra ăn điểm tâm sáng, hai đứa ở bên ngoài cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."

"Ba!" Tôi kinh hãi, "Ba...... ba như vậy rất đường đột! Con cùng Trình Định Doãn...... cũng không phải rất thân."

"Ta cùng cha Trình Định Doãn đã gặp mặt trong một hội nghị, có tán gẫu, về sau sẽ thân." Ba thản nhiên nói, "Ta ăn no "

"Ba......" Tôi sững sờ. Luôn cảm thấy ba biết rất nhiều chuyện, chỉ không nói ra, muốn làm cho người ta không rõ chi tiết.

"Trình Định Doãn? A, A Phân từng nói qua, là cậu trai lần trước đến ăn cơm? Sau đó cũng tìm con vài lần phải không? Bộ dạng rất đẹp trai...... A Tinh, nói nó có rảnh đến ăn cơm a." Bà cười tủm tỉm xen mồm.

"Cuộc điện thoại trước khi thi là nó gọi tới à?" Mẹ khơi mào hỏi, "Rất quan tâm con nha?"

Tôi không nói gì. Aiz, thì ra tôi còn là bị nghiêm mật quan sát, còn tưởng rằng bọn họ luôn luôn rất yên tâm đối với tôi!

※-※-※

A, đã xong! Kiếp sống trung học khẩn trương lại tốt đẹp của chúng ta!

Khoác vai đứng trước cửa trường học, nhìn lên bục cao cao, cảm khái vô hạn. "Aiz –" Trăm miệng một lời thở dài, chỉ cảm thấy trong lòng đầy cảm xúc, cơ hồ muốn ngâm một khúc ca trữ tình.

"Các cậu...... không cần khoa trương như vậy chứ?" Liêu Hương Hương đứng bên cạnh, lẩm bẩm.

"Cậu không hiểu sao." Lí Phái Nhã nói từng từ, "Trải qua bao nhiêu đau khổ, trải qua bao nhiêu khổ sở, rốt cục cũng đến đây. Lúc này không than, còn đợi khi nào?"

"Đúng đó đúng đó!" Tôi cười hì hì phụ họa.

Liêu Hương Hương nhịn không được làm vẻ muốn ói, "Than đủ rồi chứ? Vào đi thôi, thời gian không còn sớm lắm."

Chúng tôi nhìn đồng hồ, bước nhanh hơn vào trường học. Đúng vậy, hiện tại đến phiên đại hội khen ngợi của chúng tôi. Thời gian thật sự là kỳ quái, lúc ấy cảm thấy rất dài, chờ thêm, lại cảm thấy thật sự là nhanh như tên.

Bạn học gặp mặt, không ngoài hồ lại là đầu tiên lẫn nhau chúc mừng một phen. Lớp trưởng A Ngọc rưng rưng tự sướng, đối với mỗi người đều nhìn chăm chú thật lâu hoặc ôm một chút. Aiz, xem đây là lần cuối cùng, tùy cô ấy đi!

Lớp chúng tôi thi không tệ, người vào trường điểm nhiều nhất, hơn nữa vì bao năm qua thành tích cũng khá, vì thế lớp trưởng A Ngọc đương nhiên lại trở thành đại biểu học sinh, lên đài tâm tình kinh nghiệm quản lý lớp quý giá. Dẫn tới các học sinh bó tay thở dài.

Ha ha. Tôi cũng được vào tuyến trọng điểm nha, còn được liệt vào điển hình vượt xa người thường cần phát huy.

Lí Phái Nhã cùng Liêu Hương Hương thi cũng coi như vừa lòng, đang chờ mong trở thành tân sinh viên, cũng tin tưởng sẽ có lãng mạn tình yêu đang chờ đợi.

"A Tinh, mình nhất định sẽ tìm được tình yêu ở đại học! Cậu cũng phải cố gắng nha!" Khai hội, Lí Phái Nhã đột nhiên tới gần tôi, "Mình nghe nói Triệu Tuyết Phương ở đại học X đã có bạn trai, là tỉnh khác."

"Ồ." Tôi cũng đã quên mất có nhân vật này.

"Hắc hắc, trường học của cậu cùng Trình Định Doãn rất gần! Phải nắm tất cả các cơ hội, cố lên!"

Tôi cười. Đúng vậy, lấy điểm của tôi, có thể thuận lợi tiến vào nguyện vọng một, một trường cũng coi như trọng điểm, hơn nữa — cách đại học X phi thường phi thường gần! Ha ha.

Lên đài lĩnh một cái hồng bao nhỏ, khi vui vẻ đi xuống cầu thang, phía sau có người gọi: "Hà Tinh."

Tôi quay đầu, là Trương Tuệ Na. "Chuyện gì?" Lớp 12 không ngồi cùng bàn, không có bút ký, cũng vốn không có liên quan. Cô ấy thi đại học X ngành y, là thủ khoa lần này của chúng tôi.

"Không có gì." Cô ấy đi lên song song với tôi, "Cám ơn cậu."

"A?"

Côa ấy có vẻ rất khác lạ so với mấy năm học. "Ba năm này, cậu giúp mình rất nhiều. Nếu...... ở trung học mình có bạn bè, chính là cậu."

Tôi quả thực có chút thụ sủng nhược kinh. "Đâu có."

"Mình biết con người của mình rất khó ở chung." Cô ấy cười cười, "Cậu không phải vẫn cho rằng mình là quái nhân sao?"

"Ừm, cậu có chút quái gở,"

"Chỉ một chút?" Cô ấy lộ ra biểu tình thoải mái rất ít rất ít gặp, tiếp theo thu liễm, hơi hơi nhăn mi, "Không biết sao, thi xong rồi, có chút mất mát, giống như lập tức trống rỗng."

Cô ấy nhìn có chút mịt mờ, tôi thở ra một hơi. "Mục tiêu đạt tới thì có chút mất mát, có mục tiêu mới sẽ không sao."

"Mình muốn thi nghiên cứu sinh," Mịt mờ nháy mắt biến mất, cô ấy kiên định nói, lại khôi phục bản sắc "cuồng học tập", "Mình sẽ lấy học bổng, tiếp tục học. Nếu gánh nặng nhà mình khá hơn, sẽ nghĩ biện pháp xuất ngoại đào tạo chuyên sâu."

Tôi đổ mồ hôi, xem người ta có chí hướng cao nha, dường như mình không có lý tưởng! "Chúc cậu tiền đồ sáng lạn."

"Cám ơn." Cô ấy khẽ gật đầu. Lúc này chúng tôi đã đi trở về hội trường, rẽ hai hướng về chỗ ngồi của mình.

"Tuệ Na!" Tôi gọi. Cô ấy nghe tiếng quay đầu. Tôi thành khẩn nói: "Có đôi khi, cậu đi quá nhanh, thỉnh thoảng lười một chút đi. Chú ý thân thể."

Cô ấy lại gật gật đầu, nở nụ cười. "Cám ơn, mình đã biết. Có rảnh thường liên lạc nha."

Nhìn bóng dáng của cô ấy; Ừm, bạn bè, chúc phúc cậu! Một đường đi tốt!