Bố Y Quan Đạo

Chương 1148: Nôn nóng không yên




Trong biệt thự hai lầu của Thang Vận Quốc, trên tầng hai thường có một không gian, dựa theo phong tục của Giang Nam thì đó là nơi dùng làm nhà kho, bình thường ít có ai đi lên.

Nhưng tầng hai của Thang Vận Quốc có một không gian gỗ rất lịch sự tao nhã, trong đó là những di vật của cha mẹ ông bà đã dùng, những di vật và hình ảnh. Mỗi khi đến ngày giỗ thì Thang Vận Quốc thường lên đây ngồi ngẫm nghĩ, thậm chí lão có thể ngồi vài giờ, dùng phương pháp này để khắc ghi kỷ niệm của các bậc trưởng bối.

Thật ra cũng không phải là như vậy, Thang Vận Quốc có cảm tình rất sâu với mẹ, lão thường hoài niệm về mẹ. Trước kia khi mẹ còn sống thì mỗi khi có chuyện lớn, bình thường lão đều tìm cơ hội tâm sự với mẹ, thậm chí nghe những ý kiến của mẹ.

Thang Vận Quốc làm như vậy để thể hiện đạo hiếu, cũng là một phương pháp tuyệt vời để điều tiết cảm xúc. Truyện được copy tại Truyện FULL

Khi mẹ đi xa, thói quen của Thang Vận Quốc vẫn không thay đổi, nhưng khi lão dần trở nên quyền cao chức trọng, khi công tác gặp phải chuyện khó giải quyết, tuy sự việc đã được giải quyết nhưng từ sâu trong lòng vẫn cảm thấy căng thẳng và bàng hoàng. Vì vậy cơ hội nghỉ ngơi là rất khó kiếm.

Luồng sáng mặt trời từ buổi ban mai chiếu qua khe hở của ngói lưu li, ánh sáng xuyên qua khe hở nóc nhà chiếu vào trong phòng, những bụi bặm trong nhà liên tục di động, trên đây không thiết kế cửa sổ, kếu cấu ngói làm cho không gian sinh ra cảm giác cổ kính một cách tự nhiên.

Trên sàn gỗ có một bồ đoàn, Thang Vận Quốc mặc một bộ quần áo truyền thống quỳ gối trên bồ đoàn, trước mặt lão là một vài khung ảnh, trong khung ảnh là một bà lão hiền hòa ung dung, đó là mẹ của lão.

Trước khung ảnh là một pho tượng vinh dự bằng thủy tinh, Thang Vận Quốc cầm pho tượng lên, lão dùng khăn tay trắng để cẩn thận chà xát, gương mặt bình tĩnh mà thành kính, càng có thêm chút ý vị ẩn giấu, không biết đang suy tư điều gì.

Đây chính là kỷ niệm chương dành cho các cán bộ vĩ đại trong ngành giám sát kỷ luật, thời trước không chú trọng vật chất, một món đồ như vậy là rất hiếm có. Năm xưa mẹ Thang Vận Quốc thấy được thứ này thì yêu thích không buông tay, trước tiên bà cảm thấy vui sướng vì thành tích của con trai, thứ hai cũng thật sự bị thứ này hấp dẫn, vì vậy Thang Vận Quốc tặng luôn bức tượng danh dự cho mẹ mình.

Cuối cùng mẹ Thang Vận Quốc cũng về tây phương, đồ vật này được Thang Vận Quốc cất giữ trong phòng cũng làm người ngoài cảm thấy khó hiểu. Trên khối tượng thủy tinh còn có một tấm hình, trên hình là một người mặc áo sơ mi trắng, đầu cắt ngắn, bộ dạng anh tuấn uy vũ, không phải Thang Vận Quốc khi còn trẻ thì là ai?

Thang Vận Quốc dùng khăn lụa lau qua lại, lão nhìn trái nhìn phải, tay liên tục ve vuốt, tinh thần vừa tập trung vừa chuyên chú, cảm xúc bình tĩnh dần gợn sóng, vẻ mặt rất phức tạp, một lúc lâu sau lão mới chậm rãi thả vật đang cầm trong tay xuống.

Sau đó Thang Vận Quốc bắt đầu cầm lấy khung ảnh của mẹ và bắt đầu lau chùi, lần này lão làm rất chậm, đôi khi còn ngừng lại, ánh mắt si ngốc nhìn vào khung ảnh.

Trong ký ức của Thang Vận Quốc thì những năm gần đây chẳng phải chỉ ngày lễ tết mới đến căn phòng này. Trước đó khi Hà Khôn sắp về hưu, trung ương chuẩn bị điều chỉnh chức bí thư tỉnh ủy Giang Nam, Thang Vận Quốc lúc đó là người cùng cộng tác với Hà Khôn, lão mới chỉ làm chủ tịch trong một khoảng thời gian không lâu, dù sao thì lý lịch vẫn còn thấp. Nếu xét về phạm vi cả nước thì lão không có lòng tin có thể tiến thêm một bước dài.

Trong lúc nôn nóng và chờ đợi bất đắc dĩ, Thang Vận Quốc cuối cùng cũng đến dập đầu nói chuyện với mẹ, mà nơi để lão đến nói chuyện với tổ tông cũng chỉ có gian phòng này. Khi đến đây lão bỏ qua tất cả những vướng bận thường ngày, dù bây giờ lão là bí thư tỉnh ủy Giang Nam thì đến căn phòng này cũng chỉ là một đứa bé. Những người được thờ phụng trong căn phòng này đều nhìn lão lớn lên từ thời còn mặc tã, cũng chỉ có căn phòng này mới là nơi lão buông lỏng tất cả.

Hôm nay Thang Vận Quốc còn nôn nóng hơn năm xưa, càng không yên. Thực tế có rất nhiều buổi tối hắn không ngủ ngon, rất khó chịu, trong lòng lão liên tục nghĩ về Trương Thanh Vân. Nếu so sánh ra thì Trương Thanh Vân hơn hẳn Triệu Văn Phong và Nghiêm Tụng Tuấn, nhưng...

Thang Vận Quốc rất do dự nhưng giữa lão và Trương Thanh Vân có sự khác biệt quá lớn, Trương Thanh Vân muốn kéo tấm màn che ở Giang Nam, muốn nắm cục diện Giang Nam, hai điểm này Thang Vận Quốc cảm thấy không nên.

Trương Thanh Vân là bí thư tỉnh ủy Giang Nam, tất cả công tác phải triển khai mở rộng với lão là trung tâm, nhưng Trương Thanh Vân nhiều lần khiêu chiến với quyền uy của Thang Vận Quốc, nhiều lần mạo hiểm. Trương Thanh Vân biết rõ tính cách cẩn thận của Thang Vận Quốc mà còn làm như vậy, rõ ràng đã không chú ý đến áp lực cả bên trong và bên ngoài, muốn được ăn cả ngã về không.

Thang Vận Quốc không phải là kẻ mạo hiểm trong chính tri, lão cũng không thể tha thứ cho tình cảnh bị người khác cưỡng chế đi mạo hiểm, vì vậy cuối cùng mới cho ra quyết đoán.

Bây giờ Trương Thanh Vân đang ở trong thế vây hãm cả trong lẫn ngoài, ở thủ đô có rất nhiều bàn luận về Trương Thanh Vân, trung ương nhận được rất nhiều đơn tố cáo Trương Thanh Vân. Thang Vận Quốc thậm chí òn biết rõ bộ chính trị trung ương đã mở hội ý bàn bạc về vấn đề này, từ trên xuống dưới không có người nào nói lời có ích cho Trương Thanh Vân, như vậy Trương Thanh Vân còn ở lại trên ghế chủ tịch tỉnh Giang Nam được bao lâu nữa?

Nhưng Thang Vận Quốc vẫn rất lo lắng, nếu Trương Thanh Vân rời khỏi Giang Nam, Thang Vận Quốc còn tiếp tục ở lại Giang Nam sao? Một bí thư tỉnh ủy đẩy ma vị chủ tịch đến cục diện không thể đảo ngược, sợ rằng cuối cùng cũng không tiếp tục ở lại Giang Nam, đây là vấn đề mà lão đang đau đầu suy nghĩ.

Ở phương diện khác, sau khi hội nghị đại biểu quốc hội đề xuất mười ý kiến thì Trương Thanh Vân chính thức bị treo lên cờ, vì vậy mà khối chính quyền triển khai phê bình và tự phê bình, không những công khai thừa nhận nguyên nhân không công tác tốt với xã hội, hơn nữa còn hứa hẹn nhất định sẽ rút ra bài học, cố gắng sửa đổi, chăm chú đẩy mạnh hiệu suất công tác, năng lực chấp chính của khối chính quyền.

Những hành động này của Trương Thanh Vân đã đưa đến những tiếng vọng rất tích cực ở Giang Nam, dân chúng Giang Nam rất hưởng ứng, điều này không khỏi làm cho Thang Vận Quốc cảnh giác.

"Quan viên Giang Nam nói Trương Thanh Vân không được, xí nghiệp Giang Nam nói Trương Thanh Vân không được, dân chúng Giang Nam nói Trương Thanh Vân đi, Trương Thanh Vân rốt cuộc sẽ thế nào?"

Những lời này được thảo luận rất nóng ở các diễn đàn trên mạng, có hơn cả triệu lượt xem, có vài chục ngàn trả lời, vì vấn đề này mà làm cho dân chúng và chính quyền đứng vào hai thế đối nghịch.

Đối với những lời nghị luận như vậy thì khống chế hay khai thông đều không được, cố ý làm nhạt thì sẽ giống như bịt tai trộm chuông, dù phát triển thế nào thì cục diện cũng khó khống chế, Thang Vận Quốc đãi cát tìm vàng cũng không biết nên xử lý thế nào.

Quan trọng là sự tỉnh táo của Trương Thanh Vân làm Thang Vận Quốc nghi hoặc, Trương Thanh Vân có hàng loạt mạng lưới quan hệ ở thủ đô, nhưng cục diện bây giờ rõ ràng là không xong mà hắn vẫn không có động tác gì, càng không có tính toán đến thủ đô, rốt cuộc là muốn thế nào?

Hơn nữa bầu không khí ở thủ đô và cả Giang Nam đều rất nóng, Trương Thanh Vân lại rất bình tĩnh, ngày nào cũng đi thị sát, nghiệm thu, họp, giống như không có giác ngộ về chiến tranh, chẳng lẽ hắn ngu ngốc? Hay hắn đã có tính trước.

Lòng người thường là như vậy, thường thay đổi theo biểu hiện của đối thủ, đáng lý ra Thang Vận Quốc cực kỳ nắm chắc. Nếu Trương Thanh Vân bây giờ biểu hiện vô cùng áp lực, liên tiếp nhảy về phía thủ đô, liên tiếp tạo dựng lực lượng để liều chết, như vậy Thang Vận Quốc sẽ cười lạnh, cực kỳ an tâm.

Nhưng tình huống bây giờ lại khác biệt, Trương Thanh Vân tỏ ra không có gì, lực lượng của hắn ở Giang Nam vẫn không nhúc nhích, ngay cả Chu Quốc Lập cũng không có dấu hiệu gì, tình huống quỷ dị như vậy, ngay cả Thang Vận Quốc cũng chưa từng được thấy.

Thực tế đến bây giờ, thậm chí là hôm nay Thang Vận Quốc cũng cảm thấy trăm phần trăm phát động thế công không cho Trương Thanh Vân cơ hội phản kích, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự nôn nóng và ý nghĩ không xác định.

Thang Vận Quốc không biết Trương Thanh Vân đang chờ điều gì, khi sự việc phát sinh mà Trương Thanh Vân không vội, chẳng lẽ hắn không biết đợi đến khi trung ương gọi về thủ đô thì tất cả đã muộn rồi sao?

- Mẹ à, đã tám năm rồi, những biến hóa trong tám năm qua là quá lớn, đáng tiếc là mẹ không được thấy, đúng là tiếc nuối.

Thang Vận Quốc đột nhiên lẩm bẩm, ánh mắt nhìn lên khung hình, ngay sau đó những suy nghĩ lại liên tục kéo đến như thác lũ. Lão nghĩ đến chương trình của khối chính quyền, chí giờ sáng thì các chủ tịch khối chính quyền sẽ họp mặt, hội nghị sẽ được diễn ra trong một giờ rưỡi, mười giờ rưỡi sẽ tiếp kiến nhóm khảo sát của thành phố Lăng Thủy, cùng dùng cơm trưa.

Buổi chiều.

Thang Vận Quốc vỗ đầu, lão nhận được báo cáo Trương Thanh Vân không có chương trình nào, chẳng lẽ không sắp xếp chương trình gì sao?

Thang Vận Quốc gõ tay xuống nền đất, khóe miệng co rút, Trương Thanh Vân đang cố tình mê hoặc, khoảng thời gian gần đây có vẻ rất quỷ dị, Thang Vận Quốc ngày càng không hiểu được ý đồ của Trương Thanh Vân.

Nhưng Thang Vận Quốc đã đứng lên, Trương Thanh Vân không chủ động tìm trung ương, sợ rằng trung ương sẽ phải tìm hắn...

Thang Vận Quốc đột nhiên sững sờ, vẻ mặt chuyển biến xấu, lão nghĩ đến một loại khả năng, chiều nay Trương Thanh Vân không có chương trình, chẳng lẽ hắn sắp về thủ đô?

Thang Vận Quốc nghĩ đến đây thì đứng khỏi bồ đoàn, nếu nói trung ương thông báo cho Trương Thanh Vân về thủ đô, như vậy lão sẽ biết. Trước đó Trương Thanh Vân đã sắp xếp tốt chương trình, chẳng lẽ hắn đã biết trước rồi?

Thang Vận Quốc cảm thấy điều này là khó tưởng, lúc này suy nghĩ mở rộng ra, các loại ý nghĩ xuất hiện. Lão hầu như đi giày xuống lầu không chút do dự, lúc này vẫn là sáng sớm, sương mù bên ngoài vẫn còn chưa tán đi, trời thu ánh nắng rực rỡ cũng không che giấu được sự hiu quạnh của thiên địa