Bổ Thiên Ký

Chương 84: Mạng sống




Ngày hôm sau, lúc Vinh Tuệ Khanh ngủ dậy vẫn còn thấy hơi mơ màng.

Tiểu Hoa từ sớm không biết đã chuồn đi đâu mất rồi.

Vinh Tuệ Khanh lơ mơ ăn sáng, rồi từ biệt đại nương mập3sau đó về phòng thu dọn đồ đạc.

Tiểu Hoa xuyên tường vào, lén lén lút lút nhét một cái bọc vải vào trong tay nải của Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh ho một tiếng, giơ hai ngón tay1ra nhón cái túi vải bọc đồ của Tiểu Hoa lên, hỏi: “Cái gì đây?”

Tiểu Hoa ngượng nghịu hồi lâu, mới lắp ba lắp bắp nói: “… Là một ít bảo bối mà bình thường ta hay thu3thập.”

Vinh Tuệ Khanh nhíu nhíu mày, nhẹ mở chiếc bọc vải của Tiểu Hoa ra.

Bên trong có một cái nhân hạt thông bị gặm mất một nửa, một cái bánh nướng, còn có một cái vỏ dừa cỡ3nhỏ khép lại dùng để đựng nước.

Vinh Tuệ Khanh ngẩn người, không chú ý hỏi Tiểu Hoa: “Buổi sáng mi vẫn chưa ăn no hả?”

Bữa sáng mà đại nương mập chuẩn bị vô cùng thịnh soạn, trước giờ9đều là dùng các loại kỳ hoa dị thảo có lợi cho tu hành, mang linh khí để nấu. Đều là các món ăn ngon mà tu sĩ Nhân giới bên ngoài thèm chảy nước miếng.

Tiểu Hoa ngại ngùng cúi thấp đầu xuống lẩm bẩm một lúc, giọng nói nhỏ bé trực tiếp chui vào trong đầu của Vinh Tuệ Khanh: “… Ăn có một ít thôi. Ta không thích ăn mấy thứ đó…”

Vinh Tuệ Khanh thở phào một hơi, thì ra là kén ăn. Lúc cô định giảng giải cho Tiểu Hoa nghe một bài về lợi ích của các món ăn đó, thì Tiểu Hoa đã ngẩng đầu lên, lấy hết dũng khí nói với Vinh Tuệ Khanh: “Ta biết đồ ăn mà đại nương mập chuẩn bị đều là đồ tốt, nhưng ta không thích ăn. Dù có là đồ ăn tốt hơn nữa, mà nếu ta không thích thì ta cũng không cần.”

“Nhưng những đồ ăn đó có lợi cho tu hành mà?” Vinh Tuệ Khanh có chút ngây ngốc, nhất thời không hiểu ý của Tiểu Hoa.

Vinh Tuệ Khanh không răn đe nó, cũng không dạy dỗ nó.

Sự dũng cảm của Tiểu Hoa lại càng tăng thêm một bậc. Nó thẳng lưng dậy, hai cái chân nhỏ chống vào eo, lý lẽ hùng hồn: “Ngươi không nên bắt ép ta ăn những thứ mà ta không thích. Nếu ngươi mà ép ta…” Tiểu Hoa lại hơi nhụt chí nói: “Nếu ngươi ép ta, ta có thể ép bản thân mình ăn thứ đó. Nhưng ta sẽ lén lút chạy ra một chỗ tiếp tục ăn thứ đồ mà ta thích.”

Vinh Tuệ Khanh liếc nhìn mấy thứ nhân hạt thông, bánh nướng với vỏ dừa không có mấy dinh dưỡng một cái.

Tiểu Hoa hiểu ánh mắt của Vinh Tuệ Khanh, trong lòng nó lại càng bất bình. Chiếc chân nhảy lên biện bạch với Vinh Tuệ Khanh: “Ta thích ăn nhân hạt thông và bánh nướng! Ta ăn hơn một vạn năm nay rồi, cũng không ảnh hưởng gì tới tu hành…”

Ăn hơn một vạn năm rồi…

Trong giây lát Vinh Tuệ Khanh đờ người luôn.

Dù cô mới nhập đạo tu hành nhưng cũng biết rằng, bất luận là tu sĩ Nhân giới hay là yêu tu, nếu có tuổi thọ hơn một vạn năm, thì nhất định là một đại tu sĩ phi phàm.

Dù là tu sĩ Nguyên Anh, cũng không có nổi hơn một vạn năm tuổi thọ.

Tu vi của Tiểu Hoa?

Vinh Tuệ Khanh lạnh run người, ánh mắt nhìn Tiểu Hoa cũng thay đổi.

Một Tiểu Hoa đáng yêu chuyên gia nghịch nghợm, thật ra là tu sĩ Hóa Thần hoặc là tu sĩ đỉnh cấp cao hơn cả Hóa Thần luôn.

Giỡn chơi hơi lớn rồi nha? Cái thế giới này thật là quá hư ảo…

Vinh Tuệ Khanh thấy rất kích động, muốn lao đến góc tường ngồi vẽ vòng tròn.

Trông thấy ánh mắt dị thường của Vinh Tuệ Khanh, Tiểu Hoa liền quay lưng lại với cô, mất bò mới lo làm chuồng dùng chiếc chân nhỏ bịt miệng lại.

Vinh Tuệ Khanh đờ người ra một lúc lâu mới hoàn hồn lại. Cô cẩn thận giơ tay ra nhẹ vuốt ve sau lưng Tiểu Hoa, rồi nhỏ giọng nói: “… Vuốt ve đại thần…”

Toàn thân Tiểu Hoa run lên một cái.

Dưới câu “Vuốt ve đại thần” mà Vinh Tuệ Khanh đọc như niệm ma chú, Tiểu Hoa rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa đành quay người lại, nói thật với Vinh Tuệ Khanh: “Đừng như vậy nữa. Ta không phải đại thần đâu, thật đấy.” Ánh mắt Tiểu Hoa vô cùng thành thật, phát ra tia sáng long lanh.

Vinh Tuệ Khanh cười lớn ngặt nghẽo.

Không khí có phần quái dị trong phòng mới được giải tỏa đi.

Tiểu Hoa đợi Vinh Tuệ Khanh cười xong rồi mới thật thà nói với cô: “Ngày trước ngươi hỏi ta có lai lịch gì, ta không nói không phải vì ta không muốn. Thật ra ta cũng không biết là có chuyện gì. Trước đây, ta có một gia đình lớn, có ông nội. Sau này từng người họ đều chết đi, chỉ còn lại một mình ta. Ta đã sống rất rất nhiều năm rồi, chắc khoảng hơn một vạn năm. Nhưng đến bây giờ ta vẫn không thể hóa thân thành người được, mà vẫn luôn là hình dáng này. Ta có tu hành, mỗi ngày đều chăm chỉ nhưng tu vi của ta chẳng thấy tăng lên gì cả.” Nói đến chuyện đau buồn này, nước mắt của Tiểu Hoa rốt cuộc cũng rơi xuống.

Vinh Tuệ Khanh thở dài lấy khăn tay ra giúp Tiểu Hoa lau nước mắt, khuyên nhủ nói: “Ngươi cũng đừng buồn. Chuyện tu hành ta tin mỗi người đều không giống nhau. Tu vi của ngươi dù không tăng nhưng bản lãnh của ngươi không ai có thể bì nổi. Ta nghĩ ngươi có thể sống vui vẻ mỗi ngày, còn có bản lĩnh mà nhiều người phàm không sánh nổi thì đã là một chuyện vui lớn rồi. Ngươi nói xem có đúng không?”

Tiểu Hoa nghẹn ngào gật gật đầu, dựa vào bên chân của Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh trúc trắc, rồi vẫn ôm Tiểu Hoa đặt lên trên đùi mình rồi tỉ mỉ quan sát.

Vẫn là một con sóc bình thường, chỉ là sạch sẽ gọn gàng và đẹp hơn các con sóc hoang dã khác một chút. Đương nhiên cũng có nhiều linh khí, có thể giao lưu với mình, dù miệng không thể nói ngôn ngữ của loài người, lại không giống các yêu tu khác có thể hóa thân thành người.

Nhưng vừa rồi Tiểu Hoa nói nó đã sống hơn một vạn năm rồi, con số này thật sự hơi lớn quá đi.

Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ một lát, đặt Tiểu Hoa lên chiếc giường gỗ, rồi tự mình đi rút vài cái que tính trong tay nải ra, đặt trước mặt Tiểu Hoa.

“Đây là mấy?” Vinh Tuệ Khanh hỏi.

Tiểu Hoa cẩn thận đi mấy vòng bên cạnh que tính, rồi mới giơ cái móng vuốt nhỏ ra dấu với Vinh Tuệ Khanh nói: “Bốn!”

Vinh Tuệ Khanh liếc que tính một cái, rõ ràng là năm mà…

“Không tệ, gần đúng rồi. Tiểu Hoa giỏi lắm, thật lợi hại!” Trong lòng Vinh Tuệ Khanh bỗng nhẹ nhõm đi nhiều, thu mấy cái que tính lại, đặt vào trong tay nải.

Cũng đúng, sao cô có thể quá tin tưởng lời của Tiểu Hoa được chứ?

Hình như Tiểu Hoa không biết đếm số…

Vậy có nghĩa câu “Đã sống hơn một vạn năm” có lẽ chỉ là một số ảo…

Vinh Tuệ Khanh lại ôm lấy Tiểu Hoa, không còn trở ngại tâm lý nữa.

Tiểu Hoa thất vọng. Nó đúng là không biết đếm số, nhưng nó không hề nói dối đâu mà. Nhưng Tuệ Khanh không coi nó là quái vật, mà vẫn đối xử với nó như trước. Tiểu Hoa lại thấy rằng như vậy càng tốt, nên cũng không kêu la nữa.

Mão Tam Lang thu dọn tay nải của mình trong phòng, khoác trên lưng định đi đến phòng của Vinh Tuệ Khanh.

Cậu bị Mão Quang chặn lại ở cửa.

“Lần này, ta có chuyện khác muốn con đi làm. Chỗ Vinh cô nương con đừng quản nữa.” Mão Quang nhẹ nhàng dặn dò.

Mão Tam Lang ngẩn người nói: “Nhưng con đã hứa tiễn Tuệ Khanh đi núi Dư Nga rồi ạ.”

Mão Quang liếc nhìn Mão Tam Lang một cái, nghiêm túc nói: “Con phải biết, từ lúc chúng ta báo danh để cho cô bé tham gia đại lễ tuyển chọn đệ tử của ba đại môn phái thì xét duyệt đã bắt đầu rồi. Con đi cùng, rốt cuộc là muốn giúp cô bé hay là muốn gây cản trở cho cô bé?”

Mão Tam Lang mím môi, ngập ngừng hồi lâu mới có chút nản lòng nói: “Muội ấy mới luyện khí tầng hai, không có gia tộc che chở, cũng không có binh khí lợi hại. Có khả năng vẫn chưa đến được núi Dư Nga thì muội ấy đã bị người ta giết chết rồi.”

Mão Quang chắp tay sau lưng nhìn sắc trời bên ngoài sân, trầm giọng nói: “Không trải qua mưa gió, sao thấy được cầu vồng. Đạo lý này ta nghĩ con hiểu. Vinh cô nương thân mang mối thù giết cha sâu như biển. Nếu con thật sự muốn giúp cô bé thì để cô bé tự đi, còn về binh khí lợi hại, lẽ nào con coi binh khí mà Vương nữ Đồ Sơn tặng cho cô bé là đồ để trang trí sao?”

Mão Tam Lang “A” lên một tiếng, ngại ngùng vò đầu nói: “Thế mà con lại quên khuấy mất cái này.”

“Không có tiền đồ!” Mão Quang cười mắng một tiếng, rồi giơ tay vỗ vào người Mão Tam Lang một cái nói: “Mau đi làm việc giúp cha. Chỗ Vinh cô nương để cha đi nói với cô bé, được chưa?”

Mão Tam Lang lắc đầu nói: “Vẫn là con tự đi thì hơn. Con đã thất hứa với muội ấy, không thể đến một câu xin lỗi cũng để cha đi nói giùm.”

Mão Quang không khăng khăng nữa: “Đi nhanh về nhanh. Cha ở đây đợi con, cho con thời gian một nén nhang.”

Mão Tam Lang cười nói: “Nửa nén nhang là đủ rồi ạ.” Nói xong, cậu bước ra khỏi phòng, đi về phía phòng của Vinh Tuệ Khanh.

Đi đến chỗ rẽ hành lang gấp khúc, nơi không nhìn thấy Mão Quang nữa Mão Tam Lang mới dừng lại, ngước mắt nhìn ánh mặt trời trên cao giữa sân.

Ánh sáng chói lòa, khiến người bị chiếu chỉ muốn rơi nước mắt.

Đôi mắt của Mão Tam Lang đón lấy ánh sáng, dần dần biến thành trong suốt, rồi chuyển thành màu vàng kim. Qua một khắc, bên mắt trái sáng lên màu bạc, một chiếc kim thêu bay ra từ trong con ngươi của cậu.

Mão Tam Lang bắt lấy chiếc kim thêu lấy ra từ bên mắt trái của mình, nắm chặt trong tay. Trên cây kim thêu có thêm một sợi tơ màu trắng. Sau đó Mão Tam Lang lôi một chiếc hộp bạch ngọc nhỏ từ trong tay áo ra, rồi đặt cây kim thêu vào trong đó.

Đến phòng của Vinh Tuệ Khanh, Mão Tam Lang cười xin lỗi nói: “Thật xin lỗi muội. Cha ta đột nhiên có việc, muốn phái ta đi một chuyến, nên ta không thể đi cùng muội tới núi Dư Nga được.”

Vinh Tuệ Khanh có hơi thất vọng. Cô trời sinh đã thích hợp không thích tan, nhưng cuộc đời của cô hình như luôn không ngừng ly biệt.

Vinh Tuệ Khanh kìm nén nỗi buồn trong lòng, cười nói với Mão Tam Lang: “Chuyện của Mão đại thúc quan trọng hơn, huynh không cần lo lắng cho bọn ta đâu. Ta với Tiểu Hoa liên thủ, thiên hạ có mấy địch thủ chứ!” Cô còn dứ dứ nắm đấm trước mặt Mão Tam Lang.

Mão Tam Lang mỉm cười, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, thanh nhã tuấn tú.

Đây chính là mỹ thiếu niên như ánh mặt trời trong truyền thuyết đây rồi…

Vinh Tuệ Khanh có một khắc thất thần.

Mão Tam Lang đưa chiếc hộp bạch ngọc bị miết tới nóng rực đưa cho Vinh Tuệ Khanh, nói: “Đây là lễ vật bồi thường và xin lỗi của ta. Muội cầm đi, nhớ phải giữ cẩn thận.”

Vinh Tuệ Khanh vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt chân thành sáng rực của Mão Tam Lang, cô không sao nói ra câu đó được.

Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ nhận lấy, mở mắt nhìn.

Chiếc hộp bạch ngọc rất nhỏ, bên trong để một cây kim thêu có một sợi tơ màu bạch kim. Còn có một chiếc khăn tay nhỏ, như thể trực tiếp dùng lông vũ dệt thành. Nhìn nó mềm mịn se khít không thấy vết tích thêu vá. Chiếc khăn tỏa ra màu sắc rực rỡ, khi ánh sáng chiếu lên trên mặt khăn, màu sắc của nó không ngừng biến đổi, giống hệt như động vật sống.

Vinh Tuệ Khanh cảm thán một tiếng: “Chiếc khăn tay này thật đẹp.” Rồi cô lại hỏi: “Là dùng chiếc kim thêu này thêu ạ?”

Hoa văn này thực sự quá độc đáo, thực sự là khéo léo tuyệt vời.

Khóe miệng của Mão Tam Lang vểnh lên, nhưng vẫn hời hợt nói: “Bình thường thôi. Muội nhớ phải giữ chiếc kim thêu cẩn thận đấy.”

Tiểu Hoa nhảy cao lên ba thước, cuối cùng cũng trông thấy chiếc kim thêu trong chiếc hộp bạch ngọc, nó kêu lớn lên: “… Mão Tam Lang, ngươi lôi cả mạng sống của mình ra rồi sao?!”