Bố Y Quan Đạo

Chương 1142: Bày mưu tính kế




Trương Thanh Vân cũng không phải loại người cổ hủ, hắn không thể không hiểu câu nói cứng quá thì dễ gãy. Lần này mục đích chỉnh đốn công trình kiến trúc cũng chẳng phải làm địch với các phương thế lực, mục đích chủ yếu là để cho bọn họ biết, muốn Giang Nam duy trì phát triển liên tục thì bọn họ phải bình ổn lợi ích và hòa bình lâu dài, nhất định phải trở lại quỹ đạo và trật tự cũ.

Thật ra Trương Thanh Vân biết rõ, những lãnh đạo cao tầng của các phương thế lực đều ý thức được vấn đề, bọn họ đều biết rõ, với trật tự trước mắt ở Giang Nam thì sẽ không tiêu dao được quá lâu, nhưng bọn họ không hạ quyết tâm chỉnh đốn. Còn phương diện khác, bọn họ giúp đỡ lẫn nhau mà không có sự tín nhiệm, đặc biệt là dưới tình huống lợi ích quấn lấy nhau, bọn họ càng sợ mình có hại, vì vậy nhiều khi càng lún sâu hơn.

Trương Thanh Vân cẩn thận xem xét và thấy cục diện Giang Nam phải đổi, bầu không khí Giang Nam phải sửa, phải để cho đảng ủy và chính quyền phải có hành động, cần phải chỉnh đốn. Tất nhiên chính quyền cần phải ra tay mạnh mẽ, nếu sợ hãi đắc tội kẻ khác thì không được, không hạ quyết tâm thì không được.

Nếu đã như vậy thì Trương Thanh Vân chỉ còn biết bụng làm dạ chịu, hắn xuống Giang Nam vì sứ mạng cải cách, thay đổi cục diện. Bây giờ cơ hội đã đến, hắn không được phép chần chờ, khi hắn biết thời cơ thích hợp thì nên ra tay quyết đoán.

Trương Thanh Vân cũng không cho rằng Uông Phong và lão Tứ Triệu gia hẹn dùng cơm để cầu tình, Triệu Tứ Ca và cả Hà Khôn đều là người từng trãi, cũng không phải hạng người dễ dàng gì. Trương Thanh Vân hạ quyết tâm hành động, nếu bọn họ thật sự phục Trương Thanh Vân thì đúng là chuyện đáng cười.

Lúc này trong mắt bao người, Trương Thanh Vân sẽ không thể nào có thỏa hiệp với hai nhà Uông Triệu, vì vậy từ kh bữa cơm được bắt đầu thì đã chú định không có kết quả gì.

Sự thật cũng là như thế, bữa cơm này đám người chỉ giả vờ với nhau, nhưng khốn nổi cũng có vài người khốn đốn, Hà Khôn đỏ mặt tía tai, Uông Phong và Triệu Tứ Ca thì đầy tóc đầy bụi.

Nếu sớm biết như thế thì lúc trước sẽ làm gì? Nếu sự việc đơn giản như vậy, thế giới này làm gì còn nhiều người lục đục với nhau?

Một gian phòng mát xa, Hà Khôn, Uông Phong và Triệu Tứ Ca ở bên trong, cả ba đang hưởng thụ tài năng mát xa của những nữ phục vụ xinh đẹp nhất và kỹ thật cao nhất.

- Chú Hà, sức khỏe chú còn khá tốt, nếu cháu nhớ không lầm thì tuổi cháu thua chú một giáp, nhưng bây giờ sức khỏe của cháu lại không thể so sánh với chú.

Uông Phong nói.

Trương Thanh Vân không hài lòng tất nhiên sẽ chẳng ở lại, ba chủ nhân cũng không có ý muốn bỏ đi, chỉ cần nhìn bộ dạng là biết muốn đắm chìm trong sự xa xỉ của hội sở trong khách sạn Vienna.

Uông Phong nói Hà Khôn có sức khỏe tốt, Triệu Tứ Ca cũng phụ họa. Ba người đều là những kẻ có thân phận, là những nhân vật ở bên ngoài được người người kính ngưỡng nhưng hôm nay cả ba bị Trương Thanh Vân dạy bảo một lượt không nể tình, trong lòng bọn họ không có khúc mắc là không thể, chẳng qua bọn họ che giấu rất tốt mà thôi.

Lúc này ba người không nói đến những vấn đề râu ria, cả ba đều nói đến thân phận của đối phương, nếu xét từ góc độ nào đó thì rõ ràng đang đánh trống lãng và an ủi lẫn nhau.

- Vị em rể này đúng là khó lường, nhớ năm xưa khi chúng ta mới gặp mặt, lúc đó cậu ta cực kỳ thận trọng. Bây giờ tình hình đã không còn như trước, cậu ấy là chủ tịch trẻ tuổi nhất nước, tuổi trẻ ngông cuồng, thậm chi cũng xem thường một người anh như tôi.

Triệu Tứ Ca dùng giọng tự giễu cợt nói.

Hôm nay Triệu Tứ Ca rất ít nói chuyện nhưng khi nói ra thì có hương vị chua. Uông Phong và Hà Khôn đều không tiếp lời, có người thì có giang hồ, tất nhiên ba người bọn họ cũng đều có vòng luẩn quẩn riêng.

Triệu Tứ Ca không tính là con cháu có tương lai ở Triệu gia, nhưng những năm qua làm ra chút thành tích ở Giang Nam, vì vậy mà có chút địa vị ở gia tộc. Nhưng dù là như vậy thì Triệu Tứ Ca vẫn không thể nào đi theo Triệu Truyền, Triệu Văn Phong.

Triệu Tứ Ca nói năm xưa Trương Thanh Vân thận trọng với mình, đây chẳng qua chỉ là tự bôi hồng mặt mình. Năm xưa Triệu Tứ Ca đến Giang Nam với hai tay trống trơn, chỉ là một nhân vật không có danh tiếng, Trương Thanh Vân tặng hắn một căn biệt thự, điều này làm hắn thiếu chút nữa thì chết ngất vì cảm động. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Những gì liên quan đến Triệu Tứ Ca thì Hà Khôn và Uông Phong đều biết, còn nói Trương Thanh Vân xem thường một người anh rể như hắn, điều này có thể là không giả, nhưng ai lại dùng lời nói này để khoe khoang tư chất của bản thân?

Uông Phong và Hà Khôn đều tỏ thái độ như thế, Triệu Tứ Ca cũng không còn ý gì, hắn cười ngượng ngùng không lên tiếng. Bầu không khí yên tĩnh trong chốc lát, Hà Khôn nói:

- Điều này...Thanh Vân làm quan càng lớn thì tâm tính vẫn là như trước, khi đối diện với đại cục thi chủ tịch Trương của chúng ta không chút hàm hồ.

Uông Phong hì một tiếng, lão đưa tay quơ quơ để gạt động tác của cô gái trên người ra, sau đó hắn vung tay với các cô gái còn lại:

- Đều ra ngoài, ra ngoài hết.

Vẻ mặt Uông Phong tối sầm, uy áp bùng ra, những cô gái vội vàng đi ra như chim sợ cung. Trên mặt Hà Khôn là nụ cười nhạt, lão nói:

- Bệnh keo kiệt của anh vẫn chưa đổi được, lúc này mới đượ bao lâu? Gân cốt còn chưa được giãn ra...

Hà Khôn cười nói, lúc này lờ mờ bùng ra phong thái năm xưa. Không thể không nói có rất nhiều lãnh đạo có phong thái đặc biệt, ví dụ như Hà Khôn, lão nói một cách mơ hồ là một đặc điểm, khi vị trí của lão càng lên cao thì đặc điểm này càng trở thành một loại uy nghiêm.

Nhớ năm xưa khi Hà Khôn còn cầm quyền ở Giang Nam, lão nói chuyện ai dám làm ồn? Mỗi khi hội họp thì bầu không khí có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Khi đó chỉ cần Hà Khôn mở lời, hơn nữa bầu không khí trong hội nghị có chút mạnh mẽ là những cán bộ cấp bậc bí thư huyện ủy phải sợ đến mức hai chân nhũn ra, đứng không vững.

Bây giờ Hà Khôn đã về hưu, khí thế không thể so sánh với năm xưa, nhưng lão vẫn là lãnh đạo cũ với địa vị cao chót vót, làm người ta khó thể khinh thường. Ít nhất thì Uông Phong và Triệu Tứ Ca ngồi đây đều phải kính cẩn.

Ngoài phòng mát là những chiếc ghế nằm, bên cạnh là những đồ ăn và thức uống rất bắt mắt, ba người ngồi xuống, một cuộc hội ý tự nhiên hình thành. Đối với bọn họ thì đây mới là quan trọng.

- Chú Hà, Uông Phong cháu cũng không có ý kiến gì ở Giang Nam, mọi việc cần phải thỉnh giáo chú, chú nói một câu đi, cháu sẽ coi chú như đầu tàu.

Uông Phong nói.

Hà Khôn híp mắt nhìn Uông Phong, lão nói:

- Giám đốc Uông khách khí rồi, anh cũng là người cũ ở Giang Nam, một ông già cổ hủ như tôi thì còn được bao nhiêu ý kiến?

Hà Khôn vừa nói vừa gõ õ lên bàn.

Triệu Tứ Ca chen lời:

- Uông ca, chú Hà, việc này chúng ta đã hết lòng nhưng Thanh Vân lại gây khó, những năm nay cậu ta cản đường cướp chén cơm của người khác là hơi nhiều, cũng chẳng phải vì chúng ta không ủng hộ công tác của cậu ấy.

- Bây giờ Giang Nam loạn trong giặc ngoài, Trương Thanh Vân là người quá đường hoàng, quá kích động, vì vậy hai vị cũng đừng nên thừa nước đục thả câu. Chúng ta cùng nhau thương lượng, để xem nên bắt đầu từ đâu.

Trên mặt Hà Khôn vẫn là nụ cười như trước, Uông Phong cau mày, lão nâng ly nước trái cây lên nhấp một ngụm. Triệu Tứ Ca phát triển ở Giang Nam nhiều năm, lòng dạ bây giờ cũng khá tốt, vừa nói là đã đến đúng trung tâm.

Có một số việc có thể làm nhưng lại không thể nói, nhưng Triệu Tứ Ca lại nói ra, điều này làm cho Uông Phong và Hà Khôn rất khó chịu.

Bầu không khí yên tĩnh, Triệu Tứ Ca ý thức được mình nói chuyện không thỏa đáng nên ngậm miệng lại. Uông Phong bây giờ giống như thích uống nước trái cây, lão ngậm ống hút mà không buông. Hà Khôn nằm ngửa người trên ghế sa lông, lão dùng hai tay vuốt ve phần tay ghế như vuốt má giai nhân.

- Trung ương cố ý điều chỉnh ban ngành Giang Nam, nếu nói về ban ngành đảng ủy trước mắt thì Thang Vận Quốc và Trần Hiểu là một thể, điều này làm cho Trương Thanh Vân nhận lấy quá nhiều ước thúc. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì Trần Hiểu sẽ phải rời Giang Nam.

- Trong ban ngành khối chính quyền, Trương Thanh Vân và Cao Khiêm không có sự ăn ý, vì vậy Cao Khiêm cũng không còn thể ở lại khối chính quyền tỉnh. Hai vị trí kia biến đổi sẽ là tiêu điểm của điều chỉnh ban ngành Giang Nam.

Hà Khôn thản nhiên nói.

Uông Phong cau mày tiêu hóa lời nói củae Hà Khôn, Triệu Tứ Ca thì không nghe rõ, hắn hỏi:

- Chú Hà, có vấn đề gì ở đây sao?

Hà Khôn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, lão không nói thêm điều gì. Uông Phong trầm ngâm một chút, hắn thở dài một hơi rồi nói:

- Đúng vậy, chú Hà phân tích rất đúng, Trần Hiểu sẽ bị điều động, Trần Hiểu không muốn, Thang Vận Quốc cũng không muốn, đó là mâu thuẫn.

- Điều Cao Khiêm đi, tất nhiên Cao Khiêm sẽ không muốn, trong nộ bộ khối chính quyền chắc chắn cũng sẽ có người không muốn, đây cũng là vấn đề. Hai vấn đề này là không nhỏ, là phiền phức của Trương Thanh Vân.

Triệu Tứ Ca nghe nói như vậy mà vẻ mặt liên tục biến đổi, hắn đứng thẳng người lên nhìn Uông Phong rồi lại nhìn Hà Khôn, sau đó lại chậm rãi ngồi xuống. Khi bầu không khí trở nên yên tĩnh thì Triệu Tứ Ca nói:

- Uông ca nói rất đúng, bây giờ Trương Thanh Vân trong ngoài đều là nguy cơ.

- Bên trong có sự bất mãn của Thang Vận Quốc và Trần Hiểu, hơn nữa Cao Khiêm càng hận thấu xương, bên ngoài lại có vấn đề về sổ đen công trình, đúng là quá ác độc, quá cực đoan. Như vậy tất cả mọi người đều mất đi chén cơm, ai mà chẳng có ý kiến?

- Nếu đã như vậy thì bây giờ trong ngoài đều không ủng hộ Trương Thanh Vân, hắn còn phù hợp với địa vị chủ tịch tỉnh Giang Nam sao? Lần này trung ương điều chỉnh ban ngành Giang Nam, có thể điều chỉnh vị trí của hắn không?

Triệu Tứ Ca nói đến đây thì mơ hồ hiểu ra vài phần, vì vậy mà vẻ mặt có chút tốt hơn, tinh thần nôn nóng và sa sút đã giảm đi rất nhiều. Uông Phong và Hà Khôn lúc này khẽ liếc nhìn Triệu Tứ Ca, hai người lại nhìn nhau, khóe miệng khẽ nhếch lên. Hà Khôn vẫn là bộ dạng ôn hòa nhưng sâu trong ánh mắt có chút tàn nhẫn.

Trương Thanh Vân cậy vào đâu? Không phải là ở Giang Nam, đó là thủ đô. Trương Thanh Vân dám làm thế vì có được sự ủng hộ của trung ương, điều này không thể cải biến được sao?

Đó là chưa hẳn, trung ương giúp đỡ Trương Thanh Vân vì cho rằng hắn có thể giải quyết hết tất cả vấn đề Giang Nam, nhưng sự thật là như thế sao? Chưa hẳn