Bố Y Quan Đạo

Chương 139: Bão tố trong hội nghị




Mãi đến tận trưa thì hội nghị kinh tế thường niên của thị trấn Nguyệt Toàn mới được bắt đầu ở phòng đại lễ. trên đài chủ tịch đều được phủ lụa đỏ, trên vách tường có cờ đảng, cờ tổ quốc, bầu không khí rất trang trọng.

Tất cả những hàng ghế dưới đài chủ tịch đều kín người, Trương Thanh Vân khẽ quét mắt nhìn qua thì phát hiện số lượng đại biểu rất đông. Chỉ cần xem xét số lượng đại biểu đến từ các xí nghiệp nhỏ cũng biết được Chu Truyền Phương tổ chức hội nghị hôm nay khá thành công.

Hội nghị lần này do chính Chu Truyền Phương chủ trì, nhưng khi hội nghị bắt đầu thì rõ ràng bầu không khí đã trở nên có chút rối loạn. Vì hội nghị lần này trọng điểm là công tác kinh tế nên tất cả các cán bộ và đại biểu có liên quan đều đến tham dự, khi Chu Truyền Phương tuyên bố hội nghị bắt đầu thì đám bí thư chi bộ bên dưới đã có vẻ không kìm nén được, cũng vì vậy mà bầu không khí trở nên náo động.

- Yên lặng, yên lặng, không được ồn ào!

Chu Truyền Phương nhướng mày nói.

- Này, chủ nhiệm Chu, sao hội nghị hôm nay lại có cả đám người mỏ than, nhà máy phân đạm...Vấn đề đáng lo nhất bây giờ là cây cam phải xử lý thế nào? Anh mời những người kia đến đây không phải trì hoãn trọng điểm của mọi người sao?

Một ông lão khô quắt ngồi ở vị trí ngoài cùng bên phải lễ đường chợt đứng dậy hét lên.

- Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi đều là nông dân quê mùa, rốt cuộc lãnh đạo thị trấn có hỗ trợ và tìm ra hướng đi nào cho chúng tôi hay không, chúng tôi muốn biết được một thông tin chính xác, chỉ như vậy mà thôi.

Đám người bên dưới lập tức có chút rối loạn.

Đám người lập tức nói lên rộn rã, anh một câu, tôi một câu, kỷ luật hội trường đã bắt đầu khó kiểm soát.

- Các người...Các người lập tức yên lặng!

Chu Truyền Phương gào lên, trán hắn đã vã đầy mồ hôi, trong lòng liên tục kêu khổ, hội nghị đã trở thành thế này làm hắn không thể nào ngẩng mặt lên được.

- Các vị yên lặng!

Giọng nói như chuông đồng của Đàm Vân Quốc vang lên:

- Mọi người đừng nóng vội, chúng tôi sẽ sắp xếp lại trọng tâm hội nghị, trước tiên sẽ thảo luận về vấn đề quy hoạch, bố trí và tiêu thụ cam.

Đàm Vân Quốc vừa mở miệng thì đám người bên dưới lập tức yên tĩnh trở lại, nhưng khi hắn vừa nói xong thì đám người lại tiếp tục ồn ào.

Đàm Vân Quốc quay đầu nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:

- Bí thư Trương, đây đều là những đại biểu nông dân chân đất nên không có kỷ luật. Hì hì, nếu không có gì thì anh cứ lên phát biểu trước, hội nghị trong thị trấn rõ ràng thua kém huyện ủy, nếu nói chuyện vãn hồi trật tự với đám nông dân thì chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.

Trương Thanh Vân đang híp mắt thì đột nhiên trợn trừng, trong mắt hắn chợt lóe lên tinh quang:

- Có phải vậy không? Phó bí thư Lý, anh đến đây một chút.

Lý Tiếu Thiên ngồi cách Trương Thanh Vân hai dãy ghế, hắn vừa nghe thấy Trương Thanh Vân lên tiếng thì lập tức tiến lên. Trương Thanh Vân ghé sát tai Lý Tiếu Thiên nói vài câu, sau đó Lý Tiếu Thiên khẽ lên tiếng rồi đi ra từ sau đài chủ tịch.

Bốn năm phút sau thì hai cánh cửa lễ đường được mở ra, hơn mười cảnh sát mặc được trang bị vũ trang tận răng tiến vào bên trong. Vương Dật tự mình dẫn đầu đoàn người, sau khi tiến vào lễ đường thì cũng lập tức đóng cửa lại. Tất cả cảnh sát xếp thành hàng vây quanh đám người đang gây náo loạn, vẻ mặt người nào cung đằng đằng sát khí.

- Bí thư Trương, làm như vậy sao được?

Vẻ mặt Đàm Vân Quốc chợt biến đổi, hắn quay sang nói với Trương Thanh Vân, trên mặt lộ rõ sự kinh hoàng.

- Tất cả đều yên lặng trở lại, nếu ai còn tiếp tục phá hoại hội nghị thì bắt lại. Nếu các anh không tôn trọng lãnh đạo thì trực tiếp đưa về cục công an huyện, để xem lúc đó còn náo loạn hay không?

Vương Dật nói, hai mắt hắn trợn trừng, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Đàm Vân Quốc lập tức đứng thẳng người lên nhưng Trương Thanh Vân ho khan hai tiếng thì thân thể trở nên mềm nhũn, Đàm Vân Quốc quay sang nói với Trương Thanh Vân:

- Bí thư Trương, anh đang làm gì vậy? Những người bên dưới đều là cán bộ đảng viên, không phải anh đang ra quyết định bắt người phi pháp sao? Rõ ràng đang vi phạm sự tự do ngôn luận.

Trương Thanh Vân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Đàm Vân Quốc, sau đó hắn lập tức cầm lấy micro ngay trước mặt rồi nói lớn:

- Hội nghị chính thức bắt đầu.

Lúc này toàn bộ lễ đường đều cực kỳ yên tĩnh, tình cảnh như một trận chiến lập tức làm cho tất cả mọi người cảm thấy có chút căng thẳng. Trương Thanh Vân đột nhiên nói lớn một tiếng làm cho tất cả mọi người phải giật mình, tất cả đột nhiên phát hiện ra vị bí thư trẻ tuổi đang nổi giận.

Trương Thanh Vân quét mắt nhìn tất cả đại biểu, ánh mắt hắn chuyển lên người những bí thư chi bộ rồi nói:

- Hôm nay thị trấn Nguyệt Toàn chúng ta mở hội nghị kinh tế, những đồng chí nào đã tham dự đều phải giữ trật tự. Nếu bất kỳ đồng chí nào còn ồn ào, gây náo loạn thì đều phải xử lý thật nghiêm túc, thậm chí còn báo cáo viện kiểm sát xuống chống án, tất cả nghe rõ chưa?

Phòng hội nghị lập tức trở nên yên tĩnh một cách quỷ dị, lời nói của Trương Thanh Vân đằng đằng sát khí, đã hoàn toàn không phải mềm mỏng thư sinh như bình thường, giọng điệu quyết đoán và khủng bố. Đám đại biểu bên dưới bắt đầu ngồi thẳng người, bầu không khí lập tức trở nên nghiêm trang.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức hòa hoàn trở lại, hắn nâng ly trà uống một ngụm rồi ra hiệu cho Chu Truyền Phương. Lúc này Chu Truyền Phương cũng lập tức hiểu ý, hắn mở miệng nói:

- Mở đầu hội nghị ngày hôm nay xin mời đồng chí bí thư đảng ủy thị trấn Nguyệt Toàn Trương Thanh Vân lên nói chuyện với mọi người.

- Bốp, bốp!

Những tiếng vỗ tay vang lên liên tiếp, cũng không biết có phải ngyên nhân bị đe dọa hay không mà tiếng vỗ tay rất nhiệt liệt, kéo dài không dứt.

Trương Thanh Vân giơ tay lên, phía dưới chậm rãi yên tĩnh trở lại.

- Thưa các vị đại biểu, hôm nay Trương Thanh Vân tôi cũng không muốn nói nhiều.

Trương Thanh Vân dùng ánh mắt như chim ưng nhìn qua tất cả các khuôn mặt bên dưới:

- Vấn đề lần đầu tiên chính là kêu gọi thương nhân vào đầu tư, cần phải mở rộng nguồn tiêu thụ sản phẩm mới đạt được thành quả lớn. Bây giờ tôi xin giới thiệu với tất cả các đại biểu một vị, xin mời chủ tịch tập đoàn Vĩnh Thuận tỉnh Hoàng Bắc Hoàng Thu Thực tiên sinh.

Trương Thanh Vân nói xong thì nhìn về phía những hàng ghế chủ tịch của các đại biểu doanh nghiệp rồi gật đầu, một vị ngồi bên cạnh Mã Đống Lương chợt đứng thẳng người.

Đây là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, người này rất biết cách ăn mặc, đầu tóc vuốt keo bóng loáng, chỉ cần nhìn qua là biết đây là một ông chủ giàu có.

Hoàng Thu Thực đứng lên cúi chào về phía tất cả các đại biểu hội nghị, đám đại biểu bên dưới còn rất tốt nhưng đám cán bộ lãnh đạo ngồi trên đài chủ tịch lại hoàn toàn choáng váng. Từ khi nào bí thư Trương tìm ra một vị thần tài như vậy? Sao trước đó mọi người lại không nghe được bất kỳ tin tức nào?

Sau khi giới thiệu Hoàng Thu Thực thì Trương Thanh Vân lập tức lớn giọng nói:

- Chủ tịch Hoàng đã có hiệp nghị sơ bộ với lãnh đạo thị trấn, đồng thời cũng ký hợp đồng với thị trấn chúng ta, giá cả một cân cam là hai đồng, những nghi thức ký tên hợp đồng sẽ được tiến hành sau hội nghị.

Bầu không khí hội trường lập tức trở nên xôn xao, tất cả bí thư chi bộ bên dưới đều không tự chủ được phải đứng dậy. Đám người trở nên si ngốc, chỉ biết dùng ánh mắt ngơ ngẩn nhìn Trương Thanh Vân.

Tất cả lãnh đạo ngồi trên đài chủ tịch cũng choáng váng, Đàm Vân Quốc và Lưu Quốc Đống đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy cái nhìn không thể tưởng tượng trong mắt đối phương. Bao tiêu cam thì cần bao nhiêu tiền? Phải cần cả chục triệu, hạng mục lớn như vậy Trương Thanh Vân lấy đâu ra?

Vẻ mặt đám người Lý Tiếu Thiên, Uông Văn, Trần Đông đều biến đổi, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Trương Thanh Vân, trong nghi ngờ tràn ngập kinh sợ. Bí thư Trương làm việc quả nhiên thiên mã hành không, người khác hoàn toàn không thể nào cân nhắc được ý đồ của hắn.

- Được rồi, được rồi, tất cả mọi người yên tĩnh trở lại.

Trương Thanh Vân vung tay ổn định cảm xúc của tất cả mọi người bên dưới, hắn tiếp tục nói:

- Ngày hôm nay sau khi ký kết hợp đồng thì chủ tịch Hoàng sẽ bỏ ra vài triệu đặt cọc với thị trấn chúng ta. Sau khi tan họp thì tất cả các bí thư chi bộ đều phải ở lại, số tiền đặt cọc này sẽ phân phát về tất cả các khu, tất cả đều dùng vào việc chăm sóc cây cam.

Đám người bên dưới lại lập tức trở nên xôn xao, vừa rồi Trương Thanh Vân nói đã ký hợp đồng làm đám người cực kỳ kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng nghi ngờ tính thật giả. Nhưng lúc này Trương Thanh Vân đã chính thức nói đến tiền, như vậy sao có thể là giả được? Vì vậy mà đám bí thư chi bộ bên dưới đã hoàn toàn quên mất lời cảnh cáo vừa rồi của Trương Thanh Vân, tất cả lại bắt đầu rộn rã, cũng có vài người bắt đầu châm thuốc, bầu không khí hội trường lập tức phủ đầy sương mờ.

- Mọi người đang làm gì vậy? Vừa rồi mới kêu gọi mọi người giữ vững trật tự, bây giờ các anh đã quên rồi sao?

Vương Dật đột nhiên quát lớn, đám đại biểu lập tức hoàn hồn, tất cả âm thanh khác trong hội trường lập tức biến mất. Lúc này tất cả những người đứng lên cũng đã ngồi xuống, không kẻ nào dám phát ra bất kỳ âm thanh nào khác. Một lúc lâu sau các đại biểu mới rón rén ngồi ngay ngắn trở lại.

Trương Thanh Vân cố nén cười, hắn tiếp tục nghiêm mặt nói:

- Vấn đề thứ hai chính là nhà xưởng của xí nghiệp mứt cam, mọi chuyện đang được tiến hành rất thuận lợi, hôm nay giám đốc Biện cũng có mặt. Có lẽ tất cả mọi người đều biết giám đốc Biện, anh ấy cũng muốn ký hợp đồng giá trị vài triệu cho thị trấn chúng ta, việc này sẽ nói sau.

Trương Thanh Vân vừa nhắc đến tên thì Biện Huy Hoàng cũng chậm rãi đứng lên phất phất tay với mọi người, tất cả đại biểu trong hội trường đều vỗ tay, bầu không khí lập tức tăng vọt. Những đại biểu nhà quê bên dưới cảm thấy ngứa ngáy nhưng vì có Trương Thanh Vân nên không dám ồn ào, mọi người bắt buộc phải nhờ vào vỗ tay để phát tiết những vui sướng trong lòng.

Tất cả đại biểu ngồi bên dưới đều cực kỳ vui mừng, ngay cả vẻ mặt những đại biểu ngồi trên ghế chủ tịch cũng trở nên hồng hào, rõ ràng thị trấn Nguyệt Toàn đã có được hy vọng. Trương Thanh Vân lợi dụng cơ hội nhìn Mã Đống Lương, lúc này chỉ có một mình Mã Đống Lương có chút khó coi.

Trương Thanh Vân thầm buồn cười, hôm nay không thể nào không nhắc đến công đức của Mã Đống Lương, lão đã mang đến cho Trương Thanh Vân một con gà béo, hai người lại cùng nhau bàn bạc phương pháp hầm cách thủy. Nhưng khi Trương Thanh Vân phát biểu lại tăng giá lên gấp đôi, cũng vì vậy mà Mã Đống Lương cảm thấy có chút sợ hãi. Text được lấy tại Truyện FULL

- Được rồi, mọi người yên tĩnh!

Trương Thanh Vân nói:

- Sau đây là tất cả những kế hoạch phát triển sản xuất và tiêu thụ cam trong thị trấn. Trước đây chúng ta lo lắng đến vấn đề không bán được cam, lúc này thì hoàn toàn trái ngược, điều làm chúng ta lo lắng chính là có gia tăng sản lượng hay không.

- Thời điểm này trong thị trấn Nguyệt Toàn chúng ta có rất nhiều vấn đề đáng lo ngại, rất nhiều vườn cam đang bị bỏ bê, không được chăm sóc bón phân, không thể phát triển. Lúc này tất cả các cán bộ cần phải đồng tâm hiệp lực, đều phải làm tốt vấn đề này. Về việc sắp xếp, bố trí và quy hoạch thì tôi xin mời đồng chí chủ nhiệm Chu, anh ấy sẽ lên công bố cho mọi người, xin mời.

Khi Trương Thanh Vân ngồi xuống thì cảm giác được tất cả ánh mắt đại biểu đều nhìn về phía mình.

Trương Thanh Vân không châu đầu ghé tai nói chuyện với bất kỳ người nào, hắn chỉ nâng ly trà thưởng cho chính mình một hớp. Hôm nay có thể nói là thành công toàn diện, đầu tiên là thống nhất nhận thức của tất cả mọi người, Trương Thanh Vân hắn kéo hai vị thần tài lên diễn kịch thì làm gì còn kẻ nào có lời nói châm chọc nào khác với cây cam? Tất nhiên điều quan trọng nhất là Trương Thanh Vân đã tạo dựng được uy tín của riêng mình. Lúc này Đàm Vân Quốc và Lưu Quốc Đống đã ăn vào quả đắng, cả hai đều phải ngậm ngùi.

Lợi dụng cơ hội lần này Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể điều chỉnh ban ngành, sau khi phân công lại các bí thư thì sẽ lan sang người Lưu Quốc Đống, tất nhiên bước đầu tiên sẽ phải thu lại tất cả quyền lực. Chu Truyền Phương đang công bố những điều do chính Trương Thanh Vân đặt ra, hắn muốn chia thị trấn Nguyệt Toàn thành nhiều tổ, hai người phụ trách liên lạc một khu, hai người này rõ ràng là bí thư chi bộ hoặc lãnh đạo thị trấn.

Sau khi làm tốt công tác căn bản thì chiến tích của các bí thư chi bộ và lãnh đạo sẽ được suy xét vào vấn đề phát triển của khu bọn họ phụ trách liên lạc. Điều này đã hoàn toàn phá vỡ những quyết định trói buộc do Đàm Vân Quốc đưa ra, bắt buộc giữa các khu phải có sự cạnh tranh, nếu như vậy thì tình hình sẽ loạn. Lúc này mọi người chiến đấu với nhau rất nhẹ nhàng vui vẻ, chính Trương Thanh Vân hắn lại cầm còi trọng tài, để xem còn kẻ nào dám làm thiêu thân phá hoại viễn cảnh tươi đẹp của thị trấn Nguyệt Toàn?