Bố Y Quan Đạo

Chương 690: Thư ký (1)




Vị trí địa lý của Hoài Dương có thể nói là ưu việt, nam bắc đều là cuống họng, dù được gọi là cửa ngỏ của Hoa Đông cũng chỉ là hữu danh vô thực. Vì lực ảnh hưởng của Hoài Dương là không lớn, mà trên phương diện kinh tế thì Hoài Dương cũng không chiếm ưu thế trong Hoa Đông, nếu xét trong nước thì những thành phố phát triển kinh tế đến mức như Hoài Dương là rất nhiều, chỉ được coi là một thành phố kinh tế phát triển khá mà thôi. Thành tích của Hoài Dương cũng khá tốt, nhưng thực tế địa vị trong Hoa Đông cũng không cao.

Mà một thành phố như Hoài Dương trước nay cũng không có bí thư cấp bậc cao, vị bí thư có cấp bậc cao nhất của Hoài Dương trước nay có lẽ là Nhâm Gia Niên, lúc đó hắn là thư ký trưởng văn phòng chính quyền tỉnh ủy xuống Hoài Dương nhận chức. Khi đó nguyên nhân chính là Hoài Dương xuất hiện nhiễu loạn, mâu thuẫn xã hội nổi bật ra ngoài, bản thân đảng ủy lại không đoàn kết, vì thế mà tỉnh ủy nắm chặt ban ngành Hoài Dương, mà Nhâm Gia Niên xuống nhận chức cũng mang theo sứ mạng đặc thù.

Mà bây giờ Trương Thanh Vân cũng là cán bộ cao cấp xuống Hoài Dương nhận chức bí thư, ý đồ của tỉnh ủy chính là liên kết ba thành phố kinh tế Hoàng Hải, Cảng Thành và Hoài Dương để tạo thành điểm sáng kinh tế cho Hoa Đông. Trong ba thành phố kia thì Hoài Dương có vị trí đặc biệt, nhưng cấp bậc lại thấp nhất.

Nếu suy xét toàn diện thì trước đó tỉnh ủy đưa ra quyết nghị bổ nhiệm cán bộ xuống Hoài Dương phải xem xét độ nặng, mà tất cả phương diện thì Trương Thanh Vân cũng phù hợp điều kiện, hơn nữa cơ hôi đề bạt Trương Thanh Vân cũng rất đúng lúc, vì vậy mới có chuyện Trương Thanh Vân xuống nhận chức bí thư thị ủy Hoài Dương.

Trương Thanh Vân xuống làm bí thư, hơn nữa còn thay mặt chủ tịch, vì vậy mà bổ nhiệm này luôn có tranh luận. Khi đó hội nghị thường ủy tỉnh thương thảo vấn đề này, số người phản đối cũng khá nhiều.

Trong Hoa Đông thì hội nghị thường ủy có tính kỷ luật hội nghị cực kỳ nghiêm khắc, nếu có bất kỳ vấn đề nào cần lên tiếng thì sẽ bắt đầu theo vị trí của thường ủy, cuối cùng chính là bí thư quyết định càn khôn.

Đối với vấn đề bổ nhiệm của Trương Thanh Vân thì lực cản là rất lớn, người đầu tiên lên tiếng phản đối chính là thường ủy tỉnh ủy, bí thư thị ủy thành phố Lăng Thủy. Khi đó Tần Vệ Quốc thấy thế cục không đúng, lão tiếp nhận những lời đề nghị của thường ủy mà cường điệu các cán bộ phải có quan điểm thế cục, phải có khí độ và ánh mắt bao quát toàn tỉnh. Lão trực tiếp phê bình những người có tư tưởng đỉnh núi và bè phái, hơn nữa tuyên bố ngưng họp mười lăm phút.

Sau khi hội nghị được tiếp tục thì thư ký trưởng tỉnh ủy dùng lời lẽ hùng hồn và thẳng thắn giúp đỡ Trương Thanh Vân, hắn liệt kê từng thành tích trước kia của Trương Thanh Vân ở Cảng Thành, đặc biệt nhấn mạnh lực ảnh hưởng của người này ở thủ đô và trong nhóm cán bộ trẻ cả nước, như vậy thì Hoa Đông nhất định phải mở rộng đường cho một cán bộ trẻ tuổi tài cao như vậy phát triển và bén rễ.

Thư ký trưởng tỉnh ủy vừa nói ra những lời như vậy thì chính thức đánh vào chỗ hiểm, đã coi như hoàn toàn lĩnh ngộ được ý đồ của bí thư Tần Vệ Quốc. Thư ký trưởng lên tiếng giúp đỡ Trương Thanh Vân, những thường ủy khác không phải là đứa ngốc, tất nhiên cũng nhìn ra những quan hệ lợi hai bên trong, mọi người đều dựa theo điều này mà lên tiếng. Cuối cùng chính là Tần Vệ Quốc tiến hành tổng kết, nhấn mạnh Trương Thanh Vân là cán bộ đáng để tỉnh ủy tín nhiệm, yêu cầu tỉnh ủy và chính quyền phải ra sức giúp đỡ, cần phải xác định sự việc ngay lập tức.

Cho nên nếu xét từ góc độ này thì hầu như toàn bộ chính đàn Hoa Đông đều biết Trương Thanh Vân là cán bộ được bí thư Tần đề bạt, điều này đối với Trương Thanh Vân rõ ràng là một nhân tố có lợi, ít nhất khi có kẻ muốn ngáng chân hắn thì phải nghĩ về nhân tố trên. Cán bộ được bí thư tỉnh đề bạt, phương diện này dù sao cũng có ưu thế.

Bây giờ đã qua quý ba, một quý cuối cùng trong năm đã bắt đầu, Trương Thanh Vân chính thức đến Hoài Dương dù đã có chuẩn bị nhưng trong lòng vẫn lo lắng.

Kinh tế Hoài Dương có thể nói là không nóng không lạnh, gần Hoàng Hải trong gang tấc, nhưng so ra lại kém một Lăng Thủy ở xa Hoàng Hải. Vấn đề này trước kia đã đực bàn luận tương đối nhiều ở Hoa Đông, cũng có nhiều chuyên gia được mời để tổng kết nguyên nhân, Trương Thanh Vân gần đây cũng nước đến chân mới nhảy, hắn quan sát tình hình của Hoài Dương và tình thế của mình, trong lòng cảm thấy gánh nặng đường xa vĩ

Hắn còn nhớ rõ trước kia ở vùng duyên hải Lĩnh Nam có một câu chuyện đáng cười, đó chính là người lớn dạy bảo con cái, nếu không lo học hành cho tốt thì tương lai chỉ có thể làm cán bộ nhà nước mà thôi. Câu chuyện này lưu hành ở trong nội địa rất mạnh, vì người nội địa thường có chí hướng làm quan, cũng vì thế mà trong lòng người nội địa rất hâm mộ những vùng duyên hải phát đạt, có nhiều lựa chọn tiến thân.

Thực tế cũng là như vậy, ở những khu vực duyên hải phát đạt thì con cháu sẽ có nhiều cơ hội phát triển, không nhất định phải chen chúc nhau trên cây cầu độc mộc quan trường. Trước kia Trương Thanh Vân còn trẻ và cảm thấy ý nghĩ này là rất đúng. Nhưng sau khi hắn đến Cảng Thành và bây giờ là Hoài Dương thì phát hiện ra các địa phương này không giống như Lĩnh Nam, người Hoa Đông có tư tưởng làm quan rất mạnh, điều này có thể thấy rõ ở Hoài Dương, cũng làm cho quan trường Hoài Dương nhân tài hỗn loạn, tinh anh tụ tập. Nhiều người thì phải đấu tranh dữ dội, đây là quy luật tự nhiên.

Trước nay quan trường Hoa Đông được cho rằng quá nghiêm mật, vì người Hoa Đông thường coi trọng đoàn kết bên trong, có tính bài ngoại. Sau khi Trương Thanh Vân đến Hoài Dương, hắn cảm thấy nơi đây không giống với những thành phố khác, hắn cảm thấy mình giống như quay về Thành Đô. Vì Hoài Dương làm hắn sinh ra cảm giác phe phái san sát, sâu không thấy đáy.

Thật ra Trương Thanh Vân là một lãnh đạo tuyệt đối, là người mới đến, người khác đối mặt với hắn thường không thành thật, kẻ nào cũng đeo mặt nạ. Nhưng Trương Thanh Vân dù sao cũng không phải là người thường, hắn là cán bộ được rèn luyện trong chảo dầu Giang Nam, có một cảm giác mẫn cảm với đấu tranh quan trường.

Trương Thanh Vân có thể ngửi ra những nhân tố không ổn định đang ẩn mình trong bóng tối, ít nhất hắn cũng thấy được mánh khóe trong hội nghị thường ủy. Lần đầu tiên Trương Thanh Vân đến Hoài Dương thì đã nói chuyện với các lãnh đạo thường ủy, để biết rõ tư tưởng và động thái của họ.

Trương Thanh Vân phát hiện ra mọi người cực kỳ mơ hồ về tương lai của Hoài Dương, nhưng ở phương diện bố trí kết cấu chính trị và cơ cấu nhân viên thì rất nghiêm túc. Những người này có suy nghĩ rất sâu về điều lệ phân công lựa chọn cán bộ, cực kỳ hiểu biết và yêu cầu cao về kỷ luật cán bộ trong đảng, những thứ này làm người khác giật mình.

Những nhân tố này đều là biểu hiện của những người thích tranh đấu, trước kia Trương Thanh Vân cũng là một người như vậy, tất nhiên chỉ cần nhìn qua là biết vấn đề. Hiện trạng này làm hắn rất lo lắng, là người đứng đầu thì hắn cần ổn định, đoàn kết, phát triển, nhưng bây giờ xem ra ba thứ này đều không có, điều này làm hắn cảm thấy áp lực.

- Cốc, cốc!

- Vào đi!

Trương Thanh Vân cất cao giọng nói, thư ký trưởng thị ủy Mạc Ngôn Đông mỉm cười tiến vào, cùng đi với hắn ở phía sau chính là phó bí thư thị ủy Tiêu Hàn, còn có cả phó chủ tịch thường vụ Chung Gia Hoa.

Trương Thanh Vân mỉm cười đứng lên nói:

- Đều đến rồi à? Ngồi, ngồi đi. Tôi đã đến Hoài Dương được ba bốn ngày, những ngày vừa qua lại cứ ở mãi trong phòng làm việc, cảm thấy tinh thần rất mệt mỏi. Không phải Hoài Dương bên này rất thích chơi bài sao? Thế nào? Tan tầm chúng ta về tứ hợp viện chơi một lúc, coi như là giải lao.

Chung Gia Hoa chợt sững sốt, hắn vội vàng cười nói:

- Vâng, tôi còn đang lo vì buổi tối không có hoạt động gì. Bí thư, tôi thấy thế này, tôi để cho giám đốc Ngô của khách sạn Hoài Dương sắp xếp nhé.

- Được, thế nào cũng được.

Trương Thanh Vân khoát tay nói, Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa cùng mỉm cười, Tiêu Hàn nói:

- Người Hoài Dương chúng tôi rất thích đánh bài, xem ra bí thư đến Hoài Dương cũng là nhập gia tùy tục, hôm nay chúng ta đánh đối diện, tôi sẽ làm người hộ tống cho anh.

Vẻ mặt Chung Gia Hoa chợt biến đổi, hắn không lên tiếng mà cũng không phản đối. Trương Thanh Vân giả vờ như không phát hiện ra, hắn đưa tay nhìn giờ rồi nói:

- Đúng giờ tan tầm, bây giờ chúng ta sẽ đi chứ?

- Bất cứ lúc nào cũng có thể.

Mạc Ngôn Đông dùng giọng tràn đầy tự tin nói, hắn là thư ký trưởng, bất kể hoạt động gì của bí thư cũng phải được hắn làm cho tốt, hắn tự tin như thế rõ ràng cũng có nhân tố rèn luyện.

Trương Thanh Vân cũng không quá phản cảm với những hoạt động phóng túng ở Hoài Dương, hắn đến đây cảm thấy nước trong ao đã quá đục, hơn nữa chọc gậy xuống lại sinh ra cảm giác không thấy đáy. Hắn đánh giá mục tiêu của mình là quá lớn, trước tiên phải thể nghiệm và quan sát dân tình, biết rõ tình huống thường không dễ dàng. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể bắt tay vào hành động ở những nhân viên trung tâm của thường ủy.

Nói một ngàn lời thì vấn đề cuối cùng cũng chỉ là con người, nếu không nắm bắt được vài người thì muốn lái con thuyền công tác chỉ là những lời nói suông. Muốn nắm bắt thì hpari tiếp xúc nhiều, mỗi ngày nói đến chuyện công tác cũng quá mệt mỏi, vì vậy dẫn đầu mọi người đi chơi cũng là một thủ đoạn.

Thật ra đám người Tiêu Hàn đường đường là cán bộ có thực quyền cấp phó phòng, sau khi tan tầm thì có rất nhiều xã giao. Nhưng bây giờ xem ra lòng dạ bọn họ cũng rất sâu, bọn họ biểu hiện rất vui sướng, thái độ như vậy rõ ràng là rèn luyện rất cao.

Đặc biệt là Mạc Ngôn Đông, bộ dạng hấp tấp, tư thế đi theo làm tùy tùng, điều này rõ ràng làm cho lãnh đạo sinh ra cảm giác ấm áp, xem ra hắn làm thư ký trưởng thị ủy cũng không phải không đủ hỏa hầu.

Khách sạn Hoài Dương là đơn vị tiếp đãi của thị ủy, có nhiệm vụ đặc biệt tiếp đón khách quý từ các quận huyện, vì vậy mà rất xa hoa. Mạc Ngôn Đông đã quen mặt dễ làm với khách sạn Hoài Dương, hắn tự mình bố trí một phòng bài rất hiện đại. Vì làm bầu không khí trở nên tốt đẹp hơn, hắn còn đặc biệt để cho phó thư ký trưởng Thôi Mẫn đưa theo vài tên thư ký của ban thư ký thị ủy đến làm nhân viên công tác. Trương Thanh Vân muốn có một hoạt động giải trí lần đầu khi đến Hoài Dương, điều này đơn giản bị Mạc Ngôn Đông biến thành tình cảnh vui mừng giữa lãnh đạo và nhân dân.

Những thư ký kia đều là người của ba vị thường ủy, mà Thôi Mẫn thì tự mình phục vụ cho Trương Thanh Vân. Nàng là phụ nữ, trẻ tuổi xinh đẹp, khi đứng giữa đám đàn ông thì rất hào phóng tự nhiên, không làm người ta sinh ra cảm giác thận trọng.

Trương Thanh Vân trước kia cũng hay đánh bài vời đám người Vạn Chính Trị, trình độ cũng không tệ. Hắn và Tiêu Hàn một tổ, Mạc Ngôn Đông và Chung Gia Hoa một tổ, trình độ bốn người đều không tệ, vì vậy thắng bại khó phân. Truyện được copy tại Truyện FULL

Mà ba vị thư ký và Thôi Mẫn cũng thông minh, bọn họ cũng không theo sát bên lãnh đạo mà sang một gian phòng khác cùng đánh bài, nhưng chỉ cần lãnh đạo thiếu trà hay thiếu nước thì bọn họ đều phải sang bận rộn, tất cả có vẻ rất chuyên nghiệp, đâu ra đấy.

Thời gian đánh bài trôi qua rất nhanh, Trương Thanh Vân nhìn giờ, đã đến mười giờ tối. Từ đầu đến giờ hắn không nghe thấy có âm thanh điện thoại nào, hắn thầm lắc đầu, chỉ cần xét điều này cũng thấy tính cảnh giác của ba người kia với mình là rất mạnh, coi đi chơi là lúc biểu hiện.

Nếu ba người trước mặt mà hòa thuận thì rõ ràng mọi người sẽ đồng lòng.

Nhưng Trương Thanh Vân thấy ba người này tuy biểu hiện rất ôn hòa và khách khí nhưng thật ra đang lén phân cao thấp. Ví dụ như Chung Gia Hoa và Tiêu Hàn cùng tranh chấp ở cùng một bên với mình, Tiêu Hàn mở lời trước đó là chiếm được tiện nghi, mà bây giờ trong lòng Chung Gia Hoa cũng không quá phục, khi đánh bài thường hay theo tận chân Tiêu Hàn.