Bố Y Quan Đạo

Chương 401: Lưới nhân tình




Tối mùng sáu tết Trương Thanh Vân đi suốt đêm quay về Thành Đô, hôn lễ của Hoàng Diêu rất náo nhiệt, nhưng Trương Thanh Vân thấy quan hệ giữ mình và anh em nhà Hoàng gia rất đặc biệt nên rất an phận, ban ngày uống rượu mừng xong thì đến tối đã bắt máy bay về Thành Đô.

Khoảnh khắc này những ngày nghỉ đã đi xa, hành trình mới của Trương Thanh Vân lại bắt đầu, hắn bắt đầu kéo tâm tư về vấn đề công tác.

Tối đến Trương Thanh Vân gọi điện cho Lưu Tiến, mục đích tất nhiên là hẹn gặp thăm hỏi, lúc này giọng nói của Lưu Tiến có chút trầm thấp:

- Chúc tết tôi sao? Không cần, tôi...

Lưu Tiến hơi khựng lại rồi chữa lời:

- Vậy trưa mai cậu đến nhé, cũng đừng cầm theo quà cáp làm gì, tôi muốn bàn với cậu vài chuyện.

Trương Thanh Vân cúp điện thoại, hắn gõ ngón tay rất có tiết tấu lên mặt bàn, sau đó đi vào tủ lấy ra một túi quà, hai cây thuốc Trung Hoa, một hộp rượu Mao Đài. Thăm hỏi lãnh đạo đều theo tiêu chuẩn này, nặng nhẹ phải thích hợp, đúng mực mới tốt.

Trương Thanh Vân biết rõ vấn đề ngày mai mình gặp mặt Lưu Tiến là khá mấu chốt, trước giờ hắn chưa từng coi thường trưởng phòng Lưu, có thể lăn lộn đến chức vị cao cấp đều là những nhân vật tinh quái không phải tầm thường. Thực tế cũng chính là như vậy, những gì Lưu Tiến đã và đang áp dụng đã nói lên tất cả. Người này tâm ý sâu xa, lúc đầu mình nhìn không thấu, rõ ràng có những hành động thiếu suy nghĩ dựa theo cảm tính.

Nhưng Trương Thanh Vân biết loại cảm giác này không thể tồn tại vĩnh viễn, vì vậy ngày mai nói chuyện với Lưu Tiến chính là một lần khảo nghiệm đầu tiên và rất nghiêm trọng. Phải làm sao để chia sẽ ưu phiền với lãnh đạo, đồng thời lại không làm cho lãnh đạo kiêng kỵ, đó mới là học vấn vĩnh hằng.

- Tút, tút!

Tiếng điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân đứng dậy nghe, bên trong truyền đến một âm thanh quen thuộc:

- Trưởng phòng Trương, cuối cùng cậu cũng trở lại, tôi đã đến Thành Đô, rõ ràng tới có chút lỗ mãng.

- Bí thư Vũ?

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, người gọi điện đến không ngờ là Vũ Đức Chi:

- Chú cứ khách khí, bây giờ chú ở đâu? Cháu sẽ đến ngay!

- Tôi đã đi gần đến nhà cậu, nhiều lắm thì năm phút nữa sẽ đến.

Vũ Đức Chi nói.

Trương Thanh Vân biết Vũ Đức Chi đang nói dóc, vì đây là số điện thoại bàn, xem ra lần này Vũ Đức Chi đến Thành Đô chủ yếu là thăm hỏi chính mình, điều này đúng là nằm ngoài ý muốn.

Trương Thanh Vân thu dọn vài thứ rồi xuống lầu nghênh đón, đúng là chỉ năm phút sau thì Trương Thanh Vân đã thấy hai chiếc xe biển số Vũ Đức chạy đến, chiếc xe đầu rõ ràng là của chính quyền Vũ Đức.

Khi Trương Thanh Vân còn đang nghi ngờ thì cửa sổ xe hạ xuống, một người mỉm cười thò đầu ra, không phải là Lệ Cương sao?

- Két, két!

Hai chiếc xe dừng lại hầu như cùng một lúc, Lệ Cương và Vũ Đức Chi từ bên trong chiếc xe đầu tiên bước ra, Trương Thanh Vân còn thấy Vũ Chí Cường và hai cán bộ Ung Bình tham gia học tập ở trường đảng bước ra ở chiếc xe phía sau.

- Thanh Vân, kỳ lạ thật, tôi và anh Vũ đến Thành Đô, nhắc đến cũng rất trùng hợp, cả hai gặp nhau ở khách sạn, vì vậy cùng nhau đến đây.

Lệ Cương cười nói.

Trương Thanh Vân nhiệt tình chìa tay ra nói:

- Mọi người quá khách khí, đâu cần phải gò bó như vậy làm gì.

Vũ Đức Chi cười nói:

- Cơ hội tôi đến Thành Đô cũng không nhiều lắm, đến đây một chuyến dù sao cũng phải thăm hỏi. Tết nhất là lúc mọi người nghỉ ngơi giải phiền, tôi nghĩ rằng hai ngày này cậu sẽ về, quả nhiên là đúng.

Trương Thanh Vân bắt tay với Vũ Đức Chi rồi tiến lên nói:

- Đúng là quá đột nhiên, mọi người làm tôi có chút không tin, tôi vừa xuống máy bay về nhà, thậm chí trong nhà còn chưa có nước nóng, đây là mọi người tự tìm đến, không thể trách tôi được.

Ba người nhìn nhau rồi cười ha hả, Vũ Chí Cường và hai cán bộ cũng lập tức tiến lên chào hỏi, một lúc sau đám người mới đi lên lầu.

Trương Thanh Vân mời mọi người ngồi xuống, dì Ngũ còn chưa đi làm, hắn chỉ biết vào trong tủ lạnh lấy cho mỗi người một *** nước ngọt coi như đãi khách.

- Lúc này tin đồn cải cách thể chế cán bộ đã rất khốc liệt, mọi người đều nghe rõ rồi chứ?

Câu nói đầu tiên của Trương Thanh Vân hướng về phía Vũ Chí Cường.

Vũ Chí Cường có chút thận trọng, hắn gật đầu nói:

- Đã nghe qua, là cơ hội rất tốt, đáng tiếc là nơi thí điểm lại là Vũ Lăng!

Trương Thanh Vân cười cười, sau đó hắn lại nói:

- Sao vậy? Anh không có lòng tin với Vũ Lăng à? Bắt buộc phải về Vũ Đức sao?

Vũ Chí Cường chợt sững sờ, Lệ Cương và Vũ Đức Chi cũng cảm thấy rất khó hiểu, chẳng ai biết ý đồ của Trương Thanh Vân. Thật ra Trương Thanh Vân nói ra những lời này cũng không có căn cứ, nhưng hắn nhạy cảm phát hiện ra mình ép thì sau này công tác phân công cải cách sẽ được Lưu Tiến giao cho mình. Nếu mình đến phụ trách thì nhất định phải đem những cán bộ ở trường đảng nhét vào trong ban ngành, mà hôm nay coi như mở ra một ngân phiếu khống.

- Anh không cần phải cảm thấy kỳ quái, vấn đề chọn nơi thí điểm cải cách cán bộ lần này có một điểm rất quan trọng đó chính là tăng cường ý thức học hỏi của cán bộ, những cán bộ có tư tưởng cầu tiến đều được xem xét.

- Tất nhiên đây chỉ là ý kiến cá nhân sơ bộ của tôi, quan trọng là các anh không được tỏ ra yếu kém. Một khi vấn đề học tập được chứng thực thì sẽ có cơ hội rất tốt, đã rõ chưa?

Trương Thanh Vân nói.

Ba người Vũ Chí Cường đều gật đầu, Vũ Chí Cường vội hỏi:

- Vương Hoa Hoa là người bản lĩnh vững chắc, hôm nay cô ấy không tới nhưng cũng có nhắn một câu, cô ấy nhất định sẽ cố gắng.

Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn mời mọi người hút thuốc. Lệ Cương lén nhìn Trương Thanh Vân, trước khi đến hắn đã nghe rõ tin đồn trong tỉnh, khắp mọi nơi đều nói Trương Thanh Vân đang rơi vào tình cảnh biên giới hóa.

Lúc đó Lệ Cương cảm thấy cơ hội đã đến, hắn và Trương Thanh Vân cũng không phải có quan hệ quá khăng khít, hắn nghĩ rằng lúc này Trương Thanh Vân rõ ràng sẽ vướng phải vài con sóng nhỏ. Lúc này nếu Lệ Cương đưa tay giúp sức trong lúc khó khăn thì sẽ có cơ hội hoàng kim kéo gần khoảng cách.

Nhưng khi chủ đề được đưa ra thì Lệ Cương lập tức cảm thấy tình hình không bình thường, Trương Thanh Vân ăn nói rất tự nhiên, hơn nữa mở miệng đã tiết lộ tin tức cải cách thể chế cán bộ ở Vũ Lăng. Đối phương nói chuyện có căn cứ, một phó phòng bị đưa ra rìa sẽ có khí phách như vậy sao?

Lệ Cương nào biết đây chính là phương pháp kết hợp của Trương Thanh Vân, Trương Thanh Vân biết rõ từ sau khoảnh khắc hắn quyết định tạo ra thực lực cho riêng mình thì ông trời đã định hắn không còn đơn thương độc mã.

Mà lúc này bên ngoài đang đồn thổi Trương Thanh Vân sẽ bị cho ra rìa, hiện nay Lệ Cương và Vũ Đức Chi lại đến thăm hỏi, điều này đã nói rõ bọn họ là người đáng tin cậy, cũng không phải là loại người hai mặt.

Lúc này Trương Thanh Vân hắn không thể nhụt chí, nhất đinh phải làm cho mọi người tin tưởng, cho bọn họ hy vọng. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Tất nhiên cũng không loại trừ tình cảnh vào lúc này, bây giờ Trương Thanh Vân đang nắm chặt mạng sống của Lưu Tiến, ép Lưu Tiến phải dựa vào mình để chống đỡ phòng tổ chức. Trương Thanh Vân đang quyết định ra tay, ý nghĩ của hắn cũng xuất phát trên phương diện này, hắn có lòng tin mình sẽ thực hiện được.

- Trưởng phòng Trương, bên ngoài có rất nhiều người nói ra những tin tức bất lợi cho cậu, tôi đến Thành Đô mới biết được, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Vũ Đức Chi nói, những lời này vốn rất khó hỏi, nhưng gần đây lão tự xưng là người thông minh mà hôm nay không thể nhìn rõ Trương Thanh Vân, vì vậy mà do dự một chút rồi nhịn không được phải mở miệng.

Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn khoát tay nói:

- Đây là phòng tổ chức, có bất kỳ động tĩnh gì khi truyền ra bên ngoài cũng thay đổi chóng vánh. Những gì anh vừa nói tôi đều hiểu, xem ra đám người ở bên ngoài muốn tôi bị cho ra rìa là rất nhiều.

- Mọi người không biết rằng gần đây những cán bộ bị đưa ra đều là lão thành, tôi còn trẻ mà đứng sang bên cạnh thì ai coi được?

Trương Thanh Vân ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

- Chủ tịch Lệ, bí thư Vũ, hai vị đều là lãnh đạo cũ của tôi, lúc này tôi có lời muốn nói và hai vị phải chuẩn bị tâm lý. Lúc này tôi không được bên ngoài hoan nghênh, có lẽ hai vị cũng sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó hai vị đừng trách là tôi không nhắc trước.

Vẻ mặt Vũ Đức Chi và Lệ Cương đều biến đổi, Vũ Đức Chi cười cười mà Lệ Cương thì càng cười càng lớn. Ý nghĩ lời nói của Trương Thanh Vân đã rất rõ ràng, hắn đã đưa ra một tín hiệu cho Lệ Cương, đây chính là điều mà Lệ Cương rất cần. Hắn xem trọng Trương Thanh Vân, cái được xem trọng nhất chính là tương lai, chính trị đôi khi chỉ là một bàn cờ, nếu Lệ Cương tiến vào thì sẽ không còn đường quay về.

Tất nhiên Lệ Cương cảm thấy rất vui vì có một lý do khác, không có lửa sao có khói? Bên ngoài truyền tin Trương Thanh Vân sẽ bị cho ra rìa, ít nhất cũng khẳng định người này gặp phải phiền phức, nhưng nhìn bộ dạng của đối phương thì thấy có vẻ bị ngáng chân sao? Đây chỉ là một nguyên nhân, lúc này Trương Thanh Vân sâu không thể lường, trong ván cờ tỉnh ủy thì kẻ ổn định sẽ thắng thế, đối với Lệ Cương thì như vậy đã là quá tốt.

Sau đó mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm, Vũ Đức Chi nói về vài tình hình ở Ung Bình. Nhân vật chính vẫn là Lệ Cương, hắn nói rất kỹ càng, cơ bản đều là hướng đi của vài cán bộ ở Vũ Đức. Trương Thanh Vân cũng nghe rất cẩn thận, không buông tha chút tin tức nhỏ nhặt nào.

- Thanh Vân, có lẽ cậu rất quen thuộc với trưởng phòng Lý phòng tổ chức Vũ Đức phải không? Hôm qua anh ấy vừa sang Vũ Lăng!

Lệ Cương nói.

Trương Thanh Vân há miệng cười, hắn khoát tay nói:

- Có lẽ anh ấy không biết đến thăm hỏi tôi, là phó phòng bị ra rìa thì cũng chẳng khác nào đi nghỉ dưỡng.

Trương Thanh Vân nói ra những lời này mà trên mặt lộ ra nụ cười, hắn nghĩ lại năm vừa rồi Lý Phong Sơn lien tục lấy cớ mời mình đi dùng cơm, mỗi lần há miệng và mở miệng đều nói tốt cho chú là Lý Vũ Hiệp.

Tết năm nay Lý Phong Sơn không gọi điện đến, như vậy đủ thấy lòng người ấm lạnh. Nhưng Lý Vũ Hiệp là người ở trên chiến tuyến, mình bị ra rìa thì lão sẽ không xảy ra vấn đề gì, thời điểm này tất nhiên phải vạch rõ giới hạn.

Sau khi tiễn đám người Lệ Cương thì trời đã không còn sớm, Trương Thanh Vân đi vào phòng làm việc mở một quyển vở và viết xuống ba chữ "Sách nhân tình!"

Trương Thanh Vân biết rõ sau này quyển vở sẽ theo mình cả đời, hắn cần ghi rõ tất cả nhân tình ấm lạnh vào đây. Người trong nước đều có truyền thống ghi chép như vậy, hắn đã quyết định mình không còn hành động đơn độc thì phải có quy hoạch chung. Quy hoạch đầu tiên của hắn chính là lễ nghi, là nhân tình, đây là một cái lưới lớn, là căn cơ của hắn, cũng là căn cơ của phe phái.